Trình Sở Tiêu và Diệp Thu Hàm đi ra hành lang rồi cùng vào thang máy lên tầng 6. Ra khỏi thang máy, Diệp Thu Hàm cầm chìa khóa mở cửa. Vừa mở
cửa liền nghe thấy trong nhà vọng lại những tràng cười.
Dư Phàm
vừa nghe có người mở cửa liền biết đó là con gái đã về, đợi Diệp Thu Hàm đi vào phòng khách bà ấy mới cười nói: “Thu Hàm, chú hai con qua chơi,
mang theo rất nhiều hải sâm đó. Tôi nói, Thu Hàm con bé này… Vị, vị này
là?”
Dư Phàm nhìn thấy sau lưng Diệp Thu Hàm là Trình Sở Tiêu,
tức khắc miệng nói không còn trôi chảy. Đây là con cái nhà ai mà vừa đẹp trai lại sạch sẽ như vậy? Bản thân sống đến từng này tuổi, đây mới là
lần đầu tiên nhìn thấy một người có tướng mạo không có điểm nào chê được như vậy!
“Chú hai, chú đến ạ? Mẹ, đây là người mà khi sáng con
nói với mẹ, là chuyên gia tim mạch đến từ nước Mỹ - giáo sư Trình Sở
Tiêu, bác sĩ Trình. Mẹ quên rồi sao? Bác sĩ Trình, tôi giới thiệu với
anh, đây là mẹ và bố tôi, còn đây là chú hai tôi. Về phương diện tim và
mạch máu não chú tôi cũng là người rất có tiếng đó.”
Giáo sư
chuyên gia? Người này rốt cuộc là bao nhiêu tuổi thế? Dư Phàm thật là
muốn hỏi tuổi tác của Trình Sở Tiêu nhưng cũng có chút ngại. Bà cứ nghĩ
chuyên gia người Mỹ mà con gái nói tới là ông già tóc vàng với bộ râu
dài cơ, đâu ngờ đối phương lại còn trẻ như vậy. Con gái không phải còn
nói vị chuyên gia thế giới này rất nổi tiếng sao? Điều này sao có thể
được? Cậu bé này nhìn ra thì cũng chưa đến 30.
Dư Phàm mặt đầy
nghi hoặc, Diệp Chi Lâm đi qua vừa cười vừa giải thích: “Chị dâu, giáo
sư Trình đây là bác sĩ tim mạch thiên tài nổi tiếng toàn cầu, 22 tuổi đã giành được học vị tiến sĩ.”
“Bác sĩ Diệp khách sáo rồi! Ba người các vị đều là trưởng bối, cứ trực tiếp gọi tên tôi là được rồi.” Trình
Sở Tiêu lễ phép vừa nói vừa bắt tay với Diệp Chi Lâm.
“Đúng rồi,
đúng rồi! Cứ gọi tên nhau đi, nếu không chú hai là bác sĩ Diệp, tôi cũng là bác sĩ Diệp vậy thì gọi cứ nhầm lẫn hết mất! Trong nhà bác sĩ Trình
không nấu nướng, cho nên con đã mới anh ấy qua nhà chúng ta ăn cơm.”
Diệp Thu Hàm cố gắng làm cho không khí thân thiện hơn chút.
Diệp Chi Lâm giống như người mới tỉnh dậy, cũng nhanh chóng qua bắt tay với Trình Sở Tiêu: “Hoan nghênh! Hoan nghênh!
Nghe mẹ Thu Hàm nói giáo sư Trình là thầy giáo hướng dẫn của Thu Hàm. Anh có thể đến nhà chúng tôi thật là vinh hạnh biết nhường nào!”
“Bác trai, bác khách sáo rồi. Bác cứ gọi cháu là Sở Tiêu là được. Chai rượu này cháu biếu bác làm quà ạ.”
“Cậu cũng khách sao quá rồi đó! Vậy được, chúng ta cứ xem cậu với Thu Hàm
như hậu bối là được rồi. Cũng muộn nên chắc cậu cũng đói rồi, chúng ta
nhanh đi ăn cơm, vừa hay thử luôn chai rượu này!” Diệp Chi Lâm vừa nói
vừa nhận chai rượu sau đó mời Trình Sở Tiêu đi qua phòng ăn.
Trước khi ăn Diệp Thu Hàm đưa Trình Sở Tiêu đi rửa tay, hai người vừa đi Dư
Phàm liền hỏi Diệp Chi Lâm: “Chi Lâm, tôi quá thích vị bác sĩ Trình này
rồi. Cậu xem Thu Hàm nhà chúng ta có thể với anh ta không...”
Dư
Phàm cảm thấy cũng không thể trách bản thân nịnh hót như vậy. Làm bố mẹ
ai không muốn con cái mình tìm được người chồng tốt. Không phải bà nghĩ
nhiều mà cho dù Trương Diệu Thân tương lai thật sự thăng quan tiến chức
có tiền đồ, người gia đình bên đó cũng là một trách nhiệm nặng nề. Con
gái chưa có kinh nghiệm cho nên nhìn không ra điểm này, một khi sống với nhau lâu rồi thì những việc phiền lòng sẽ nhiều mà xem!
Diệp Chi Lâm do dự một hồi sau đó thở dài lắc đầu: “Chị dâu, tôi nói lời này chị đừng giận. Thu Hàm chúng ta với không tới bác sĩ Trình đâu.” Trình Sở
Tiêu thân phận gì, địa vị gì, chúng ta ở mỗi phương diện đều cần cậu ấy
chỉ giáo, đứa cháu gái này có ưu tú hơn nữa cũng không thể lọt vào mắt
của Trình Sở Tiêu được.
Nghe em chồng mình nói như vậy, Dư Phàm liền cảm thấy nhụt chí. Có bao nhiêu người phụ nữ tốt hơn để chọn, thật tiếc quá đi!
“Bà đừng suốt ngày nghĩ đến những chuyện không đâu nữa. So với việc nghĩ
đến những chuyện không đâu, không bằng nghĩ cách giúp con gái lôi kéo
được bác sĩ Trình. Chi Lâm nếu đã nói bác sĩ Trình tài giỏi như vậy, có
thể dạy cho Thu Hàm chút gì đó không phải là rất tốt sao?” Diệp Chi Mộc
đánh giá vấn đề rất thực tế. Kinh doanh buôn bán nhiều năm như vậy còn
có chút mắt nhìn. Chỉ dựa vào việc Trình Sở Tiêu mang đến chai rượu vang này thì đã biết phẩm vị cao thế nào rồi. Con gái nhà chúng ta đúng là
với không tới người ta, nhưng mà con gái nếu như thật sự phải gả cho
Trương Diệu Thân vậy thì nhất định phải hơn cậu ta về công việc, như vậy mới không chịu ấm ức sau này.
Dư Phàm cũng cảm thấy bản thân chút mơ mộng hão huyền, thế là gật đầu: “Là tôi nghĩ nhiều rồi, tôi đây không
phải trong lòng sốt ruột sao?”
Nói đến đây Diệp Chi Lâm nhíu mày: “Mặc dù Thu Hàm chỉ đưa Trương Diệu Thân về đây hai lần, nhưng tôi thấy cậu ta quá kiêu ngạo, tính cách như cậu ta tìm đối tượng hoặc là tính
cách mềm yếu ngoan ngoãn phục tùng, hoặc là mạnh mẽ có thể áp chế cậu
ta, nếu không chắc suốt ngày sẽ như đấu trường. Thu Hàm tuy là không với tới bác sĩ Trình, nhưng cũng không thể để đứa trẻ tốt như vậy theo cậu
ta rồi thành bà cô oán giận suốt ngày.”
Diệp Chi Mộc đập nhẹ
xuống bàn: “Không nói đến điều này nữa! Thu Hàm là đứa trẻ rất hiếu
thuận, tôi với mẹ nó không nói ra chắc chắn nó không thể kết hôn với tên họ Trương đâu. Cứ chờ mà xem, Thu Hàm sau này theo bác sĩ Trình có lẽ
tầm mắt hiểu biết cũng sẽ tiến bộ hơn thôi, lúc đó có lẽ sẽ hiểu rồi.”
Dư Phàm và Diệp Chi Lâm rất đồng ý với Diệp Chi Mộc. Đợi Diệp Thu Hàm và
Trình Sở Tiêu quay lại, mặt mày trở nên vui vẻ nói đến những chuyện
khác.
Một bữa cơm khách ăn rất ngon miệng, đặc biệt là Diệp Chi
Lâm ở một vài trị liệu có lĩnh vực giống nhau cảm thấy rất bổ ích. Đến
khi Trình Sở Tiêu chào rời đi, ông ấy vẫn cố gắng mời Trình Sở Tiêu có
thời gian thì đến nhà mình ngồi chơi. Trình Sở Tiêu nhiều lần bảo đảm
nhất định đến ông mới mãn nguyện.
Diệp Thu Hàm muốn tiễn Trình Sở Tiêu xuống lầu, Trình Sở Tiêu cười từ chối: “Không cần đâu, lát nữa cô
có thể từ cửa sổ phòng ngủ nhìn đèn phòng khách nhà tôi. Nếu đèn đã bật
lên thì biết tôi đã về nhà an toàn.”
Diệp Thu Hàm đột nhiên cảm
thấy Trình Sở Tiêu cũng khá hài hước, không nhịn được cười một tiếng:
“Vậy được, anh nhất định phải mau chóng về nhà, đừng lang thang ngoài
đó. 15 phút sau nếu đèn phòng khách nhà anh không sáng tôi sẽ gọi điện
cho anh đó.”
“ Được”. Trình Sở Tiêu trả lời rất nghiêm túc, sau đó lần nữa chào hỏi người nhà Diệp Thu Hàm rồi mới vào thang máy.
Về đến phòng khách, Diệp Thu Hàm gặp bố mẹ và chú hai đang nói chuyện
người thân ở quê, cô chào xong liền về phòng muốn xem lại tư liệu của
bệnh nhân. Chỉ là hồ sơ vừa mới cầm trong tay đã vô tình chạy đến ngoài
cửa sổ nhìn quanh rồi thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, đến mấy phút sau đèn
phòng khách nhà Trình Sở Tiêu sáng lên cô mới an tâm lật xem tài liệu.
Mấy ngày tiếp theo, Diệp Thu Hàm hết sức bận rộn lo cho bệnh nhân mà mình
phụ trách lại cần phải sắp xếp mọi thứ trước phẫu thuật, vừa mong thời
gian trôi qua nhanh chút lại vừa hy vọng thời gian trôi qua chậm lại vì
luôn cảm thấy bản thân chưa chuẩn bị tốt, mỗi ngày đều rất bận rộn đến
nỗi không có thời gian nghĩ đến những xung đột giữa mình với Trương Diệu Thân.
Cuối cùng cũng đến thứ 7, bất luận là người phẫu thuật hay là người quan sát học hỏi đều 6 giờ sáng đã đến bệnh viện. 7 giờ 30
phút bắt đầu phẫu thuật, trước lúc đó Trình Sở Tiêu muốn tiến hành huấn
luyện với các bác sĩ.
“Trong quá trình phẫu thuật tôi chỉ yêu
cầu mọi người hai điều. Một, bắt buộc tăng cường thao tác vô trùng trong phòng phẫu thuật. Hai, bắt buộc kiên trì quy trình cố định khi phẫu
thuật. Đầu tiên là thao tác vô trùng. Trong khu vực phẫu thuật, mọi
người có thể dựa vào thói quen trước đó để làm việc. Nhưng mà một khi đã vào phòng phẫu thuật, tôi yêu cầu mọi người phàm là đồ vật có thể
tiếp xúc đến người bệnh nhân thì phải đảm bảo là tuyệt đối vô trùng, đặc biệt là sau lần phẫu thuật trước tôi phát hiện có nhiều chỗ cần phải
thay đổi. Cho nên hôm nay điều cần thay đổi đầu tiên đó là trước khi vào phòng phẫu thuật, tất cả mọi người phải tiêm vắc xin ngừa cảm cúm. Việc này tôi đã nhờ y tá cùng đi chuẩn bị cả rồi. Sau đó, tất cả các thao
tác bao gồm đặt bình thở oxy và ngắt động mạch đều phải mặc áo phẫu
thuật vô trùng khi làm. Các bác sĩ tham gia phẫu thuật sau khi mặc áo
phẫu thuật vô trùng xong đồng loạt nhờ y tá đeo găng tay, lưu ý rằng bộ
phận tay áo không còn chỗ nào để lộ da.”
Diệp Thu Hàm từ sáng
cùng Trình Sở Tiêu ra ngoài cho đến lúc đi vào bệnh viện ngoại trừ thay
đồng phục thì tất cả thời gian đều bên cạnh anh ta, đến bây giờ nhìn thì tất cả mọi người bao gồm bản thân trong tay mỗi người một bút một sổ
đều ghi chép không ngừng nghỉ. Đột nhiên cảm thấy cảnh này với cảnh mà
Kim Tam Bạng thị sát trong phim quá giống nhau, trong lòng nhịn không
được có chút buồn cười.
Nhưng mà buồn cười thì buồn cười cô vẫn
thật sự cảm thấy những điều Trình Sở Tiêu nói rất mới lạ và rất chính
xác, như vậy xem ra anh ta không chỉ là có thiên phú có tài hoa, mà còn
đích thực là mỗi một chi tiết trong phẫu thuật đều làm rất nghiêm túc.
Trình Sở Tiêu có thể thành công như vậy cũng có lý!
“Còn về quy
trình cố định, tôi yêu cầu mọi người kể từ khi bệnh nhân được gây mê
đến khi mở bụng, việc thiết lập tuần hoàn ngoại sinh đến phẫu thuật nội tim và di chuyển đường mổ của tim phổi, nhịp tim phải được thực hiện
theo các phương pháp tôi đã mô tả trong quy trình. Nếu như mọi người đều làm theo phương pháp này thì trong quá trình phẫu thuật tim cơ bản sẽ
không xuất hiện vấn đề nào. Mọi người có thể hỏi tôi về những nội dung
chưa hiểu, nhưng tuyệt đối không cho phép nghi ngờ về hai yêu cầu này.”
Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, đâu dám đề ra nghi vấn, từng người một chờ đợi cho bệnh nhân được đẩy đến.
Qua hơn mười phút, y tá theo bệnh nhân đến từ Pháp qua tiêm vắc xin ngừa
cúm cho mọi người. 7 giờ 10 phút bệnh nhân được đẩy đến.
Sau khi phẫu thuật bắt đầu, tất cả mọi người mắt không rời từng động tác của Trình
Sở Tiêu. Phẫu thuật được tiến hành một cách suôn sẻ nhằm phục hồi lại
van hai lá, lấy ra màng lọc đều dùng không lâu. Khi màng lọc được lấy ra mọi người đều ngớ người, vì vị trí khuyết vách ngăn tâm thất một lúc
thì không thấy nữa. Điều này chỉ có thể giải thích một vấn đề, vách tâm
thất thiếu sót của bệnh nhân là kiểu lỗ nhỏ.
Mặc dù tình trạng
này có thể được phán đoán bằng cách siêu âm tim, nhưng công cụ chỉ có
thể gợi ý. Khi phẫu thuật chính thức phải hoàn toàn dựa vào sự phán
xét của bác sĩ phẫu thuật. Muốn ở tâm thất tìm ra chỗ khuyết lớn nhỏ
đúng là thử thách người mà!
Phó chủ nhiệm Lữ Xương Hưng và bác sĩ phụ trách Mã Minh Lượng đều đang chờ Trình Sở Tiêu đưa ra chỉ thị. Tâm trạng Diệp Thu Hàm cũng căng thẳng không kém. Cô tin những người khác ở đây cũng có tâm trạng giống cô.
“Bác sĩ Diệp, cô nói xem trong tình huống này thì nên phán đoán vị trí thiếu sót như thế nào?”
Bị Trình Sở Tiêu chỉ đích danh, Diệp Thu Hàm nhanh chóng đi lên hai bước,
trong lòng nghĩ người này thật hỏi mình như trước khi phẫu thuật đã nói.
“Bác sĩ Diệp, mời cô trả lời nhanh giúp! Cô nên rõ thời gian tuần hoàn
ngoại sinh ngắn dài cũng ảnh hưởng rất lớn đến người bệnh.” Trình Sở
Tiêu thúc giục Diệp Thu Hàm."
Diệp Thu Hàm cũng không ấp úng, dứt khoát trả lời: “Tôi không biết nên xử lý thế nào.” Cô đúng là có nhìn
thấy trên sách viết về trường hợp này, nhưng lúc đó nghĩ là trường hợp
này không nhiều nên trực tiếp lật qua không xem, đâu ngờ hôm nay lại
khéo gặp trường hợp này như vậy!
Trình Sở Tiêu nhìn chằm chằm Diệp Thu Hàm ít giây, sau đó ngẩng đầu nói với cô: “Bác sĩ Diệp, cô qua đây.”