Tống đại quan nhân đang trợn mắt há mồm ngắm
nhìn trong ruộng lúa đám kia 500 gốc Ngọc Dương Gạo thật giống như Mario ăn cây nấm vậy trưởng thành trong một nốt nhạc, hồi lâu sau hắn mới khó khăn quay sang Nhiếp Phong mấy người hỏi:
“Lão Nhiếp, đây là có chuyện gì?”
Nhiếp Phong cũng đâu có biết, nhưng trong lòng hắn cũng đoán ra đại khái, lúc này mở miệng giải thích:
“Thiếu gia, lúc xảy ra chuyện ta cũng không có mặt nên không rõ ràng. Nhưng
việc này cùng Thải Hồng cô nương hôn mê tuyệt đối không thoát được liên
quan.”
Việc ra khác thường tất nhiên phải có nguyên nhân, Tống Khuyết cũng rất tán đồng cái này thuyết pháp.
“Gâu gâu!” … “Chít … chít chi…”
Đúng lúc này, Husky, Manh Manh hai đứa tranh công nhảy nhót trước mặt hắn,
tranh nhau đem những gì mình thấy kể lại cho chủ nhân.
Nhìn hai
con hàng này vừa trừng mắt vừa đẩy nhau gào thét, Manh Manh hai tay còn
đưa lên bắt đôi tai vung mẩy mô tả, Tống gia mấy người đều buồn cười
không được. Cũng may nghe bọn nó kể lại, hắn cũng hiểu được hết câu
chuyện.
Thì ra khi nãy Thải Hồng không biết nghĩ gì, có lẽ là
buổi sáng nghe Tống Khuyết mấy lời liền có lòng muốn giúp đỡ hắn, vì thế cô nàng này đã lấy tự thân năng lượng truyền vào mỗi cây lúa, thúc giục nó trưởng thành.
Như Manh Manh mô tả đó chính là tóc Thải Hồng
bỗng nhiên dài ra, thành từng sợi tơ đỏ đâm vào mỗi gốc cây, sau đó Ngọc Dương Gạo liền điên cuồng sinh trưởng, thành thục. Nhưng có lẽ tiêu hao quá nhiều năng lượng, kia nha đầu tự thân cũng bị hao tổn nghiêm trọng, lúc đó liền giống như Manh Manh biểu diễn khoa trương ngã vật một cái
ra đất.
Chuyện sau thế nào vậy mọi người liền biết, Tống đại quan nhân buồn cười xoa đầu khen thưởng hai tiểu, lúc này mới quay ra Nhiếp, Hùng mấy người ra lệnh:
“Lão Nhiếp, việc ta đã hiểu, là Thải
Hồng nàng làm ra. Các ngươi mấy người mau chóng đem Ngọc Dương Gạo thu
hoạch, hạt thóc đóng lại vào bao để ta cất vào không gian, còn lại tất
cả tiêu huỷ đi, đừng để lại bất cứ cái gì dấu vết.”
“Rõ, thiếu gia!”
Mấy người hăng hái đáp lớn một tiếng rồi xắn tay lập tức bắt đầu làm việc,
Tống Khuyết còn là lần nữa quay lại trong phòng, hắn nghe được động tĩnh có vẻ a Hồng nha đầu kia đã tỉnh lại.
……
Trong phòng,
Quả nhiên Thải Hồng sau khi nhận được hắn truyền cho lượng lớn năng lượng
đã khá hơn rất nhiều, bây giờ đã có thể mở miệng nói chuyện.
“Thiếu gia!”
Nhìn nha đầu này sắc mặt trắng xám, cả người vẫn còn suy yếu vô lực, Tống
lão gia cũng thấy đau lòng cực kỳ, dùng bàn tay xoa xoa nàng đầu nhỏ hắn khẽ trách:
“A Hồng, làm sao lại làm chuyện ngu ngốc thế chứ? Chỉ là mấy gốc cây thôi, nếu ngươi vì thế mà tổn thương căn cơ thì sao?”
Nhìn thiếu gia sắc mặt trầm xuống, Thải Hồng cũng hơi sợ, vành mắt đỏ lên nhút nhát cúi đầu xuống:
“Thiếu … thiếu gia, ta chỉ là muốn giúp ngươi làm việc thôi.”
“Ngốc nha đầu, ngươi giúp ta trông nhà, không cho tặc nhân đến quấy rối đã là giúp ta thật lớn rồi. Không cần vất vả như vậy, với lại dù có muốn giúp cũng không nhất thiết một lần phải thúc giục Ngọc Dương Gạo thành thục
đi, làm từ từ mấy lần không được sao?”
“Dạ, Hồng nhi biết rồi!”
Cô bé nhu thuận gật đầu một cái, Tống Khuyết lúc này mới hài lòng cười lên:
“Thế mới ngoan chứ, lần sau làm việc gì phải nói trước cho ta nhớ chưa?”
Như con mèo nhỏ cọ con đầu vào bàn tay của hắn, Thải Hồng thích thú nheo mắt cười giòn:
“Hì hì, Hồng nhi nhớ!”
Cuối cùng không có chuyện gì phát sinh, ngược lại thành một chuyện vui. Tống đại quan nhân vung tay lên, hôm nay quyết định tự thân trổ tài làm mấy
món bổ dưỡng để thưởng công cho Thải Hồng cái này đại công thần.
Để a Tử ở lại chiếu cố nàng, Tống Khuyết liền dẫn theo a Mật cùng Ngộ Không đi xuống bếp chuẩn bị đi.
Lần này hắn muốn nấu một món trước đây chưa từng làm, chính là Dương Nam phủ có tiếng đồ ăn Ngư Lư Cổn.
Lần trước làm nhiệm vụ trở về Dương Nam, hắn còn cố tình ở lại đó một thời
gian chính là để tìm cơ hội học trộm mấy món ăn này. Nhân lúc chờ đợi
giải cứu Vân Hi, thằng này còn phụ thân lên mấy con côn trùng nhỏ mò vào nhân gia cửa hàng để nhìn trộm, cách nấu, gia vị cùng quy trình như nào đã sớm nhớ kỹ trong đầu.
Chỉ là trước đó quá bận không có thời gian thử nghiệm thôi, bây giờ lấy ra liền vừa lúc.
Nghĩ liền làm, hắn liền sai hạ nhân đi chuẩn bị nguyên liệu, chính mình động thủ tại trong sân vườn bắc cái giá nướng lên, còn không quên hô lên dặn dò:
“Đao Tử, cho người ra Thiên Thượng Nhân Gian gọi Tả Mục thằng kia về đây.”
“Rõ, Thiếu gia!”
Bữa đó một nhà người ăn được vui sướng đầm đìa, lâu ngày Tống trù thần chưa từng thể hiện nhưng bản lĩnh không những không lui bước trái lại càng
thêm tinh xảo rồi. Một con lừa nướng cùng mấy con cá to mà cả đám ăn hết còn vẫn thấy thòm thèm, luôn miệng cầu xin thiếu gia lần sau phải làm
thêm lần nữa.
Nghĩ đến mới thu hoạch lua đợi phơi khô mấy ngày đã có thể sát vỏ nấu cơm, Tống gia liền vui sướng đáp ứng cái này thỉnh
cầu rồi. Hẹn khi nào Thải Hồng bình phục sẽ làm một bữa càng thêm hoành
tráng, nhân tiện cùng nhau thưởng thức trong truyền thuyết Ngọc Dương
Gạo là ra sao thần kỳ.
……
Sau đó 4 ngày, cũng không có gì phát sinh. Nhưng đó chỉ là giới hạn trong Tống gia, bên ngoài kia có thể nói hồng thủy ngập trời.
Dương Nam Lục Phiến Môn Tuần Sát Sứ Vu
Chính Minh đích thân đến Linh Giang, Tống Khuyết cũng phải rút ra thời
gian, dẫn theo Ngô Thiên đến bái phỏng vị này đại lão một lần, hai bên
vui vẻ hàn huyên chuyện nhà, cùng nhau dùng qua bữa cơm thân mật mới tất cả hài lòng mà về.
Qua miệng mấy vị quan gia, hắn mới biết Đỗ
Như Hối những ngày này cũng là khổ bức. Bọn họ mấy lần dính dáng đến
những việc không nên dính dáng, Từ Trần gia diệt tộc đến Ông Hồng một
việc, bây giờ lại là chuyện này, thêm nữa có Vu đại thiếu châm ngòi thổi gió, Lục Phiến Môn không đem cả cái Linh Giang Bang đào lên tra xét một lần cũng thật sự xin lỗi bọn họ cái tên ưng khuyển triều đình.
Ngay cả bản thân lão Đỗ cũng là bị đè ra cho người tiến hành thể kiểm, còn
không dám có lời phản đối. Nếu không lão Vu thật sự rất sẵn lòng tại chỗ đánh gục thằng này.
Đỗ ca có chuyện buồn Tống Khuyết liền vui,
hắn cứ vậy tiêu dao sung sướng trốn ở Mai Trang, ngày ngày đọc sách tu
luyện, trêu đùa mỹ thiếu nữ nha hoàn, hóng xung quanh chuyện giang hồ
dậy sóng, thật vui quên trời đất.
Thải Hồng trải qua mấy ngày
được thiếu gia mưa móc, bây giờ đã hoàn toàn khỏi hẳn, sắc mặt còn trở
nên càng thêm hồng nhuận phơn phớt, vô cùng đáng yêu, nhìn mà để người
chỉ muốn ghé mồm cắn một cái.
Hơn nữa hàng đêm Tống lão gia đều
đặn gọi nàng vào trong phòng thay nàng tẩy rửa …. nghiệp lực, bây giờ cô bé này trên người lệ oán đã trôi qua gần hết, ngay cả sau lưng vết bớt
cũng chuyển sang màu hồng nhạt, tuy vẫn nhìn rất rõ ràng, nhưng những
vết loang ra ở cổ và tai thì nếu không để ý kỹ cũng khó mà phát hiện.
Bây giờ chỉ cần mặc áo cao cổ che đi phần gáy, Thải Hồng bộ dáng đã cùng
người bình thường không khác, ngoại trừ càng thêm xinh đẹp một cách quá
thể đáng mà thôi.
Mọi việc thông thuận, đại địch thì đang nằm nhà thở ô xy, không còn cái gì mối nguy phải lo lắng đề phòng, để Tống tiện nhân đôi khi cảm thấy thật hụt hẫng lạc lõng đây.
Lúc này, đang ngồi trong sân đọc sách hắn bỗng thấy Nguyệt Khuyết Các bang chúng chạy đến, hẳn là lại có việc gì quan trọng.
“Các chủ, bên Tổng bộ có Vân gia người đến tìm ngài.”
“Vân gia, đến người là ai?” - Tống đại quan nhân nhướng mày nghi hoặc hỏi thăm.
“Các chủ, là Vân nhị gia Vân Lai Phúc cùng trước Thanh Hà Tổng quản Vân Sơn. Vân Đường chủ hiện đang tiếp đãi đối phương.”
“Vân Hi? Nàng vậy mà đồng ý cùng bọn họ gặp mặt?”
“Các chủ, là Vân Lai Phúc hắn ồn ào ỷ lại ngoài cổng không chịu đi, cuối
cùng Vân Đường chủ không còn cách nào mới ra gặp đối phương một mặt.” -
Vị kia bang chung lập tức cho hắn giải thích.
Tống Khuyết nghe vậy khẽ gật đầu, Vân gia chọn lúc này tiến đến, hẳn là muốn cùng hắn gương vỡ lại lành, nối lại tình xưa.
Nhưng việc đã đến mức này đó là không thể nào, từ khi có Vu gia cái này tiểu
tam xuất hiện sau, chuyện tình Tống - Vân đã không thể cứu vãn. Biết như thế, nhưng đối phương đã tìm đến tận nơi, Tống gia cũng không ngại cùng bọn họ gặp mặt một lần.
Dù sao không nể mặt tăng cũng nể mặt
phật, nếu Vân Hi mở lời, hắn cũng không ngại cùng Vân Hải Các hợp tác ở
một số lĩnh vực khác.
Nghĩ thế Tống Khuyết liền dặn dò Thải Hồng, Dương Mật để ý nhà cửa. Dương, Nhiếp mấy người đã đi lên Hắc Thiết Trại chỉ đạo thi công xây dựng, hắn chỉ gọi lên Hùng Bá rồi hai chủ tớ lần
nữa vào thành.
…..
“Tiểu Thất, nhị thúc biết ngươi còn giận
chuyện ta cùng phụ thân ngươi hứa gả ngươi cho Đỗ Như Hối, nhưng cái này cũng là vì chúng ta muốn tốt cho ngươi nha.
Một giọt máu đào
hơn ao nước lã, ngươi cũng không thể cứ thế sống nhờ vả nhà người khác
đi, như thế để thiên hạ lại bàn tán lời không hay. Nghe thúc một lời,
bây giờ liền thu xếp trở về gia tộc. Chuyện hôn sự ta sẽ nói với phụ
thân ngươi không nữa ép buộc, tùy ngươi sau này quyết định thế nào?”
Bên trong Vân Hi biệt viện, Vân Lai Phúc đang ôn tồn khuyên nhủ mình lạc
lối cháu gái, ngồi bên cạnh Vân Sơn, Khổng lão còn là xấu hổ cúi đầu
không nói một lời.
Nếu phụ thân, nhị thúc sớm nói mấy lời này, có lẽ Vân mỹ mi sẽ không do dự gật đầu đồng ý. Nhưng qua thời gian dài như vậy rồi trong nhà vẫn bặt vô âm tín, còn liên hợp với Linh Giang Bang
muốn cô lập Nguyệt Khuyết Các, cái này thái độ để nàng vô cùng thất
vọng.
Bây giờ tình thế trong sáng, Tống Khuyết thế bay lên đã là
không thể đỡ, trong nhà mới lần nữa nhớ đến đứa con út bơ vơ này, muốn
thông qua nàng lần nữa nối lại quan hệ cùng nhân gia, thật sự không biết để nàng phải nói như nào.
Chẳng lẽ đây mới là nhà nàng Vân gia bản tính?
Chán nản Vân Hi lắc đầu thở dài:
“Nhị thúc, đa tạ ngươi! Nhưng tại nơi này ta cảm thấy rất tốt, hơn nữa ta
tại Nguyệt Khuyết Các còn có quá nhiều việc cần phải làm, bây giờ chưa
thể dứt ra được.”
Này cũng là lời nói thật, hiện giờ Nguyệt
Khuyết Các việc kinh doanh vừa mới khởi bước, còn có Long Huyết Tửu cùng thông thương Bách tộc cái này vô cùng mới lạ, nhiều tính khiêu chiến
công việc cần nàng quan tâm đây, bây giờ có đuổi cô nàng này đi Vân Hi
cũng không muốn nữa là.
Vân Lai Phúc không ngờ mình đã hạ mình,
nha đầu này còn từ chối thẳng thắn như vậy nhất thời sa sầm mặt. Nhưng
nhiếp với kia vị Hắc Kim Cương uy thế, hắn còn là nhẫn nhịn nuốt xuống
khẩu khí này, lui một bước mà cầu việc tiếp theo:
“Được rồi, tiểu Thất ngươi không cần vội vàng đưa ra quyết định. Cứ từ từ suy nghĩ cũng được, gia tộc luôn chờ đón ngươi trở về.”
“Đa tạ nhị thúc đã thông cảm!” - Không có cãi vã phát sinh, Vân Hi cũng là thở nhẹ một hơi mỉm cười gật đầu nói tạ.
Theo Vân Lai Phúc ra hiệu, Vân Sơn, Khổng lão mấy người lại tiếp tục cùng
nàng hàn huyên chuyện nhà. Không khí lần nữa trở nên ung dung ấm áp rất
nhiều.