Tất cả mọi người đang nín thở nhìn về bên dưới thủy hồ ngươi tới ta đi đánh đến bất diệc nhạc hồ hai vị tuấn kiệt.
Tống Khuyết lo lắng cũng không sai, Hoàng Vĩ khinh công so với Quản Trọng có điều thua chị kém em, tại địa hình đấu phức tạp như nơi này vậy chỗ này thiếu sót càng bị đột hiện ra rõ ràng. Chỉ sau mấy chục chiêu đầu cướp
công giành được một chút ưu thế, sau đó thằng này chính là bị Quản Trọng đè ra đánh, hiện đang đau khổ chèo chống đây.
Nhưng nói thế nào
lão Hoàng cũng là có Lục giai tu vi, đối thủ lại không phải cái loại
biến thái đồng cấp vô địch như Tống gia hay Tuệ Vô. Vì thế ít nhất còn
có thể chu toàn được một quãng thời gian như vậy, không đến nỗi thua
ngay quá mất mặt.
Ngồi trên sát lan can tầng 2 xem hai người chiến đấu Tống gia mấy người cũng thuận tiện được Cao Tuấn phổ cập cho một ít thường thức về Cửu Giang Minh tại phía Nam mấy vực thế lực phân bổ.
Dương Nam do Thiên Hà Kiếm Phái cái này bá chủ làm ngựa đầu đàn không nói,
khác 3 Đạo cũng phân biệt do 3 tông phái đứng ra thống nhất quản lý.
Kiếm Nam có Quảng Thành Phái cũng là do Phó Minh chủ Liệt Địa Chưởng Dư
Nhân Kiệt làm Chưởng môn nhân.
Giang Đông tất nhiên nằm trong phạm vi quản hạt của Phó Minh chủ Cửu Đầu Đao Ma Chấn Hùng cùng hắn Cửu Long Trại. Bên đó thủy vận hay hải vận đều cực kỳ phát đạt, lão Ma là chiếm
riêng một tòa đảo gọi Long Ngâm Đảo ngoài biển xưng vương, thế lực cực
kỳ mạnh mẽ. Hầu như một dải ven biển từ Giang Đông về đến Dương Nam bất
cứ chuyện làm ăn gì đều thấy có bóng dáng của thằng này nhúng tay vào.
Triều đình Hải quân cũng phải e ngại Cửu Long Trại đôi phần, thêm nữa sau khi được Triệu Tinh Thần thuyết phục mà cải tà quy chánh, bỏ gian tà rồi
khoác lên một lớp áo chính nghĩa tiếp tục làm việc xấu sau. Ít nhất Ma
Chấn Hùng tác phong đã thu liễm rất nhiều, đám quan gia càng có cớ lười
quản.
Chỉ cần nó đừng có dựng cờ tạo phản cái gì, vậy sẽ không ai rảnh háng đến phí công phí sức tiêu diệt đám thổ phỉ này đâu. Ma ca cứ
thoải mái ở ngoài Long Ngâm Đảo làm mình thổ hoàng đế đi.
Ngoài ra tại Giang Đông, Cửu Giang Minh còn có 1 thành viên nữa thực lực không
tầm thường chút nào gọi Diêm Bang, chuyên kinh doanh muối sinh ý. Trong
nhà có mỏ, giàu đến nứt đố đổ vách, có thể coi thành hạng tiền đè chết
người cái loại kia. Bọn nó Bang chủ Sa Thông Thiên đồng dạng cũng là một vị Cửu giai Minh Huyệt Cảnh, thực lực cao thâm mạc trắc.
Có thể
nói Giang Đông võ lâm thực lực ổn áp qua Dương Nam một đầu, nếu không
phải nơi này có Triệu nhạc phụ thần uy cái thế, bên kia người đã sớm lật trời. Cái ghế Minh chủ có lẽ đã bị dọn qua bên đó cho Ma Chấn Hùng ngồi rồi.
Cao đại thiếu còn ngưng trọng nhắc nhỏ, theo như chính miệng Triệu Minh chủ nhận xét, lão Ma cực có khả năng trong vòng 10 năm tới
đột phá Tông sư, đến lúc đó chỉ sợ trong Minh sẽ không được nữa yên
bình. Cũng chính vì có nguy cơ thế nên Thiên Hà Kiếm Phái người mới
nhiệt tình với bồi dưỡng thế hệ trẻ như ngày nay.
Còn lại một Đạo Giang Nam mà ....
Giang Nam vị thế trọng yếu, chính là trung tâm đầu mối của toàn bộ Nam vực. Ở đó võ giả mặt bằng tự nhiên là nghiền ép còn lại 3 Đạo.
Nhưng vẫn đề là nơi này có Trấn Nam quân, còn có tôn quái vật khổng lồ Thái Nhất
thế gia, thực sự không phải đất lành cho cái khác bang phái sinh tồn
phát triển. Vì thế nên so về thực lực trong Minh, Giang Nam bên này
ngược lại yếu nhất.
Tại đó người đại diện cầm đầu tất nhiên là
Linh Ứng Tự cùng Tông sư cao thủ Trí Không Đại sư. Nhưng Trí Không chỉ
nhận hư chức Khách khanh Thái Thượng Trưởng lão, coi như một tấm bùa hộ
mệnh phù hộ cho đám thành viên bên đó thôi chứ cũng rất ít khi nhúng tay quản lý sự vụ.
Đa số công việc bên Giang Nam đều là do khác một
bang phái gọi Tam Thủy Bang thay mặt quản lý. Quản Trọng 3 người kia
cũng hết thảy đều xuất thân từ Tam Thủy Bang.
Một bang phái cũng
không làm sao nổi trội ở Giang Nam vậy mà cũng đã dạy dỗ ra được mấy vị
tuấn kiệt như này, quả thật cũng cho Tống Khuyết gióng lên một hồi
chuông cảnh tỉnh.
Thiên hạ cỡ nào rộng lớn, anh tài như cá diếc
sang sông. Nhất thiết không thể mãi ngồi một góc Dương Nam đắc ý tự mãn
như thế này.
.....
Nói lại bên trong trận đấu,
Dựa vào
hơn người khinh công, Quản Trọng chính là không ngừng du tẩu xung quanh
Hoàng Vĩ tấn công để lão Hoàng khổ không thể tả. Đao kiếm không có mắt,
trên người hắn cũng đã xuất hiện không thiếu vết cắt, thậm chí còn có
chỗ vẫn đang rỉ máu đây, bại tướng bây giờ đã là lộ rõ.
Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.
Như Tống Khuyết, Minh Nguyệt, Tưởng Bình mấy người còn thấy rõ ràng. Hoàng
Vĩ chống được lâu như thế cũng rất lớn một phần là do dối thủ của hắn
đang muốn chơi mèo vờn chuột, mục đích là trêu đùa mọi người thôi.
Nghe xung quanh một đám Dương Nam nhân khàn giọng hô to cổ vũ cho lão Hoàng, Quản Trọng càng thích thú vểnh miệng lên cười.
Dần dà, cuối cùng Hoàng Vĩ cũng đã phát hiện được đối phương mục đích. Lúc
này tức thì giận tím mặt, hai mắt trợn lên tràn đầy tơ máu quát:
“Họ Quản, lại dám như thế khinh ta!”
Gặp thằng này có dấu hiệu định thiêu đốt khí huyết, Quản Trọng cũng không dám nữa có điều chủ quan.
Chỉ thấy hắn thân hình như một con cá trạch vậy uốn éo người né qua lão
Hoàng một kiếm. Sau đó lập tức xuất hiện tại bên hông đối thủ, không
chút nhân nhượng nữa liên tục đâm ra ba kiếm hướng về vai, lưng và chân
Hoàng Vĩ.
Khoảng cách quá gần, Hoàng Vĩ chỉ kịp vội vàng thu kiếm
quét ngang chống đỡ. Dưới chân cũng không rảnh để ý bị chấn lực đẩy lui
lại 1 bước, trượt ra khỏi cột đá.
Hắn còn định dùng thế thiết bản
kiều rồi lấy kiếm đâm xuống mặt nước hòng mượn lực nhảy lên nhưng đã lên ý định kết thúc cuộc chiến Quản Trọng sao có thể cho đối phương toại
nguyện.
Con hàng này liền nhân cơ hội đá ra mấy cước, gạt bay chân còn lại của Hoàng Vĩ ra rồi dùng tư thế hết sức nhục nhã dẫm mạnh lên
ngực của hắn, đạp lão Hoàng bay thẳng xuống chân thủy hồ.
“Rào rào!!”
Đáng thương tiểu Hoàng, bị rơi xuống tận đáy, lúc đứng dậy trên người cũng
là dính đầy bùn đất rong rêu. Bộ dáng đó há là hai từ chật vật có thể
hình dung.
“Gừ!”
Sĩ khả sát bất khả nhục, thấy Hoàng Vĩ còn
định liều mạng nhảy lên tìm về mặt mũi. Ngồi bên cạnh Minh Nguyệt, Tưởng Bình liền trầm giọng quát:
“Dừng! Thắng bại đã phân. Trận này Quản công tử là người chiến thắng!”
Khinh miệt quét qua như con rơi vào đường cùng thú hoang Hoàng Vĩ, thuận tiện còn xười xùy chế nhạo những kẻ vừa rồi khản giọng cổ vũ kêu gào. Hoàng
Vĩ lúc này mới kiêu ngạo ngửa đầu chắp tay, dùng giọng điệu rất cần ăn
đòn nói chuyện:
“Vừa rồi tại hạ hơi lỡ tay dùng ra thêm một phần
sức, cũng may không tạo tạo thành thương tổn gì đáng ngại. Mong Triệu
tiểu thư chớ trách phạt!”
“Hừ, Quản Trọng! Ta đã dặn dò ngươi đối
với Dương Nam chư vị huynh đệ phải nhất mực nhường nhịn, chỉ được dùng
ra 5, 6 thành thực lực thế thôi. Vì sao lại bất cẩn như vậy?
Triệu tiểu thư thứ lỗi, về trong bang tại hạ nhất định sẽ nghiêm khắc trách
phạt kẻ này, cho vị huynh đài kia trả lại một cái công đạo.” – Bên Giang Nam người dẫn đoàn là một nam tử gọi Lạc Dương đứng lên chắp tay tạ
lỗi.
“Đại công tử dạy đúng lắm, vị huynh đệ gì gì kia, thật có lỗi nhé!” – Quản Trọng cũng rất hợp thời ăn năn nhận sai. Nhưng trên mặt ý
cười là giấu cũng không thèm che giấu.
Nhìn một đám ngoại lai
nhân kia giả mù sa mưa diễn trò nhục nhã mình người, Dương Nam bên này
tất nhiên đều hận đến cắn răng nghiến lợi.
Đến là cao tầng Minh
Nguyệt, Tống Khuyết mấy người sắc mặt hết thảy như thường. Yêu Cơ còn
khá là vui thích nhìn kịch, tùy ý đám khiêu lương tiểu sửu nói xong mới
cười khẽ gật đầu:
“Quyền cước không có mắt, chỉ là một chút thương tổn ngoài da thôi, lại có gì đáng trách. Tiếp tục đi!”
“Đa tạ Triệu tiểu thư minh xét!”
Cười đắc ý chắp tay cùng Minh Nguyệt sau, Lạc Dương mới giả vờ giả vịt quay sang Quản Trọng hô to:
“Quản Trọng, ngươi còn có thể tiếp tục hay không?”
“Ha ha, Đại công tử, vừa rồi ta mới chỉ coi là khởi động nóng người thế
thôi, mồ hôi còn chưa kịp ra đâu. Không biết còn vị Dương Nam anh tài
nào có nhã ý giúp tại hạ chỉ giáo?”
Lão Quản vừa thắng một trận,
khí thế lên cao. Lúc này mở miệng vô cùng hung hăng nói chuyện, mấy từ
trọng điểm trong đó còn cố tình cắn rất nặng, để ngay cả người hiền lành như Tống gia cũng khá là sôi máu.
Hắn liền bất động thanh sắc
quay sang Tả, Nhiếp, Hùng 3 người nhắc nhỏ mấy câu. Đợi bọn họ đều đã
nắm được tinh yếu sau thằng này mới hài lòng tiếp tục cắn hạt dưa cùng
Vân mỹ mi anh anh em em vui vẻ xem kịch.
....
Dương Nam so với những Đạo còn lại quả thật có thể coi như khá là điêu linh.
Trước đó còn có Lâm Chấn Kiệt, Chúc Doãn Minh mấy người có thể lấy ra trấn
mặt mũi như vậy. Nhưng theo tuổi tác tăng trường, Chúc mặt trắng nhỏ lại bội phản chạy đi, bây giờ ở nơi này vậy chỉ còn có lão Lâm là thực lực
vượt trội hơn hẳn, có thể dựa vào được.
Tất nhiên Tống đại quan
nhân không tính, hắn đã thuộc về một cái đẳng cấp khác. Dù Tống Khuyết
có thật sự muối mặt muốn xuống sân dạy Quản Trọng làm người, nhân gia
cũng không ngu hồ hồ giơ mặt ra cho hắn đánh đâu.
Việc này còn cần trông cậy vào đám tiểu bối tự mình tìm cách, những đại lão gia không tiện nhúng tay vào.
Ngược lại ngồi bên cạnh bọn họ, vang danh thiên hạ tuấn kiệt Điểm Tinh Kiếm
Cao Tuấn Cao thiếu hiệp dường như không phải việc nhà mình vậy, hoặc
thằng này vốn không phải người Dương Nam.
Nãy giờ hắn vẫn thấy
con hàng này mùi ngon uống trà, cắn hạt dưa xem đánh nhau, miệng còn
không dừng lại liên tục líu lo bình phẩm. Thuận tiện kéo theo hắn kết
nghĩa đại ca Tả Thần côn khắp nơi chỉ chỉ chỏ chỏ mắt gian liếc gái,
cười đến thật sự vô tâm vô phế, vô cùng bỉ ổi.
Thật không hiểu vì
sao Triệu mỹ nữ hay Tưởng Bình không một kiếm đem nó chém luôn đi, nuôi
thứ bạch nhãn lang này thật sự tốn cơm tốn gạo.
Minh Nguyệt khi
nãy cũng có liếc mắt qua đây, thấy Cao Tuấn bộ dáng này vậy cũng là tâm
mệt. Lúc này không thèm để ý hắn nữa liền ra hiệu cho Lâm Chấn Kiệt lên
đài.
Lão Lâm tuy tính cách đôi khi khá kiêu hoành, nhưng làm việc
lên vẫn còn rất đáng tin cậy. Lúc này không chút nào chần chờ liền phi
thân nhảy ra quát: