Trình Sở Tiêu cho là mình có thể ăn cay, cay kiểu giống như thức ăn
Mê-Xi-Cô, ăn cũng rất vừa miệng, hơn nữa số lượng đồ ăn cũng không phải
ít, nhưng mà nhìn ngay cả nước dùng trong dĩa cua cũng có thể ăn đến nửa chén như Diệp Thu Hàm thì không thể không bái phục, anh bái phục không
phải vì cô là có thể ăn cay mà bởi dạ dày của cô thật sự đáng nể, ba dĩa tôm cộng thêm món rau trộn không thừa một chút gì, không phải bởi vì
thực sự bản thân rất đói nên ăn hết không dư lại là mấy mà bởi vì tất cả đều do Diệp Thu Hàm có thể ăn hết.
"Anh đừng thấy tôi chỉ biết
ăn, thật ra thì tôi cũng biết nấu cơm mà, chỉ là công việc quá bận không có thời gian làm, đĩa rau trộn chua ngọt này cùng với những đồ ăn kia
thật là hợp khẩu vị quá đi.” Diệp Thu Hàm gắp gắp cho vào miệng, cô cũng biết một bàn đầy vỏ tôm như thế này cũng thật là làm người khác lạnh
người, nhưng chịu thôi, cô vốn không thể chịu nổi cơn thèm ăn này, bản
thân cũng gần nửa năm rồi mới tới lại tiệm ăn này.
"Có thể ăn là
chuyện tốt, nhưng mà phải chú ý đến sức khỏe của dạ dày." Trình Sở Tiêu
nói xong vẫy tay gọi phục vụ tới tính tiền.
Diệp Thu Hàm vội vàng ngăn lại : "Anh đừng thanh toán, hôm nay thuộc về việc công vì vậy
trong khoa sẽ thanh toán, nếu như chủ nhiệm biết được là tôi tiền của
anh thì tôi cũng sẽ gặp rắc rối khi giải trình đấy."
Trình Sở
Tiêu nghe vậy cũng không tranh chuyện thanh toán, chỉ nói : “Vậy hôm nay như vậy đi, về sau có đi ra ngòai thì sẽ do tôi trả tiền, những loại
chi phí như vậy không cần chủ nhiệm Lý thanh toán."
Diệp Thu Hàm
vốn muốn phản bác, nhưng nhìn bộ mặt lạnh nhạt của Trình Sở Tiêu như vậy cô cũng không còn dũng khí mở miệng, dù sao đi nữa thì Trình Sở Tiêu
cũng không phải là kẻ thiếu tiền, hắn ta đồng ý tiêu tiền của mình thì
cô cũng không cần phải so đo, ghê gớm thì mình cũng mời hắn ăn một bữa
cơm là được rồi, vì vậy gật đầu đồng ý.
Sau đó Diệp Thu Hàm kiên quyết bắt xe đưa Trình Sở Tiêu đến khách sạn rồi mới về nhà.
Đến thứ sáu vốn là sắp xếp Diệp Thu Hàm trực ban, nhưng vì để đưa bác sĩ
Trình đi xem nhà, vì vậy chủ nhiệm Lý cố ý để cho người khác trực ban,
còn hủy bỏ buổi trực đêm của cô, Diệp Thu Hàm cảm thấy chủ nhiệm quá
chiếu cố bản thân mình rồi, dĩ nhiên cô cũng chỉ là mượn sự vẻ vang của
Trình sở Tiêu mà thôi.
"Chủ nhiệm vì ngại khi chiếm dùng hơi
nhiều thời gian của cô, việc chuyển nhà của bác sĩ Trình cần thu thập
nhất định từ nhiều nơi, cô chịu mệt hơn một chút xem cậu ấy còn thiếu
thứ gì cần giúp, quét dọn vệ sinh những công việc này thuê người làm đến lúc đó thanh toán một lần, đợi mọi việc ổn thỏa chủ nhiệm nói sẽ cho cô nghỉ phép vài ngày, những ngày này cô chịu khổ rồi.” Phó chủ nhiệm buổi trưa cố ý đem Diệp Thu Hàm đến phòng trực ban nói lại một lần.
Sau đó lại tiếp tục nói: “Bác sĩ Trình nói cô làm việc không tệ, tiểu Diệp
cô cần tiếp tục giữ nguyên thái độ như vậy, đúng rồi, bác sĩ Trình tuần
sau muốn đi chuẩn đoán bệnh, viện trưởng chọn cô cùng bác sĩ Vu Quốc
Tuấn cùng đi theo, đồng nghiệp nữ ở cái khoa này thực tình thì không có
mấy người có thể đứng vững ở công việc này lâu dài đâu, nhưng chủ nhiệm
cùng tôi vì rất trọng dụng cô, cũng thấy được khả năng từ cô.”
"Cám ơn Phó chủ nhiệm, tôi nhất định học tập tốt, cũng nhất định chăm sóc kỹ bác sĩ Trình." Lãnh đạo trong khoa quả nhiên không để mình chịu khổ,
việc tốt gì cũng nghĩ tới mình, Diệp Thu Hàm lập tức cảm thấy cảm kích
vô cùng.
Lữ Hưng Tiếu gật đầu cười, lại bảo Diệp Thu Hàm nhanh chóng đi ăn cơm trưa.
Cuối tuần, Diệp Thu Hàm cố ý bắt xe đến khách sạn Trình Sở Tiêu ở, sau đó
hẹn gặp mặt người của phòng môi giới ở con phố khu chung cư nhà mình ở.
Đi theo phía sau người môi giới, Diệp Thu Hàm càng ngày càng chột dạ, đợi
đến lúc đứng trước cổng dãy nhà trước mặt, cô chỉ có thể than rằng vận
may mình không tốt, bởi vì phòng môi giới nói căn nhà mà Trình Sở Tiêu
muốn thuê lại là nhà đối diện với chính nhà của cô.
Khu nhà cô ở
thực ra thì có khu vườn rất lớn, tổng cộng có 4 công trình, công trình
thứ nhất và công trình thứ 4 ít nhất có đến 20- 30 trạm xe buýt, vôn
tưởng rằng khu chung cư to như vậy nếu như Trình Sở Tiêu thuê nhà ở đây
thì cũng chưa hẳn sẽ chạm mặt, không ngờ rằng thật sự phải va chạm rồi.
"Bác sĩ Trình, đầu tiên tôi phải cùng cậu nói chuyện này." Diệp Thu Hàm
quyết định thẳng thắn, nêu không sau này gặp phải càng khó xử hơn.
Trình Sở Tiêu dừng bước quay đầu nhìn về phía Diệp Thu Hàm : "Chuyện gì?"
"Cái đó... , thật ra thì nhà tôi là nhà ở đối diện, tôi không nghĩ tới nhà
của anh lại cách nhà tôi gần như vậy, vì vậy lúc trước tôi không nói
chuyện này."
"Cái này cũng không có gì, coi như tôi sống ở đối
diện nhà cô nhưng chưa chắc chúng ta đã thường xuyên chạm mặt, dẫu sao
cô cũng phải trực ban, thời gian lại không cố định."
Con người
này cũng quá thẳng thắn đi, cho dù có phải là lãnh đạo sắp xếp hay không thì bản thân mình cũng giúp hắn tìm nhà, hơn nữa tìm nhà cho hắn xong
còn phải đi thêm nhiều chỗ nữa, làm sao có thể lạnh nhat như vậy chứ,
thiệt thòi cho lúc trước mình còn phải chăm soc cho hắn nhiều như vậy,
hóa ra người ta cũng không có dự định cùng mình lui tới, làm cho cô cảm
thấy mình giống như kẻ ngốc.
"Anh nói cũng đúng, vậy chúng ta
trước hết xem nhà đi, sau đó quyết định thời gian đi mua đồ." Diệp Thu
Hàm nếu biết được Trình Sở Tiêu đã muốn giữ khoảng cách với mình như
vậy, mình nhất thiết phải mặt dày muốn kết thân với anh ta, chỉ mong cố
gắng nhanh chóng giúp anh ta sắp xếp mua nhà xong thì hoàn thành được
công việc được giao cho rồi.
Nhà nằm ở tầng thứ chín, sau khi đi vào nhà Diệp Thu Hàm nhìn một cái, quả nhiên mô hình giống như nhà của
cô vậy, đồ dùng trông nhà cùng với thiết bị điện đều đầy đủ, chỉ thiếu
mỗi chiếc giường, ngoài ra còn phải mua thêm vài dụng cụ sinh hoạt trong nhà.
“Bác sĩ Trình, anh cảm thấy căn phòng này thế nào?” Diệp Thu Hàm muốn biết ý kiến của Trình Sở Tiêu.
Trình Sở Tiêu chẳng qua chỉ tùy tiện xem một chút rồi trực tiếp nói: “Không tệ, quyết định ở đây đi."
Giải quyết việc tương đối thẳng thắn, tâm trạng Diệp Thu Hàm cuối cùng cũng
đỡ hơn một chút, nếu như Trình Sở Tiêu không hài lòng lại bắt bẻ các thứ thì mình không phải là mệt chết hay sao.
"Nếu hai vị đều cảm
thấy không thành vấn đề, vậy thì ký hợp đồng đi, bản hợp đồng tôi đã
mang đến rồi." Nhân viên môi giới trực tiếp mang bản hợp đồng đi qua.
Diệp Thu Hàm xem lại bản hợp đồng một lần nữa thấy không có vấn đề gì liền
lập tức kí, chỉ chờ sau này tiền thuê trực tiếp trừ vào thẻ ngân hàng là được rồi..
Người môi giới đem hai cái chìa khóa giao cho Diệp Thu Hàm rồi rời đi.
"Hay là chúng ta đi mua giương trước đi, sau đó hẵng đi siêu thị." Diệp Thu
Hàm vừa nói vừa nghĩ nhất định phải mua không ít đồ, mình có cần phải
tìm mượn xe của bố để chở Trình Sở Tiêu đi siêu thị hay không đây.
"Giường thì tôi trở về khách sạn rồi trực tiếp đặt từ trên mạng là được rồi,
như vậy bớt được chút chuyện, những vật khác chờ tuần sau làm xong chẩn
đoán bệnh rồi mua cũng không muộn."
Trình Sở Tiêu như vậy làm bớt đi chút việc Diệp Thu Hàm đương nhiên rất mãn nguyện, dù sao đồ cũng
không thể đem tất cả vào, như vậy mình ngày mai còn có thể nghỉ ngơi một ngày.
"Vậy anh xem hôm nay còn có chuyện gì cần làm nữa không?"
Trình Sở Tiêu lắc đầu: "Cô nghỉ ngơi đi, tôi tự đón xe trở về."
"Như vậy sao được, tôi đưa anh về."
"Dù sao cũng gần nhà cô rồi. không cần phải giằng co như vậy, đi thôi." Trình Sở Tiêu vừa nói liền dẫn cô ra tới đầu cửa .
Diệp Thu Hàm theo ở phía sau, khóa kỹ cửa sau đem chìa khóa đưa cho Trình Sở Tiêu: "Chìa khóa anh cất đi."
Trình Sở Tiêu nhận lấy chìa khóa trực tiếp tháo ra một cái bỏ vào túi mình,
lại đem một chìa khác giao cho Diệp Thu Hàm: "Giường đưa lúc tới tôi
chưa chắc có thể chạy tới, đến lúc đó phiền cô giúp tôi sắp xếp một
chút."
"Được, vậy chờ thu xếp nhà cho anh xong tôi sẽ giao chìa khoá lại."
Trình Sở Tiêu không nói thêm nữa thầm chấp nhận lời nói của Diệp Thu Hàm, hai người vào thang máy xuống lầu, Diệp Thu Hàm một mực đưa Trình Sở Tiêu
đến cổng, đợi cho hắn lên taxi mới vui vẻ quay đi, vẫn chưa đến 11 giờ
mà bản thân đã có thể nghi ngơi như cuối tuần rồi, thật là khó mới có!
Vui vẻ cầm lấy điện thoại ra gọi cho Trương Diệu Thân muốn hẹn anh ra
ngoài, kết quả Trương Diệu Thân thứ bảy chủ nhật đều phải trực, Diệp Thu Hàm không thể làm gì khác hơn là ủ rũ cúi đầu về nhà ngủ.
Thứ
hai, Diệp Thu Hàm dậy thật sớm, lần trước lúc cô đón Trình Sở Tiêu đã
tới trễ, lần này đi theo chuẩn đoán nói gì cũng không thể xảy ra sai lầm lần nữa.
Ngồi tàu điện ngầm đến bệnh viện mới phát hiện mình tới còn không tính là sớm, tối thiểu Vương Đằng Đạt còn có phó chủ nhiệm
Lưu Vĩ đã tới rồi, Diệp Thu Hàm lập tức cũng thay quần áo xong đi ra
chờ, không lâu sau mà cả hai khoa người tới học đều lần lượt tiến vào,
lúc Diệp Thu Hàm nhìn thấy Trương Diệu Thân tới cũng chỉ có thể cười
cười không lên tiếng sợ người khác dị nghị.
Cuối cùng hai vị chủ nhiệm cũng đều đến, chỉ chờ nhân vật chính Trình Sở Tiêu xuất hiện nữa thôi.
Phòng làm việc của Trình Sở Tiêu ở một hướng khác, cho nên khi hắn mặc chiếc
áo blouse mới tinh đi ra từ phía bên kia, Diệp Thu Hàm nhất thời có loại ảo giác nhìn giống người mẫu, một chiếc áo bouse thông thương mà người
này mặc cũng làm người ta có cảm giác thời thượng.
"Bác sĩ Trình quá đẹp trai rồi!" Đã có y tá không kềm chế được nhỏ giọng mà khen ngợi.
Mọi ngưòi không có ai phản bác, cũng không có cách phản bác, bởi vì sự thật chính là như vậy.
"Em cũng cảm thấy hắn đẹp trai?"
Diệp Thu Hàm nghe thấy Trương Diệu Thân hía sau lặng lẽ hỏi mình không khỏi
cười trộm, thấy sự chú ý của mọi người đều bị Trình Sở Tiêu hấp dẫn tới
liền hơi quay đầu đi nhỏ giọng nói: "Người ta quả thật đẹp trai mà."
"Hừ, kim ngọc bên ngoài, ai biết thực lực hắn rốt cuộc có mạnh hay không,
chỉ là cái bộ dạng mà không làm được gì thì thật đáng tiếc." Trương Diệu Thân có chút xem thường, tuổi tác xấp xỉ thân phận địa vị chênh lệch
thực sự quá lớn để cho cậu ta tự nhiên đối với Trình Sở Tiêu không khỏi
căm thù và bài xích.
Diệp Thu Hàm không đáp lời, bởi vì cô cũng
không biết y thuật của Trình Sở Tiêu rốt cuộc như thế nào, nhưng cũng
không để ý Trươn Diệu Thân ngôn từ có chút khắc nghiệt như vậy.
"Bác sĩ Trình, sau này phải phiền cậu dẫn dắt nhiều người trẻ như vậy rồi,
người lớn tuổi như chúng tôi có thể học được thêm chút đồ từ cậu cũng
không khỏi vinh hạnh." khoa trưởng Lý Văn Đông coi như do hắn chủ trì
cục diện.
Bô mặt của Trình Sở Tiêu cũng không biến đổi: "Nếu
trường y khoa là chi nhánh bệnh viện, như vậy dạy học cho những bác sĩ
thường trú là chuyện dĩ nhiên, hơn nữa trong hợp đồng cũng có viết rõ
điểm này tôi sẽ không giấu giếm."
"Vâng, chúng tôi đặc biệt tin
tưởng đạo đức nghề nghiệp của cậu, cậu xem trước tiên có nên cùng mọi
người nói vài câu hay không?”
Diệp Thu Hàm vốn cho là dựa theo
tính cách Trình Sở Tiêu nhất định là muốn cự tuyệt, không ngờ rằng hắn
bắt đầu nói: "Cũng không quá nhiều thứ có thể nói, ở Mỹ bác sĩ ngoại
khoa tim mạch đòi hỏi tay nghề giỏi, nhưng ở trong nước bác sĩ đạt đến
trình độ được gọi là giỏi thì rất khó ,nhưng mà nếu tôi đã tới nơi này,
như vậy tôi sẽ cố hết sức vì mọi người mà làm thêm chút chuyện ."
Mọi người nghe được câu này cũng không khỏi lộ vẻ vui mừng, Trình Sở Tiêu
nói như vậy không thể nghi ngờ là cho thấy sẽ vì khoa chúng ta kiếm
tiền, chẳng những như vậy một bộ phận của thu nhập cũng sẽ được chia đều , vậy làm sao có thể làm cho người khác không vui được!
“Nhưng
mà, tôi cũng phải trịnh trọng nhấn mạnh một chút, tôi bây giờ không yêu
cầu mọi ngươi có tài thiên phú và kỹ thuật cao siêu gì, mà là phải đem
kiến thức căn bản và kiến thức giải phẩu nắm vững triệt để, không thể vì vật chất mà làm mai một, đây là điều kiện quan trọng để trở thành bác
sĩ tim mạch ưu tú! Ngoài ra mọi người nếu như có chỗ nào không hiểu hoặc là có bất đồng ý kiến thì nói ra để cùng chung thảo luận. Những thứ này chính là điều tôi muốn nói, cũng không có gì khác, Lý chủ nhiệm, chúng
ta đi thôi."
Trình Sở Tiêu vừa dứt lời Lý Văn Đông lập tức dẫn
đầu vỗ tay, lại vội vàng để cho người ở phía trước dẫn đường, một đám
người cuồn cuộn vây quanh Trình Sở Tiêu đi vào phòng chuẩn đoán .
Diệp Thu Hàm vốn tưởng rằng hôm nay Trình Sở Tiêu đi phòng khám bệnh xem
mạch, nhưng đến lúc tới bên kia cửa phòng khám bệnh cô mới hiểu, hóa ra
không phải xem mạch mà là làm một bước chẩn đoán bệnh đối với bệnh nhân.
Người mắc bệnh là một bé gái sáu tuổi, bước đầu chẩn đoán chính xác là hở van tim, khó trách đứa nhỏ này nhìn vừa gầy vừa nhỏ, rõ ràng cho thấy sinh
trưởng không tốt.
"Bác sĩ Trình, cân nhắc đến độ tuổi của bệnh
nhân , khoa chúng tôi đề nghị chọn lựa phương pháp trị liệu , chờ toàn
bộ kết quả kiểm tra xong nếu như không có vấn đề gì thì chúng tôi sẽ
chuẩn bị phẫu thuật làm kín từ tĩnh mạch máu đến chổ hở , phiền cậu xem
một chút."
Nhìn hướng Trình Sở Tiêu đang nghe giới thiệu bệnh
tình đứa trẻ cùng phương pháp trị liệu từ bác sĩ nữ, Diệp Thu Hàm có
chút hâm mộ, từ tuổi tác đối phương phỏng đoán cũng là bác sĩ thường trú giống mình, nhưng người ta làm sao cử chỉ thành thạo, dứt khoát, nửa
điểm không thấy hồi hộp hay sợ hãi.
" Cô ấy la Lưu Nhuế Viện là
cháu gái ruột phó chủ nhiệm, tốt nghiệp xong được trực tiếp phân đến bộ
phận thứ ba khoa nội tim mạch, một con người kiêu ngạo." Chú ý tới lá
thần sắc Diệp Thu Hàm, Trương Diệu Thân quay đầu lại ghé tai nàng cô nói mấy câu.
Diệp Thu Hàm liếc nhìn Trương Diệu Thân một cái: "Làm sao anh biết rõ ràng thế, để ý sao ?"
"Nhìn em nói kìa, em cũng không phải không biết y tá bộ phận thứ hai nhiều
chuyện hơn bộ phận một sao, suốt ngày phê bình người mới các khoa."
Trương Diệu Thân vội vàng giải thích.
"Đùa anh thôi, nhìn anh kìa quá nhiêm túc rồi, nhưng mà người ta kiêu ngạo cũng có vốn liếng, học
tập tốt dáng dấp lại đẹp gia thế khẳng định cũng không kém, có thể không tự tin sao?"
"Em đẹp hơn cô ta”
Diệp Thu Hàm lại thấy
một vẻ mặt rất nghiêm túc của Trương Diệu Thân, trong lòng lập tức cũng
cảm giác ngọt ngào không kiềm được cười.
Trình Sở Tiêu nghe Lưu
Nhuế Viện giới thiệu xong trực tiếp ngồi xuống dùng ống nghe cho bé gái
một hồi, không khỏi nhíu nhẹ mày lại, tháo xuống ống nghe hắn nhìn bố mẹ bé gái hỏi: "Sao bây giờ mới nghĩ cho bé đến xem bệnh, thể chất trước
đây của bé hẳn rất không tốt, hai người đều không mang bé đi bệnh viện
đúng không?"
Bị Trình Sở Tiêu hỏi như vậy, cuối cùng người bố mới mở miệng: "Bác sĩ ,con gái tôi từ nhỏ đến lớn cứ mãi bị cảm viêm phổi
như vậy, bác sĩ bệnh viện thị trấn cũng nói qua chuyện nên tới bệnh viện lớn hơn kiểm tra tim, tôi cùng vợ nghĩ chuyện cảm và bệnh tim có liên
quan gì chứ. Nếu không vì con tôi nói không thở nổi thì chúng tôi khôn
đưa cháu đến đây khám, ngày hôm qua có bác sĩ cố ý nói tới ngài rất nổi
tiếng, vậy làm phiền ngài mau cứu con gái tôi đi."
Trình Sở Tiêu
không để ý tới vẻ mặt đưa đám của cặp vợ chồng, mà chuyển hướng đến đám
người: "Bác sĩ thường trú mời đi theo tôi."
Bao gồm Diệp Thu Hàm ở bên trong bốn vị bác sĩ thường trú lập tức vây quanh.
"Có ai có thể nói cho phòng ta nghe chẩn đoán hở van tim sẽ thường được phát hiện gặp vấn đề ở bộ vị nào không?
Không đợi người khác lên tiếng Vu Đức Tuấn lập tức bước lên một bước trả lời: "Xương ngực bên trái, ba xương sườn giữa."
Trươn Diệu Thân âm thầm hướng mắt về phía Diệp Thu Hàm, hắn cho Trình Sở Tiêu nhất định nghĩ năng lực bọn họ thấp, nếu không lại hỏi câu hỏi không có chút ý nghĩa nào như vậy.
Diệp Thu Hàm trợn mắt nhìn Trương Diệu Thân một cái để cho hắn chú ý thái độ.
Trình Sở Tiêu hướng về phía Vu Quốc Tuấn gật đầu một cái đồng thời cũng đứng lên: "Cậu tới nghe một chút."
Vu Quốc Tuấn lập tức đến vị trí Trình Sở Tiêu nhường lại nghiêm túc nghe,
một lát sau giọng có chút không tự tin nói: "Kỳ co lại tập âm rất nhu
hòa, phổi động mạch múi khu thứ hai âm lại mạnh hơn."
"Cậu có thể đứng dậy rồi, phía dưới do mỗi một người thay phiên nghe, trước chẩn
đoán mời tự giới thiệu mình." Trình Sở Tiêu đối với chẩn đoán Vu Quốc
Tuấn không tỏ thái độ, mà là để cho những người khác tiếp tục nghe chẩn.
Vu Quốc Tuấn lúc đứng lên hướng Trình Sở Tiêu giới thiệu tên mình cùng lý lịch sau đó trở lại vị trí cũ.
"Cố làm ra vẻ huyền bí, thiên tài cái gì, thiên tài ca hát khiêu vũ anh ít
nhất biết không ít, khoa tim ngoại ở đâu ra thiên tài!"
Trương
Diệu Thân ở hàng thứ hai chịu không được nhỏ giọng lầm bầm mấy câu, hắn
rất coi thường phương pháp dạy học này của Trình Sở Tiêu .
Diệp
Thu Hàm bên cạnh nghe lập tức thọc hắn một chút, lại có chút lo lắng sợ
những lời của Trương Diệu Thân bị Trình Sở Tiêu nghe, không ngờ tới mới
vừa ngẩng đầu một cái liền đối mặt với cặp mắt sâu thẳm kia của Trình Sở Tiêu, nhất thời bị dọa mồ hôi lạnh cả người.