Đợi các vị nhân vật chính đi rồi, không khí mới bắt đầu bùng nổ ra chưa từng có nhiệt tình, náo động.
Mọi người vừa theo đường cũ trở về Lưu phủ đại viện, trên đường còn không
quên tìm người hưng phấn trò chuyện, chia sẻ hôm nay việc cái nhìn.
Sự thật diễn ra trước mắt, tất cả đều não bổ ra một bộ cảnh tượng.
Tống lão gia làm người hiền hoà, tuy mang trong mình tuyệt thế võ công nhưng cũng không dựa vào đó mà khi nam phách nữ, sa vào đấu đá lung tung.
Thậm chí dù nhiều lần bị Linh Giang Bang ức hiếp cũng chỉ cười một cái
cho qua, lòng dạ để người bội phục.
Nhưng làm sao một đám khiêu
lương tiểu sửu kia không biết điểm dừng suốt ngày kiếm chuyện gây sự. Để người hiền lành Tống đại quan nhân cũng không nhịn được hẹn chủ mưu Đỗ
Như Hối hết giờ học ra bãi đất hoang mạnh mẽ giáo huấn cho một trận.
Sau đó, vậy chính là như hôm nay cảnh tượng. Lão Đỗ thua không nổi, thuê
trường bên côn đồ đến trợ giúp muốn tìm về mặt mũi. Nhưng đáng tiếc đời
không như là mờ, thằng này lần nữa lại bị vả mặt, lại còn bị nhân gia
dùng ra hắn am hiểu nhất lĩnh vực quyền cước đánh cho hộc máu tam thăng, thua vô cùng thê thảm.
Chân tướng chỉ có một, mọi người chỉ tin vào những gì mình thấy.
Cái này phiên bản vậy lập tức trở thành sự thật, chưa đầy nửa buổi đã được
truyền đi khắp Linh Giang ngóc ngách, để thiên gia vạn hộ đều nghe hiểu
về Tống lão gia quang huy sự tích.
Tất cả những này Tống Khuyết tự nhiên nhìn vào trong mắt nghe vào trong lòng. Hắn cũng vui vẻ đến không được, không thiếu âm thầm trốn trong nhà cười trộm đây.
Nhưng đó là nói sau, hiện tại bọn hắn mấy người quay về Lưu gia chứng kiến tại
đó nhân gian thảm kịch sau, tất cả lại theo Dương Tư Nghiệp chân chạy
qua lão Hoàng nhà cùng Trấn Phủ ti một chuyến.
......
“Thiếu gia!”
Thấy Tống Khuyết tiến đến, Đao Tử vui mừng chạy lên chào hỏi, còn không quên hướng Nhiếp Phong quan tâm hỏi thăm:
“Nhiếp huynh, ngươi đại thù đã báo được chưa?”
“Đa tạ quan tâm, ta đã chính tay giết chết kẻ chủ mưu Lưu Thủ Văn, bây giờ
phụ mẫu ta dưới suối vàng xem như cũng có thể nhắm mắt.” – Lão Nhiếp cảm động hướng Tống gia cùng đám đồng bạn lần nữa bái một lần.
Tuy
đáng tiếc Trần gia kẻ phản bội Trần Tử Minh sớm trước đó đã bị trúng
phong hàn mà chết vật vờ bên đường. Cái này hẳn là bị người qua cầu rút
ván giết người diệt khẩu thôi.
Không thể tự tay đem người rút gân lột da giải trừ mối hận để Nhiếp Phong hơi chút thất vọng, nhưng có thể thành công đem Lưu gia người chém giết cũng đã đủ để hắn cảm thấy hài
lòng thỏa mãn.
Lão Nhiếp hài lòng, các vị quan gia lại không hài
lòng. Ở bên cạnh nghe chuyện Dương Tư Nghiệp cùng Vu Ngọc Đức cũng cực
kỳ ê răng.
Lần này vướng Tống Khuyết cùng Đỗ Như Hối một chuyện,
bọn họ lơ là để Nhiếp Phong 3 người đem Lưu gia đám đầu sỏ Lưu Thủ Văn,
Lưu Thủ Nghĩa cùng Lưu Ngọc Chi hết thảy đập chết.
Nếu không phải
nể tình người nào đó góp công rất lớn trong vụ án này, hơn nữa Nhiếp
Phong việc làm cũng là về tình có thể tha thứ, hai vị quan lão gia này
có lẽ đã không nhịn được phát lôi đình.
Thật không biết tất cả
những này đều là Tống Khuyết mấy người tính trước kế hoạch, chỉ còn Lưu
gia huynh đệ biết được chân tướng việc của hắn, bị giết người diệt khẩu
là tất nhiên.
Vốn Tống lão gia còn tính toán làm sao cho chiến
trường càng loạn lên càng tốt để tiện bề cho Nhiếp Phong 3 người xuống
tay cơ. Ai ngờ nhảy ra lão Đỗ một việc kéo đi mọi người lực chú ý, quả
thật ông trời cũng đứng về bọn hắn bên này, lúc đó liền để Tống Khuyết
lòng vui mừng quá đỗi, mới cố ý chọn chiến trường cách xa Lưu phủ như
thế.
Cũng may Lưu gia còn mấy người tặc phạm nữa thành công bị bắt lại, còn có thể lấy ra không ít lời khai, Dương, Vu hai người tâm tình
mới nhẹ nhàng hơn một chút.
Thêm nữa, bên này cũng có không tệ thu hoạch.
Ở đây có Đao Tử chỉ điểm, quan binh liền rất nhanh khống chế được thế
cục. Nhất là mật đạo thông hướng Địa Lao, có 2 kẻ Hoàng Trạch thủ hạ,
cũng là Huyết Ma Giáo yêu nhân muốn thông qua đó chạy trốn nhưng rất
nhanh bị đón lõng ở đó quan binh bắt sống.
Sau đó Đô Uý Lý Dương
liền cho người đi tìm bằng chứng, rất nhanh tìm thấy một đống chứng cứ
phạm tội, lần này lão Hoàng là đừng mong tẩy thoát tội, có chết cũng
chưa rũ sạch hết được đâu.
Sắp xếp, phân loại, thống kê tang vật
nửa ngày trời, cơm cũng không kịp ăn, đến đầu giờ chiều đám sai nha mới
coi như hoàn thành cái này đại án bước đầu báo cáo.
Các con số
nhìn vào mà ghê người, để ngay cả đã sớm dự đoán được tình hình Tống
Khuyết cũng không khỏi sợ hãi than đám tặc tử này to gan lớn mật, làm
việc táng tận thiên lương.
Chỉ riêng trong tháng vừa rồi, Hoàng
Trạch bên này lợi dụng chức quyền bắt bớ không ít phạm nhân, trong đó
lẫn lộn không ít du thủ du thực, vô gia cư người rồi âm thầm đem xuống
một gian bí thất dưới địa lao hạ sát, chỉ là chỗ này đã đến cả trăm
người.
Bên Lưu gia vậy càng trắng trợn không kiêng dè, riêng dưới mật lao nhà bọn hắn đã giải cứu được hơn 50 người, cùng không thiếu xác chết chưa kịp xử lý. Thật sự tình cảnh lúc đó để không ít quan binh
cùng giang hồ hiệp sĩ vừa thu dọn vừa một bên nôn mửa.
Đơn giản quá kinh tởm, thảm thiết rồi.
Đợi nắm trong tay thông báo, Vu Ngọc Đức cùng Tuệ Vô liền gấp không chờ nổi cáo biệt với Tống Khuyết để lập tức chạy về Dương Nam, ngay cả thuyền
đang neo đậu ở Thanh Hà cũng không cần, mà là mượn Thái Thú phủ 2 con
ngựa để tiết kiệm thời gian.
“A Di Đà Phật! Lần này ta quay về sơn môn tiềm tu, đợi sau khi đột phá có lẽ sẽ ra ngoài lịch lãm một thời
gian, hẳn là rất lâu thời gian mới có thể gặp lại. Tống huynh bảo trọng
rồi!”
Hòa thượng đây cũng là bị kích thích, tặc nhân lợi dụng con
mắt của mình để thành công đánh lừa mọi người một chuyện để hắn cảm xúc
sa sút rất nhiều, muốn nhân cơ hội này đi xung quanh các nơi ngắm nhìn
thế thái phong tình nâng cao trải nghiệm một phen.
“Lão đệ, trước khi đi ghé qua chỗ ta chơi một lần rồi lên đường cũng không muộn.”
Đối với tên này tiểu đệ, Tống Khuyết nội tâm là rất cảm kích, thật lòng
muốn cùng hắn kết giao. Chính vì thế lúc này cũng rất không nỡ mở miệng
giữ lại một phen. Đáng tiếc, Tuệ Vô chỉ lắc đầu:
“Lão ca thịnh
tình ta xin lĩnh, nhưng bây giờ chuyện đang lửa xém lông mày, ta còn cần hộ tống đường huynh về Dương Nam. Đợi đầu xuân sang năm khi nhà ngươi
hoa mai nở rộ, tiểu đệ sẽ đến thăm ngươi nhân tiện vãn cảnh thưởng hoa.”
“Cái này ... sang năm có lẽ ta đã chuyển nhà.”
“A Di Đà Phật! Vậy ta còn là đến thăm nhà mới lão ca tốt lắm. Bây giờ chúng ta phải lên đường đây, chư vị chào tạm biệt!”
Tuệ Vô làm việc cực có chủ kiến, nói đi là đi không bao giờ ướt át bẩn
thỉu. Hắn mỉm cười chắp tay niệm phật hiệu rồi dẫn đầu kéo theo Vu Ngọc
Đức lên ngựa.
Tống Khuyết cũng đành cho hai người tiễn đưa:
“Vu huynh, việc khi nãy nói xin nhờ ngươi rồi!”
Nói chính là giúp đỡ Ngô gia một chuyện, Vu Ngọc Đức tự nhiên cũng sẽ không ở vấn đề nhỏ này bác hắn mặt mũi, cười lớn ra hiệu có thể yên tâm:
“Tống huynh yên chí, Lục Phiến Môn làm việc công bằng nghiêm chính, ai gây ra người đấy chịu, sẽ không giận chó đánh mèo trách tội sang người khác.”
Một phen lời này ở đây người hết thảy không tin, nhưng có lão Vu cái này
bảo đảm vậy chắc sẽ không vấn đề. Tống đại quan nhân hài lòng vẫy tay:
“Vậy đa tạ Vu huynh. Vu huynh, lão đệ tạm biệt rồi! Có rảnh nhớ đến thăm ta!”
Kia hai người cũng rất nhiệt tình cùng hắn cáo biệt, đợi ngựa chạy đi đến
cuối con đường, người dần dần khuất bóng bọn họ mới giục ngựa phi nước
đại chạy về Dương Nam.
Bây giờ Vu đại thiếu còn cần đem món thập
cẩm này về cho mình lão cha Vu Chính Minh xem mà xử lý đi, nếu không hắn không biết câu chuyện, khi bị người hỏi đến ông nói gà bà nói vịt thì
lại phiền phức.
Tống Khuyết mấy người cũng không nán lại thêm,
việc hôm nay đã viên mãn hoàn thành bọn hắn liền từ chối Thái Thú Dương
Tư Nghiệp mấy lần giữ lại, cũng không quản đống này rắc rối nữa, nhanh
chóng đường cũ phản hồi Mai Trang.
“Hống!!!”
Có Tiểu Hắc một tiếng gầm mở đường, cả con phố lập tức trở nên tán loạn, muôn người đổ
xô ra ngoài nép vào một góc nhìn con này cuộc đời hiếm thấy cự hổ, lòng
ao ước vô cùng.
Trên kia ngồi là Linh Giang đệ nhất cao thủ Hắc
Kim Cương Tống Khuyết? Quả nhiên vừa to vừa cứng, bên hông lắc lư hai
quả cũng to, thật sự mãnh nhân vậy!
......
“Thiếu gia, các ngươi về rồi!”
Phong trần mệt mỏi chạy về Mai Trang, trời cũng đã chuẩn bị tắt nắng. Đón
nhận Dương Mật 3 người chạy ra lo lắng quan tâm, Tống Khuyết cũng chỉ
kịp trấn an mấy câu vậy rồi lần nữa dẫn theo Hùng Bá, Nhiếp Phong, Tả
Mục ba người bôn ba chạy vào Thanh Hà thành thêm một chuyến.
Cũng
may khi nãy trong lúc chờ đợi quan binh kiểm kê tang vật, hắn đã kịp tắm rửa qua và thay bộ khất cái trang phục. Bây giờ cũng không cần phải tốn thời gian vào nhà chỉnh đốn tư dung.
Còn chưa vào thành, dường
như có chuẩn bị trước, từ xa xa vệ binh trông thấy khổng lồ cự hổ tiến
đến đã tập thể hò hét rung trời:
Những binh lính này tự nhiên không nhìn nhầm người, thấy Tống đại quan nhân
đến gần liền kích động ùa ra, cũng không quản cái mẹ gì quân kỷ trật tự, tất cả mặt hưng phấn đỏ bừng bừng dâng lên lời chúc:
“Tống thiếu, chúc mừng ngài, hôm nay ngài đánh bại Đỗ Như Hối trở thành Linh Giang
đệ nhất cao thủ, toàn bộ Thanh Hà huyện cũng vì ngài mà tự hào.”
Chuyện diễn ra từ sáng, bên này huyện thành cũng đã sớm nhận được tin tức nên
mọi người biết việc Tống Khuyết cũng không thấy lạ. Chỉ là bọn họ nhiệt
tình thế này để hắn rất là cảm động.
“Cám ơn các vị huynh đệ, cũng là nhờ các ngươi ngày đêm vất vả giữ gìn trị an, chúng ta mới có thời
gian an nhàn mà tu luyện như thế này.”
“Tống thiếu ngài quá lời,
đều là đám chúng tra chức trách!” – Được vị này đại gia khen tặng, mấy
người đều vui như mở cờ trọng bụng. Cười hớn hở một hồi rồi nhanh chóng
quát dẹp đường.
“Tống thiếu ngài mời đi, Nguyệt Khuyết Các chư vị cùng trong thành mấy vị đại nhân hẳn đang chờ đợi ngài đây.”
“Được, đa tạ các huynh đệ! Lần sau có rảnh ta sẽ xin mời mọi người uống rượu!”
Tuy biết chỉ là lời xã giao nhưng đám vệ binh cảm thấy rất mát lòng, đều
khách khách khí khí cười liệt miệng ra tiễn hắn qua cổng.
Ít ra
chúng ta cũng đã từng cùng Linh Giang đệ nhất cao thủ xưng huynh gọi đệ, mấy vị này tinh thần bắt đầu bành trướng, khí thế cũng thấy lên cao mấy phần.