Sáu giờ Trình Sở Tiêu đánh thức Diệp Thu Hàm đang ngủ say.
"Cái này tôi mua lúc sáng, mau tỉnh dậy ăn đi"
Diệp Thu Hàm cổ vũ tinh thần, một giờ đồng hồ ấy cô ngủ trong mệt nhọc,
trước khi ngồi vào bàn ăn còn vẫn ngái ngủ "Bác sĩ Trình, anh không nghỉ một tí sao?
"Tôi nằm trên sô pha nghỉ một lúc rồi"
"Vậy ăn xong tôi về nhà trước thay quần áo, anh đến trước cổng viện chờ tôi được rồi, tôi đi thẳng ra bãi đỗ rồi xe lái xe đến"
Trình Sở Tiêu uống một ngụm sữa đậu nành, gật đầu: "Được"
Diệp Thu Hàm ăn xong bữa sáng, dọn dẹp sạch sẽ đồ đạc rồi nhanh chóng chạy
về nhà, chưa đến 10 phút đã chuẩn bị xong mọi thứ, đang chuẩn bị đi
xuống tầng hầm bãi đỗ xe thì bị mẹ ngăn lại: "Tiểu Hàm, sắc mặt con
không tốt, có phải cả đêm không ngủ không? con đã ăn sáng chưa?"
"Mẹ, một ca phẫu thuật cấy ghép tim làm trong vòng 11 tiếng đồng hồ là nhanh rồi, bữa sáng con ăn rồi, bây giờ con phải đi lấy xe, bác sĩ Trình còn
chờ con ngoài cổng"
"Con học như thế nào mẹ không quản, có điều
mẹ phải nói với con, cần đề phòng tâm can con người, Trình Sở Tiêu cho
dù nổi tiếng như thế nào cũng là đàn ông, làm ơn chú ý bản thân nhiều
một chút cho mẹ"
"Mẹ, đừng lải nhải nữa, cũng đừng quá coi thường con gái của mẹ. Con đi nhé, tạm biệt mẹ"
Dư Phàm túm chặt lấy cánh tay của con gái: "Những điều mẹ nói với con là
chính đáng, nếu như con cảm thấy Trình Sở Tiêu tốt và thiệt tình đối với con, thì nên dứt khoát với Trương Diệu Thân đi, đừng không quả quyết
khiến cả hai bên đều chậm trễ"
"Con nói với mẹ rõ ràng, nam nữ ở cùng với nhau thì nhất định phải trở thành người yêu của nhau à? Mẹ mau đóng cửa lại đi."
Diệp Thu Hàm nói xong liền chạy vào thang máy, lái xe cùng Trình Sở Tiêu đến bệnh viện
Đến bệnh viện thay xong quần áo, Diệp Thu Hàm lại cùng Trình Sở tiêu đến phòng bệnh tìm bố mẹ của Trần Quân
Sau khi đi vào phòng bệnh, đầu tiên Diệp Thu Hàm muốn đi xem cậu bé đang
dựa vào ngực người phụ nữ, nhưng lại nhìn thấy cậu bé thân hình gầy
nhom, khuôn mặt đầy đau khổ đang dùng cặp mắt khẩn cầu nhìn mình, cô băn khoăn, đứa bé nhỏ như thế làm sao có thể chịu đựng nổi sự dày vò như
thế, nhỏ tuổi như thế mà đã biết dùng đôi mắt khát khao như vậy để cầu
cứu bác sĩ giúp nó chữa trị.
Diệp Thu hàm lấy hết dũng khí đem
tình trạng của đứa nhỏ nói với bố mẹ nó, sau đó giải thích rõ ràng cơ
hội làm phẫu thuật chữa trị
"Tôi không biết các bác sĩ áp dụng
cách gì, bệnh của con trai tôi đương nhiên biết, không nghiêm trọng thì
tôi có dẫn nó đến bệnh viện không? Gia đình tôi không thiếu tiền, tốn
bao nhiêu tiền cũng được, nhất định không nợ phí trị liệu của mấy người! bệnh viện của mấy người nói thẳng ra là cũng mở cửa kinh doanh, nếu đã
thu tiền của tôi thì phải chữa khỏi cho con tôi, không cần nói những thứ vô dụng này với tôi! Tỉ lệ 50%? Cô cũng dám nói ư? Chữa trị không tốt
thì mấy người lấy cái gì mà ăn, mấy người còn có xứng đứng ở chỗ này
không, còn mặt mũi nói bản thân mình là bác sĩ sao! Tôi nói cho mấy
người biết, con trai tôi mà xảy ra bất cứ chuyện gì, các người đừng nghĩ vậy là xong, tôi dù có chết cũng sẽ theo mấy người đòi lại mạng sống
cho con trai tôi!" Mẹ của Trần Quân vừa nghe giải phẫu chỉ có 50% tỉ lệ
thành công liền lập tức phát hỏa, ôm đứa con hét vào mặt Diệp Thu Hàm,
nhất thời không thể chịu đựng được sự thật sinh mệnh đứa con bé nhỏ của
mình đang nguy hiểm.
Trình Sở Tiêu sợ Diệp Thu Hàm chịu không nổi sự chất vấn của mẹ đứa trẻ, liền lập tức bước lên trước nhận lấy sự
tình nhưng Diệp Thu Hàm lại nâng tay lên ngăn cản anh ta, chỉ thấy cô
nhìn thẳng mẹ của Trần Quân, giọng đầy kiên định: "Chị có thể đem bác sĩ cùng người bệnh hình dung thành quan hệ mua bán, nhưng mối quan hệ mua
bán này không giống với quan hệ mua bán mấy thứ này nọ ở chợ, chị ở chợ
chỉ cần tiêu tiền muốn mua thứ gì người bán hàng đều đưa cho chị. Ở bệnh viện là đem y thuật của tôi bán cho chị, chị không thể yêu cầu thứ gì
là có thứ đó. Nếu bệnh tình đứa nhỏ không cần phẫu thuật thì bất luận
chị đem bao nhiêu tiền đến đây tôi cũng không cho nó phẫu thuật, ngược
lại nếu tình hình của đứa trẻ chuyển biến xấu đến mức chỉ có thể tiến
hành giải phẩu mới có thể níu kéo, vậy tôi sẽ bảo đảm với chị bác sĩ
chúng tôi sẽ dốc toàn lực cứu con trai chị. Con trai của chị hiện giờ
đang gặp phải loại tình huống này, chúng tôi đã chuẩn bị tất cả sẵn
sàng, tôi chỉ muốn hỏi chị đồng ý hay không đồng ý cá cược lần này, tin
hay ko tin năng lực của chúng tôi, có hay không có tự tin ở bên cỗ vũ
đứa bé kiên cường vượt qua phẫu thuật? Nếu như anh chị gật đầu, toàn thể đoàn bác sĩ chữa bệnh và y tá của đoàn giải phẫu chúng tôi sẽ cùng anh
chị đối mặt với tất cả những cửa ải khó khăn!"
Mẹ của Trần Quân
nhìn chằm chằm Diệp Thu Hàm, mắt đỏ dần, cô ta lấy tay lau đi những giọt nước mắt vừa rơi, quay đầu nhìn về phía chồng, bắt gặp nụ cười gật đầu
của chồng mình rồi lại hôn một cái lên mặt con trai rồi mới dùng giọng
vừa run rẩy vừa kiên cường nói:" Tôi cược, tôi ký tên"
Diệp Thu
Hàm hít sâu một cái, lấy bản đồng ý phẫu thuật chuyền qua, mẹ của Trần
Quân vốn dĩ không dám nhìn những điều miêu tả của kết quả nếu phẫu thuật không thành, cứ thế dùng lực đem tên của mình viết lên trên.
"Cảm ơn sự tin tưởng của anh chị."
Nói xong Diệp Thu Hàm cầm tờ đồng ý giải phẫu cùng Trình Sở Tiêu đi ra khỏi phòng bệnh.
"Cô đã làm rất tốt!" Trình Sở Tiêu mỉm cười nhìn về phía Diệp Thu Hàm, trong lòng cũng vì đoạn hội thoại vừa rồi mà rung động.
Diệp Thu Hàm nửa đùa " Tôi chỉ là chém gió, hi vọng đều đặt trên người anh cả"
"Tôi tự biết cố gắng để không làm cô thất vọng". Trình Sở Tiêu đáp lại cũng rất thành khẩn.
Trình Sở Tiêu cam đoan như vậy, Diệp Thu Hàm nhẹ nhõm ko ít, nhưng trong quá
trình giải phẫu tình hình của người bệnh thay đổi trong chớp mắt, Dư Xán có được sự nhẫn nại vượt người như thế nhưng cũng ko thể vượt qua phẫu
thuật, huống hồ tình trạng của đứa trẻ tám tuổi Trần Quân này. Nói là
50%, Diệp Thu Hàm xem ra chỉ có Sở Tiêu mới dám nói như vậy, đổi lại là
những người khác thì ngay cả nắm chắc 20% cũng không có, cứ như vậy
buông bỏ phẫu thuật mà sửa thành giữ lại trị liệu
Nếu đã quyết
định giải phẫu, vậy việc tiếp theo cần phải làm là định ra phương án
tiền trị liệu đến phương án giải phẫu cho đứa trẻ, đồng thời gây mê
trong lúc chờ đợi công việc của các y tá, ngày đó Diệp Thu Hàm bận tối
mắt. Bởi trong tình huống như vậy giải phẫu càng nhanh càng tốt, một khi kéo dài thời gian lâu thì trái tim kiệt quệ càng nghiêm trọng, sợ khi
đó đến điều kiện phẫu thuật cũng chưa chuẩn bị xong thì thật sự một chút ít hy vọng đều không có.
“Thu Hàm, em bận không?”
Buổi
trưa Diệp Thu Hàm cũng không chú ý ăn cơm, vội vàng xử lý kết quả xét
nghiệm của Trần Quân lại phải sắp xếp lại lời dặn dò của Trình Sở Tiêu,
lúc này Diệu Thân vẻ mặt tươi cười bước vào.
Diệp Thu Hàm nhìn anh ta một cái rồi tiếp tục công việc bận rộn: "Rất bận, có chuyện à?"
"Như thế này, anh vốn dĩ muốn cùng em đi nhà ăn ăn cơm, nếu như em đã ko có
thời gian thì anh đi một mình vậy, còn một chuyện cần nói với em, bố mẹ
anh hôm nay đến rồi."
"Cái gì? Hôm nay! Không phải nói lập thu mới qua đây ư?" Diệp Thu Hàm cảm thấy hết sức ngoài ý muốn .
Trương Diệu Thân cũng vẻ mặt bất đắc dĩ: "Bố mẹ anh nói thời điểm đó đúng vào
thu hoạch vụ thu có nhiều việc phải làm, bây giờ là lúc nhàn rỗi, anh
cũng không ngờ là nói tới là tới, bố mẹ anh đi chuyển tàu 10 giờ tối
nay"
Diệp Thu Hàm nghĩ một lúc rồi nói "Vậy em có thể lái xe đi
đón bố mẹ anh, có điều gần đây em thực sự không có thời gian đưa bố mẹ
anh đi tham quan". Buổi tối đón xong bố mẹ anh ấy bản thân cô còn phải
tiếp tục công việc, thực ra thì không làm lỡ công việc của cô là mấy
nhưng sau đó cô còn phải bận rộn với cuộc phẫu thuật và giám sát tình
trạng sau phẫu thuật của Trần Quân, đến lúc đó đến nhà cũng không thể về tất nhiên càng không thể ở cùng bố mẹ Trương Diệu Thân, hơn nữa cho dù
Trần Quân xuất viện suôn sẻ thì cũng là lúc thi đua giành chức bác sĩ
trưởng khoa nội trú cũng bắt đầu, thời gian nhất định càng không có.
Trương Diệu Thân biểu thị sự thấu hiểu, gật đầu: "Em có thể đi đón họ là anh
vui lắm rồi, anh nghe nói đứa trẻ hôm trước mà em cho anh xem tài liệu
phải làm phẫu thuật, hi vọng tất cả đều suôn sẻ"
Biểu hiện thời
gian qua của Trần Diệu Thân khiến Diệp Thu Hàm nhớ lại anh ta thời đại
học, cũng như vậy am hiểu ý người, thông tình đạt lý và có một trái tim
đặc biệt lương thiện, khiến cô cảm giác rất vui vẻ: " Bố mẹ anh định ở
lại bao lâu, em sẽ cố gắng dành thời gian ở cùng bố mẹ anh, đừng để họ
đến một chuyến vô ích"
"Cái này thật sự anh vẫn chưa hỏi, đợi họ đến mấy ngày rồi lại tính tiếp"
"Cũng được, 9 giờ rưỡi tối em lái xe đến kí túc đón anh, sau đó chúng mình cùng nhau đi ga tàu"
"Được, vậy em lái xe chú ý một chút". Trương Diệu Thân nói xong cũng không làm phiền Diệp Thu Hàm nữa, một mình đi nhà ăn.
8h tối Diệp Thu Hàm vẫn cùng Trình Sở Tiêu tăng ca, 8h hơn cô hỏi Trình Sở Tiêu : "Bác sĩ Trình, anh định mấy giờ về, bố mẹ của Diệu Thân 10h tối
nay đến nhà ga, tôi muốn mượn xe của anh đi đón họ"
"Bố mẹ bác sĩ Trương đến đây làm gì?" Trình Sở Tiêu ngẩng đầu nhìn Diệp Thu Hàm hỏi
"Chắc là thăm anh ta thôi, cũng có thể là muốn xem mặt tôi, suy cho cùng tôi
và Trương diệu Thân quen nhau thời gian dài như vậy mà vẫn chưa gặp qua
bố mẹ anh ấy"
Trình Sở Tiêu nghĩ một chút rồi nói: “Tôi cứ nghĩ ở Trung quốc bố mẹ hai bên sau khi gặp nhau thì cần chuẩn bị lễ đính hôn
rồi chứ"
"Anh nói cũng đúng, tôi cũng nghĩ có khả năng là định
hôn, nhưng người ta không nói tôi cũng ngại chủ động hỏi" Diệp Thu Hàm
vốn dĩ không muốn che giấu bất kỳ chuyện gì với Trình sở Tiêu, vì thế
trong tim nghĩ như thế nào thì nói như thế đấy.
"Vậy cứ đợi xem sao, cô không cần quan tâm đến tôi, xe cứ dùng tự nhiên, tôi cũng chưa chắc chắn khi nào về"
"Vậy tôi đón xong bố mẹ Diệu Thân xong sẽ gọi điện thoại cho anh, nếu anh còn đang trong bệnh viện tôi sẽ quay lại"
Trình Sở Tiêu không cần nghĩ, trực tiếp trả lời; "Cũng được, chắc là lúc đó
tôi cũng đang còn ở bệnh viện, gần đến lúc đó cô gọi điện cho tôi, tôi
xuống lầu đón cô, tối quá tôi sợ bãi đậu xe không an toàn"
Diệp Thu Hàm cười đồng ý, đợi khi gần đến giờ thì lái xe đi kí túc xá của Trương Diệu Thân.
Hai người đến nhà ga đợi nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đợi được bố mẹ
Trương Diệu Thân, đây là lần đầu tiên Diệp Thu Hàm gặp họ, nhìn đằng xa
đều là những người nông dân rất giản dị, có thể bởi vì ít khi ra ngoài
nên tinh thần rất căng thẳng.
"Bố, mẹ, bên này!" Trương Diệu Thân nhìn thấy bố mẹ cực kì vui mừng, hướng phía họ vẫn tay liên tục.
Bố mẹ Trương Diệu Thân lúc này cũng nhìn thấy con trai , lập tức bước nhanh qua đó
"Bố mẹ từ từ, đừng chạy. Bố, mẹ , đây chính là con dâu tương lai của bố mẹ Diệp Thu Hàm!"
"Chào bác trai, chào bác gái" Diệp Thu Hàm vội vàng chào hỏi một cách nhiệt tình.
Trương Chí An cùng Vương Bảo Cầm nhìn Diệp Thu Hàm liên tục một hồi rồi mới
cười nói: "Vất vả rồi, muộn như thế này mà vẫn phải chạy đến đây."
"Không sao đâu ạ , mau lên xe thôi"
Diệp Thu Hàm giúp bố mẹ Trương Diệu Thân xách hành lý lớn nhỏ đi về phía chỗ đậu xe, đến lúc lên xe, mắt của bố mẹ Trương diệu Thân như không đủ
dùng, ngồi phía sau cứ nhìn mãi các loại bố trí có chút cứng nhắc.
"Mẹ, mẹ với bố thả lỏng đi, đến chiếc xe này nhìn ba mẹ cũng thấy căng thẳng kìa."
Vương Bảo Cầm lại nhìn Diệp Thu Hàm lái xe một lúc lâu rồi lại nói: “Chiếc xe sang trọng như thế này mẹ và bố con chưa từng ngồi qua, đừng làm hỏng
của con bé. Thu Hàm à, con còn biết lái xe cơ à, giỏi thế.”
Diệp
Thu Hàm cười : “Bác gái, chiếc xe này cũng không phải của cháu mà là của bác sĩ hướng dẫn cháu. Anh ta còn đang làm thêm ở bệnh viện , lát nữa
đón hai người xong cháu còn phải quay lại đó, con gái bây giờ biết lái
xe thì rất nhiều, không phải chuyện hiếm nữa.”
“Con gái muộn như
thế mà còn chưa về nhà thì không được tốt lắm. Con gái ở quê ta chẳng có ai biết lái xe, đứa nào đứa nấy chỉ biết nuôi lợn, dê, gà, vịt, nhưng
mà nhà nào nuôi được lợn thì tính ra cũng là nhà có tiền rồi, chiếc xe
này ít nhất cũng phải 10 vạn tệ trở lên nhỉ, bác nghe nói xe xịn đều 10
vạn trở lên cả!”
Trương Diệu Thân có chút xấu hổ, ho nhẹ một cái: “ Mẹ, chiếc xe này cũng không phải của Thu Hàm, cô ấy cũng đâu có biết
bao nhiêu tiền đâu, mà cô ấy cũng vì công việc chứ có đi chơi đâu”
Diệp Thu Hàm tự nhiên cũng không hiểu cho lắm, chỉ thuận theo Trương Diệu
Thân mà nói: “Cháu cũng không rõ lắm chiếc xe này mua bao nhiêu tiền.”
“Công việc cũng không thể về muộn như vậy chứ, sau này kết hôn xong thì ai
trông con ai làm cơm chứ, việc thì ngày nào chả làm hôm nay làm không
hết thì ngày mai làm tiếp là được rồi.”. Vương Bảo Cầm nói nhỏ trong
miệng một câu rồi thôi không nói nữa.
Đối với lời nói của mẹ
Trương Diệu Thân Diệp Thu Hàm vờ như không nghe thấy, đằng nào sau này
cũng không ở với nhau, mấy ngày này họ thích nói gì thì cứ nói dù sao
cũng không ảnh hưởng đến bản thân cô, hà tất phải tìm khó khăn cho mình?
Đưa họ đến khách sạn mà Trương Diệu Thân đã
đặt trước, Diệp Thu Hàm lại đi theo xách hành lý lên lầu cho họ, lúc này cô mới phát hiện phòng mà Trương Diệu Thân đặt không rẻ một chút nào
những 300 tệ một đêm, nhưng mà cũng dễ hiểu tâm tình của anh ta muốn để
bố mẹ mình ở nơi thoải mái.
Trương Diệu Thân chỉ qua cho bố mẹ
mình làm thế nào để dùng ti vi, làm thể nào dùng nhà vệ sinh, làm thế
nào tìm phục vụ sau đó mới cùng Diệp Thu Hàm đi ra ngoài.
“Anh tại sao không ở cùng họ một đêm ?”
Trương Diệu Thân thở dài: “Sớm ngày mai chủ nhiệm Vu có ca phẫu thuật, ở đây
cách bệnh viên khá xa, hơn nữa anh cũng không muốn ảnh hưởng họ nghỉ
ngơi, thôi thì về kí túc xá vậy.”
Diệp Thu Hàm nghĩ cũng đúng,
thế là lại đưa Trương Diệu Thân về lại kí túc sau đó cô mới quay trở lại bệnh viện, gần đến nơi thì gọi điện cho Trình Sở Tiêu, đợi lúc cô đem
xe tiến vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm thì nhìn thấy Trình Sở Tiêu đã đứng
bên canh vị trí đậu xe quen thuộc rồi.
“Sắp xếp ổn thỏa cho họ
hết chưa?” Trình Sở Tiêu giúp Diệp Thu Hàm mở cửa xe rồi lại giúp cô
xách túi xách sau đó mới hỏi tình hình mọi chuyện.
Diệp Thu Hàm
cũng quen rồi cách Trình Sở Tiêu làm như thế này, cô đưa túi xách cho
anh ta rất thuận tay: “Ừ, đều sắp xếp ổn thỏa rồi. Tôi vốn dĩ vẫn không
muốn làm phiền anh phải xuống đây, bây giờ tuy có bảo an có camera nhưng một mình muộn như thế này rồi còn xuống hầm đậu xe đúng là khiến người
ta sợ”
“Mặc nhiều vào một chút” Trình Sở Tiêu lấy một chiếc áo
khoác đưa cho Diệp Thu Hàm, bởi vì hầm đậu xe quay năm luôn duy trì ở
nhiệt độ thấp do đó anh ta lo lắng Diệp Thu Hàm sẽ lạnh liền đặc biệt
đem áo khoác xuống lầu.
Diệp Thu Hàm đúng lúc cảm thấy có ít gió
lạnh liền lập tức khoác áo lên người, vừa đi cô vừa cảm nhận được sự an
toàn. Trên người cũng ấm áp một cách đặc biệt.
Về đến phòng làm
việc, hai người cũng giống như mọi ngày, cứ thế làm việc cho đến 3 giờ
sáng mới về nhà, bởi vì thời gian quá muộn nên Trình Sở Tiêu đưa Diệp
Thu Hàm về đến tận cổng anh ta mới rời đi, còn Diệp Thu Hàm thì luôn
đứng trước cửa sổ phòng ngủ nhìn đèn phòng khách của nhà Tình Sở Tiêu
sáng lên mới yên tâm đi ngủ.
Cứ bận 6 ngày như thế, cuối cùng cũng đến ngày phẫu thuật của Trần Quân.
Ngày làm phẫu thuật Diệp Thu Hàm đứng bên trong hành lang nhìn ra mặt trời
qua khung cửa sổ kính, nắm chặt lấy tay, hy vong kết cục bi thương của
Dư Xán không lặp lại nữa!
Tất cả sự chuẩn bị của cuộc phẫu thuật
đã xong xuôi, Trần Quân An bị tiêm thuốc mê yên tĩnh nằm trên bàn phẫu
thuật, Trong chốc lát Diệp Thu Hàm cảm thấy như vậy cũng rất tốt, chí ít đứa trẻ này cũng không cần phải chịu đựng sự dằn vặt đau khổ của bệnh
tật.
Nhưng cô nhanh chóng thoát ra khỏi cái kiểu suy nghĩ đó, bố
mẹ và người thân của đứa trẻ đang sốt ruột đợi ở bên ngoài, mạng sống
của đứa bé này không chỉ liên quan đến một gia đình, phẫu thuật nhất
định phải thành công!
Vẫn là những động tác như cũ, Trình Sở Tiêu nhanh chóng mổ não và màng tim của đứa bé một cách hoàn hảo, tiếp theo
là đem van của nhân tố gây nên biến đổi bệnh lý cắt đi, rồi lấy van nhân tạo ghép vào.
“Bác sỹ Diệp, cô đến phụ tôi tiến hành khâu vết mổ.”
Diệp Thu Hàm không dám tin vào những lời mà mình nghe được, trong cuộc phẫu
thuật mức độ khó như thế này Trình Sở Tiêu lại để mình làm công việc phụ trợ, nhưng khi cô nhìn thấy chủ nhiệm Lữ từ đầu đến giờ luôn đứng ở vị
trí phụ trợ lùi về sau, thì cô ý thức được Trình Sở Tiêu không phải đang đùa.
Diệp Thu Hàm vội vàng hít một hơi sâu mới có đủ dũng cảm
bước đến bên cạnh Trình Sở Tiêu nói nhỏ: “Bác sĩ Trình, những thao tác
này chỉ có bác sĩ trên mười năm kinh nghiệm mới có thể làm”
Trình Sở Tiêu không nhấc đầu cứ nhìn chăm chăm nhìn vào tình trạng nội tim
của đứa bé : “ Tôi nói cô có thể nâng cao sự nghiệp bác sĩ mổ chính
trước 10 năm, chủ nhiệm Lữ thì luôn đứng đằng sau lỡ như thao tác của cô không hợp lý thì anh ta nội trong thời khắc đầu tiên sẽ thay thế cô,
bây giờ nhờ cô giúp tôi nhanh chóng làm tốt chỗ hở, tôi phải bắt đầu
khâu rồi.”
Diệp Thu Hàm nhanh chóng dẹp hết những băn khoăn do
dự, phối hợp toàn thân toàn ý với Trình Sở Tiêu, giúp đỡ anh ta phân ly, sau đó là đem từng mũi chỉ cắt đi, sự phối hợp của hai người rất ăn ý,
giống như được tập luyện trước, Diệp Thu Hàm cũng rất kinh ngạc bản thân mình lại có thể theo kịp tốc độ của Trình Sở Tiêu!
“Bác sĩ Diệp, thao tác của cô hết sức hoàn hảo, cảm ơn nhé.”
Nghe thấy Trình Sở Tiêu biểu dương Diệp Thu Hàm vô cùng phấn khích, biết
được bản thân hoàn thành được nhiệm vụ một cách viên mãn, thao tác tiếp
theo thực sự là cô không thể đảm nhận được, vì thế lập tức đem vị trí
phụ trợ chính trao lại cho chủ nhiệm Lữ.
Trình Sở Tiêu lại kêu
Diệp Thu Hàm đảm nhận vai trò bác sĩ phụ trợ thứ ba cũng là công việc
kéo kim. Công việc này rất khó khăn bởi cứ phải dùng lực duy trì góc độ
của vết hở nhưng lại không được ảnh hưởng đến tầm nhìn của bác sĩ mổ
chính, vì thế cùng với động tác của Trình Sở Tiêu Diệp Thu Hàm chỉ có
thể đi tới đi lui, thay đổi tư thế của mình, khi thì dừng cánh tay, lúc
thì xoay eo nhưng cái tay kéo kim lại phải giữ nguyên một vị trí cố định không đổi từ đầu đến cuối, phẫu thuật thì cứ kéo dài liên tục 9 tiếng
đồng hồ mới gần đến hồi kết.
Phẫu thuật rất thành công, tình hình trước mắt của cháu bé luôn rất ổn định, tay và cổ của Diệp Thu Hàm đã
không còn cảm giác nhưng trong lòng lại rất vui mừng, vui như kiểu mà
Trần Quân An không hề hấn gì vượt qua ca phẫu thuật.
“Bác sĩ Trình, nhịp tim của người bệnh duy trì không nổi tuần hoàn máu toàn thân”
Nghe xong một câu nói của bác sĩ gây tê, tâm trạng đang nhảy nhót của Diệp
Thu Hàm ngay lập tức như bị nhốt vào đáy cốc, tim hoạt động không đủ cho tuần hoàn máu khắp cơ thể, điều đó có nghĩa là bộ phận tuần hoàn bên
ngoài cơ thể không gỡ bỏ được và tìm thì thể hồi sinh.
Hơn nữa
nội trong hai giờ đồng hồ vẫn không thể gỡ bỏ được bộ phận tuần hoàn bên ngoài cơ thể thì bác sĩ phẫu thuật chính có thể tuyên bố từ bỏ việc cứu chữa.
Diệp Thu Hàm nhìn chằm chằm vào trái tim nhỏ bé yếu ớt
trong lồng ngực của Trần Quân, biết là nó mặc dù đã được bổ khuyết tốt
rồi, nhưng vì chịu đựng những tổn hại nặng nề nên mới nhảy lên vô lực
như thế.
Cũng chính lúc này, cô bỗng nhiên cảm
thấy trên cơ thể mình phát lạnh từng luồng từng luồng, bởi vì cô ý thức
rõ đứa trẻ này cuối cùng cũng phải bước trên vết xe đổ của Dư Xán.