Ngưu Xuân Sơn bị Diệp Thu Hàm hỏi thì một chút phòng bị cũng không có,
chỉ có thể ngượng ngùng lắc lắc đầu: “Làm sao có thể chứ? Bác sĩ Trình
làm sao biết tôi có bạn học ở Pháp, tôi cũng là khi lên máy bay mới nói
với anh ấy.”
Diệp Thu Hàm cười miễn cưỡng: “Tôi cũng tiện miệng hỏi vậy thôi, anh căng thẳng như vậy làm cái gì ?”
Ngưu Xuân Sơn âm thầm cười không nói, cúi đầu xuống chú tâm nhìn sự sắp xếp
thứ tự của hội nghị, Diệp Thu Hàm cũng cầm chương trình hội nghị đọc rất chăm chỉ.
Cô vốn dĩ không muốn truy cứu chuyện này đến cùng, bởi vì nó cũng chả có ý nghĩa gì quá lớn, Trình Sở Tiêu
nếu như đã thể hiện rõ tình cảm với mình thì đương nhiên sẽ tạo ra những điều kiện có lợi cho bản thân anh ta, điều đó thì chả liên quan gì đến
chuyện của Ngưu Xuân Sơn.
Chương trình hội nghị thì viết bằng
tiếng Anh và tiếng Pháp, Trình Sở Tiêu được sắp xếp là người phát biểu
cuối cùng, hơn nữa Diệp Thu Hàm còn phát hiện thời gian phát biểu của 15 người phía trước đều là 12 đến 13 phút, chỉ có thời gian tiêu chuẩn của Trình Sở Tiêu là 25 đến 30 phút.
“Nhìn xem bác sĩ
Trình của chúng ta rất được nhiều người xem trọng, người cuối cùng phát
biểu thì không nói nữa, thời gian còn nhiều hơn những người khác, đại
thần chính là đại thần!” Ngưu Xuân Sơn vừa vui mừng nói vừa búng tờ giấy đang cầm trong tay.
Diệp Thu Hàm cũng rất vui mừng, được xếp là
người phát biểu cuối cùng không cần nói cũng hiểu là để duy trì sự chú ý lắng nghe của khách mời, không phải tất cả mọi người đối với nội dung
của mỗi người phát ngôn đều hứng thú. Mà người phát ngôn được kỳ vọng
nhất, có sức lôi cuốn nhất tự khắc sẽ được ban tổ chức sắp xếp phát biểu ở vị trí phía sau, hơn nữa cũng sẽ có được nhiều thời gian phát biểu,
điều đó chứng tỏ rằng Trình Sở Tiêu có một vị trí quan trọng trong hội
nghị này.
Hội nghị bắt đầu rất nhanh, MC đọc lời chào mừng vắn
tắt, đại hội lần này do hội liên hiệp bệnh tim mạch Châu u thuộc hội
bệnh tim mạch thế giới tổ chức, do đó thu hút rất nhiều học giả nổi
tiếng về bệnh tim mạch trẻ em đến tham dự và nội dung giao lưu thảo luận cũng cũng xoay quang vấn đề chính của hội nghị này mà triển khai.
Đi vào phần diễn thuyết, cho dù thời gian này vốn tiếng Anh của Diệp Thu
Hàm đã có nhiều tiến bộ nhưng mỗi người phát biểu đều mang theo khẩu âm
rất nặng, điều đó khiến cô phải vất vả khi hiểu chúng.
Cho dù hội nghị đã bố trí phiên dịch nhưng vì nội dung diễn thuyết quá chuyên
ngành, do đó Diệp Thu Hàm đeo tai nghe để nghe người phiên dịch dịch một cách cứng ngắc những danh từ chuyên ngành y học thường dùng, cuối cùng
chỉ có thể liên tục thở dài, lại nhìn thấy Ngưu Xuân Sơn dường như là
sắp ngủ đến nơi, trong lòng nghĩ cơ hội hiếm có để học tập coi như lãng
phí rồi.
Sau 3 giờ đồng hồ cuối cùng Trình Sở Tiêu cũng được gọi
lên sân khấu phát biểu, Diệp Thu Hàm cảm nhận rõ ràng được bầu không khí của hội trường đang thay đổi, mọi người đều rướn người lên nhìn về phía trước sân khấu, lúc đó Ngưu Xuân Sơn đang mơ màng cũng vội vàng mở to
mắt hết sức có thể, bên trong hội trường đang náo loạn trong phút chốc
bỗng trở nên yên lặng, Diệp Thu Hàm ngồi nhưng lo lắng và căng thẳng
thay cho Trình Sở Tiêu, lại cộng thêm vừa nãy có 2 người phát biểu bởi
vì tường thuật chuyện không liên quan nên bị MC ngắt lời giảng đồng thời lui xuống khán đài, Diệp Thu Hàm cảm thấy bản thân cố như sắp thở không ra hơi nữa rồi.
Chỉ thấy Trình Sở Tiêu bước những bước chững
chạc đứng lên sân khấu, sau khi cảm ơn ban tổ chức và khách mời liền bắt đầu giảng giải nội dung luận văn của mình.
Đây là lần đầu tiên
Diệp thu Hàm nghe thấy toàn bộ quá trình giảng giải của Trình Sở Tiêu
đều dùng tiếng Anh, bởi vì bình thường anh ta đều dùng tiếng Trung rất
thuần thục khiến cô quên mất Tiếng Anh mới là ngôn ngữ mẹ đẻ của anh ta.
Nhưng phát âm của Trình Sở Tiêu không phải là
kiểu Anh Mỹ cũng không phải là kiểu Anh Anh, phối hợp cùng với âm giọng
thấp trầm khiến người nghe cảm nhận được vừa cao quý vừa cuốn hút.
Mặc dù Trình Sở Tiêu đem theo bản thảo diễn thuyết lên sân khấu nhưng trong quá trình diễn thuyết không hề nhìn thấy bản phác thảo, anh ta cứ thế
cho chạy những hình ảnh sau màn hình đồng thời giải thích cho những
người trong hội trường từ những kinh nghiệm tổng hợp đến quá trình trị
liệu cho trẻ em mắc bệnh tim mà anh đã từng thực hiện qua, nội dung rất
chặt chẽ không có một chút sai sót.
Trình Sở Tiêu biểu hiện rất
tự tin cùng kinh nghiệm phẫu thuật phong phú và lời nói hài hước, lập
tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, có thể đem luận văn y học
cứng nhắc biểu đạt một cách sinh động cuốn hút như thế, Diệp Thu Hàm
thật sự bái phục Trình Sở Tiêu sát đất, trong lòng thầm nghĩ nhìn luận
văn gốc của Trình Sở Tiêu cũng chẳng xuất sắc bằng việc trực tiếp nghe
anh ta giảng thích.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, sau khi kết thúc bài phát biểu của Trình Sở Tiêu lại một lần nữa cảm ơn nữa,
toàn thể hội trường đang im ắng bỗng đồng thanh cùng vỗ tay chúc mừng,
có người còn không kiềm chế nổi cảm xúc đứng cả lên, tiếp đó những người đang ngồi từng hàng từng hàng một tiếp tục đứng dậy biểu đạt sự tôn
kính và cảm tạ đối với Trình Sở Tiêu.
Diệp Thu Hàm
và Ngưu Xuân Sơn không ngừng vỗ tay, sau khi ngồi xuống Diệp Thu Hàm còn cảm thấy bàn tay mình đỏ ửng và tê lên , điều đó chứng tỏ cô dùng lực
quá mạnh rồi.
Trình Sở Tiêu bước xuống sân khấu nhưng không quay
trở về chỗ của mình mà cứ thế đi thẳng đến chỗ Diệp Thu Hàm, Ngưu Xuân
Sơn vội vàng nhường chỗ của mình cho Trình Sở Tiêu.
Trình Sở Tiêu gật đầu ra ám hiệu với Ngưu Xuân Sơn rồi ngồi xuống bên Diệp Thu Hàm
nói : “Thật sự xin lỗi, buổi chiều tôi e rằng không thể cùng em đi dạo,
ban tổ chức mời tôi chủ trì một cuộc hội thảo, tôi không tiện từ chối.”
“Không sao hết, chính sự quan trọng hơn, tôi có thể tự mình đi được mà.” Diệp Thu Hàm cảm thấy một mình cô càng thoải mái.
Trình Sở Tiêu có chút không đồng tình : “Ngôn ngữ của em còn kém, hay là đừng ra ngoài nữa, hội nghị chỉ có ba ngày, đợi sau khi kết thúc tôi sẽ đưa
em đi tham quan một vài địa điểm có phong cảnh đẹp vậy.”
Diệp Thu Hàm nghĩ một lát cuối cùng vẫn không đưa ra ý kiến phản đối: “Vậy cũng được, tôi về phòng nghỉ ngơi vậy.”
“Good girl” Trình Sở Tiêu nhìn Diệp Thu Hàm với đôi mắt ngập tràn vui vẻ.
Diệp Thu Hàm lập tức ngượng ngùng cúi mặt xuống, ở hội trường này từng cử
chỉ của Trình Sở Tiêu đều nhận được sự quan tâm của tất cả mọi người,
tại sao có thể có thể thể hiện những hành động thân mật với bản thân cô
chứ? Vì thế cô nhanh chóng chuyển chủ đề để phân tán sự chú ý : “Lúc nãy nghe anh nói tiếng Anh tại sao không phải là phát âm Anh Mỹ cũng không
nghe thấy ngữ điệu tiếng Pháp vậy?”
“Tiếng Anh của tôi nói đích thực là kiểu Anh Anh.”
“Tôi còn tưởng anh quốc tịch Mỹ.”
Trình Sở Tiêu gật đầu: “Quốc tịch của tôi là Mỹ nhưng tôi cảm thấy người Mỹ nói tiếng anh theo kiểu của người Anh hay hơn.”
Thiên tài quả nhiên có tố chất khác người! Diệp Thu Hàm thật sự ngưỡng mộ đầu óc thông minh của Trình Sở Tiêu.
Mặc dù buổi chiều có hội nghị cần phải chủ trì, nhưng Trình Sở Tiêu vẫn
cùng Diệp Thu Hàm đi ăn trưa, sau đó còn đích thân tiễn cô quay về
phòng, lúc này mới an tâm rời đi.
Diệp Thu Hàm pha một tách cà
phê rồi đem ra ban công, dựa vào ghế nhìn phong cảnh thơ mộng bên ngoài, cảm giác cực kỳ thoải mái rồi không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Cho đến gần bữa tối phục vụ đến gọi cô mới tỉnh
dậy, Trình Sở Tiêu cũng quay về cùng cô đến nhà hàng ăn cơm, cũng như
ngày hôm qua anh ta gọi mấy món ăn đặc biệt, nhưng Diệp Thu Hàm kiên
quyết không để anh ta tiếp tục gọi ly cốc tai 400 Euro nữa, Trình Sở
Tiêu thì tỏ ra không để ý nhưng lại gọi một bình rượu vang giá cả cũng
tương đương như ly cốc tai kia vậy.
Lúc hai người ăn xong bữa tối và quay về phòng, Trình Sở Tiêu lại tiếp tục tặng Diệp Thu Hàm một
thanh chocolate đồng thời đặt một nụ hôn chúc ngủ ngon nhẹ nhàng lên
trán cô.
Diệp Thu Hàm cầm thanh chocolate trong tay ngơ ngác, cô
biết rằng bản thân mình trước lúc quay về nước bắt buộc phải ra một
quyết định rồi.
Cứ như thế 3 ngày liền, Trình Sở Tiêu không bị
ban tổ chức mời đi giảng dạy thì cũng được các bệnh viện khác nhờ cùng
thảo luận, tìm tòi các loại thuốc, cho đến khi hội nghị kết thúc anh ta
mới có chút thời gian rảnh rỗi thì phải nhanh chóng đến phòng Diệp Thu
Hàm thăm cô.
“Cái gì? Còn có tiệc!’ Diệp Thu Hàm hào hứng nhìn
Trình Sở Tiêu đang ngồi trên sô fa, không ngờ rằng kết thúc hội nghị hôm nay lại còn có tiết mục như thế này.
Trình Sở Tiêu cười : “Đó
chính là quy tắc quốc tế, buổi tối cái ngày mà hội nghị kết thúc sẽ phải tổ chức yến tiệc, thông thường đều là hình thức tự chịu phí, em chỉ cần cùng tôi tham gia là được rồi”
Diệp Thu Hàm cau mày : “Nhưng tôi không có trang phục phù hợp để mặc.” Yến tiệc của người nước ngoài đều
cần ăn mặc rất lịch sự, lúc đến đây cô chỉ rất ít đồ, đa số đều là quần
áo và váy kiểu thoải mái, chỉ mang theo một bộ lịch sự cho buổi tham gia hội nghị.
“Cái này em không cần lo lắng, tôi đã giúp em đặt sẵn y phục và thợ trang điểm, chắc cũng sắp đến đây rồi đó.”
Diệp Thu Hàm không còn lời gì để nói, chỉ đành ngậm ngùi oán trách: “Anh tại sao không nói sớm, tôi chẳng biết sau khi đi thì cần làm những gì.”
Cô vừa nói dứt lời thì tiếng chuông cửa reo lên, Trình Sở Tiêu đứng lên
vân vê khuôn mặt Diệp Thu Hàm nói: “Em chỉ cần nghe theo tôi là được
rồi.” Nói xong liền đi về phía cửa chuẩn bị mở cửa.
“Vậy còn Ngưu Xuân Sơn, anh ta có đi không?”
Trình Sở Tiêu không quay đầu lại, cứ thế nói: “Bác sĩ Ngưu đã chính thức xin
nghỉ phép với tôi rồi, anh ta muốn cùng bạn học tự do đi du lịch mấy
ngày.”
“Mấy ngày? Chúng ta còn phải ở đây bao lâu nữa?”
“Ở thêm một tuần nữa .”
Diệp Thu Hàm đứng trong phòng khách trách móc Ngưu Xuân Sơn, bản thân cô vốn dĩ không muốn ở một mình với Trình Sở Tiêu, kết quả người này lại có
thể cứ thế để cô lại mà chạy đi chơi.
Lúc quay
trở lại Trình Sở Tiêu dẫn theo 3 người đi vào, trong đó 2 người vì muốn
làm cho Diệp Thu Hàm một đường cong hoàn hảo nên vội vàng chuẩn bị trang phục, người còn lại phụ trách tạo hình và make up cho Diệp Thu Hàm.
Kiểu dáng của lễ phục rất đơn giản, là một chiếc đầm đuôi cá trễ vai màu
xanh nhạt trên mặt có đính những dải lấp lánh, vừa có thể để lộ sự uyển
chuyển mềm mại của người con gái lại vừa không mất đi sự quyến rũ, Diệp
Thu Hàm chỉ cần nhìn qua đã thích nó rồi
Kích thước, vòng eo và
những bộ phận của chiếc váy đều rất phù hợp, sau đó thợ makeup lại đưa
cô vào phòng để giúp cô trang điểm.
Hơn 1 giờ đồng hồ sau thì
hoàn thành , Diệp Thu Hàm được thợ phục trang cẩn thận giúp cô khoác
chiếc váy lên người, khi được dẫn đến trước gương, đến bản thân cô cũng
không dám tin người trong gương chính là bản thân mình.
Bời vì
nguyên nhân phải tham gia buổi yến tiệc, khuôn mặt của Diệp Thu Hàm được trang điểm sắc nét, tóc lại được uốn từng lọn lớn và bồng bềnh một cách tự do trên đôi lưng trần, Diệp Thu Hàm từ trước đến giờ không hề biết
đôi mắt của mình lại có thể cuốn hút đến như vậy, đôi môi của mình lại
có thể quyến rũ như thế.
Trong lúc ngơ ngác nhìn vào gương, thợ
hóa trang bước lại lịch sự nói rằng cô có thể ra ngoài rồi, Diệp Thu Hàm lúc này mới thở dài một tiếng mở cửa bước ra ngoài thì đúng giây phút
ấy lại bị Trình Sở Tiêu đang đứng đợi ở phòng khách làm cho ngơ ngác
Anh ta đã đổi lễ phục dành cho nam giới, bên ngoài là chiếc áo vest đuôi
tôm dài chỉ cài một cúc, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc nơ lụa màu đen. Nếu cô nhìn không nhầm thì chiếc cúc sáng rực kia của
Trình Sở Tiêu được làm từ kim cương.
Diệp Thu Hàm chỉ có thể dùng từ kinh ngạc để biểu hiện mức độ lịch lãm của Trình Sở Tiêu lúc này,
hơn nữa người ta còn toát lên sự ga lăng nho nhã trong từng hơi thở, đó
là chưa kể Diệp Thu Hàm đã tự nhắc nhở bản thân không để bị phân tâm quá nhiều.
Trình Sở Tiêu thì không cần kìm nén cảm
xúc như Diệp Thu Hàm, anh ta vui mừng nhìn người con gái đang đi về phía mình, sau đó nhanh chóng đỡ lấy tay Diệp Thu Hàm một cách lịch thiệp và nói: “Thu Hàm, em thật đẹp .”
“Thật ư?”
“Phong cách cao
quý, vẻ đẹp lay động lòng người, rất vinh dự em có thể là nữ hoàng của
tôi tối nay.” Trình sở Tiêu nói xong liền nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay
của Diệp Thu Hàm, sau đó kéo bàn tay cô đặt vào bên trong cánh tay của
mình.
Có người con gái nào mà không thích được khen, huống hồ
những người đàn ông không thích khen ngợi như Trình Sở Tiêu lại có thể
vận dụng những từ ngữ khen ngợi đẹp đẽ và cao sang như thế!
Vì
thế, cho dù Diệp Thu Hàm có muốn kìm chế tâm tư của mình nhưng sau khi
nghe những lời ngọt ngào chân thật của Trình Sở Tiêu, cuối cùng vẫn
không thể kìm nén được phải nở một nụ cười.
Trình Sở Tiêu vui vẻ
dẫn Diệp Thu Hàm cùng xuống đại sảnh yến tiệc, sau khi người tổ chức đọc bài phát biểu thì buổi yến tiệc chính thức bắt đầu, hình thức tự phục
vụ quả nhiên như trình Sở Tiêu đã nói trước đó.
Trình Sở Tiêu trước tiên giúp Diệp thu Hàm lấy một ít thức ăn, sau đó bưng lên hai ly rượu champagne , lấy một ly đem cho cô.
“Anh không ăn à?” Diệp Thu Hàm nhìn Trình Sở Tiêu chỉ uống một ngụm champagne bèn hỏi.
“Nhiệm vụ quan trọng tối hôm nay của tôi là chăm sóc em, tôi vẫn chưa đói, đợi một lát nữa sẽ ăn.”
Diệp Thu Hàm không nói nữa chỉ lặng lẽ ăn, cô sợ mình nói nhiều thêm một câu nữa không chừng có thể khiến anh ta nói ra tiếp những câu sến súa.
Lúc này có một phục vụ đến nói chủ tịch đại hội muốn gặp Trình Sở Tiêu một
lát, Trình Sở Tiêu hướng về phía người phục vụ chỉ rồi nói với Diệp Thu
Hàm: “Tôi qua bên kia một lát, em ở đây đợi tôi, em không biết nói tiếng Pháp tiếng Anh cũng không thành thục, vì thế nhất định không được nói
chuyện cùng người lạ , tôi sẽ quay lại ngay, được chứ?”
Diệp Thu
Hàm vốn dĩ cảm thấy Trình Sở Tiêu đi cùng người khác nói chuyện bản thân cô sẽ rất ngượng ngùng, chi bằng đi tìm mấy chuyên gia tim mạch bắt
chuyện một lúc, nếu như có thể cùng nhau chụp một bức ảnh thì quá tuyệt, kết quả là sau khi bị anh ta dặn dò kỹ càng như vậy thì cô không thể
làm như vậy nữa rồi.
Nhìn thấy thái độ chân thành của anh ta đối
với mình, Diệp Thu Hàm gật đầu theo không cần suy nghĩ, chẳng có ai có
thể cự tuyệt một Trình Sở Tiêu ấm áp như thế, cô có hạ quyết tâm đi
chăng nữa cũng không thể thay đổi được.
Trình Sở Tiêu yên tâm quay người rời đi
Thực ra nhóm người đó đứng cách hai người không xa, Diệp Thu Hàm nhìn thấy
Trình Sở Tiêu bước qua đó cùng mấy người bắt tay nói chuyện, sau đó lại
nhìn thấy anh ta chốc chốc lại quay đầu nhìn về phía mình, cuối cùng
những người đó cũng đoán ra được anh ta đang nhìn cái gì, vì thế liền
cùng anh ta đi về phía cô, lúc đó chút nữa là Diệp Thu Hàm đã cười rộ
lên, Trình Sở Tiêu thật sự biết tính toán.
Đợi đến lúc Trình Sở
Tiêu tiến lại gần, Diệp Thu Hàm nhanh chóng mỉn cười, trong đó có một
người đàn ông trung niên dùng tiếng Pháp cùng Trình Sở Tiêu nói một câu
nhưng Diệp Thu Hàm có cố gắng thế nào cũng không nghe hiểu.
“Anh ta nói mấy người họ có vinh dự được quen biết em- cô gái xinh đẹp này không?”
Diệp Thu Hàm nghe xong chỉ có thể cười nhiều hơn, không biết trả lời ra làm
sao, trong lòng nghĩ nếu nói tiếng Anh cô cũng có lẽ còn có thể miễn
cưỡng trả lời mấy câu, nói tiếng Pháp thì coi như xong rồi.
“Người Pháp không thích dùng tiếng Anh giao lưu, em không cần căng thẳng, mọi chuyện đã có tôi rồi.”
Trình Sở Tiêu trấn an Diệp Thu Hàm sau đó trả lời một cách rất đơn giản câu hỏi của người kia.
Lúc này Diệp Thu Hàm nghe hiểu rồi, lúc đầu là Trình Sở Tiêu nói tên của
cô, nhưng đến lúc giới thiệu thân phận của cô thì chỉ nói một từ :
“Chérie’”!
Cô nhớ lại trong một lần xem chương trình, trong lúc
hai vợ chồng người ta thể hiện tình cảm cô học được ý nghĩ của từ đó
chính là người yêu của tôi.
Diệp Thu Hàm cảm thấy tim mình thật
sự sắp bị Trình Sở Tiêu dung hòa rồi, từ khi đến Pháp mỗi ngày cô đều
như sống trong phim thần tượng được hưởng sự nuông chiều vô hạn, điều đó thật giống như là mơ.
Nắm chặt những lọn tóc, Diệp Thu Hàm dùng móng tay ấn mạnh vào để thức tỉnh bản thân, một người sống thực tế như cô tuyệt đối không được mê muội vào cuộc tình của
Trình Sở Tiêu.