Sau khi Diệp Thu Hàm nói xong, mặt Trần Nguyệt Quyên lập tức trở nên tái mét, Trình Sở Tiêu ngẩn ra một chút, chỉ là lúc nhìn Trần Nguyệt Quyên
thì cau chặt mày, ánh mắt cũng có chút sâu xa.
“Cô nói lung
tung! Người tôi yêu là Nhiếp Bằng, tình cảm của tôi đối với anh ấy đời
này cũng sẽ không thay đổi, tôi làm sao có thể thích Trình Sở Tiêu! Cô
dù có muốn giải vây cho anh ta cũng không thể bôi nhọ tôi như vậy được!” Sau một lúc trầm mặc thì Trần Nguyệt Quyên bùng nổ, cô ta không nén
được cơn giận mà lớn tiếng với Diệp Thu Hàm.
Lúc này Diệp Thu Hàm ngược lại càng bình tĩnh: “Có phải tôi nói lung tung hay không cô là
người hiểu rõ nhất, có lẽ trước nay cô chưa từng nghiêm túc xem lại biểu hiện của mình, nhưng hành vi của cô đã cản trở nghiêm trọng đến cuộc
sống bình thường của Sở Tiêu. Cho dù anh ấy có xin lỗi cô, nhưng cô cũng không thể bắt anh ấy lấy mạng đền mạng được, cứ đau khổ mà vướng mắc
không rõ ràng với người mình hận như vậy không phải càng đau khổ hơn
sao! Cô thử nghĩ xem nếu tôi kết hôn với Sở Tiêu thì cô có thể chấp nhận nổi sao? Nếu không chấp nhận nổi là vì không muốn anh ấy có được hạnh
phúc hay là không thể chấp nhận được anh ấy bỏ rơi cô mà lấy người phụ
nữ khác!”
Diệp Thu Hàm làm như thờ ơ từ sự khó hiểu ban đầu đến
đồng tình mà nói ra sự cố chấp của Trần Nguyệt Quyên, lại từ sự đồng
tình mà biến thành nghi ngờ, cô nói những lời này là vì phản bác lại
Trần Nguyệt Quyên để bảo vệ Trình Sở Tiêu, chỉ là sau khi nói xong lại
nói trúng tâm tình của Trần Nguyệt Quyên.
Có lẽ thù hận vướng mắc nhiều năm đã khiến cho tình cảm của Trần Nguyệt Quyên đối với Trình Sở
Tiêu biến chất, chỉ là chính bản thân cô ấy cũng không nhận ra, hoặc là
cho dù đã nhận ra nhưng không dám thừa nhận phần tình cảm này, chỉ có
thể lấy thù hận ra để giấu diếm, tự cho rằng người mình yêu vẫn là chồng chưa cưới đã mất nhiều năm!
Trình Sở Tiêu đứng sau lưng Diệp Thu Hàm vẫn như trước không nói chuyện, nhưng sau khi nghe Diệp Thu Hàm
phân tích, anh không thể không suy nghĩ lại những hành động càng ngày
càng quá khích của Trần Nguyệt Quyên trong những năm nay, anh vốn là
người rất thông minh lại là người dễ dàng nhìn thấu tâm tư của người
khác, chỉ là vì chuyện của Nhiếp Bằng mà anh luôn cảm thấy có lỗi với
Trần Nguyệt Quyên, vì vậy luôn hết sức tránh ở cùng một chỗ với cô ta,
làm sao hiểu được sự thay đổi trong lòng của cô ta.
Nhưng bây giờ đã hiểu hết rồi, anh dường như không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể
đoán được những lời Diệp Thu Hàm nói là đúng!
“Nhiếp Bằng mãi mãi là anh em tốt của tôi.” Trình Sở Tiêu không thể hiện ra
nhiều biểu cảm, chỉ nói một câu với Trần Nguyệt Quyên.
“Các người thật nực cười, vì muốn tránh khỏi cảm giác tội lỗi mà đến loại cớ này
cũng viện ra được, thật là không thể thuyết phục, chẳng trách lại ở
chung một chỗ, sau này đừng để tôi nhìn thấy bộ mặt xấu xí của hai người nữa!” Trần Nguyệt Quyên quát xong liền quay người chạy ra khỏi phòng
làm việc của Trình Sở Tiêu, chỉ là bước chân đã thể hiện rõ sự hoảng
loạn của cô ta.
Nhìn thấy bộ dạng của Trần Nguyệt Quyên, Diệp Thu Hàm có chút không yên lòng hỏi: “Có phải em quá đáng quá rồi không?”
Trình Sở Tiêu nhẹ nhàng hôn lên trán Diệp Thu Hàm: “Không quá đáng chút nào,
nếu không phải hôm nay em thẳng thắn như vậy thì anh và cô ta vẫn đang
sống trong đau khổ. Em đã thức tỉnh bọn anh, anh nghĩ sau này Nguyệt
Quyên sẽ không lấy Nhiếp Bằng ra làm lý do để hành hạ anh nữa, bởi vì
cảm giác áy náy của cô ấy sẽ đánh bại anh, mặc dù anh không muốn nhìn
thấy kết quả như vậy nhưng chuyện này anh không thể làm gì được. Thu
Hàm, cảm ơn em.”
“Anh không chê em nhiều chuyện là được rồi.” Diệp Thu Hàm vẫn có chút áy náy.
“Làm sao có thể, em chính là nữ anh hùng của anh, vẫn luôn vì anh mà dũng
cảm đấu tranh, bây giờ anh chỉ biết nói lời cảm ơn nhưng sau này anh sẽ
càng thêm trân trọng em.”
Trình Sở Tiêu ôm chặt Diệp Thu Hàm, hai người nhìn nhau cười nhưng đều cảm thấy lo lắng cho Trần Nguyệt Quyên.
Chỉ có điều gần đến cuộc phẫu thuật của Từ Ngọc
Hoa, hai người họ cũng không có thời gian chú ý đến hành động của Trần
Nguyệt Quyên nữa, mà tập trung toàn bộ tinh thần vào cuộc phẫu thuật vô
cùng quan trọng này.
Phẫu thuật khoa sản ngày hôm đó, toàn bộ
giáo sư chuyên gia quyền lực của khoa nhi đều tham gia, chuẩn bị kiểm
tra nhiều lần các loại tuần hoàn ngoài của từng tổ, chủ nhiệm của khoa
gây tê Lý Trực ở một bên giúp đỡ Trình Sở Tiêu, mà bên này Trình Sở Tiêu cùng hai vị chủ nhiệm khoa ngoại Lý Văn Đông và Trần Thụ An làm việc,
phó chủ nhiệm Lữ Xương Hưng và Dư Vỹ Trạm thuộc nhóm hai và nhóm ba.
Nếu cuộc phẫu thuật này thành công thì thành quả đạt được sẽ mang tầm cỡ
quốc tế, bệnh viện nhất định sẽ được xếp vào danh sách top đầu toàn cầu, nếu không thành công thì tất cả chuyên gia tham gia phẫu thuật sẽ phải
chịu một cú sốc lớn, vì vậy cuộc phẫu thuật có tầm quan trọng như thế
này không đến lượt những người có cấp bậc thấp hơn phó giáo sư thực
hiện, càng không nói đến những người có cấp bậc thấp nhất.
Ánh
mắt của Diệp Thu Hàm chưa bao giờ rời khỏi người Từ Ngọc Hoa, cô cần
phải nhớ kỹ mỗi tình tiết của cuộc phẫu thuật để sau khi cuộc phẫu thuật thành công có thể chia sẻ vui mừng với Trình Sở Tiêu.
Đầu tiên
Từ Ngọc Hoa được Trình Sở Tịnh gây tê toàn thân, cô dẫn thuốc mình tự
điều phối vào ống tiêm, sau đó mấy lần dùng ngón tay trỏ ấn lên mấy bộ
phận của Từ Ngọc Hoa, y tá Trường Tôn Địch nhẹ nhàng giữ đầu của Từ Ngọc Hoa không ngừng an ủi cô ấy.
Sau khi xác định được vị trí, Trình Sở Tịnh bắt đầu tiêm đến khi Từ Ngọc Hoa dần dần mất đi ý thức cô mới
giải thích với Lý Trực: “Tôi tiêm chủ yếu là thuốc an thần và thuốc giảm đau, loại gây mê này có thể khiến người bị bệnh rơi vào tình trạng
giống như ngủ không sâu, so với hình thức gây tê hút vào và hình thức
gây tê nhỏ vào tĩnh mạch an toàn hơn nhiều, anh có thể xem đây như kết
hợp gây tê cục bộ, làm như thế này có thể giảm bị nhiễm bộ phận phổi,
hơn nữa thuốc này cũng sẽ không ngấm đến cuống rốn làm ảnh hưởng thai
nhi.”
Lý Trực gật đầu: “Kỹ thuật gây mê của bác sĩ Trình quả thật là vượt qua sức tưởng tượng, tôi chịu thua tâm phục khẩu phục.”
Trình Sở Tịnh đang quan sát các mục chỉ tiêu của Từ Ngọc Hoa tất cả bình
thường mới nói: “Không cần khách sáo, ngoài ra vì bệnh nhân không giảm
huyết áp, lúc bắt đầu gây mê không được dùng quá nhiều thuốc, trong quá
trình phẫu thuật có thể thêm thuốc bất cứ lúc nào.”
Lý Trực vội vàng nói: “Tôi hiểu rồi.”
Sau khi xác định Từ Ngọc Hoa đã rơi vào hôn mê, chủ nhiệm Phương Khải khoa
nhồi thụt cực kì cẩn thận bắt đầu giảm nhiệt độ, vì để bảo vệ thai nhi
nên nhiệt độ của Từ Ngọc Hoa không được giảm xuống quá thấp, để giảm làm cho tử cung co nhỏ lại khiến cho thai nhi sinh non.
Khâu chuẩn
bị gần kết thúc, Trình Sở Tiêu trực tiếp mở tất cả các bộ phận ở ngực Từ Ngọc Hoa, sau khi mở khoang ngực bắt đầu thăm dò những vết tích đã từng được phẫu thuật qua khoảng 10 năm trước của Từ Ngọc Hoa, nhưng tùy theo tuổi tác có thể xuất hiện những tổn hại tương đối lớn, nhưng càng khó
giải quyết hơn chính là thời gian mang thai phụ tải huyết quản tăng cao
dẫn đến việc thay thế màng mạch trong thời gian dài tạo thành kết cấu
van mạch khác thường mới dẫn đến tim bị suy yếu.
Màng ngăn tim
đối với Trình Sở Tiêu mà nói không phải là vấn đề, nhưng liên quan đến
màng mạch lại có hai cách trị liệu, cách thứ nhất là khôi phục lại màng
mạch ban đầu, cách thứ hai là thay toàn bộ màng mạch chủ động, nếu là
bình thường thì nên chọn cách thứ nhất, nhưng khôi phục lại màng mạch
chủ động khác thường của Từ Ngọc Hoa nhất định là cần rất nhiều thời
gian, hơn nữa sau khi phẫu thuật xong cũng sẽ xuất hiện vấn đề, nếu thay màng mạch mới thì sẽ không gặp phải vấn đề này, chỉ là thân thể của Từ
Ngọc Hoa có thể giữ được thai nhi hay không mới là vấn đề.
Sau
khi bàn bạc cùng Lý Văn Đông và Trần Thụ An, Trình Sở Tiêu lại hỏi ý
kiến của Trình Sở Tịnh, cách nghĩ của Trình Sở Tịnh giống với ba người
bọn họ, đều cảm thấy nên thử thay mới màng mạch chủ động.
Sau khi quyết định xong, Trình Sở Tiêu khôi phục màng ngăn đầu tiên mà mình nắm chắc nhất.
Thành thục thăm dò huyết quản thành lập vòng tuần hoàn ngoài làm cho tim mạch của Từ Ngọc Hoa ngừng đập, quá trình phục hồi rất thuận lợi, Diệp Thu
Hàm bình tĩnh lại không ít.
“Sở Tiêu, huyết áp bệnh nhân bắt đầu giảm!” Phát hiện số liệu không ổn định trên máy móc Trình Sở Tịnh lập tức báo cáo.
“Tim thai vẫn bình thường như trước!” Đồng thời khoa sản cũng báo cáo tình hình.
Diệp Thu Hàm lập tức nhìn qua Trình Sở Tiêu, chỉ thấy anh đang nhíu chặt mày trầm tư.
Thông thường bệnh nhân sau khi được tê thì huyết áp sẽ giảm, nhưng Trình Sở
Tịnh đã suy nghĩ đến vấn đề này nên đã dùng phương pháp từ từ tiêm
thuốc, vì vậy tình trạng này không nên xảy ra, hạ huyết áp là đại kị
trong phẫu thuật, bất cứ lúc nào bệnh nhân cũng sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
“Có cần tiêm a-đrê-na-lin không?” Phó chủ nhiệm Vu Vỹ hỏi.
Trình Sở Tiêu lắc đầu: “Tạm thời không cần.”
“Nhưng huyết áp của bệnh nhân hạ rất nhanh.” Dư Vỹ không nhịn được nhắc nhở.
“Quan sát thêm 30 giây nữa, nếu không có thay đổi hãy tiêm, cố gắng giảm thiểu sử dụng các loại thuốc khác.”
Mọi người đều rất lo lắng, không hiểu trì hoãn 30 giây có thể có tác dụng
gì, có thể giải quyết được vấn đề hay không, hơn nữa hồng cầu trong máu
sẽ bị ảnh hưởng, như vậy bệnh nhân sẽ mất máu đến chết!
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào đồng hồ, cảm thấy 30 giây dài đằng đẵng,
đến lúc còn lại 7 giây thì tình hình thay đổi, huyết áp của Từ Ngọc Hoa
dần dần tăng lên.
“Qúa thần kì rồi!” Có người nhỏ giọng thốt lên.
Vốn dĩ mọi người đã làm tốt công tác chuẩn bị, giờ đây lại nghi hoặc nhìn Trình Sở Tiêu, đợi anh đưa ra một lời giải thích.
Trình Sở Tiêu đợi huyết áp của Từ Ngọc Hoa ổn định, sau đó tiếp tục khôi phục màng ngăn cách, đồng thời điềm tĩnh giải thích: “Trong phẫu thuật ngoại khoa khoang ngực và khoang bụng, có khả năng bởi vì tác động đến nội
tạng mà xuất hiện tình trạng hạ huyết áp,có điều loại tình trạng này
thường biến mất sau 30 giây, gọi là phản ứng kéo dài thời gian hoặc là
phản ứng kéo.
Thật là học thêm được một kiến thức mới, mọi người
không thể không phục kinh nghiệm phong phú của Trình Sở Tiêu và sự trầm
ổn khi xử lí tình hình bất ổn.
Tình hình sau đó đều rất thuận
lợi, mặc dù độ khó rất lớn nhưng Trình Sở Tiêu trong vòng 70 phút đã
hoàn thành xong phẫu thuật.
Những người đứng xem
đều rất vui mừng, mong đợi một màn mang tính lịch sử này, nhưng Diệp Thu Hàm càng căng thẳng hơn, bởi vì chỉ khi nhịp tim của Từ Ngọc Hoa bình
thường trở lại thì lần phẫu thuật này mới được coi là thành công mỹ mãn, cuộc phẫu thuật trước vì thất bại bước này mới trở nên việc sắp thành
lại hỏng.
Trình Sở Tiêu dưới sự phối hợp của Trình Sở Tịnh và tổ
nhồi thụt bắt đầu tiến hành khôi phục nhịp tim và não bộ cho Từ Ngọc
Hoa, có điều sau khi tiêm thuốc vào thì nhịp tim của Từ Ngọc Hoa không
có bất kì phản ứng nào – khôi phục nhịp tim thất bại.
“Có cần thực hiện áp điện tim hay không?” Lữ Xương Hưng vẫn chưa bình tĩnh lại được vì vậy giọng điệu khi hỏi có chút lo lắng.
Trình Sở Tiêu gật đầu: “Chủ nhiệm Lý đến làm đi.” Nói xong liền đi ra khỏi vị trí.
Lý Văn Đông tiến lên phía trước đưa tay vào thăm dò khoang ngực của Từ
Ngọc Hoa, ấn mạch tim của cô ấy, sau khi duy trì ấn 3 phút, nhịp tim vẫn không khôi phục trở lại.
Trần Thụ An thấy không có thay đổi, nhanh chóng cầm lấy bản kích điện đứng trước mặt Lý Văn Đông nói: “Thả tay ra!”
Lý Văn Đông lùi ra sau vài bước, Trần Thụ An lập tức bắt đầu kích điện,
làm cho mạch tim khôi phục bình thường trở lại, nhưng điện kích vô số
lần vẫn không giải quyết được vấn đề.
“Sở Tiêu!” Trình Sở Tịnh lo lắng gọi tên Trình Sở Tiêu, cô muốn an ủi em trai của mình nhưng trong
lòng cũng biết vào lúc này dù bản thân có nói gì cũng không có tác dụng.
Diệp Thu Hàm vẫn đứng ngẩn ra ở một bên, nhìn cuộc phẫu thuật không nói một
lời, thậm chí cô còn không có dũng cảm ngẩng đầu nhìn biểu cảm lúc này
của Trình Sở Tiêu.
“Bác sĩ Trình, cậu xem bây giờ nên làm như thế nào, có nên cất máy tuần hoàn ngoài không?”
Cho dù không muốn chấp nhận sự thật phẫu thuật thất bại nhưng Lý Văn Đông
vẫn hỏi, chức năng mạch tim hiện tại của Từ Ngọc Hoa hoàn toàn phải phụ
thuộc vào máy tuần hoàn ngoài, một khi không dùng nữa thì có thể tuyên
bố bệnh nhân đã tử vong.
Trình Sở Tiêu không trả lời Lý Văn Đông mà quay qua chủ nhiệm Trần của khoa sản: “Có thể cứu sống đứa bé không?”
Chủ nhiệm Trần thở dài: “Thai nhi rất mẫn cảm với khí oxy, hiện tại nhịp
tim của thai nhi có thể dừng bất cứ lúc nào, nếu muốn cứu sống thì phải
lập tức tiến hành phẫu thuật tử cung, có điều thai nhi mới được 5 tháng, cho dù mổ cũng rất phiền phức.
Trình Sở Tiêu nghe xong gật đầu,
lại đi hỏi ý kiến của chủ nhiệm Đồng khoa nhi, ông ta cũng cảm thấy khó
xử: “Chủ nhiệm Trần nói không sai, một thai nhi hơn 5 tháng sẽ không
nặng quá 2 kg, các cơ quan phát dục cũng chưa hoàn thiện, sau khi sinh
xong phải lập tức đưa vào phòng giữ ấm, thậm chí phải giữ đủ 12 tuần,
hơn nữa phải dùng máy hô hấp và các loại thuốc khác duy trì sinh mạng.
Nếu như vậy tiền viện phí hằng ngày dự tính cũng phải một vạn tệ, thậm
chí nhiều hơn, đầu tiên chưa tính đến người nhà của bệnh nhân có thể
chấp nhận khoản viện phí này hay không, quan trọng là thời gian đứa bé ở trong phòng giữ ấm sẽ xuất hiện những bệnh khác, cho dù cuối cùng có
thể giữ được tính mạng nhưng thể chất trong tương lai không thể nói
trước được có thể sống được bao lâu.”
Tiền viện phí trên trăm vạn cũng không thể chắc chắn được đứa bé có thể sống tiếp hay sống được bao lâu, đối diện với tình hình như thế này thì bất cứ người nào cũng biết
nên lựa chọn như thế nào, hơn nữa tình hình kinh tế của gia đình Từ Ngọc Hoa rất bình thường, chồng của cô ấy nếu có một trăm vạn thì không bằng cưới một người phụ nữ khác về làm vợ!
Ánh mắt của tất cả mọi
người tập trung lên người Trình Sở Tiêu, tim của Diệp Thu Hàm cũng muốn
nhảy lên cuống họng rồi, cô dường như muốn lấy tay che lại lỗ tai của
mình, không muốn nghe quyết định cuối cùng của Trình Sở Tiêu!