Diệp Thu Hàm và Trình Sở Tiêu cùng nhau vào bệnh viện, đến tầng 7 thì
từng người đi riêng. Diệp Thu Hàm thay xong đồng phục liền đi kiểm tra
các phòng bệnh, ghi chép lại tình hình thuốc thang và hạng mục chỉ tiêu
của các bệnh nhân ở giường mà mình phụ trách.
Khi đi đến giường bệnh số 703 thì gặp y tá Trần Văn mới thay thuốc xong đi ra, liền mỉm cười coi như chào hỏi.
“Thu Hàm, sáng nay nghe nói có người nhìn thấy cô với bác sĩ Trình đi ra từ
trạm tàu điện ngầm. Y tá bọn tôi đứng bên kia đều bội phục khả năng của
cô đó, lại có thể cùng đi với bác sĩ Trình.”
Diệp Thu Hàm nghe xong
nhiều ít cũng có chút chột dạ: “Mọi người nghĩ nhiều rồi, nhà anh ấy
thuê gần nhà tôi, chỉ vì không quen đường nên tôi mới cùng đến với anh
ấy. Dù sao cũng cùng đường mà.”
“Thì ra sự việc là như vậy. Vậy
cô ngày thường cũng nên chăm sóc nhiều đến bác sĩ Trình. Y tá trưởng nói bác sĩ Trình có thể ở lại khoa chúng ta sau này sẽ có nhiều lợi ích đó, nói không chừng tăng ca cũng cần phải tranh đi giật lại mới có được.”
Diệp Thu Hàm chỉ cười không nói gì. Cho đến lúc này cô vẫn chưa thấy có lợi
ích gì. Cho dù có lợi ích cũng chẳng phải là việc riêng của mình, cho
nên không cách gì giải thích chỉ có thể đợi sau khi Trần Văn đi rồi, mới tiếp tục công việc.
Đến thời gian nghỉ trưa, Diệp Thu Hàm muốn
lên lầu trên tìm Trương Diệu Thân để giải thích về việc tối qua, không
ngờ y tá trưởng Tôn Địch lại chạy qua.
“Có chuyện muốn nói với
mọi người. Em trai của chồng tôi vào nhà máy bán hàng trực tuyến mới mà
không cần tốn chi phí trung gian nào, chúng ta nên ủng hộ. Có bạn gái
thì mau chóng hành động càng sớm càng tốt, nếu không sau này không tìm
được chỗ nào rẻ hơn nữa đâu.”
Diệp Thu Hàm cùng mọi người trong
đó đều biết Tôn Địch đang muốn nói gì. Em trai chồng cô ta là chuyên gia bán áo lông thú. Công việc của chồng Tôn Địch cũng khá giỏi giang, nghe y tá khác nói chồng cô ta có thời gian cãi vã và muốn ly hôn với Tôn
Địch, nhưng Tôn Địch sống chết không đồng ý, vừa cãi vã vừa cầu xin cuối cùng ly hôn không thành. Nhưng Tôn Địch như bị dọa đến sợ, chỉ cần
người thân của nhà chồng bên kia có bất cứ việc gì thì cô ta đều tận lực giúp đỡ, đặc biệt là đối với việc làm ăn của em trai chồng cô ta thì
lại càng dốc hết sức đẩy mạnh tiêu thụ.
*Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành.
Chẳng qua chào hàng thì chào hàng, hàng hóa cũng không đến nỗi tệ, nhiều
người tốt trong viện đều đến mua áo lông thú từ chỗ của em chồng cô ta,
chất lượng quả thực đã mặc mấy năm rồi mà vẫn không có hư hỏng gì.
Cho nên khi nghe cô ấy lại đến giới thiệu sản phẩm, những người gia đình có điều kiện đều đã xem hình chọn áo từ điện thoại của Tôn Địch.
Diệp Thu Hàm nghĩ mình là lần đầu gặp chuyện này, dù sao cũng nên giữ chút
thể diện cho Tôn Địch, vậy nên cũng đi sang hỏi: “Chị Tôn, bao nhiêu
tiền một cái vậy?”
Tôn Địch vừa thấy Diệp Thu Hàm ghé qua hỏi,
mặt liền vui mừng hết sức: “Cái này kiểu dáng ngắn, nhiều nhất cũng
không quá 6500 tệ; chất lượng như thế này trên thị trường cũng phải gần
20000 tệ rồi. Cũng đang đợt bán hàng cuối mùa nên đại giảm giá, dáng cô
nhỏ nhắn thon thả mặc lên chắc chắn sẽ đẹp!”
Vậy là cũng không đắt
lắm, Diệp Thu Hàm vừa nghe giá xong liền có chút động lòng, nhìn đi nhìn lại mấy tấm ảnh đều là hàng mới cả.
“Thế nào, có muốn mua một
cái không?” Tôn Địch biết Diệp Thu Hàm tuy không kiếm được nhiều tiền
nhưng điều kiện gia đình không đến nỗi tệ, mua một cái áo lông thú cũng
không phải là việc gì khó khăn.
Diệp Thu Hàm vốn không có hứng
thú với áo lông thú, hơn nữa ngày ngày cô hoặc là ngồi tàu điện ngầm
hoặc là chen chúc ở nơi giao thông công cộng, mặc áo lông chồn thì thật
là không ra thể thống gì cả. Cô động lòng vì muốn mua cho mẹ cô và thím
hai mỗi người một cái. Thím hai ngày thường đối với cô rất tốt cũng
không ít lần tiêu tiền vì cô, hơn nữa công việc này cũng là do chú hai
giúp đỡ mà giải quyết được, bản thân hiện tại cũng xem như là có công
việc chính thức vì vậy cũng nên mua ít đồ cho thím hai coi như biểu thị
thành ý.
“Chị Tôn, tôi muốn mua hai cái.” Diệp Thu Hàm chỉ vào hai bức ảnh Tôn Địch cho xem.
*Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành.
Tôn Địch ngay tức khắc vui đến miệng không khép lại được, đang muốn hỏi
Diệp Thu Hàm mặc size nào, ngay lúc đó liền nghe thấy có người cao giọng nói: “Bác sĩ Trình, anh đến có việc gì vậy?”
Sự chú ý của tất cả mọi người lập tức đổ dồn lên Trình Sở Tiêu, người đang đứng ở cửa ra vào.
Trình Sở Tiêu có vẻ rất quen với sự chú ý này, từ từ đi vào: “Tôi tìm bác sĩ Diệp có chút việc.”
“Thu Hàm, nếu bác sĩ Trình đã tìm cô có việc thì tôi không làm phiền nữa, cô lần sau cứ tìm tôi là được.” Tôn Địch liền ra hiệu không bàn tiếp việc
mua áo lông thú nữa.
Không đợi Diệp Thu Hàm lên tiếng, Trình Sở
Tiêu liền xua tay: “Không phải việc gấp, mọi người làm gì thì cứ làm
tiếp đi, lúc nãy hình như tôi nghe thấy có người đang muốn mua cái gì?”
Tôn Địch liền cười: “Thính giác của bác sĩ Trình thật là tốt, chẳng trách
kỹ thuật nghe chẩn đoán bệnh cao như vậy. Chú em tôi tức là em trai của
chồng tôi đang mở cửa hàng bán áo lông thú, tôi đang giúp nó tiếp thị
sản phẩm ấy mà. Mọi người ở đây cũng rất nhiệt tình, anh có hứng thú
muốn xem chút không?”
Tôn Địch sợ Trình Sở Tiêu không hiểu ý của
cách xưng hô chú em nên cố ý giải thích một chút, vừa mang trong lòng
tâm thái muốn thử hỏi xem Trình Sở Tiêu một câu, ngộ nhỡ có thể mua thì
không phải càng tốt hơn sao.
Trình Sở Tiêu lắc đầu: “Tôi không hứng thú lắm với cái này.”
Tôn Địch gật đầu lia lịa tỏ vẻ đã hiểu, sau đó liền hỏi Diệp Thu Hàm: “ Cô mua hai cái để mình mặc phải không?”
“Không phải, tôi tính mua cho mẹ tôi và thím hai mỗi người một cái.”
“Thật là hiếu thảo. Cô có mắt nhìn tốt đấy! Hai áo này đều là hàng mới nên
giá cả sẽ cao hơn chút, tổng cộng là 12787 tệ. Tôi bớt cho cô 87 tệ lẻ,
vậy còn 12700 nha.”
Diệp Thu Hàm tính lại số tiền còn trong thẻ,
nhiều nhất chỉ có hơn 10000 tệ, thế là có chút khó xử nói rằng: “ Chị
Tôn, tiền tôi không đủ, thiếu mất 2700 tệ, hay là đổi cái nào rẻ hơn
chút, tôi mua tặng mẹ tôi nên không thể xin tiền bà ấy được.”
Tôn Địch rất phóng khoáng nói: “Không cần đổi đâu, cô cứ nợ trước đi. Chúng ta là chị em cả mà, chút chuyện nhỏ sao phải làm khó nhau vậy. Khi nào
có tiền thì cô trả cho tôi là được ấy mà. Ngày kia tôi sẽ đưa áo đến cho cô.”
“Vậy tôi cảm ơn chị Tôn trước nhé. Tiền trong hai tháng
tôi sẽ trả lại cho chị.” Diệp Thu Hàm cũng rất vui, nhưng nếu trong một
tháng mà trả đủ 2700 thì chắc bản thân phải đi uống gió Tây Bắc rồi.
Tôn Địch cười: “Biết cô lương thấp, mấy tháng cũng được hết.”
“Vậy sao được, hai tháng chắc chắn tôi sẽ trả đủ.”
Tiếp đó Diệp Thu Hàm quay người hỏi Trình Sở Tiêu: “Bác sĩ Trình, anh tìm tôi có việc gì không?”
“Cô cứ làm việc đi, ăn trưa xong thì đến văn phòng gặp tôi.”
Trình Sở Tiêu có vẻ không muốn làm phiền cuộc nói chuyện giữa Diệp Thu Hàm
với đồng nghiệp, dặn dò xong liền đi ra ngoài. Nửa đường lại gặp Trương
Diệu Thân đang qua tìm Diệp Thu Hàm. Trương Diệu Thân do dự một lúc rồi
gật đầu với Trình Sở Tiêu. Trình Sở Tiêu cũng giữ phép hơi gật đầu, hai
người đi lướt qua nhau.
“Thu Hàm, cô mua hai áo lông chồn sao
không để Trương Diệu Thân nhà cô trả giúp một cái, coi như là lấy lòng
mẹ vợ tương lai cũng không thiệt thòi gì, cô cũng không cần phải tính
từng kỳ để trả 2700 tệ cho chị Tôn nữa.” Sau khi Trình Sở Tiêu đi rồi,
Quốc Tuấn là bác sĩ cùng ở lại bệnh viện 5 năm với Ngưu Xuân Sơn và Diệp Thu Hàm liền nói đùa.
*Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành.
Tôn Địch lập tức nói vào: “Cậu thì thôi đi vậy. Tiểu Trương càng không thể
chi số tiền này, cậu xem bình thường cậu ấy chịu mua cái gì đâu, đừng
nói những điều vô ích nữa thêm làm khó Thu Hàm đó.”
“Chị Tôn, chị nói bác sĩ Trương không chịu chi, vậy lúc nãy bác sĩ Trình cũng không có mua, sao chị không nói anh ấy keo kiệt?”
Thực tập sinh Nhậm Viễn cũng chen chân vào góp vui.
Tôn Địch trừng mắt nói: “Bác sĩ Trình là người thiếu tiền sao? Người ta chỉ là không hứng thú với đồ mà chú em tôi bán. Đừng nói chi đến 6000 tệ,
cho dù 60000 tệ trong mắt người ta cũng chưa bằng một buổi vui chơi nữa. Tôi nói thật, Thu Hàm đừng giận. Tiểu Trương với bác sĩ Trình không
cùng một đẳng cấp. Còn ai muốn mua nữa thì nhanh chân giùm!”
Diệp Thu Hàm cười cười không lên tiếng cũng không giận dỗi, lời của Tôn Địch cũng không tính là gì, hơn cả là Trương Diệu Thân cũng không thể so với Trình Sở Tiêu, mọi người trong cái phòng này có ai có thể so được với
Trình Sở Tiêu chứ!
“Mọi người cứ nói chuyện đi, tôi đi tìm Diệu
Thân.” Xem thử thời gian còn kịp đi ăn với Diệu Thân không, Thu Hàm liền mau chóng chạy đến tầng 8.
Đến văn phòng Diệu Thân nhưng không thấy người đâu, liền định gọi điện thoại cho anh ấy.
“Thu Hàm, anh ở đây.”
Thu Hàm quay đầu thấy Trương Diệu Thân đứng sau mình liền mỉm cười: “Anh đi đâu vậy, em chưa ăn cơm muốn tìm anh cùng đi ăn.”
“Anh mới đi lấy kết quả hóa nghiệm về. Anh ăn rồi, em muốn ăn gì thì anh đi mua cho.”
“Vậy không cần nữa, em tiện ăn gì đó cũng được. Mà anh tối qua mấy giờ về ký túc vậy?” Diệp Thu Hàm tiện miệng hỏi câu.
Chỉ vì đợi một lúc mà Trương Diệu Thân không trả lời, Diệp Thu Hàm cảm thấy lạ nhìn anh ta: “Em đang hỏi anh đó.”
“ Sao hôm qua em không gọi điện cho anh, không phải đã nói là về đến nhà thì gọi điện cho anh à?”
Việc này Trương Diệu Thân không đề cập tới, bản thân cũng quên béng đi mất.
Thì ra vì chuyện này mà không vui sao? Diệp Thu Hàm nhanh chóng nói:
“Không phải, là em quên mất.”
“Việc này em cũng có thể quên được, sao em không nghĩ xem anh đã đợi điện thoại của em mấy giờ liền?”
Trương Diệu Thân mặt không biểu cảm lớn giọng nói.
Diệp Thu Hàm vẫn điềm đạm cười nói: “Là lỗi của em, em lên đây cũng để giải thích về việc của bác sĩ Trình.”
Diệp Thu Hàm liền kể đầu đuôi sự việc cho Trương Diệu Thân nghe, kết quả
Trương Diệu Thân một chút ý hạ hỏa cũng không có: “Sau này hi vọng em có thể nghĩ cho anh một chút. Đây là vì đối phương là Trình Sở Tiêu, nếu
như đổi người khác nói với anh những lời như vậy, em thử nghĩ anh có
nghĩ theo hướng khác không? Hơn nữa đã hứa với người khác việc gì thì để tâm chút, đừng biến người khác thành kẻ ngốc thức cả đêm chỉ để đợi em
gọi một cuộc điện thoại.”
*Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành.
Đến lúc này thì Diệp Thu Hàm cũng không cười nổi nữa, cho dù muốn nhịn
không phát cáu cũng không nhịn nổi: “Em cũng đã nhận sai rồi, sao anh
còn nặng lời với em như vậy. Em là không gọi điện cho anh, vậy anh cũng
không thể gọi cho em à, cũng không thể hỏi em có về nhà an toàn không
ư?”
Trương Diệu Thân cười nhạt một tiếng: “Em cùng với Trình Sở
Tiêu ở cùng một khu thì có gì mà nguy hiểm? Anh ta không phải đưa em đến tận lầu dưới sao.” Thực ra anh ta cũng muốn gọi điện cho Diệp Thu Hàm,
nhưng vì tâm lí cố chấp nên đành từ bỏ. Hôm nay vốn cũng muốn tìm Diệp
Thu Hàm nói chuyện nhưng không ngờ đến cửa thì nghe thấy người trong
phòng đối thoại một hồi như vậy, sau đó anh ta chỉ thấy lồng ngực cảm
thấy khó chịu, thực sự đọ không nổi với bộ dạng thế lực của một vài
người, cho nên cũng không thể dịu dàng với Diệp Thu Hàm.
“Trương Diệu Thân, anh căn bản không đáng để quan tâm. Em không biết anh đang nói gì nữa!”
Diệp Thu Hàm nói xong cũng không thèm nhìn Trương Diệu Thân, tức hồng hộc
chạy xuống lầu. Cô vốn còn muốn nói cho Trương Diệu Thân biết việc mình
làm trợ lý cho Trình Sở Tiêu, sau đó hai người sẽ cùng nhau đi ăn để
chúc mừng, giờ thì coi như xong rồi.
Đến tầng 7 thì nhớ ra Trình Sở Tiêu tìm mình, thế là chuyển hướng đến văn phòng của anh ta.
Gõ cửa đi vào, Diệp Thu Hàm đã khôi phục xong tâm trạng của bản thân với bộ dạng cười hì hì nói: “Bác sĩ Trình, tôi đến rồi.”
“Ngồi đi, ăn cơm chưa?” Trình Sở Tiêu thả chiếc điện thoại mâm xôi trong tay ra nhìn Diệp Thu Hàm.
“Vẫn chưa, mải nói chuyện mà quên cả đói. Anh có việc gì thì cứ giao cho tôi đi.”
Trình Sở Tiêu lộ ra nụ cười khanh khách: “Không có gì để giao phó cả, tôi là
muốn nói với cô về tình hình bệnh nhân người Pháp, như vậy cô sẽ dễ
chuẩn bị đầy đủ hơn.”
“Dạ, vậy thì tốt quá, tôi sẽ ghi chép lại.” Diệp Thu Hàm liền vội vã cầm bút và sổ ra chăm chú nghe giảng. Từ lần
trước Trình Sở Tiêu nói muốn cô chuẩn bị bút và sổ để ghi chép, cô vẫn
luôn nhớ tâm lý lúc nào cũng dự phòng hai đồ vật này trong túi áo.
Trình Sở Tiêu nhìn động tác của Diệp Thu Hàm, ý cười càng rõ:
“Bệnh nhân này vì màng bị hư hỏng, khiếm khuyết tâm thất. Hai tháng trước,
người ta đã phát hiện ra rằng không chỉ có màng chắn có một cạnh bị tắc
nghẽn, mà còn bởi vì lớp màng lọc ép van hai lá để tạo thành khe nứt.
Mục đích của lần phẫu thuật này là loại bỏ lớp màng, đồng thời may lại
bộ phận tâm thất khiếm khuyết.”
Phức tạp như vậy? Diệp Thu Hàm
vừa ghi chép vừa cảm thấy vui mừng. Mặc dù biết bệnh nhân đang chịu giày vò, bản thân không nên nghĩ như vậy, nhưng ca phẫu thuật phức tạp như
vậy đối với cô mà nói là kinh nghiệm vô cùng quý giá!
“Bác sĩ Trình, bệnh nhân xuất hiện van không cần thiết thay mới hoàn toàn van sao?”
Trình Sở Tiêu lắc đầu: “Tôi thường cố gắng hết sức để sửa chữa. Màng van tốt
nhất cũng không thể so với bản gốc. Cô cứ về làm tốt bài tập, khi phẫu
thuật tôi có thể sẽ hỏi cô vài câu hỏi. Ngoài cô ra còn sắp xếp một vài
người nữa. Chủ nhiệm Lữ đã đồng ý làm trợ lý 1 cho cuộc phẩu thuật, trợ
lý 2 là bác sĩ Mã Minh Lượng. Cô và Quốc Tuấn còn có mấy bác sĩ trong
viện sẽ đứng bên cạnh quan sát phẫu thuật, nhưng cô và Quốc Tuấn lúc nào cũng phải chuẩn bị làm tốt vai trò trợ lý thứ 3. Về y tá thì cô thấy ai là thích hợp hơn?”
*Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành.
“Việc này sao lại chỉ hỏi mình tôi chứ?” Diệp Thu Hàm cho rằng bản thân làm
công việc trợ lý, Trình Sở Tiêu sắp xếp như thế nào nghe thế vậy, đâu
nghĩ rằng còn bắt mình chọn người.
“Y tá là do cô quyết định,
nhưng mà nhất định phải nói trước cho tôi biết về danh sách nhân viên,
chuẩn bị cuộc họp trước phẫu thuật.”
“Vậy tôi đề xuất y tá trưởng Tôn Địch tham gia phẫu thuật, không biết được không?”
Trịnh Sở Tiêu nghe xong nụ cười biến sắc, ánh mắt trong veo sáng quắc nhìn
chằm chắm Diệp Thu Hàm: “Cô đến nghĩ cũng chưa nghĩ liền lập tức chọn
Tôn Địch. Lý do cô chọn cô ta là gì, lẽ nào chỉ vì quan hệ cá nhân giữa
cô và cô ta tốt sao?”