Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 180: Mộ Tử Đồng muốn sinh


trướctiếp

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tôi ngạc nhiên.

Lam Thiên Hữu nói rất chân thành, làm tôi nhất thời không biết làm sao.

Hắn muốn ly gián, trước nay đều chỉ có tôi và Mặc Hàn, Khổng Tuyên thế nào, kỳ thật không có quan hệ với hắn.

Lời hắn nói, sẽ là thật sao?

Trong đầu tôi hiện lên rất nhiều hình ảnh, lại luôn không tìm ra manh mối gì.

Tôi biết Khổng Tuyên khẳng định là có mục đích với tôi, nhưng là, nếu hắn là hoài như vậy mục đích nói, tôi thật sự khó có thể chấp nhận.

Mạng của tôi…

Vì toàn bộ tộc Bàn Phượng, cho nên lúc ấy ở núi Bất Chu, hắn mới liều chết cứu tôi sao…

Cho nên hắn mới tốt với tôi như vậy, nguyện ý dùng toàn bộ vũ tộc làm hậu thuẫn cho tôi sao?

Không có khả năng!

Hắn biết Mặc Hàn để ý tôi như vậy, nếu tôi xảy ra chuyện, Mặc Hàn sẽ không bỏ qua cho hắn.

Tuy Khổng Tuyên thoạt nhìn cà lơ phất phơ chút, nhưng hắn không phải là chim thiếu ánh nhìn như vậy!

Tôi không muốn đi tin tưởng Lam Thiên Hữu nói.

Nhưng ở sâu trong lòng, lại luôn là có một giọng nói kỳ quái đang nói cho tôi: Đây vốn chính là sứ mệnh của tôi.

Mẹ của Khổng Tuyên, lúc Bàn Phượng Hoàng Ngạo Tình chết, tâm tâm niệm niệm, trừ anh em Khổng Tuyên ra, đó là toàn bộ tộc Bàn Phượng.

Mà tôi là một giọt máu của Hoàng Ngạo Tình, chỉ là một giọt máu. Sống lại những trứng Bàn Phượng biến thành hoá thạch đó, vốn chính là tôi nên làm.

Tôi chính là vì việc này mới sinh ra.

Ý niệm như vậy điên cuồng hiện ra ở trong đầu tôi, Lam Thiên Hữu ở một bên nói gì đó, một chữ tôi đều không nghe rõ.

Hốt hoảng, quỷ khí của Mặc Hàn như tràn vào đây, tôi muốn mở miệng gọi Mặc Hàn, nhưng nghĩ đến tôi tùy thời đều sẽ chết đi, để lại hắn một mình tôi lại sợ hãi.

Tôi đã đáp ứng sẽ không vứt bỏ hắn, nhưng hiện tại tôi lại muốn chết.

Tôi không muốn chết…

Tôi luyến tiếc Mặc Hàn, còn có bảo bảo, bảo bảo còn chưa sinh ra đâu! Tôi không thể chết được! Tôi xảy ra chuyện, bảo bảo làm sao bây giờ!

Trong thân thể như có một đạo lốc xoáy, kéo tôi đi vào, xé rách, xoay tròn, quấy tôi ở bên trong suy nghĩ.

“Mộ Nhi!”

Chợt, tôi nghe được giọng nói của Mặc Hàn, bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Giữa mày dũng mãnh tràn vào một đạo hàn ý lạnh lẽo, lúc này thế giới trước mắt tôi mới lại thanh minh lần nữa, đối diện với khuôn mặt nôn nóng của Mặc Hàn.

“Mặc Hàn…” Tôi si ngốc gọi tên của hắn, chợt cảm thấy có chút oan ức, nhào vào trong lòng hắn: “Em không muốn chết… Em không muốn rời khỏi anh và bảo bảo…”

Mặc Hàn ngẩn ra, đoán chừng là không rõ vì sao tôi đang êm đẹp sẽ nói như vậy. Hắn rất nhanh ôm lấy tôi, vỗ nhẹ lưng tôi an ủi: “Nàng sẽ không chết, sẽ không, có ta đây.”

“Vâng…” Tôi cố nén khóc nức nở gật đầu, Mặc Hàn dỗ hơn nửa ngày. Tôi mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại.

Chúng ta lại còn đang hỏi trên sân thượng.

Lam Thiên Hữu bị Mặc Hàn đánh thành trọng thương, nhưng linh lực trên người lưu chuyển, thương thế đang khôi phục từng bước, hiển nhiên là Thiên Đạo tự chữa thương cho hắn.

Mặc Hàn vừa mới vội vàng dỗ tôi, không có tâm tình đi quản hắn.

Hiện tại, hắn thấy tôi tinh thần tốt, mới mắt lạnh nhìn về phía Lam Thiên Hữu. Giơ tay, đó là một đạo kiếm thế muốn chém xuống, bị tôi ngăn cản.

“Mặc Hàn, chờ một chút!”

Mặc Hàn khó hiểu nhìn về phía tôi, tôi nói: “Hắn vừa mới nói chút chuyện với em, nói… Nói…” Tôi vẫn là không muốn tin tưởng Khổng Tuyên sẽ đối xử với tôi như vậy, có chút khó có thể mở miệng.

Mặc Hàn trấn an nói: “Hắn nói, nàng không thích thì không cần nghe.”

Nhưng chuyện này thật sự không phải tôi nói không cần nghe thì có thể không nghe, tôi đang sốt ruột, thương thế Lam Thiên Hữu được khôi phục không sai biệt lắm đầu tiên là cười nhạo một tiếng.

Kiếm thế trên tay Mặc Hàn nghĩ cũng chưa nghĩ nhiều chém ra ngoài.

Tôi cho rằng Lam Thiên Hữu sẽ lâm vào nguy hiểm, lại không nghĩ rằng một đạo sét đánh trống rỗng hiện ra, cứ thế chặn lai kiếm thế Mặc Hàn chém qua.

Cũng đúng, Lam Thiên Hữu có ba ruột của hắn ở đây, tôi lo lắng quá mức rồi.

“Lãnh Mặc Hàn, ngươi không giết được ta.” Lam Thiên Hữu khẽ cười nói, giãy giụa từ trên mặt đất bò lên.

“Bổn tọa có thể giết ngươi một lần, thì có thể giết ngươi lần thứ hai.” Mặc Hàn lạnh lùng nói.

Hắn nhớ ra cái gì sao?

Lam Thiên Hữu vẫn cười: “Ngươi không giết được ta, ngươi giết ta, thì không ai có thể cứu Đồng Đồng!”

Nhắn đến chuyện của tôi, Mặc Hàn từ trước đến nay cẩn thận, cho dù hiện tại hắn hận không thể lột da róc xương Lam Thiên Hữu, nhưng vẫn áp xuống lửa giận: “Chỉ bằng ngươi?”

Lam Thiên Hữu gật đầu, cất cao giọng nói: “Chỉ bằng ta.”

Mặc Hàn khinh thường, một lời trúng đích: “Là bằng Thiên Đạo đi? Không có Thiên Đạo giúp đỡ, ngươi cũng chỉ là một con kiến.”

Mặt Lam Thiên Hữu trầm xuống, nhưng mà chỉ là một cái chớp mắt, hắn lại điều chỉnh tốt tâm tình.

“Ta có Thiên Đạo giúp đỡ, vậy đó là duyên của ta, chính như ngươi sinh mà làm Minh Vương, là duyên của ngươi. Nếu ngươi không phải sinh ra ở U Minh, so với quỷ tu khác, ngươi lại có thể mạnh bao nhiêu!”

“Bổn tọa chưa bao giờ mượn bất kì lực lượng gì của người khác.” Giọng nói của Mặc Hàn mười phần miệt thị.

Hắn nói chính là Lam Thiên Hữu nhận được lực lượng của Thiên Đạo mới cáo mượn oai hùm. So với khái niệm Lam Thiên Hữu trộm đổi sinh ra, bị Mặc Hàn của nhà chúng tôi giết ngược lại.

Sắc mặt Lam Thiên Hữu khó coi một chút, Mặc Hàn phất tay áo: “Thiên Đạo có thể giữ được người, bổn tọa cũng có thể. Nếu Thiên Đạo không thể bảo vệ Mộ Nhi, bổn tọa cũng có thể!”

Lam Thiên Hữu nhìn tôi, thấy tôi nắm chặt lấy tay Mặc Hàn, ánh mắt hơi trầm xuống, hắn suy tư một chút, hỏi Mặc Hàn: “Nếu huynh đệ Khổng Tuyên và Đại Bàng liên thủ thì sao?”

Lực lượng của Mặc Hàn và Khổng Tuyên với Đại Bàng là thế lực ngang nhau không sai biệt lắm, chỉ là, nếu hai chim liên thủ đối phó Mặc Hàn, chỉ sợ Mặc Hàn ứng phó vẫn rất là khó khăn.

“Ngươi nên biết, tuyên chiến với bổn tọa, tương đương với là tuyên chiến với Minh giới.” Mặc Hàn lạnh lùng nói: “Khổng Tuyên không đến mức vụng về đến phân thượng này.”

“Nhưng vì toàn bộ tộc Bàn Phượng, hắn không có gì là không dám!” Lam Thiên Hữu cũng nói.

Mặc Hàn nhìn tôi liếc mắt một cái, Lam Thiên Hữu chỉa vào tôi lại nói: “Đồng Đồng là máu tim của Bàn Phượng, Khổng Tuyên muốn hiến tế nàng, ngươi biết không! Ngay ở trên tế đàn bên trong phiến rừng rậm sau cây ngô đồng kia, Khổng Tuyên sẽ dung nhập máu của Đồng Đồng và hồn phách vào nhau để tế đàn hiến tế!”

Hắn còn chưa nói xong, trên người Mặc Hàn bởi vì tức giận mà phát ra quỷ khí mạnh mẽ, đã ném hắn xuống mặt đất.

Lam Thiên Hữu từ trên tầng thượng sân thượng tối cao lăn xuống, vẫn luôn ngã xuống bậc thang thật lâu, hắn mới đứng vững cơ thể.

Ngửa đầu nhìn Mặc Hàn, hắn lại làm càn cười to: “Lãnh Mặc Hàn, ngươi không bảo vệ nổi cho Đồng Đồng! Chỉ có ta mới có thể! Không chỉ là Khổng Tuyên sẽ không bỏ qua cho Đồng Đồng, Thiên Đạo Hồng Hoang cũng sẽ không! Một mình ngươi, không đối phó được bọn họ!”

“Cho dù thật sự như thế, cũng không phải con kiến như ngươi có thể làm được cái gì!” Giọng nói của Mặc Hàn lạnh băng tới cực điểm, chém kiếm thế về phía Lam Thiên Hữu, hiển nhiên là muốn trực tiếp xử lý hắn.

Nhưng mà, kiếm thế mới ra, đỉnh đầu lại rơi xuống một đạo lôi.

Mặc Hàn che chở tôi vội vàng tránh ra, thiên lôi lại đi theo không ngừng rơi xuống, đuổi theo đánh chúng tôi.

Tân Thiên Đạo lại bắt đầu bênh vực người mình!

Bởi vì tôi vẫn là hồn thể, hơn nữa đều không phải là ba hồn bảy phách hoàn chỉnh đều ở chỗ này, mà thiên lôi Thiên Đạo mỗi một đạo đều mang theo uy áp, tôi không chịu được lâu lắm, Mặc Hàn chỉ có thể mang theo tôi rút trở về.

Trở lại thụ ốc cây ngô đồng, Mặc Hàn thả hồn phách của tôi lại trong thân thể trước, nguyên thần của chính mình mới trở về.

Sau khi giúp tôi củng cố lại hồn phách, hắn mang theo tôi đi ra cửa, mở cửa ra đã đụng phải Quân Chi.

“Chị, trở về rồi sao?” Quân Chi hỏi tôi: “Nhớ mang theo em nha, em không biết đường.”

Ánh mắt Mặc Hàn phức tạp liếc hắn một cái, tôi nhớ tới kết luận lúc trước ra, cũng là không biết nên nói cái gì cho tốt.

Tỉ mỉ mở to hai mắt nhìn ở Quân Chi thân đi lên hồi nhìn, vẫn luôn không nhìn ra người bảo bảo nói kia.

Nhưng lại nhìn Quân Chi đến cả người không được tự nhiên: “Chị, chị nhìn em như vậy làm gì? Em khiếp đến sợ…”

Hắn vừa nói, bộ dáng còn vừa giả vở nổi da gà rơi đầy đất.

Em trai của tôi hoạt bát thông minh đáng yêu như vậy, sao có thể là lão quái vật Thiên Đạo Hồng Hoang này chứ!

Mặc Hàn cũng không có chứng cứ gì, chỉ là thái độ với Quân Chi có thêm vài phần đề phòng.

Nghe hắn hỏi có phải chúng tôi về nhà hay không, Mặc Hàn nói: “Chúng ta đi tìm Khổng Tuyên.”

“Em cũng đi!” Quân Chi như chuyện xưa thích đi theo phía sau chúng tôi.

Lúc này, Mặc Hàn lại cự tuyệt hắn: “Ngươi ở chỗ này chờ chúng ta là được.”

“Vì sao?” Quân Chi không cam lòng nhìn về phía tôi: “Chị, làm gì không dẫn theo em?”

“A… Em đi làm gì? Ở chỗ này nghỉ ngơi thì tốt rồi, chờ bọn chị trở về đi.” Tôi có chút khó xử nói.

Quân Chi không vui: “Vì sao! Chị, em cảm thấy mấy ngày nay quái quái… Có phải chim đại bàng kia nói cái gì hay không? Lần trước hắn không thể hiểu được bóp cổ em, lần này em tới nơi này chơi, lại chưa cho em xem qua sắc mặt tốt! Ngay cả buổi chiều gặp phải Khổng Tuyên, hắn đều đi vòng qua em! Làm gì vậy! Phải là em sợ những yêu nghiệt là bọn họ mới đúng! Bọn họ sợ em cái gì!”

Quân Chi tự tự huyết lệ, hắn lên án bất mãn, nói lòng tôi mềm nhũn, nếu hắn thật sự là Thiên Đạo Hồng Hoang khó lường kia, vậy sao lại ở chỗ này tùy ý để Khổng Tuyên bọn họ bắt nạt chứ!

“Em đừng nghĩ nhiều, anh rể em ở chỗ này, ai dám bắt nạt em?” Tôi an ủi hắn vài câu, vốn định mang theo hắn cùng đi, nhưng Mặc Hàn truyền âm cho tôi.

“Mộ Nhi, cẩn thận sử đắc vạn niên thuyền.”

Hắn hiển nhiên là không muốn tôi mang Quân Chi đi.

Khổng Tuyên bên kia cũng có phòng bị với Quân Chi, tôi dẫn Quân Chi đi, nói không chừng hoàn toàn ngược lại. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là hảo ngôn hảo ngữ trấn an Quân Chi, ở trong kháng nghị mãnh liệt của Quân Chi giữ hắn lại.

Nhưng mà, đi ra khỏi tiểu viện thụ ốc của chúng tôi, Mặc Hàn lại không dẫn theo tôi đi thụ ốc của Khổng Tuyên, mà trực tiếp bế tôi lên nhanh chóng bay đi cây ngô đồng sau rừng rậm.

Lời Lam Thiên Hữu nói, tôi điều chỉnh tốt cảm xúc xong, lại nói với hắn một lần.

Hắn vốn dĩ muốn tự mình đi nơi đó nhìn xem trước, nhưng chung quy là không yên tâm tôi, nên mang theo tôi cùng đi.

Bên cạnh rừng rậm kia kỳ thật là có kết giới, chẳng qua, nếu thiết lập kết giới cường lực, vậy tương đương với tuyên cáo là lạy ông tôi ở bụi này, cho nên, thiết lập kết giới bên cạnh rừng rậm rất gặp may.

Đó là một loại kết giới lấy tu vi tiêu chuẩn để tiến vào. Nếu người tu vi thấp đi đến chỗ bên cạnh, vậy sẽ bị lực lượng của kết giới cảm nhiễm, tự động không muốn tiến vào kết giới, xoay người đi nơi khác.

Mà với quỷ có tu vi như Mặc Hàn mà nói, kết giới kia chỉ là thùng rỗng kêu to.

Hắn mang theo tôi nhanh chóng tiến vào rừng rậm, xẹt qua địa phương lần trước Khổng Tuyên ngăn chúng tôi lại, lại bay về phía trước một hồi lâu, một đạo kình phong thổi qua bên cạnh chúng tôi, một bóng dáng màu vàng chặn chúng tôi lại.

Là một con đại bàng cánh vàng.

Cặp mắt sắc bén kia thấy chúng tôi, như muốn nhìn thấu chúng tôi vậy.

Đại bàng ở trong một ánh sáng hóa thành hình người, chắn trước mặt chúng tôi: “Các ngươi đi đâu?”

“Đi địa phương ngươi chặn đường.” Mặc Hàn lạnh lùng nói.

“Phía trước là địa phương mẫu thân ta hy sinh, hy vọng các ngươi không cần đi quấy rầy nàng yên giấc.” Đại Bàng nói.

Mặc Hàn hừ lạnh một tiếng: “Thần chết hồn diệt, loại chuyện này không cần ta nhắc nhở ngươi đi? Nào có yên giấc gì?”

Đại Bàng lạnh giọng chặn ngang Mặc Hàn: “Lãnh Mặc Hàn! Chú ý lời ngươi nói!”

“Các ngươi muốn học phàm nhân, có địa phương thương tiếc, không gì đáng trách. Nhưng bổn tọa không hy vọng về sau nơi này cũng sẽ trở thành địa phương bổn tọa thương tiếc vong thê!” Giọng nói của Mặc Hàn càng nghiêm khắc hơn Đại Bàng.

Đôi mắt của Đại Bàng chợt co rụt lại, khẽ chấn kinh.

Khổng Tuyên kịp thời từ thụ ốc tới, vừa lúc nghe thấy Mặc Hàn nói, ra ba phải, vui đùa nói: “Mặc Hàn ngươi nói cái gì vậy! Sao Đồng Đồng muội tử của nhà chúng ta sẽ chết? Ngươi chính là Minh Vương chưởng quản sinh tử nhân gian, ngươi không cho nàng chết, ai có thể để nàng chết?”

Mặc Hàn ghé mắt nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: “Không sai, ta nói Mộ Nhi không thể chết được, Mộ Nhi sẽ tuyệt đối sẽ không chết, cho dù là hiến tế gì!”

Sắc mặt của Khổng Tuyên và Đại Bàng trở nên khó coi.

Mặc Hàn lập tức đốt lửa giận lên, lạnh lùng nói: “Các ngươi lại thật sự dám tính kế Mộ Nhi như vậy!”

Quỷ khí ngập trời bắn mạnh về phía Đại Bàng và Khổng Tuyên, hai chim bị đẩy lui vài bước xa, dùng pháp lực duy trì cơ thể mình.

“Mặc Hàn, không phải như vậy! Đồng Đồng sẽ không có việc gì!” Khổng Tuyên vội vàng giải thích.

Mặc Hàn lại không nghe, lửa giận bay lên tận trời: “Nàng thiếu một sợi tóc cũng là có việc!”

Hắn chợt bùng nổ quỷ khí, vòng qua tôi, rối rít công kích về phía Đại Bàng và Khổng Tuyên.

Tức giận đến Đại Bàng vừa ngăn cản công kích của hắn, vừa hét lớn nói: “Ta nói nàng sẽ không có việc gì thì sẽ không có việc gì! Một sợi tóc đều không thiếu!”

Lúc này quỷ khí cuồng bạo của Mặc Hàn mới thoáng bình tĩnh lại, hắn nhìn chằm chằm Đại Bàng, gằn từng chữ một chất vấn: “Ngươi nói?”

“Ta nói!” Đại Bàng cả giận nói.

“Phát tâm ma thề.” Mặc Hàn lại nói.

“Mặc Hàn!” Khổng Tuyên muốn ngăn cản, bị Đại Bàng ngăn cản.

“Được.” Đại Bàng đáp ứng, vươn tay chỉ trời thề: “Ta Đại Bàng thề, tuyệt đối không hại Mộ Tử Đồng một phân một hào. Nếu vi phạm lời thề, Mộ Tử Đồng gặp nguy hiểm gì, ta sẽ gặp nguy hiểm đó!”

“Tôi mang thai anh cũng sẽ hoài sao?” Tôi lanh mồm lanh miệng hỏi một câu.

Sắc mặt Đại Bàng khó coi như ăn một con ruồi, tay hắn còn vẫn duy trì tư thế thề, nhìn tôi, cắn răng bổ sung nói: “Bao gồm nếu Mộ Tử Đồng mang thai, tôi cũng mang thai!”

“Phụt ——”

Tôi không tự nghĩ đến bộ dáng khi Đại Bàng mang thai bụng phệ cả ngày mặt đều âm trầm, không nhịn được bật cười lên.

Khổng Tuyên khó chịu nhìn về phía Đại Bàng, Đại Bàng đưa cho hắn một ánh mắt an tâm, lại nói với Mặc Hàn: “Lãnh Mặc Hàn, lúc này ngươi nên yên tâm đi.”

Mặc Hàn suy tư một chút, vẫn lo lắng nhìn mặt trước mắt: “Ta muốn đi nơi đó nhìn xem.”

“Nơi đó là địa phương mẫu thân ta qua đời.” Khổng Tuyên không thế nào cao hứng nhắc nhở nói.

“Nếu các ngươi thật sự không có tâm muốn hại Mộ Nhi, vậy thì để chúng ta đi qua nhìn thì như thế nào?” Mặc Hàn hỏi.

Khổng Tuyên không nói gì, hắn nhìn về phía Đại Bàng, Đại Bàng luôn mãi suy tư, thở dài, nghiêng người tránh ra một con đường.

Mặc Hàn và tôi nhìn nhau một cái, ôm tôi bay nhanh về phía trước, Đại Bàng và Khổng Tuyên đi theo phía sau, hai điểu đều uể oải ỉu xìu, mặt đầy tâm sự.

Tốc độ của Mặc Hàn dần chậm lại, tôi quay đầu nhìn lại phía trước mặt, thấy trong cây cối che trời có một đất trống to. Mà phía trên đất trống, thật đúng là có một tế đàn hình tứ phương.

Lòng tôi căng thẳng, máu cả người như đều đọng lại ở một khắc này.

Sắc mặt Mặc Hàn cũng nháy mắt lạnh xuống, xoay người chất vấn Khổng Tuyên: “Đó là cái gì?”

Khổng Tuyên không nói gì, Đại Bàng nói: “Tế đàn.”

Quỷ khí Mặc Hàn lại muốn cuồng bạo, Đại Bàng lại nói: “Là dùng để tế điện mẫu thân ta, mặc kệ ngươi tin hay không, ta đều cảm thấy hồn phách mẫu thân không hoàn toàn hôi phi yên diệt. Tàn hồn lần trước Thủy Kính nói kia, đã chứng minh phỏng đoán của ta, ta muốn thu thập tàn hồn của nàng, chẳng sợ chỉ có một đạo, ta cũng dụng tâm dưỡng.”

Chim thật là đứa con ngoan!

Tôi bội phục Đại Bàng ở trong lòng, quỷ khí Mặc Hàn tràn ngập ở không trung, không tiến hành thêm một bước công kích với Đại Bàng và Khổng Tuyên, lại cũng không thu hồi lại.

Hắn theo thứ tự nhìn qua hai điểu kia, ôm tôi từ từ rơi xuống, vẫn luôn dừng ở phía dưới tế đàn.

Khổng Tuyên và Đại Bàng đi theo dừng ở bên cạnh chúng tôi, Mặc Hàn thấp giọng hỏi tôi: “Có cảm giác gì đặc thù không?”

Tôi gật đầu: “Cảm giác rất kỳ quái… Như là…… Em muốn đi qua?” Tôi nói chính mình cũng không dám tin tưởng cảm giác của mình: “Mặc Hàn, em lại muốn đi qua?”

Tôi nhớ rõ ánh mắt đầu tiên vừa mới ở không trung nhìn thấy tế đàn, đó là muốn nhanh rời đi.

Sao lại sẽ nhanh thay đổi chủ ý như vậy?

Mặc Hàn đang muốn phát tác, Đại Bàng giành trước một bước nói: “Đồng Đồng là máu tim của mẫu thân ta biến thành, tế đàn này lại dùng để tế điện mẫu thân ta, có cảm ứng không phải rất bình thường sao.”

Là màu đỏ tím


trướctiếp