Linh Giang
Bang hơn chục hào cao thủ dưới sự dẫn dắt của Đỗ, Chu hai vị Bang chủ
đang bị Mai Trang Dương Kế Nghiệp mấy người dẫn theo hộ vệ vây cái giọt
nước không lọt.
Nhưng lão Đỗ lúc này vẫn là hồn nhiên không sợ,
hắn đã thử cảm ứng qua, xung quanh đám kia binh lính đều chỉ là một đám
vừa nhập giai yếu gà mà thôi, trước mặt mấy kẻ cứng đầu cũng chỉ có cái
kia Bộ Kinh Vân là kham được mình mấy kích, bằng mình bên này lực lượng
là hoàn toàn có thể quét sạch chỗ này.
Nhưng bây giờ nghe Dương Kế Nghiệp một phen lời nói, đối phương vậy mà còn cao thủ, còn là một nữ nhân?
Nghe sau lưng tiếng đáp lời, Đỗ, Chu hai người đề phòng nhìn lại, nhất thời, tất cả đều phải ngẩn ngơ.
Đẹp quá!
Đẹp đến kinh tâm động phách!
Một vị thiếu nữ từ bên kia gò núi đi qua, dáng người thướt tha yểu điệu,
nàng mái tóc dài bồng bềnh xõa xuống sau vai, da thịt như dương chi bạch ngọc vậy cao quý sáng ngời. Khuôn mặt kia càng là sinh đẹp đến không
sao tả xiết.
Liễu mi như yên, mâu hàm thu thủy, cô gái này hai mắt to tròn ngây thơ, khuôn mặt lại kiều diễm như hoa đào vũ mị cuốn hút,
chỉ nhìn một lần đã để một đám dâm côn này hai mắt bắn ra điên cuồng
chiếm hữu dục vọng.
“Ực, ngươi ... ngươi là ai?”
Cau mày
nhìn qua Đỗ Như Hối, thằng này ánh mắt xâm lược khiến Thải Hồng vô cùng
phản cảm, nàng cũng không thèm đáp lại hắn lời mà chỉ chán ghét bĩu môi:
“Thiếu gia nói không sai, các ngươi tất cả đều là người xấu.”
Thiếu gia???
Tống Khuyết?
Mỹ nhân bực này vậy mà lại là tiểu tử kia nha hoàn, có thể tùy hắn thưởng thức chơi đùa.
Nghĩ đến mấy cái này lão Đỗ lòng ghen tị là thế nào cũng không ức chế được
điên cuồng tràn lan. Hắn càng thêm tham lam chiếm dục:
“Hay hay hay, hôm nay bản tọa vừa diệt Tống tặc Mai Tang vừa bắt đi hắn mỹ thiếp, quả thực đại khoái nhân tâm. Ha ha ha ....”
Một tiểu nha hoàn mà thôi, còn có thể lật trời? Đỗ ca nghĩ đến chỗ tuyệt diệu liền không nhịn được sung sướng cười dài.
“Bang chủ, cô nàng này ta cũng muốn!” – Chu Ngọc Đình cũng không cam lòng yếu thế, nhất quyết phải phân một chén canh.
Đỗ Như Hối đáy mắt tàn khốc lóe lên, nhưng ngẫm lại còn nhiều việc cần dùng đối phương mới đè nén xuống, qua loa mở miệng:
“Trước tiên đem việc giải quyết, sau đó trở về trong Bang chúng ta nói chuyện không muộn.”
Gặp hai con hàng này như thế trắng trợn muốn khi nhục mình, lại nhớ lại
chút tàn dư ký ức tại chỗ Huyết Y, người thiện lương Thải Hồng lúc này
cũng là trào dâng sát ý. Nếu không phải nhớ đến thiên gia ngàn căn vạn
dặn không được để lộ, khéo có lẽ nàng đã không nhịn được phải biến thân.
Nhưng lúc này, cô nàng cũng là cực kỳ phẫn nộ, hương miệng quát khẽ:
“Tặc tử chết đi!”
Nói rồi đồng thời cả người đã như đạn pháo bắn qua, tay ngọc giơ lên phấn
quyền hung hăng hướng bản mặt đáng ghét của Đỗ Như Hối đập xuống.
Chứng kiến nàng này tốc độ, lão Đỗ lập tức mất đi thái độ coi thường, vội vàng ngưng tụ đủ chân khí xuất quyền nghênh đón.
“Ầm!!!”
Một bóng người như quả bóng bị đập bay ngược ra sau hơn chục trượng.
Chúng ta Đỗ Bang chủ vậy mà bị người đánh bay? – Một đám Linh Giang Bang người tập thể hóa đá.
Chu Ngọc Đỉnh cũng trợn mắt há mồm rung động khó tin, nhưng đúng lúc này,
trên đầu một mảnh khí thế trầm trọng ép xuống khiến thằng này bỗng thấy
toàn thân lạnh buốt, lông tơ nhất tề dựng ngược.
Kinh hãi nhìn lên mới thấy chẳng biết khi nào cái kia Bộ Kinh Vân đã cầm theo búa lớn
dùng khai thiên tích địa đại lực mãnh liệt bổ xuống đầu mình.
Vị
này Tiếu Diện Hổ sợ đến vãi tè, không kịp suy nghĩ làm sao mình trước đó vậy mà không có chút nào phát giác, hắn hú lên một tiếng rồi từ bên
hông giật xuống nhuyễn kiếm, chân khí không cần tiền như thế điên cuồng
quán chú vào rồi đâm thẳng lên trên.
“Keng!!”
Thanh này Danh Khí cũng không chịu nổi khổng lồ cự lực, bị Mjolnir ép cho gần như biến dạng. Nhưng cũng may nó vốn là nhuyễn kiếm, không đương trường báo hỏng mà chỉ uốn ngược lại đâm về đằng sau.
Có nửa chiêu giảm xóc như
thế Chu Ngọc Đình cũng coi như tạm hồi thần, mượn cái này lực đạo thành
công trốn được vừa rồi tất sát một chiêu.
Tống Khuyết phản ứng
cũng không chậm, thấy địch nhân tránh thoát hắn liền nửa đường thu
chiêu, đem Mjolnir ngừng lại giữa chừng, bản thân lại như con quay vậy
tại không trung ngửa người ra sau, đến cho lão đầu kia một cước.
Này một cước uy lực cũng không yếu nhằm thẳng Chu Ngọc Đình trước ngực
không môn, hắn chỉ kịp giơ tay còn lại lên cản lại mấy phần lực đạo rồi
cũng như mình nan huynh nan đệ Đỗ ca bị đạp bay ra ngoài.
Nói thì
chậm diễn ra thì nhanh, Từ lúc Thải Hồng xông lên đến khi Linh Giang
Bang hai vị đại lão bị đánh bay cũng chỉ xảy ra trong tích tắc như vậy.
Tại đám bang chúng kia còn đang bàng hoàng chưa hiểu, bên này Dương Kế Nghiệp đã không mất thời cơ quát lớn:
“Giết!”
Nhất thời, lấy hắn, Nhiếp Phong, Thiết Trực huynh đệ 4 người làm chủ cộng
thêm Thiết Du, Thiết Hòa, Đao Tử, Tả Mục, Tiểu Hắc, Husky trợ công cùng
một đám hộ vệ bố thành trận pháp cuồn cuộn sông lên cuốn lấy đối thủ còn lại 9 người triển khai liều chết bác mệnh.
Kia 9 người có 6 vị là Lục giai võ giả, so về cao thủ số lượng tự nhiên bọn họ thắng qua.
Nhưng bù lại bên Mai Trang người đông thế mạnh, hơn nữa đối thủ người
người mang thương, lại tinh thần hoang mang rối loạn vô tâm ham chiến.
Chiến cuộc diễn biến từ ban đầu đã là nghiêng về một bên hướng Linh Giang
Bang nghiền ép, không ra một hồi bọn họ đã phải chật vật ôm đoàn, liều
mạng trốn về phía sau.
......
Bên này,
Bị mỹ nhân một
quyền đánh bay cả chục trượng Đỗ ca trong lòng liền nổi lên thao thiên
cự lãng, gần như tam quan trong phút chốc bị hủy khiến hắn đều phải hoài nghi nhân sinh.
Nhưng trên tay nhức nhối cảm giác kéo thằng này
trở về thực tại để Đỗ Bang chủ không thể không hồi hồn đối mặt với trước mặt Thải Hồng một đợt thịnh nộ phấn quyền.
Ta là đâu, đây là ai?
Lão Đỗ ngơ ngác theo bản năng thi triển tuyệt học Tụ Lý Càn Khôn chống chọi Thải Hồng như cuồng phong bão táp thế công. Mỗi lần đỡ đòn, hắn hai tay dù đã đeo lên quyền sáo vẫn đều thấy nhức nhối dị thường, cả người dần
dần bị đẩy lùi về sau mấy chục trượng, dưới đất đã in hằn một vệt thật
dài sâu nặng dấu chân.
“Ầm ầm ầm ...”
Phải có 6 Tượng lực!
Đỗ Như Hối bi quan cho ra như thế kết luận, đối phương ra chiêu quá nhanh, hắn không kịp dùng hóa kình hoàn toàn hóa giải lực đạo, chỉ một lát
thời gian bây giờ thằng này đã bị đánh thành nội thương nhẹ, khóe miệng
vệt máu bất giác tràn ra lúc nào không hay.
Thải Hồng lực lượng là ngay cả Tống gia cũng bó tay toàn tập nữa là Đỗ ca. Một bước sai cả bàn đều sai, khi nãy chủ quan bị buộc vào thế phải cùng nha đầu này đối
cứng đã là để Đỗ Như Hối rơi vào bại cục, đến lúc này nếu không liều
mạng ngay cả hắn mệnh cũng chưa chắc còn.
Cũng may Thải Hồng ngoài một thân cậy mạnh, quyền cước chiêu thức gì đó cũng chỉ qua loa. Dù
đoạn thời gian này không thiếu được Tống gia cầm tay chỉ bảo, nhưng có
vẻ nha đầu thiên phú không ở chỗ này, tiến triển không được bao nhiêu.
Đến là mỗi lần dạy nàng học võ, nha đầu này liền sẽ như một con bạch tuộc
vậy trườn lên người Tống Khuyết, lười nhác bám chặt không thả để nàng
thiếu gia khổ không chịu nổi, không thể cách nào vui sướng dạy học.
Trải qua một sóng phủ đầu sau kinh nghiệm lão luyện Đỗ Như Hối cũng
phát hiện điểm này, nhưng để ý xung quanh lão Chu bị cái kia Bộ Kinh Vân đè lên đất ma sát, mình còn lại thuộc hạ cũng như chó nhà có tang ôm
đầu trốn chạy thằng này liền tuyệt vọng.
Đã không nghĩ cái gì lật
bàn, cái gì diệt Mai Trang, cướp Liệt Hỏa. Lão Đỗ hiện duy nhất ý niệm
là chạy, chạy khỏi Thanh Hà, từ giờ đoạn tuyệt ý niệm bước chân đến nơi
này nửa bước.
Thanh Hà có độc, thực sự có độc, vô cùng tà dị độc! – Đỗ Như Hối bi phẫn gào thét.
“Tất cả chia ra chạy trốn!”
Nói rồi đồng thời thiêu đốt khí huyết đánh bay Thải Hồng, tiện tay xông tới trợ Chu Ngọc Đình cùng đám thuộc hạ phá vây. Rồi cũng không dám nấn ná
lâu liền dẫn đầu cướp đường lạc hoang mà chạy.
“Trốn!”
Có
đại lão khuôn vàng thước ngọc, đám kia tiểu đệ còn cầu gì hơn, tất cả
đều hận mình không thể mọc thêm hai cái chân, dùng hết sức bình sinh cắm đầu chạy vội.
Đánh chó rơi xuống nước Tống gia thích nhất rồi,
lúc này liền dẫn người đuổi theo truy sát mấy dặm đường, cuối cùng thành công lưu lại thêm 3 vị Linh Giang Bang hảo thủ nữa hắn mới không thể
không tiếc nuối nghe Dương Kế Nghiệp hiệu lệnh thu tay.
“Dừng lại!”
Lão Dương thấy nhóm mình cùng đằng sau một đám hộ vệ đã hoàn toàn tách rời lúc này liền quyết đoán hô ngừng:
“Giặc cùng đường chớ đuổi, hôm nay chiến quả đã đủ hài lòng, tất cả thu quân trở về!”
“Rõ!”
Còn lại mấy người vui vẻ lĩnh mệnh, bắt đầu minh kim thu binh thu dọn chiến trường, mang chiến lợi phẩm trở về.
......
Một lát sau, nhìn trước mặt nửa sống nửa chết 8 cây nhân sâm, Tiểu Ngân Cương theo bản năng nuốt nước bọt liên tiếp.
Tiếc là hàng này cổ họng khô cứng, âm thanh phát ra lại thành từng tiếng
khặc khặc như tiếng cười vậy khá thấm người để đám tiểu đồng bạn dồn dập sợ hãi lui xa.
Luyến thi phích, quá biến thái đi!
Tống gia không quan tâm, lúc này vẫn rất đại nghĩa quay sang mình xinh đẹp nha hoàn ra hiệu.
Nha đầu, ta 4 ngươi 4 thế nào?
Thải Hồng vậy quá sợ hãi liều mạng lắc đầu xua tay. Nha đầu này trước đó hấp huyết chỉ là Huyết Ma Đằng bản năng thôi, từ khi nàng chủ đạo ý thức đã là hoàn toàn ăn chay có được không. Tính tình nhút nhát nàng nhìn thấy
chém giết thôi đã đủ ghê người, nói gì đến chuyện tàn nhẫn như thế.
Tống lão ma vậy càng vui vẻ, hắn liền sung sướng cười lên khặc khặc rồi phất tay cùng mọi người cáo biệt, nhấc lên 8 cây nhân sâm nhanh chóng biến
mất nơi xa xa rừng hoang núi thẳm.
Lần này kế hoạch vô cùng thuận
lợi, vốn hắn còn chuẩn bị bất cứ giá nào bản thể sẽ giáng lâm xuống bên
này cơ, nhưng may mà cuối cùng không cần. Nếu không Nguyễn Thiên Hương
cái kia yêu nữ phát hiện mình vắng mặt, quỷ mới biết nàng sẽ làm ra
chuyện điên rồ gì.
Như này liền tuyệt vời, ta thủ hạ cuối cùng cũng đã có thể đảm đương trọng trách, bản thiếu ngày lành sắp đến rồi.
Khặc khặc khặc ....
Nghe trong đêm tối từng đợt rùng rợn tiếng cười, đừng nói đối với Ngân Cương xa lạ, ngay cả thân thuộc như Dương, Nhiếp mấy người cũng đều thấy ớn
lạnh từng cơn.
Đợi đối phương hoàn toàn khuất bóng bọn họ mới nhất tề thở nhẹ một hơi.
Thật quái nhân vậy, may mà thằng này không phải mình đối thủ.