Lòng bàn tay của Diệp Thu Hàm toàn là mồ hôi. Cô nghĩ có lẽ Trình Sở
Tiêu sẽ không nghe thấy những lời mà Trương Diệu Thân nói đâu nhỉ? Nhưng khi nhìn thấy anh ấy quay lại với ánh mắt trùng hợp như vậy, lại có
chút chột dạ. Đến lúc Trình Sở Tiêu mặt không biểu cảm quay đi, cô mới
thở phào nhẹ nhõm, lườm Trương Diệu Thân bảo anh không được nói chuyện
vớ vẩn nữa.
Đợi tới lượt Trương Diệu Thân nghe chẩn đoán, anh cũng tự giới thiệu bản thân mình sau đó chăm chú lắng nghe.
"Kết quả chẩn đoán của anh giống với hai bác sĩ trước, không có gì đặc biệt
cả". Trương Diệu Thân sau khi chắc chắn mình không để sót gì liền rất tự tin nhìn vào Trình Sở Tiêu.
Trình Sở Tiêu không nói gì, anh ta chỉ dùng ánh mắt ra hiệu bảo Diệp Thu Hàm qua chỗ anh ta.
"Bác sĩ Trình, chào anh. Tôi là Diệp Thu Hàm, là bác sĩ khoa tim mạch. Tôi
đã đến bệnh viện 4 năm và đang làm ở khoa tim mạch được 5 tháng”. Tuy đã tiếp xúc qua với Trình Sở Tiêu, nhưng Diệp Thu Hàm không phải không
hiểu việc chào hỏi chừng mực lúc này mà chỉ là tự giới thiệu như những
người khác.
"Cô và bác sĩ Trương vào bệnh viện cùng lúc sao?” Trình Sở Tiêu hỏi một cách ngẫu nhiên.
"Vâng. Chúng tôi học cùng trường, tốt nghiệp cùng khóa với nhau". Diệp Thu Hàm thành thật trả lời. Trình Sở Tiêu nghe xong không hỏi gì thêm. Diệp Thu Hàm thấy anh ta không nói gì nữa liền ngồi xuống cạnh đứa bé lúc trước
nghe chẩn đoán.
"Thế nào, có phát hiện gì không?" Trình Sở Tiêu thấy lúc Diệp Thu Hàm bỏ ống nghe chẩn đoán xuống, biểu hiện rất do dự.
"Hình như tôi nghe thấy tiếng ầm ầm trong vị trí của nếp gấp thứ 3"
"Rất tốt! Bác sĩ Diệp nghe thấy một âm thanh rất quan trọng. Loại âm thanh
ầm ầm đó tôi không cần phải nói chắc mọi người cũng đều biết nó có ý
nghĩa gì?"
Mọi người có mặt đều chau mày. Đương nhiên họ đều biết âm thanh này có ý nghĩa gì? Điều này nói rõ kế hoạch can thiệp trị liệu thúc đẩy của máy móc cho đứa bé phòng bên sợ là vận hành không thông
nữa.
"Chưa có kết quả siêu âm nhịp tim, bác sĩ Trình có phải là
có chút võ đoán rồi không?" Khi mọi người đều im lặng không nói gì, Lưu
Nhuế Viện liền đặt ra câu hỏi chất vấn. Chưa có kết quả kiểm tra, cô
không muốn khoa nội bị khoa ngoại làm cho bẽ mặt.
Trình Sở Tiêu
vẫn không nói gì. Khi Lưu Nhuế Viện định nói tiếp thì y tá đem kết quả
siêu âm vào. Kết quả siêu âm giống với chẩn đoán của Trình Sở Tiêu.
Khiếm khuyết của tâm nhĩ đã đến lúc không thể can thiệp được nữa. Lúc
này Trình Sở Tiêu không đợi mọi người nói gì liền bước ra khỏi phòng
chẩn đoán bệnh, mọi người đều vội vàng đuổi theo anh ấy.
Đứng ở
hành lang, Trình Sở Tiêu quay lại nói với ngữ điệu điềm tĩnh: "Mọi người chú ý, ống tai nghe chẩn đoán cho dù là với bác sĩ khoa ngoại hay khoa
nội, đều là một công cụ chẩn đoán rất quan trọng. Hơn nữa, mặt năng lực
này có lúc không liên quan đến kinh nghiệm kĩ thuật, chỉ cần dựa vào
thiên bẩm có thể thấy được kết quả chẩn đoán tốt hay xấu ngay”. Khi anh
nói xong những lời đó, mọi người còn chưa có phản ứng thì mặt của Trương Diệu Thân đã đỏ cả lên. Mặc dù việc này không liên quan gì đến bản thân nhưng Diệp Thu Hàm vẫn cảm thấy mặt mình như phát sốt. Trình Sở Tiêu
quả nhiên đã nghe thấy những lời mà Trương Diệu Thân nói. Đúng thật là
tai nghe quá thính mà!
"Một tuần sau sắp xếp phẫu thuật. Ca phẫu
thuật này do bác sĩ Diệp Thu Hàm phụ trách và tiến hành trao đổi với
người nhà bệnh nhân trước khi phẫu thuật, đồng thời vào phòng phẫu thuật làm trợ lý thứ hai".
Điều này làm cho tất cả mọi người đều sững
sờ. Diệp Thu Hàm chỉ là bác sĩ nội trú khoa ngoại tim mạch mới đến vài
tháng, cho dù thế nào cũng không có tư cách làm trợ lý thứ hai. Quyết
định này của Trình Sở Tiêu có thể nói là vô cùng cẩu thả!
Chủ nhiệm khoa I Lê Văn Đông cũng cảm thấy có chút không thoả đáng: "Bác sĩ Trình, cậu xem..."
"Tôi hiểu sự băn khoăn của mọi người, nhưng đó là cách dạy của tôi. Đối với
những bác sĩ nội trú có biểu hiện tốt, sẽ có được sự khuyến khích. Cũng
mong những người khác tiếp tục cố gắng nỗ lực".
Lê Văn Đông không phản bác nữa mà nói với Diệp Thu Hàm: "Tiểu Diệp, đây là lần đầu tiên
cô phẫu thuật ở khoa ngoại tim mạch, phải biết quý trọng cơ hội mà bác
sĩ Trình dành cho cô. Hãy cố gắng tìm hiểu tình hình của người bệnh".
"Vâng, tôi biết rồi thưa chủ nhiệm". Diệp Thu Hàm lập tức biểu hiện thái độ,
tuy trong lòng rất vui nhưng vẫn có chút lo lắng vì sợ người khác bất
mãn. Mọi người trong nhóm tản ra và về phòng làm việc của mình. Diệp Thu Hàm hỏi Vu Quốc Tuấn: "Trưởng nhóm Vu, anh không giận đấy chứ?"
Trưởng nhóm Vu cười nói: "Giận gì chứ? Tôi sớm mong sao có thể có người như
chủ nhiệm Trình xuất hiện, không hổ danh là chủ nhiệm khí thế mạnh mẽ,
là thần tượng của tôi, đều chỉ có thể nghe. Sau này mọi người đều phải
dựa vào thực lực trên bàn phẫu thuật, để tránh khỏi có sự phân biệt đối
xử. Cô cố gắng thay chúng tôi biểu hiện tốt để đem vinh dự về cho những
bác sĩ nội trú này. Có việc gì cần giúp đỡ thì cứ đến tìm tôi. Nhưng vẫn may phẫu thuật khiếm khuyết tâm nhĩ nên tương đối đơn giản chút."
Diệp Thu Hàm gật gật đầu: "Tôi hiểu! Có lời nói này của nhóm trưởng Vu, tôi cảm thấy vững tâm hơn nhiều".
"Tôi là người ích kỷ như vậy sao? Hơn nữa thật ra lúc đó tôi không nghe ra
tình hình của bệnh nhân, thua khâm phục khẩu phục thôi. Cô đừng nghĩ
nhiều nữa. Nếu như có ai trong số những người ở đây xì xào, tôi sẽ giúp
cô ngăn họ lại".
Diệp Thu Hàm kiềm chế cảm xúc, vỗ vào vai Vu Quốc Tuấn: "Bạn chí cốt, ăn gì tôi mời!"
"Lẩu đi! Mùa hè ăn lẩu hơi nóng hầm hập dưới điều hòa, cộng với hai chai bia ướp lạnh thì phải nói là đã nhất”. Vu Quốc Tuấn cũng không hề khách khí với cô, vì biết điều kiện kinh tế của cô cũng khá, bản thân lại đúng
lúc cần cải thiện cuộc sống. Anh và Trương Diệu Thân đều tới từ vùng
nông thôn xa xôi, điều kiện gia đình không khá giả, đều dựa vào tài năng ưu tú của mình mới có thể ở lại bệnh viện. Nhưng gánh nặng tâm lí của
anh không nặng bằng Trương Diệu Thân, không có tiền thì từ từ cải thiện, dù sao bác sĩ càng già thì càng có giá trị!
Diệp Thu Hàm bật cười với lời nói của anh rồi nhanh chóng tìm bố mẹ của đứa bé để tiến hành trao đổi trước khi phẫu thuật.
Cuộc trao đổi sẽ nói rõ cho người nhà của bệnh nhân các hậu quả không tốt
trước và sau khi phẫu thuật có thể xuất hiện trong quá trình mổ. Việc
này cần có sự tinh tế nhất định trong lúc nói chuyện, nếu không sẽ làm
cho bệnh nhân và người nhà của họ sợ hãi, không muốn tiến hành phẫu
thuật nữa thì khoa ngoại tim mạch của họ coi như không có việc gì để
làm.
Như Vu Quốc Tuấn nói, phẫu thuật khiếm khuyết tâm nhĩ đơn
thuần với bệnh nhân không có sự kiêng kỵ, trong ngành mà nói là phẫu
thuật tim tương đối đơn giản. Hơn nữa, lí luận phẫu thuật đơn giản cũng
tồn tại những mạo hiểm, huống hồ là trái tim, tổ chức khí quản quan
trọng. Vì thế nội dung của cuộc trao đổi trước phẫu thuật này là để bệnh nhân và người nhà kí tên rất là quan trọng.
Bên khoa nội đã giúp đứa bé chuyển khoa. Diệp Thu Hàm khi cho bố mẹ đứa bé uống thuốc an
thần xong cũng nói về việc hệ quả không tốt có thể xảy ra.
Bố mẹ
của đứa bé sau khi nghe xong những lời giới thiệu kĩ càng tỉ mỉ của Diệp Thu Hàm về lý lịch của Trình Sở Tiêu, liền lập tức đồng ý làm phẫu
thuật. Họ không hiểu lắm về vị bác sĩ thiên tài hay không thiên tài của
khoa ngoại. Họ chỉ biết vị bác sĩ vừa cao vừa đẹp trai đó thì ra là
chuyên gia ở đẳng cấp quốc tế, hơn nữa làm phẫu thuật cho con gái mà
không cần phải tốn nhiều tiền là quá đủ rồi. Huống hồ, nhiều bác sĩ như
vậy sau khi chẩn đoán cho con gái đều nói là phải phẫu thuật, ngược lại
dù thế nào cũng cần phải lên bàn phẫu thuật, nếu như đã có vị bác sĩ lợi hại này làm bác sĩ mổ chính, vậy nói cho cùng gia đình bé gái được lợi
hơn rồi.
Diệp Thu Hàm cũng lần nữa tìm hiểu về tình trạng bệnh
của bé gái trước khi nhập viện, xem có kiêng kỵ gì với bệnh sử của gia
đình hay không. Lúc rời phòng bệnh chỉ có thể lắc đầu, sao lại có bố mẹ
không để tâm tới con cái như vậy, cái gì cũng không biết.
Lúc đi
tới phòng làm việc của bác sĩ, Diệp Thu Hàm dừng lại. Cô cắn môi do dự
nhiều lần, cuối cùng hạ quyết tâm đi tới phòng làm việc của Trình Sở
Tiêu.
Gõ của bước vào, cô ngồi phía đối diện với bàn làm việc của Trình Sở Tiêu: "Bác sĩ Trình, tôi có chút lo lắng và sợ hãi, muốn nhờ
anh chỉ giáo một chút. Trong quá trình phẫu thuật, tôi có cần phải đặc
biệt chú ý chỗ nào không?”
Mỗi bác sĩ đều có thói quen phẫu thuật riêng của mình, tốt nhất mình nên hỏi rõ, để tránh có những lúc có thể
xảy ra rắc rối nào đó.
Trình Sở Tiêu nhếch khoé miệng lên, động tác nhỏ đến cả Diệp Thu Hàm căn bản cũng không để ý đến.
Trình Sở Tiêu có chút nghi ngờ sự thẳng thắn của cô nhưng cũng rất tán thưởng việc cô có thể nghĩ chu đáo như vậy. Sau khi quay lại Mỹ, cũng không
phải lần đầu tiên trở lại Trung Quốc, nhưng có lúc anh vẫn cảm thấy rất
phiền não về một số điểm tính cách của người Trung Quốc. Ví dụ, bất kể
là với con người hay với một sự việc gì, rất nhiều người đều không muốn
trực tiếp biểu đạt cách nghĩ và ý kiến của chính mình. Rõ ràng là có
những thứ mà người khác tặng, cho dù họ rất thích và muốn có được nhưng
vẫn từ chối mấy lần rồi mới giả vờ như đành chịu chấp nhận vậy. Nhất là
khi đối mặt với bệnh tật.
Ở các phương diện khác họ có thể chịu
đựng được, nhưng đối với y học nghiêm khắc thì họ lại không cho phép. Có bất kì điều gì không hiểu, không rõ hoặc tình huống không thể gánh vác, đảm nhiệm nổi thì với anh mà nói đều cần thiết phải nói rõ ràng mới
được.
"Lần đầu tiên phẫu thuật đều sẽ có cảm giác như vậy. Công
việc của trợ lý thứ hai tương đối đơn giản, cô chỉ cần làm tốt hai việc
là được." Trình Sở Tiêu nói một cách nghiêm nghị.
Diệp Thu Hàm không trả lời, chỉ chăm chú nhìn miệng của Trình Sở Tiêu và lắng nghe một cách chú tâm.
Nhìn bộ dạng của Diệp Thu Hàm lúc này, Trình Sở Tiêu trong bụng bật cười
liền nói ra: “Thể hiện rõ ràng; cầm máu cẩn thận, tỉ mỉ. Chỉ cần làm tốt hai việc này là được.”
Thể hiện là lồng ngực của bệnh nhân sau
khi bị mở, vì tính đàn hồi vốn có của da và sự ẩn nấp của bộ vị phẫu
thuật cần trợ lý thứ hai dùng ngoắc tay ngoắc giữ chặt bộ vị cắt kim
loại, sẽ cần may lại bộ vị thiếu hụt để đem lại tầm nhìn tốt nhất cho
người mổ chính. Cầm máu là dùng máy hút hút sạch máu xung quanh bộ vị bị tổn hại của lồng ngực, như vậy thì người mổ chính mới có thể tiến hành
phẫu thuật.
Diệp Thu Hàm trước khi vào phòng phẫu thuật vốn dĩ
nghĩ rất nhiều việc mà không chút manh mối nào, nhưng qua chỉ điểm này
của Trình Sở Tiêu, lập tức liền mở rộng khai sáng ra hẳn. Tuy anh ta chỉ nói những kiến thức rất đơn giản, nhưng cũng đủ khiến bản thân hỗn loạn một chút là không tìm thấy phương hướng rồi.
“Tôi hiểu rồi, rất
cảm ơn lời chỉ dẫn của anh”. Diệp Thu Hàm cảm ơn một cách thật lòng, gặp được thầy tốt có khi một câu nói sẽ khiến con người ta nhận được lợi cả một đời.
“Đây là điều tôi nên làm. Tôi có nghĩa vụ và cũng có
trách nhiệm giải quyết mọi vấn đề mà thành viên trong đội phẫu thuật của tôi gặp phải”.
Mặc dù những gì mà Trình Sở Tiêu nói vẫn là việc
công, nhưng Diệp Thu Hàm lại không để ý đến, cứ vui vẻ vừa cười vừa cảm
ơn. Học hỏi không cần phải có giới hạn, ở lĩnh vực y học càng như vậy.
Mặt không dày chút, miệng không nhanh hỏi nhiều thì chỉ có tự mình chịu
thiệt mà thôi. Bệnh viện không giống như trường học, sẽ không có người
lên lớp giải thích những nghi hoặc cho bạn!
“Đã bàn bạc với người nhà đứa bé trước khi phẫu thuật chưa?” Trình Sở Tiêu hỏi.
Diệp Thu Hàm gật đầu: “Đã bàn bạc qua rồi. Bố đứa bé đã kí xong cả rồi. Tôi
đã giới thiệu với họ lí lịch của anh, nghe xong họ liền đồng ý do anh là người mổ chính. Bác sĩ gây mê thì phải đợi tới buổi chiều mới gặp mặt
họ được”.
Trình Sở Tiêu không hề để ý đến những lời nịnh bợ phía
sau của Diệp Thu Hàm, tiếp tục nói: “Trước khi phẫu thuật bàn bạc nhất
định phải coi trọng. Cô phải nhớ rõ, một câu nói trước khi phẫu thuật
bằng cả vạn câu nói sau khi phẫu thuật. Có nhiều sự bất đồng đều là vì
trước khi phẫu thuật bàn bạc không chu đáo mới dẫn đến.
“Điều này tôi hiểu, anh yên tâm ạ. Tôi đã lấy tất cả khả năng xấu có thể xảy ra
đều trao đổi cả rồi”. Diệp Thu Hàm cũng cảm thấy bản thân lúc nãy có
chút quá dốc tâm. Dựa vào danh tiếng của người khác sợ là lời tâng bốc
người khác đều nghe chán rồi, mình thật đúng là vẽ vời thêm chuyện!
“Rất tốt! Nếu như không có chuyện gì cô cứ quay về làm việc đi”.
Diệp Thu Hàm đã biết Trình Sở Tiêu là người không nhiều lời, cũng không
thích tiếp xúc với người khác nhiều, thế nên liền rời đi không làm phiền anh ta nữa và cũng nhắc nhở bản thân lần sau tuyệt đối không được bỏ
mất người này nữa. Người này không giống với y tá Trường Tôn Địch, gặp
nhau tặng chút quà, nịnh hót vài câu thì mọi việc suôn sẻ. Trình Sở Tiêu là người xem trọng năng lực, tuyệt đối không phải vì người khác nói vài câu dễ nghe mà đổi cách nhìn.
Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa,
Diệp Thu Hàm lên lầu 8, đúng lúc Trương Diệu Thân cũng rảnh, vì vậy hai
người cùng nhau đi căng tin ăn cơm.
“Anh lần sau đừng có nói nhiều nữa, bác sĩ Trình đều nghe hết cả rồi, không tốt chút nào.”
“Có gì không tốt chứ? Chẳng phải anh ta cũng đã nói có gì thì cứ nói cái đó sao? Anh ta đã nghe vấn đề ở đó vậy thì nên thoải mái mà nói, còn phải
bắt chúng ta lần lượt thử, chẳng phải muốn thể hiện anh ta là người thế
nào đó sao? Điều này có cần thiết không?”. Trương Diệu Thân không cho
rằng thái độ của mình là không đúng, mà lại có cách nhìn khác đối với
phong cách làm việc của Trình Sở Tiêu.
Diệp Thu Hàm có chút không vui: “Sao anh lại bướng bỉnh thế? Bác sĩ Trình dạy chúng ta tự mình
thực hành có gì là không tốt chứ? Nếu như anh ấy nói ra trước thì việc
dạy còn có ý nghĩa gì chứ, anh có thể biết bản thân mình thiếu kém chỗ
nào không? Bình thường chẳng phải chúng ta muốn thực hành mà không có cơ hội sao? Hơn nữa, như anh nói thì em cũng thấy ra vấn đề rồi. Có phải
anh cũng cảm thấy em là người rất giả tạo không?”
“Anh có nghĩ
như vậy đâu. Hơn nữa, chỉ có một lần nghe chẩn đoán cũng không nói rõ
điều gì cả. Nếu điều đó khiến em vui anh sẽ vui mừng thay cho em”.
Trương Diệu Thân cũng không vui vẻ cho lắm khi bạn gái mình làm mình tổn thương, vả lại còn đi nói giúp cho người ngoài, vì thế giọng điệu cũng
có phần giận dỗi.
“Em thấy vấn đề của anh không phải về năng lực, mà là thái độ có vấn đề. Hành vi hôm nay của anh vốn đã không tôn
trọng, anh không biết sao?”
“Vậy Trình Sở Tiêu còn tạo ra chủ nghĩa anh hùng cá nhân đó!”.
Trương Diệu Thân nói tiếp một cách nhanh gọn.
Diệp Thu Hàm nổi nóng: “Em rõ ràng là vì tốt cho anh, mà sao cứ mỗi một câu
anh lại cãi lại nhỉ? Là muốn cãi nhau hay thế nào đây?”
Trương
Diệu Thân thấy Diệp Thu Hàm nổi giận thật sự cũng lập tức kiêu ngạo nổi
nóng lên: “Thu Hàm, anh hiểu em một lòng muốn tốt cho anh, điều này anh
cũng chỉ là lời nói phô trương. Những lời này anh không nói với em thì
nói với ai, em đừng tính toán thật với anh mà.”
“Vậy tuần sau làm phẫu thuật anh không được phép tới muộn, đó là lần đầu tiên em thực hiện phẫu thuật.”
“Đương nhiên không thể tới muộn rồi. Khoa ngoại tim mạch của Thu Hàm chúng ta, nữ tác nói gì anh cũng phải cùng giúp tranh thắng chứ.”
Diệp Thu Hàm không nhịn nổi cười: “Coi như anh biết điều”.
Sau khi ăn trưa xong cả hai cùng nhau đi thang máy lên lầu. Diệp Thu Hàm
bắt đầu viết bệnh án nhập viện của đứa bé, xử lý các đơn kiểm tra và kết quả hoá nghiệm cùng với những trị liệu trước phẫu thuật một tuần. Sau
khi nhận không có vấn đề gì thì có thể đợi cho bác sĩ Trình và chủ nhiệm kiểm tra nữa là được rồi. Sau đó chỉ cần đi kiểm tra phòng bệnh một
vòng nữa là ổn. Làm xong những việc này cũng đã qua thời gian tan ca.
Diệp Thu Hàm không cùng ăn cơm với Trương Diệu Thân vào trực ban buổi tối mà cô vội vàng về nhà ăn một ít gì đó rồi một mạch chạy vào phòng sách tra tài liệu những từ có liên quan đến chuyên ngành ngoại khoa tim, tra xem những điều cần chú ý của phẫu thuật bệnh khuyết tật tâm nhĩ. Không chỉ
vậy xem xong những thứ đó còn phải đối chiếu bệnh tình của đứa bé và
phân tích nhiều lần, cố gắng để chuẩn bị đầy đủ nhất không để xảy ra bất cứ sơ suất gì.
Cứ như vậy chuẩn bị xong trong một tuần, đêm
trước phẫu thuật một ngày, Diệp Thu Hàm ngồi trong phòng sách tới tận 11 giờ, bởi vì cô lo lắng thái độ tinh thần của mình không tốt nên cũng
không dám ngủ quá muộn, chỉ là quay về phòng ngủ nằm trên giường nhưng
chẳng thể nào ngủ được, chỉ có thể nhắm mắt dưỡng tinh thần.
5
giờ sáng không đợi đồng hồ báo thức kêu cô đã dậy rồi, tinh thần thoải
mái vào phòng bếp làm bữa sáng. Hai vợ chồng nhà họ Diệp bị làm giật
mình. Con gái xuống bếp là không tệ nhưng bình thường đều bận không nhìn thấy mặt, buổi sáng thức dậy cũng là bấu víu chút mới trèo khỏi ổ, hôm
nay sao đột nhiên lại có kì tích như vậy?
Đứng trước ánh mắt kinh ngạc của bố mẹ, Diệp Thu Hàm cười: “Hôm nay là một ngày trọng đại của
con gái bố mẹ, con phải vào phẫu thuật rồi!”
Thực ra lúc ở bên
ngoài cô cũng đã làm phẫu thuật mấy lần,nhưng đối với cô loại phẫu thuật cắt ruột thừa so với phẫu thuật tim không thể so sánh được, vì thế có
thể chểnh mảng mà không nhớ tới.
Hai vợ chồng nhà họ Diệp nghe
xong cũng vui không kìm được lòng, lập tức khen ngợi con gái một hồi. Sự nỗ lực và công sức trước đây của con gái bỏ ra họ đều rất đau lòng, mấy lần khuyên con bé chuyển khoa, về căn bản cuộc sống của khoa ngoại tim
mạch không thích hợp cho con gái làm cũng không tốt để bắt đầu. Nhưng
nha đầu bướng bỉnh này ai cũng không ngăn cản được, vẫn cứ không đồng ý. Thật không thể ngờ nhanh như vậy đã có thể vào phòng phẫu thuật. Xem ra con gái là có năng lực đây mà!
Diệp Thu Hàm càng thêm phấn khích khi nghe bố mẹ khen mình đưa lên tận mây, khoé miệng nhếch lên cười
uống hết cháo rồi nói một câu: “Con cũng chỉ là làm trợ lý hai”, sau đó
liên rời khỏi nhà đi tới bệnh viện.
Đến bệnh viện thời gian vẫn
còn sớm, vì vậy ngồi trong phòng làm việc lại đem những thứ mấy ngày nay đã xem tổng kết vào trong não một lượt rồi lại đem các bước phẫu thuật
đọc thuộc thầm mấy lượt, dặn kĩ bản thân phải thể hiện cho Trình Sở Tiêu thấy những gì tốt nhất.
Phẫu thuật định vào 8 giờ sáng, do bác
sĩ Mã Minh Lượng khoa I làm trợ lý một, y tá Trương Tôn Địch và môt vị y tá thâm niên phụ trách rửa tay và chẩn hồi y tá. Cách bố trí này cũng
thể hiện sự quý trọng của khoa I đối với Trình Sở Tiêu. Trước phẫu thuật bác sĩ gây mê và chị bên tuần hoàn ngoài cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Xuất phát từ sự kính trọng và cũng muốn nhìn thấy kĩ năng phẫu thuật của bác sĩ Trình Sở Tiêu một chút,chủ nhiệm của hai phòng khoa đều đem tới
những y sinh của khoa mình để quan sát. Ngoài ra còn có một số người ở
khoa ngoại bồi dưỡng trong bệnh viện cũng chạy tới, điều này lại làm cho Diệp Thu Hàm vốn đã chuẩn bị tâm lý sẵn cũng lại trở nên căng thẳng. Cô không nghĩ rằng sẽ có nhiều người tới như vậy.
Cô bắt đầu tìm
hình bóng của Trương Diệu Thân ở khắp mọi nơi. Vào lúc này cô cần có
người thân bên cạnh để động viên khích lệ, chỉ cần một ánh mắt, một cái
mỉm cười đều được. Chỉ là tìm loay hoay mãi mà vẫn không thấy Trương
Diệu Thân ở đâu.
Không phải đã nói là nhất định sẽ tới cổ vũ cho
mình hay sao, tại sao hai vị chủ nhiệm và các y sinh chủ trì khác đều đã tới mà anh còn ngay cả cái bóng cũng không thấy đâu?
Diệp Thu Hàm vừa giận vừa gấp,thật không hiểu nổi Trong đầu Trương Diệu Thân đang nghĩ gì nữa!