Dẫn đầu chính là một người cực kỳ to lớn da đen nam tử tay nắm song chùy,
dưới thân hắn cưỡi tọa kỵ đồng dạng là một con hổ màu đen khổng lồ, vô
cùng bá khí. Kẻ này chính là Hùng đại gia.
Bây giờ ở nhà đã có
Thải Hồng bảo vệ, quanh khu Linh Giang cũng không cần lo lắng thằng nào
chán sống ghé qua gây sự, vì thế Tống Khuyết lần này chuyến đi chính là
đưa ra lực lượng mạnh nhất. Hắn, 5 vị gia tướng cùng Tiểu Hắc hết thảy
có mặt.
Hùng Bá cũng là lần đầu được cưỡi Tiểu Hắc uy phong một
hồi, lúc này đang hứng thú bừng bừng giục nó phi nhanh, một mình chạy
phía trước mỹ kỳ danh cho đoàn người mở đường đây.
Theo sau mấy
người đều là ước ao không được, ngay cả Tuệ Vô cùng Vu Ngọc Đức, khi nãy nhìn thấy Tiểu Hắc lần đầu cũng thiếu chút mù cả mắt chó. Đơn giản là
quá uy vũ rồi.
“Tống huynh thật sự bao dung với hạ nhân.”
Dù trong lòng khá âu sầu, Vu Ngọc Đức còn là không khỏi đối với Tống gia
giơ lên ngón cái ngợi khen. Thực sự không cùng mình hạ nhân đố kỵ, có đồ tốt cũng không nhất thiết chiếm đoạt về mình, chủ nhân như thằng này
quả thật đốt đèn lồng cùng tìm không thấy.
Được người khen ngợi
Tống Khuyết tự nhiên vui vẻ, cười lên sang sảng khách khí một phen sau
thấy bên cạnh vị này đại thiếu mặt giăng đầy mây đen, hắn liền cho đối
phương chỉ điểm:
“Vu huynh có phải đang lo lắng nếu xảy ra chuyện
gia phụ sẽ bị trách phạt? Nếu là như thế xin mời cứ yên tâm, theo ta,
lần này Vu đại nhân không những vô tội, mà còn là lập được một đại công, bên trên cần ban thưởng mới đúng là.”
Dưới địa bàn quản hạt mau
thành ma nhân hang ổ, vậy mà bảo không phạt còn khen, đây là cái quần
què gì oai lý tà thuyết? Vu Ngọc Đức ngoài mộng bức vẫn là mộng bức, vội vàng giục ngựa lại gần cầu khẩn:
“Không biết Tống huynh có cách gì, mời dạy ta.”
“Ha ha, Vu huynh khách khí, những kế sách này tất cả đều là do ta dưới
trướng vị này Tả Mục tiên sinh nghĩ ra. Để hắn nói lại cùng ngươi thì rõ ràng hơn.”
Tống đại quan nhân cười lớn một tiếng rồi đem lão Tả
đẩy ra, nghe vậy kể cả vị này nhân huynh cùng Tuệ Vô hòa thượng đều hai
mắt đăm đăm nhìn về tiên phong đạo cốt Tả tiên sinh.
Thật sự khi
nãy giới thiệu nhìn thằng này bán tướng, cả hai đều đã cảm thấy không
tầm thường rồi. Quả nhiên không ngoài sở liệu, hóa ra còn là một vị đa
mưu túc trí đại ngưu nhân, Vu Ngọc Đức ghìm ngựa sang gần sát hắn người
rồi đưa hai tay lên thi lễ.
“Hóa ra là Tả tiên sinh diệu kế, mời tiên sinh cho tiểu tử chỉ điểm bến mê.”
Tả thần côn nhìn vị này đại thiếu cung kính lễ độ như vậy thì cực độ hài
lòng, dù đang cưỡi ngựa chạy nhanh tiện nhân này còn không quên lắc lư
cái quạt rồi giơ tay vuốt nhẹ chòm râu một cái mới bắt đầu khí khái hào
hùng chỉ điểm giang sơn.
Tất nhiên trong đầu hắn chả nghĩ ra được
cái mẹ gì, tất cả đều là Tống Khuyết, Dương Kế Nghiệp cùng Nhiếp Phong
mấy người suy tính. Nhưng sau cùng cân nhắc, Tống đại quan nhân còn
quyết định đẩy Thần côn này một phen cho hắn đứng lên trước đài.
Sau này Tống gia lớn mạnh rồi, mọi việc không thể lúc nào cũng cần hắn đi
làm. Cũng cần vài người có thể gánh được một phen trọng trách, vì thế
trước tiên tạo thế, xây dựng uy tín cho đám thuộc hạ cũng là việc cấp
bách nên làm.
Tả Mục không thể đánh nhau mà nổi tiếng, vậy chỉ có
có thể kiếm đi nét bút nghiêng, marketing thằng này thành một vị trí kế
siêu quần trí tướng chứ sao.
Ít nhất về khoản chém gió, Thần côn này liền không biết thua ai, lúc này nước bọt tung bay cao đàm khoát luận:
“Vu công tử, thực ra Hoàng Trạch việc này ban đầu các ngươi Lục Phiến Môn
cũng đã phát hiện, nhưng muốn trường tuyến thả câu, dụ ra đứng sau màn
hắc thủ Huyết Y Tôn Giả nên mới giả ra một bộ không hay biết gì.
Cuối cùng bây giờ đã tìm được tặc nhân hang ổ, Vu đại nhân liền sai người âm thầm tiêu diệt, lần này cử ngài đến đây cũng chỉ để giải quyết nốt nó
đám dư đảng mà thôi.”
Cha ta vậy mà đã biết, sao ta không nghe được tin tức gì?
Vu Ngọc Đức đầu đầy chấm hỏi, ngẩn người một lát hắn mới bừng tỉnh hiểu ra, kích động truy vấn:
“Tả tiên sinh, ý ngươi là ...”
“Không phải ý của chúng ta, mà sự thật vốn là như vậy. Lần này sợ Hoàng Trạch
nghe được gió lay cỏ động liền chạy trốn, ngài phụ thân mới không đại
động can qua, chỉ cử ngài âm thầm tiến đến làm việc.
Lo lắng đối
phương võ công cao cường, Vu thiếu liền đi qua Thanh Hà nhờ nhà ta thiếu gia trợ giúp, cộng đồng giúp ngài cùng Lục Phiến Môn thanh trừ nội bộ.”
Còn có thể như thế trợn mắt nói dối? – Vu đại thiếu tâm hồn như được khai
sáng ra một chân trời mới. Tai vểnh lên chăm chú lắng nghe Tả tiên sinh
tiếp tục dạy bảo.
“Ngài phụ thân hẳn cũng chưa làm Tuần Sát Sứ
được chục năm đi? Kia ma đầu theo như điều tra đến nơi này tiềm phục đã
hơn chục năm, như cái kia Hoàng Diệp Trấn Lữ Thành Tài tiềm phục 7, 8
năm chính là minh chứng rõ nhất.
Như vậy tiền nhiệm bất lực chính
là cùng Vu đại nhân vô can, ngài chỉ là bị gian nhân che giấu, nhưng sau đó bằng vào kinh nghiệm nhiều năm phá án của mình dần dần đã tìm ra
được chân tướng. Lần này càng là đến một lần đại giăng lưới, đánh sạch
tất cả Huyết Ma dư đảng, còn cho Dương Nam bách tính một mảnh thanh
bình.”
“Nghĩ đến Lục Phiến Môn chư vị đại nhân cũng sẽ đối với
hành động này cho ra cực lớn ngợi khen. Trong quá trình làm việc không
thiếu được xảy ra một chút thiếu sót, nhưng chỉ là mấy chi tiết nhỏ nhặt không ảnh hưởng đại cục mà thôi, thiết nghĩ mọi người đều sẽ không
trách mọc nặng nề.”
Từ đó trong ta bừng nắng hạ, mặt trời chân lý chói qua tim.
“Thật sự nghe quân một buổi thắng mười năm đọc sách.”
Có người chỉ điểm bến mê Vu Ngọc Đức trong đầu u ám lập tức được quét sạch sành sanh, lúc này kích động dật vu ngôn biểu ghìm ngựa chắp tay bái
dài:
“Ngọc Đức đa tạ tiên sinh dạy bảo, cũng đa tạ Tống huynh đệ
giúp đỡ. Nếu việc này là thật sự, Vu gia chúng ta xin thiếu nhị vị một
đại ân tình.”
Nếu việc này là thật, Tống Khuyết hành động này coi
như giúp Vu gia tránh qua một kiếp cũng không quá, vì thế cái này ơn huệ là không hề nhỏ. Vu Ngọc Đức trịnh trọng như thế cũng là tất nhiên.
“Vu huynh không cần như thế khách khí, ta cùng Tuệ Vô thân như huynh đệ,
giúp các ngươi việc cũng là đáng phải làm, chuyện nhỏ mà thôi.” – Tống
gia không quan tâm chút nào những cái đó lợi thế phù hoa, rất tiêu sát
khoát tay không cần rồi.
“Thiếu gia nhà ta nói đúng, Vu thiếu
không cần khách khí. Hơn nữa nếu việc nhà ta thiếu gia tiêu duyệt Huyết Y Tôn Giả truyền ra, không chắc sẽ gây nên Huyết Ma Giáo người tiến đến
trả thù, vì thế cái này công lao vẫn là để Vu thiếu cùng Vu đại nhân ra
mặt thì thỏa đáng hơn.” – Tả Thần côn bộ dáng học được mười phần, phe
phẩy quạt lông trí châu nắm chắc chỉ ra trong đó yếu hại.
Nghe vậy Vu Ngọc Đức càng nể phục rồi, lần nữa chắp tay bái:
“Tiên sinh nói đúng lắm, Tống huynh yên tâm. Việc này ta sẽ không để ngươi bị liên lụy, sau này có việc gì sai khiến cứ việc cho người đến tìm ta
truyền lời, tại hạ nhất định sẽ không chối từ.”
“Grừ!!!!”
Mấy người còn tâng bốc nhau một phen, nhưng phía trước dẫn đường Hùng, Hắc
hai đứa phát hiện sau lưng đoàn người mãi không chạy lên, lúc này dừng
lại gào lớn một tiếng.
“Ha ha, chúng ta cần phải tiếp tục đi thôi. Đợi giải quyết xong cái kia lão tặc lại tiếp tục nói chuyện chưa muộn.”
“Tống huynh nói đúng lắm, quan trọng trước mắt vẫn là bắt được tặc nhân về quy án, chúng ta tiếp tục lên đường thôi.”
Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh Vu đại thiếu lúc này vui vẻ quát lớn một
tiếng, đoàn người lần nữa tiếp tục giục ngựa chạy về phía Linh Giang.
......
Linh Giang Thành, Đông môn.
Chỗ này vốn cũng không phải vị trí màu mỡ cho lắm, bởi ngoại trừ Thanh Hà
huyện chỗ này cũng không còn cái gì thương đạo xuất nhập, hơn nữa các
thương nhân đa số đi đường thuỷ, chính vì vậy đám lính canh gác cổng
nhận nhiệm vụ tuần tra bên này đều là một đám nghèo rớt dái.
Cũng
may, năm gần đây theo bên kia huyện thành một vị mãnh nhân quật khởi,
bách tính cùng xe hàng đi lại thường xuyên hơn, mấy vị binh gia này ngày tháng mới dần dần khởi sắc.
Sáng hôm nay, đang như thường lệ thu tiền phí vào thành đám lính canh bất ngờ nghe thấy trên đầu tường đồng
nghiệp tiếng nhốn nháo hoảng loạn, không nhịn được bọn họ cũng dừng tay
công việc nhìn về xa xa.
Cái này không, tất cả đều thiếu điều doạ đái.
“Gàoooo ..Ô!!!”
Chỉ thấy rất xa, một con hắc hổ to như mấy chiếc xe ngựa vậy chở theo một
vị phi châu đại lão đang ầm ầm hung mãnh chạy về bên này.
“Hổ yêu công thành!”
Không biết là vị nào trúng độc đám giang hồ thuyết thư hơi nhiều, lập tức
liên tưởng đến trong đó một cái kinh khủng cố sự liền há mồm gào lớn một tiếng.
Nhất thời, Đông môn lâm vào bạo loạn, cả bách tính lẫn
quan binh cũng không nữa quản chính mình đang mang theo đồ đạc, đua nhau nhốn nháo tìm chỗ hiểm yếu trốn đi.
“Gừ!!!!”
Đến người tự
nhiên là Hùng đại gia, chạy đến trước cổng thành khoảng trăm trượng hắn
liền ghìm Tiểu Hắc lại, yên lặng đứng chờ nhà mình thiếu gia.
Núp
trên tường thành quan binh hé đầu lên liếc nhìn một cái, thấy thằng này
hung ác tướng mạo lại càng sợ hãi lập tức rụt đầu, ho nhẹ một tiếng cũng không dám vang.
Đơn giản quá doạ người, thân thể to lớn không hợp thói thường không nói còn đặc biệt bặm trợn. Hai mắt như chén con trừng lên hung hãn, trên đầu, trên mi không có một sợi lông, cả người da thịt màu đen bóng lấp loé kim loại vẻ hàn quang. Quả thật cùng tiểu thuyết
hoá hình yêu thú rất giống, mà dù không phải nhìn kẻ này bắp tay to như
cây cột thế kia cũng hiểu không phải hạng dễ trêu, vì mạng nhỏ vẫn cứ
nằm im thở ô xy tốt lắm.
Không ra một lát thì Tống Khuyết mấy
người chạy đến, đợi thấy Đông môn tan hoang cảnh tượng sau hắn cũng hơi
ngượng ngùng. Không cần nghĩ cũng biết tất cả đều là ngốc Hùng cùng Tiểu Hắc gây họa.
Ẩn nấp cho Đao Tử một cái thủ thế, để lại thằng này
phía sau giải quyết công việc, 6 người liền tiếp tục nhanh chóng lên
đường, hướng Thái thú phủ chạy đi.
“Chư vị không cần hoảng loạn,
chúng ta là Thanh Hà huyện Nguyệt Khuyết Các người. Vừa rồi có gây nên
đại gia bối rối thật sự không phải, không biết nơi này canh gác đội
trưởng là vị nào.”
Nghe thấy tiếng người, hơn nữa đối phương lại
xưng là bên cạnh huyện thành nhân sĩ sau đám quan binh mới nhất tề thở
nhẹ một hơi, lúc này mới dám đứng ra nói chuyện.
“Hóa ra là Nguyệt Khuyết Các Tống Các chủ tới, tại hạ là Đông môn hộ thành đội trưởng, ra mắt huynh đài.”
“Vừa rồi gây nên náo loạn mong chư vị huynh đệ chớ trách. Ở đây có chút bạc
vụn nhà ta Các chủ gửi đến mọi người để bù đắp phí tổn thiệt hại, xin
mời Đội trưởng đại nhân nhận lấy.”
Đao tử cũng không có thời gian
tại nơi này dây dưa, nhìn thấy người xuất hiện liền nhanh mồm giải thích rồi lấy ra một nén bạc lớn dùng xảo kình khẽ ném không sai không lệch
rơi xuống tường thành trước mặt đối phương.
Làm xong hết thảy hắn
còn khẽ chắp tay tỏ vẻ tạ lỗi xong mới nhanh chóng giục ngực đuổi theo
chạy đằng trước thiếu gia đoàn người.
Đợi tất cả đã đi xa, xung
quanh người không biết từ chỗ nào ẩn nấp lúc này ồ ạt lao ra, cũng trước không quản mình đồ vật mà lại quay sang nhau thất chủy bát liệt.
“Kia người cưỡi cự hổ chính là Nguyệt Khuyết Các Tống Khuyết Các chủ, quả
nhiên uy vũ bất phàm khác hẳn thường nhân. Thảo nào tuổi trẻ đã có như
thế kinh người thành tựu.”
“Không sai không sai, không dối gạt
chư vị, vừa thấy Tống Các chủ ta đã bị hắn bá khí chấn nhiếp, thiếu điều quỳ xuống cúng bái. Thật sự là có vương giả chi tư.”
Không ra một lát, tin Tống gia dẫn người đến diệt Linh Giang Bang liền truyền khắp toàn thành.