Diệp Thu Hàm trước tiên được Trình Sở Tiêu đem đến khoa ngoại cầm máu và may vết thương lại, sau đó Trình Sở Tiêu kiên trì để Diệp Thu Hàm ở
lại đó quan sát có ảnh hưởng đến não không.
Suốt cả quá trình
Diệp Thu Hàm đều mơ mơ tỉnh tỉnh, một là bởi vì hoảng sợ, cô chỉ nhớ hết lớp băng gạc này đến lớp băng gạc khác thấm máu vào cảm giác bản thân
giống như phải chết đi vậy, hai là cô thật sự cực kì choáng váng, những
chuyện sau khi cầm máu thì không hề nhớ chút nào, lúc khâu vết thương
lại thì đau đến mức chẳng có ấn tượng gì.
Trình Sở Tiêu nhìn Diệp Thu Hàm nằm ngủ trên giường bệnh, không ngừng cầm lấy tay cô để xác
nhận cô không có vấn đề gì, anh cũng bị dọa cho sợ, cảnh tượng khuôn mặt Diệp Thu Hàm đầy máu khiến anh đến bây giờ trong lòng vẫn còn hoảng
loạn, ngoài ra lúc Diệp Thu Hàm may vết thương lại nhưng không hề có một chút phản ứng, cái kiểu cảm giác đó khiến tâm trạng anh ta có một sự
băng giá không nói ra được thành lời, cũng chính trong khoảnh khắc ấy
anh mới thật sự ý thức được bản thân mình đối với Diệp Thu Hàm rốt cuộc
là chứa kiểu cảm tình như thế nào.
Anh không muốn để vụt mất cô! Không muốn cô phải chịu bất cứ một tổn thương nào, cũng chịu không được nếu cô bị tổn thương, hận mình không thể chịu đựng những đau đớn này
thay cho cô!
Đây chính là yêu sao? Chầm chậm và nhẹ nhàng đụng vào khuôn mặt dán băng gạc của Diệp Thu Hàm, Trình Sở Tiêu tự hỏi lòng.
Kiểu cảm giác như vậy có phải là yêu không anh ta không rõ, bởi vì trong
cuộc đời của anh có sự quan tâm của gia đình, có tình bạn chân thành, có sự ngưỡng mộ của người khác giới, chỉ duy nhất không hiểu mùi vị của
tình cảm nam nữ.
Có thể nói trước khi Diệp Thu Hàm bị thương, anh cũng đem sức hấp dẫn của Diệp Thu Hàm đối với mình quy về một kiểu hấp
dẫn trên sinh lí, bởi vì bắt đầu từ ca phẫu thuật đầu tiên từng cử chỉ
và hành động của Diệp Thu Hàm khiến anh không thể không sản sinh dục
vọng, anh cũng từng thử khống chế qua kiểu ý nghĩ đó của mình, nhưng
cùng với sự tiếp xúc với Diệp Thu Hàm ngày càng nhiều thì ánh mắt của
anh lại càng không thể rời xa cô được, vì thế khi Trương Diệu Thân vì
lợi ích riêng tư mà toan tính anh mới không hề do dự thể hiện sự theo
đuổi, đó là điều mà trong cuộc đời anh khó có thể khống chế được.
Cùng Diệp Thu Hàm làm chuyện ấy đêm đầu tiên
là chuyện nằm ngoài dự liệu, anh ta không ngờ Diệp Thu Hàm trong lúc lạc lõng lại kích động đến như vậy, càng không thể ngờ đến cô và Trương
Diệu Thân ở bên nhau nhiều năm như vậy lại chẳng hề động chạm đến nhau,
chuyện này đúng thật khiến người ta không tưởng tượng ra được và càng
khiến anh cảm nhận được sự bất ngờ, anh có nằm mơ cũng không nghĩ bản
thân mình lại có thể trở thành nhân vật quan trọng như thế trong cuộc
đời Diệp Thu Hàm.
Đương nhiên sau khi hai người ở bên nhau cũng
khiến anh cảm thấy cảm giác của bản thân mình là không sai, bởi vì Diệp
Thu Hàm kết hợp với bản thân anh bất luận là ở trên phương diện nào cũng đều thực sự cực kì phù hợp, tuy rằng là lần đầu tiên nhưng cảm giác
tuyệt vời nói không ra lời, ngoài sự cảm nhận về thân xác, tâm trạng của anh ta cũng cảm nhận được sự vui vẻ không gì sánh bằng.
Chỉ có điều
anh luôn không lấy thứ cảm giác đó phân tích kỹ càng qua, anh chỉ biết
bản thân mình thích ở bên cạnh Diệp Thu Hàm, thích hơn trước rất nhiều,
thậm chí thỉnh thoảng còn suy nghĩ qua sau khi hợp đồng giữa mình và
bệnh viện hết thời hạn thì làm sao để duy trì mối quan hệ giữa hai
người, bản thân nên tiếp tục ở lại đây hay để Diệp Thu Hàm gia nhập vào
đoàn của mình, tóm lại là luôn nghĩ đến mấy kiểu biện pháp có thể, duy
nhất chẳng có lựa chọn chia tay.
Cho đến bây giờ nhìn Diệp Thu Hàm bị thương anh ta mới thực sự ý thức được người con gái này quan trọng với mình đến nhường nào.
Nhìn thấy cô yếu mềm như thế trong lòng Trình Sở Tiêu ngoài phẫn nộ ra còn
lại đều là tự trách mình, bản thân mình đã từng tuyên thề phải để Diệp
Thu Hàm tin tưởng vào mình, nói cái gì mà bản thân mình có năng lực bảo
vệ cô ấy, kết quả chỉ sau hai ngày cô ấy liền bị Tương Phương Hiên làm
hại cho thành hình dạng như thế này, đây đều là Trình Sở Tiêu anh quá tự tin, là hậu quả của sự cho rằng bản thân mình tài giỏi, mình đúng thật
là một thằng tồi!
Trình Sở Tiêu ngồi trên ghế cạnh giường bệnh cứ nhìn Diệp Thu Hàm, một lúc sau chủ nhiệm hai phòng khoa còn có Tôn
Địch, Vu Quốc Tuấn mấy người cũng đều qua xem tình hình của Diệp Thu
Hàm, khi mà Lý Văn Đông và Trần Thụ An còn muốn Trình Sở Tiêu đi xem báo cáo kết quả kiểm tra của Tương Phương Hoành, kết quả là Trình Sở Tiêu
không thèm quan tâm, bọn họ cũng không nhắc lại, chỉ có thể đợi Diệp Thu Hàm tỉnh lại rồi nói.
Châu Tố Khởi cũng nhanh chóng qua đây, bước vào cửa liền nhỏ nhẹ xin lỗi: “Sở Tiêu, thật sự rất xin lỗi anh.”
Trình Sở Tiêu nhìn Châu Tố Khởi một cái trên khuôn mặt cũng không nhiệt tình
như thường ngày : “Chuyện này không có liên quan gì tới cô, cô không có
làm sai, hơn nữa người đáng được xin lỗi cũng không phải là tôi.”
“Em biết đều là lỗi của Tương Phương Hiên, Phương Hoành cũng đã biết rồi,
anh ta đồng ý sẽ chịu trách nhiệm hết mọi tổn hại mà bác sĩ Diệp phải
chịu đựng bao gồm cả viện phí, phí nuôi dưỡng và cả phí tổn hại tinh
thần.”
Trình Sở Tiêu cười nhạt: “Người phụ nữ của tôi cần anh ta đến chịu trách nhiệm ư?”
“Sở Tiêu, em biết anh không để ý vấn đề tiền bạc, đây là thái độ xin lỗi
thành khẩn của gia đình nhà họ Tương đối với bác sĩ Diệp.”
“Tố Khởi, cô yên tâm, tôi sẽ không xóa bỏ việc phẫu thuật cho Tương Phương Hoành đâu.”
“Thật chứ, vậy thì tôi cảm ơn anh trước.” nói câu nói ấy không phải Châu Tố
Khởi mà là Tương Phương Hiên đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng. Cô ta
nghe được lời chấp thuận của Trình Sở Tiêu liền mang bộ mặt vui vẻ bước
qua.
Châu Tố Khởi vội vàng giải thích : “Sở Tiêu, cô ấy đến xin lỗi bác sĩ Diệp.”
“Cút!” Trình Sở Tiêu sợ làm ồn đến Diệp Thu Hàm nên kìm nén giọng thấp xuống,
nhưng ngữ khí thì càng lạnh lùng.
Sắc mặt Tương
Phương Hiên biến đổi, cuối cùng vẫn phải hạ cổ họng : “Tôi nói rồi,
không phải tôi cố ý để Diệp Thu Hàm bị thương, đây đều là những chuyện
ngoài ý muốn”
“Cái tên đó là cô cố tình đem đến trước mặt Thu
Hàm, cho dù là chuyện ngoài ý muốn cũng là do một tay cô dàn dựng, còn
nữa nếu như tôi nhớ không nhầm cô là một quân nhân, lẽ nào cô không cảm
thấy hành động quái quỷ mấy ngày gần đây của cô là đang đi ngược lại với tư cách của quân nhân ư, hay là tố chất của quân nhân Trung Quốc đều
cặn bã như thế?”
Sắc mặt Tương Phương Hiên lúc này bừng bừng lửa cháy: “Đây đều là sai lầm của tôi, anh đừng có mà mạo phạm đồng chí của tôi!”
“Thừa nhận sai lầm của mình thì tốt rồi, Tố Khởi biết tính cách của tôi,
nguyên tắc của tôi là phạm phải sai lầm vậy thì nhất định phải chịu sự
trừng trị, còn nội dung trừng phạt của chuyện lần này tôi sẽ để đến ngày làm cuộc phẫu thuật của anh cô sẽ nói cho cô biết.”
“Sở Tiêu!”
Châu Tố Khởi vội vàng kêu lên tên của Trình Sở Tiêu, đây chính là kết
quả mà cô không hề muốn nhìn thấy nhất, đó chính là Trình Sở Tiêu sẽ đòi lại công bằng cho Diệp Thu Hàm trên việc tiến hành phẫu thuật cho Tương Phương Hoành.
“Nếu anh dám giở trò trong lúc phẫu thuật cho anh
trai tôi, tôi nhất định sẽ khiến anh sống không bằng chết, lẽ nào lấy sự khỏe mạnh của người bệnh để trả thù tâm tư tình cảm riêng tư cũng là
chuyện mà một bác sĩ nên làm ư?” Tương Phương Hiên không khó để hiểu
được những ý nghĩa bên ngoài lời nói của Trình Sở Tiêu, lập tức phẫn nộ.
“Tương Phương Hoành suy cho cùng cũng làm hại không biết bao nhiêu người rồi,
cô và anh trai cô đều ngang tàn như nhau, tôi không nghĩ rằng y đức của
mình cao hay không cao là cần phải thể hiện ra trên lời của mấy người,
hơn nữa tôi cũng không cho cô cơ hội khiến bất kì ai sống không bằng
chết, nếu như lo lắng cô hoàn toàn có thể tìm người khác làm bác sĩ mổ
chính cho anh cô. Bây giờ mọi người ra hết cả đi, không nên ảnh hưởng
đến Thu Hàm nghỉ ngơi.”
Nếu tìm được thì đã phải đến đây sao!
Tương Phương Hiên còn muốn nói nữa nhưng nhìn tia điện trong mắt Trình
Sở Tiêu đầy hận thù liếc qua mình, cô bỗng nhiên phát hiện bản chất của
người này có mấy phần giống anh trai mình, bản thân mình thật sự bị ma
quỷ ám hay sao lại thích anh ta!
Chẳng trách
nói nhân tài với kẻ điên chỉ cách nhau trong gang tấc, Trình Sở Tiêu và
anh trai mình chính là hai ví dụ rõ rệt, nhưng đáng tiếc là nhân tài là
Trình Sở Tiêu còn kẻ điên lại là anh trai mình.
Trương Phương
Hiên cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên lại ngẩng đầu lên cười: “Anh muốn làm cái gì thì làm vậy, thực ra cũng chẳng có chuyện gì to tát,
anh trai tôi bị vì tôi mà chịu sự liên lụy, nếu anh ấy có chuyện gì thì
tôi đem mạng sống mình ra đền vậy, lúc nhỏ tôi cũng gặp không ít hoạn
nạn những lúc đó anh trai tôi luôn vì tôi mà chịu nạn thay, anh ấy đã
từng nói rằng tôi sớm muộn gì cũng gặp đại họa, không ngờ đến tai họa
lần này vẫn là anh ấy chịu đựng thay tôi. Trình Sở Tiêu, tôi tuy rằng
không được coi là người tốt, nhưng nhiều năm qua luôn bảo vệ đất nước
cũng coi như bù đắp một ít lỗi lầm trong quá khứ, anh trai dù không tốt
cũng là người thân thiết nhất trong tim tôi, lần này cứ coi như tôi gửi
cho anh ấy và gia đình một lời nhắn nhủ vậy!”
Nói xong cô ta nhanh
chóng quay người bước ra bên ngoài, tư thế và bước đi đó giống như mang
trên mình quân phục và lại trở về lại với tố chất của một quân nhân nên
có.
Châu Tố Khởi đương nhiên càng hiểu tính cách đã nói là làm
của Trình Sở Tiêu hơn Tương Phương Hiên, vì thế trước khi rời đi chỉ có
thế thể hiện sự thành khẩn cầu xin: “Sở Tiêu, em xin anh đừng làm tổn
thương Tương Phương Hoành.”
“Yên tâm, tôi sẽ không khiến anh ta bị thương tật đâu, Tố Khởi, nếu cô đã yêu anh ta thì cực khổ rồi.”
Châu Tố Khởi cười trong đau khổ: “Ngoài chuyện hi vọng anh ta có thể hồi
phục sức khỏe, em cũng không có suy nghĩ nào khác, em rất rõ bản thân
mình đang đối diện với cái gì, em đã đánh mất đi lập trường của một bác
sĩ tâm lý, đợi sau khi phẫu thuật anh ta tốt hơn em cũng sẽ không tiếp
tục gánh vác chuyện chữa trị cho anh ta nữa đâu.”
Trình Sở Tiêu
gật gật đầu cũng không nói gì thêm nữa, anh vừa mới cảm nhận được cảm
giác yêu một người là như thế nào, lúc này cũng rất hiểu tâm tình của
Châu Tố Khởi, Châu Tố Khởi chào tạm biệt Trình Sở Tiêu rồi rời đi.
Lúc gần tan làm Diệp Thu Hàm mới tỉnh lại, tuy rằng cảm nhận được vết thương vừa tê vừa rát, nhưng giấc ngủ này thật
sự quá thoải mái, cô hình như từ lúc trở về từ Pháp chưa hề có một giấc
ngủ ngon.
Nhấc tay lên định sờ sờ vết thương của mình, nhưng lại
bị Trình Sở Tiêu luôn ngồi bên cạnh cô ngăn lại : “Đừng đụng, còn đang
băng lại mà.”
Lời nói của anh tuy rằng nhẹ nhàng nhưng nhìn thấy cùng với việc Diệp Thu Hàm đang từ từ ngồi dậy là lớp băng gạc cứ thế đỏ dần lên thì Trình Sở Tiêu vừa đau lòng vừa tức giận.
“Anh luôn ngồi ở đây ư?’Diệp Thu Hàm nghe lời đặt tay xuống từ từ quay đầu lại nhìn Trình Sở Tiêu.
“Không ngồi ở đây anh cũng chẳng còn tâm tư đi làm việc khác, em đói chưa? Anh đi căn tin mua cháo cho em nhé, mấy ngày tới đây đều phải ăn nhẹ nhàng
một chút.”
Diệp Thu Hàm vội vàng nói: “Đừng đi nữa, bây giờ gần
tan làm rồi còn mua cháo gì nữa, về nhà ăn cơm là được rồi, mẹ em chắc
chắn là sẽ lải nhải cho một trận, việc cần làm trước tiên là phải bịa ra một cái lý do đã, hay là nói em không cẩn thận bị đụng phải, không thì
nói bị té ngã cũng được.”
Trình Sở Tiêu cầm thật chặt tay Diệp
Thu Hàm thành khẩn nói: “Thu Hàm, xin lỗi, để em phải bị thương nặng như vậy, đều là anh sơ suất mới xảy ra chuyện như thế.”
Diệp Thu Hàm cười nói: “Chuyện này không trách anh được, anh học qua tâm lý không có nghĩ là anh có thể dự liệu trước được Tương Phương Hiên sẽ làm những
gì, chắc là cô ta cũng không muốn sự việc ra nông nỗi này, em chỉ là cảm giác mấy ngày nay người có vấn đề tâm lý và tinh thần tại sao trong
phút chốc lại nhiều lên vậy.”
Nói xong rồi còn thêm vào một câu:
“Vết thương của em có lớn không? Em giống như là mất trí nhớ, không nhớ
sau khi đến khoa ngoại đã xảy ra chuyện gì.”
“Vết thương không
lớn nhưng khá sâu, may 7 mũi. Còn về việc em nói người có vấn đề về tâm
lý và tinh thần nhiều lên, cũng có khả năng là vì thời gian đổi mùa cũng là thời gian phát bệnh cao, sau này nhớ khi gặp những loại người như
thế này nhất định không được nhìn thẳng vào mắt, nếu không chỉ càng kích động bọn họ mà thôi.”
Diệp Thu Hàm cười nhẹ nhàng gật đầu, không ngờ Trình Sở Tiêu lại giải thích rõ cho mình như thế, đồng thời cũng
đang nghĩ chẳng trách bản thân mình chảy nhiều máu như vậy, thì ra vết
thương sâu như thế, thế là chịu không được lại hỏi: “Tương Phương Hiên
như thế nào rồi?”
“Cô ta đâu có bị thương, rất khỏe.”
“Cô ấy đã nói là không cố ý rồi, chuyện này bỏ đi vậy, được không? Anh cũng đừng tức giận nữa.”
Trình Sở Tiêu ngập ngừng không quyết, vừa không nói đồng ý lại không nói
không đồng ý: “Em trước tiên cứ ở đây đợi anh, anh về phòng thu dọn đồ
đạc một chút, rồi đem túi xách của em qua đây luôn, bãi đậu xe dưới tầng hầm không khí không tốt nhiệt độ cũng rất thấp, anh đưa xe ra ngoài rồi sau đó lên đón em.”
“Được, anh đi đi, không cần vội đâu.’
Trình Sở Tiêu lại đưa cho Diệp Thu Hàm một chai nước, vặn nắp chai rồi đặt
trước mặt cô rồi mới đi ra ngoài.
Đợi sau khi
Trình Sở Tiêu đi ra ngoài, Diệp Thu Hàm cứ nghĩ đến anh ta chăm sóc mình như vậy trong lòng lập tức có chút thương xót, người này rõ ràng đối
với người khác lạnh lùng như vậy, tại sao lại lại ấm áp thế.
Xúc
động bùi ngùi thở dài một hơi, rồi lại nhè nhẹ sờ lên trán , cho dù
miệng nói không để ý Tương Phương Hiên như thế nào nhưng trải qua chuyện lần này lại càng khiến cô bắt đầu lo sợ, Tương Phương Hiên mới chỉ dùng một chiêu nho nhỏ đã khiến cô trở nên thế này, nếu như thật sự nghiêm
túc đối đầu với mình thì hậu quả Diệp Thu Hàm không thực sự không dám
nghĩ tới.
Trình Sở Tiêu tuy rằng là bác sĩ mổ chính của Tương
Phương Hoành, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể bảo đảm Tương Phương
Hoành không giở thủ đoạn với anh ta, vậy sự an toàn của mình có phải sẽ
còn bị uy hiếp, Tương Phương Hiên không vui vẻ thì nói không chừng lại
sẽ gây rắc rối, ngộ nhỡ liên lụy đến gia đình mình thì sao!
Đang
trong lúc suy nghĩ lung tung thì lại có người bước vào, Diệp Thu Hàm
nâng người dậy nhìn ra của cảm giác bản thân lúc này không chỉ là đau
đầu nữa rồi.
Trương Diệu Thân nhìn Diệp Thu Hàm thể hiện rất rõ
sự đau đớn lập tức bước qua hỏi han quan tâm cô : “Đau lắm đúng không,
anh nghe y tá trưởng Đặng Huệ Tuyết của khoa bọn anh nói rồi, người nhà
họ Tương này cũng thật quá quắt.”
“Tôi thấy vẫn rất ổn, không có
chuyện gì quá to tát, cảm ơn anh đã đặc biệt qua đây thăm tôi.” Diệp Thu Hàm nói chuyện rất có khoảng cách, khách khí đến nỗi giống như nói
chuyện với người lạ, thực ra bây giờ Trương Diệu Thân thật sự khiến cô
cảm thấy rất xa lạ, cứ hễ nhìn thấy anh ta là bản thân cô không thể
không hoài nghi anh ta có phải đang có âm mưu gì với mình không.
Trương Diệu Thân cười gượng : “ Thu Hàm, giữa chúng ta có cần phải nói những lời câu nệ vậy không?”
Diệp Thu Hàm nghĩ một lúc rồi ngữ khí vẫn rất kiên định, nói : “Diệu Thân,
mối quan hệ giữa chúng ta đã là quan hệ phổ thông rồi.”
Trương
Diệu Thân chua xót nhìn Diệp Thu Hàm : “ Thu Hàm, em thật sự một chút
tình cũ cũng không còn sao? Trình Sở Tiêu rốt cuộc đã cho em ăn bùa mê
thuốc lú gì, em còn nói anh thay lòng đổi dạ, lần này nếu như anh ta
không gian díu với người nhà Tương gia thì em phải nằm ở đây sao? Thu
Hàm, em tỉnh lại đi, được không!”
Diệp Thu Hàm nghe những lời của Trương Diệu Thân liền tức giận : “Anh vốn dĩ không biết ngọn ngành sự
việc, sao lại có thể nghĩ xấu người khác cơ chứ, cái kiểu nói chuyện bây giờ của anh với những bà chứa có khác gì nhau cơ chứ, đã tan làm rồi
anh nhanh chóng về nhà đi!”
Trương Diệu Thân cũng bị Diệp Thu Hàm làm cho bực tức nhưng anh ta bình tĩnh lại rất nhanh, còn có chút đồng
cảm nhìn Diệp Thu Hàm: “Thu Hàm có một số chuyện vốn dĩ trực đêm lần
trước anh tính tìm em để nói, nhưng bị Trình Sở Tiêu ngăn cản lại, hôm
nay anh sẽ đem mọi chuyện kể cho em.”
Trong lòng Diệp Thu Hàm
trầm tư lại, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh: “Muốn nói gì thì anh nói nhanh
lên, nếu không thì lát nữa sẽ lại bị người ra ngăn lại đó.”
Trương Diệu Thân đứng trước giường bệnh nhìn chằm chằm
vào Diệp Thu Hàm một lúc rồi mới chầm chậm chất vấn : “Em từ trước đến
nay có từng hoài nghi qua bản thân mình vì sao có thể thuận lợi trong
việc ứng tuyển vào chức bác sĩ trưởng khoa nội trú không? Em chắc là
cũng chẳng có tò mò vì sao đến người của khoa bọn anh đều bỏ phiếu cho
em nhỉ?”