Đã qua rằm mấy ngày
nhưng đêm nay ánh trăng còn tính rõ ràng, đáng tiếc có lẽ sơn dã thôn
dân không có thói quen thức khuya, chính vì thế cũng không ai nửa đêm ra ngoài ngắm trăng. Nếu không rất có thể đã phát hiện một vị tiên trưởng
đang bám đùi đại điêu ngao du trên đầu bọn họ.
Tả Thần côn trải
qua mấy phút đầu sợ hãi sau lập tức thích ứng, ngược lại rất thích thú
với phương thức di chuyển mới này, bắt đầu có tư có vị theo lời thiếu
gia nhìn ngắm phía dưới phong thổ.
Trước tiên trải qua đông đúc
dân cư Bắc Liêm Huyện không có gì thu hoạch, đến địa điểm cuối cùng một
cái sơn thôn nhỏ gọi Tang Tuyền Thôn sau, cuối cùng không phụ mong đợi,
lão Tả đã có trọng đại phát hiện.
Cẩm nhận dưới chân Tả Mục điên cuồng giật tay, Tống Khuyết lòng cực kỳ kích động.
Cuối cùng không uổng chuyến này, hắn lập tức quay đầu, kéo theo con hàng này trở về ban đầu đỉnh núi.
“Làm sao lão Tả, đã tìm được ma nhân tung tích chưa?”
Tia Chớp vừa thả người xuống, Tống lão gia đã gấp không chờ nổi vội vàng tiến lên hỏi thăm. Tả Mục cũng là hưng phấn quát lên:
“Thiếu gia, không phụ mong đợi. Quả nhiên ngài dự đoán không lầm, tại bên kia Tang Tuyền Thôn có ẩn dấu một đại ma đầu.”
“Mau mau cho ta nói kỹ càng.” – Cuối cùng coi như tìm được, Tống đại quan nhân vui mừng quá đỗi.
Tả Mục không dám chút nào chậm chễ, lúc này cẩn thận cho hắn giảng giải.
“Bên đó có một gian miếu thờ hay phật tự đại loại như thế, ở lưng chừng núi
góc rìa ngoài thôn. Những chỗ như này thu hương hỏa nguyện lực, bao
quanh nó đều là một lớp vụ khí màu xám, tặc nhân dùng cái này để ngụy
trang che dấu lệ khí của bản thân, nếu không phải đêm nay có ánh trăng,
có lẽ ta còn là không thể nào phát hiện.”
“Có phải là một gian đơn độc bỏ hoang Sơn Thần Miếu ngay bên ngoài cửa thôn Tang Tuyền tầm nửa
dặm đường.” – Tống Khuyết 2 mắt tinh quang lóe lên.
“Đúng đúng thiếu gia, chính là chỗ đó!”
Được Tả Mục gật đầu xác nhận, Tống đại quan nhân kích động nắm chặt hai tay.
Hoá ra lão tặc này vậy mà trốn ở chỗ đó!
Mấy chỗ vắng vẻ như này hay các sơn trang, trạch viện ven núi chính là Tống Khuyết trọng điểm mục tiêu tìm kiếm, tự nhiên trong đầu vẫn có chút ấn
tượng.
Dường như chỗ này trước mình cũng đã đến xem qua nhưng
không thấy bóng người liền không chú ý nhiều hơn. Vậy hẳn Huyết Y Tôn
Giả dùng cái này kiến trúc làm che mắt thế nhân, bản thân hắn còn là
trốn ở gần đó hang động, hay kiến trúc ngầm đại loại thế.
Thật sự
quá nhiều địa điểm, thời gian lại cấp bách, Tống đại quan nhân cũng
không thể nhất nhất điều tra kỹ, bỏ sót cũng là tất nhiên.
Chứ
nếu cẩn thận cho người điều tra, địa điểm Sơn Thần Miếu tại Tang Khê
thôn này thường xuyên có lời đồn chuyện linh dị xảy ra chắn chắn sẽ gây
nên Tống Khuyết chú ý.
Cũng may, bên người còn có Tả Thần côn đáng tin cậy.
“Thiếu gia, đối phương vậy hẳn cũng hiểu về trận pháp, vậy mà không biết dùng
biện pháp gì đem bản thân ma khí thu gọn lại thành một điểm đen giấu sâu bên trong căn miếu, bên ngoài lại có một lớp hương hỏa khí bao bọc, rất khó phát hiện.
Nếu không phải ngài trước đó nhắc nhở, ta còn là
sẽ không để ý đâu. Thực sự nhìn mà giật mình, lệ khí đen đặc nhưng sâu
tận bên trong lại mang đỏ, thật như sắp thành nghiệp hỏa. Này lão ma
không biết là đã làm bao nhiêu việc táng tận thiên lương mới có khủng bố như thế nghiệp lực.”
“Thiếu gia, cái này nhất định phải cẩn thận!” – Lão Tả lòng còn run sợ khuyên chân tình một câu.
Hắn thiếu gia tự nhiên sẽ không nghe vào trong lòng, hỏi cặn kẽ Tả Thần côn mấy vấn đề chi tiết, Tống đại quan nhân mới bắt đầu từ trong ngực áo
lấy ra Tiểu Yến Tử, phụ thân lên nó rồi nhanh chóng tiến về bên kia tự
thân dò xét một lần nữa.
Nhưng đáng tiếc, có vẻ ban đêm Huyết Y
làm việc càng trở nên không kiêng kỵ, xung quanh Sơn Thần Miếu lúc này
vậy mà bao bọc đầy các loại quỷ hồn canh giữ, Tiểu Yến Tử còn chưa đến
được gần đã cảm nhận thất không thiếu những luồng ác niệm xông tới.
Gặp cảnh này hắn liền gần như 100% xác định nơi này là Huyết Y ổ không sai.
Sợ kinh động lão Huyết, Tống Khuyết đành chấm dứt ý niệm điều tra, lúc này mới hài lòng dắt theo Tả Mục trong đêm chạy về Mai Trang.
Tuy bây giờ cực có khả năng đã tìm được ổ của lão Huyết, nhưng muốn tấn công úp sọt thằng này cũng cần phải có thời gian lên kế hoạch một phen, hắn còn cần tìm hiểu địa hình, tin tức kỹ càng hơn nữa, không thể vội nhất
thời.
…..
Cùng lúc đó,
Linh Giang Bang, Tụ Nghĩa Sảnh.
Đỗ Như Hối như con bị thương mãnh thú giấu mình trong bóng đêm, chỉ thấy
hắn ngồi hãm sâu vào trong ghế, ngay cả bên cạnh đèn dầu cũng không
thắp, chỉ thấy một âm u bóng người cùng hai con mắt lập lòe hàn quang
nhìn ra phía trước.
Đứng đối diện phía dưới 8 vị Trưởng lão cũng
hơi rét, nhưng cũng không ai dám bày tỏ khó chịu gì, một người trong đó
còn là căng da đầu tiến lên nói chuyện:
“Báo cáo Bang chủ, chúng
ta người đã đi dò la tin tức trở về. Huyết Thủ đại nhân khẳng định
chuyện lần này cùng Thiên Độc Tông không có liên quan, Nguyễn La Thăng
Tông chủ giữ lời hứa, tuyệt đối sẽ không chủ động tìm chúng ta bang trả
thù.
Đồng thời, còn có một tin tức khác cực kỳ quan trọng. Đó
chính là Tống Khuyết tiểu tử kia không biết làm cách nào kiếm được Độc
Long Đảm đem dâng lên cho Nguyễn Tông chủ, bọn hắn Nguyệt Khuyết Các
hiện giờ cũng đạt được tư cách cùng Cự Mộc Thành thông thương.”
“Hơn nữa .... ngay trước khi Hạc Trưởng lão xảy ra chuyện mấy ngày, thuyền hàng đầu tiên của bọn chúng vừa trở về Thanh Hà.”
“Ầm!!!”
Đỗ Như Hối còn chưa mở miệng, hắn trên thân bạo lệ khí tức tràn ra đã đem dưới thân ghế gỗ chấn cho nát bấy.
Chỉ thấy vị này Linh Giang Bang Bang chủ cứ đứng đấy, giấu mình sau bóng đêm, mặt vặn vẹo như ác quỷ lạnh lùng rít lên:
“Tống Khuyết! Hóa ra tất cả đều là hắn! Bản tọa thề phải ăn thịt uống máu kẻ này mới có thể giải được trong lòng mối hận.”
Tụ Nghĩa Sảnh không khí như hàng xuống không độ, một đám cao tầng trưởng
lão câm như hến, tay chân run rẩy cố gắng chịu đựng. Cũng may, đúng lúc
này bên ngoài có người tiến đến:
“Báo!”
“Chuyện gì!” – Lão Đỗ phẫn nộ quát lớn.
“Bang chủ, Kim La Thống lĩnh đã trở về!”
Hóa ra là Linh Thần Vệ Thống lĩnh trước đó mấy ngày được hắn cử đi Giang
Nam một chuyến đã thành công quay lại, Đỗ Như Hối lúc này mới chuyển
giận làm vui, kích động quát lên.
“Mau cho vào!”
Hầu như đồng thời, cánh cửa Tụ Nghĩa Sảnh đã được đẩy ra, một vị cao lớn nam tử từ đó nhanh chóng bước vào:
“Ra mắt Bang chủ, thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh trở về.”
“Ha ha, tốt lắm. Trở về đúng lúc bản tọa cần, các vị trước lui đi!”
Xung quanh 8 vị Trưởng lão như được đại xá, lúc này vội vàng chắp tay khom
người rời đi, thủ vệ bên ngoài còn nhân tiện đem cửa khép lại, nghiêm
cẩn cảnh giới xung quanh.
“Ta nghĩa ca có gì chỉ bảo?” – Đợi người đi hết, Đỗ Như Hối đã gấp không chờ nổi lên tiếng hỏi thăm.
Vị kia Kim La Thống lĩnh cũng không dám chậm trễ, lập tức kể ra:
“Hồi Bang chủ, Bắc Hà đại nhân nói bận việc không thể rảnh tay được, nhưng
có gửi đến cho ngài 2 thứ đồ vật có thể giúp ngài vượt qua cửa khó. Cụ
thể thế nào trong thư Bắc Hà đại nhân có ghi rõ ràng.”
Nói rồi đồng thời còn từ trong ngực áo lấy ra một lá thư cùng 2 dạng đồ vật gồm một tấm lệnh bài cùng 1 bình sứ dâng lên.
Đỗ Như Hối vui mừng đem đồ vật thu lấy mới hài lòng gật đầu:
“Vất vả ngươi, trở về nghỉ ngơi đi!”
“Không dám, thuộc hạ cáo từ!”
Kia Kim La Thống lĩnh cũng không phải người hay lời, lúc này liền cúi đầu
cáo lui, để lại trong phòng còn một mình lão Đỗ bắt đầu nghiên cứu lên
đồ vật.
.....
Ngày hôm sau, từ sáng sớm Tống Khuyết cùng Dương
Kế Nghiệp 2 người đã từ biệt gia nhân, cải trang một phen liền âm thầm
chạy đến Bắc Liêm huyện, ở đó thuê một gian biệt viện làm nơi tạm trú.
Chỗ này cách Sơn Thần Miếu cũng chỉ có hơn 3 dặm đường, đề phòng trường hợp có tìm thấy lão Huyết, muốn làm gì cũng là thuận tiện.
Hắn cùng
Hùng Bá, Nhiếp Phong, Đao Tử bộ dáng quá dễ nhận ra rồi, vì thế lần này
chỉ mang theo lão Dương thuận tiện sai việc, còn bản thân thằng này thì
trốn biệt tại trong nhà, không thò đầu ra đường một phút.
Tiếp đó 2 hôm, cũng không có đại sự gì phát sinh.
Những ngày này, Tống Khuyết chính là chuyên tâm điều tra chỗ kia Sơn Thần
Miếu. Tuy còn chưa nhìn thấy mặt Huyết Y Tôn Giả một lần, nhưng đã phát
hiện không thiếu manh mối quan trọng.
Chỗ này miếu thờ chỉ có 1
gian cũ kỹ đại điện như vậy, nhìn tưởng như bỏ hoang nhưng thi thoảng
vẫn có khá nhiều thôn dân đến đó thắp hương cúng bái.
Hơn nữa nghe trong Huyện thành truyền ngôn, tại đó có một vị lão đạo sĩ quản lý,
nhưng bình thường lão đầu này thần long thấy đầu không thấy vĩ nên đa số thời gian không gặp bóng người thôi.
Đó rất có thể là vỏ bọc của
Huyết Y con hàng kia, vì bảo vệ chỗ này tư mật, ban đêm nó còn thả ra
rất nhiều quỷ quái đi xua đuổi dám đến gần bách tính. Thông minh ở chỗ
là thằng này khống chế điều độ rất tốt, chỉ dọa chứ không gây án mạng,
dần dà người dân cũng rất ít dám lảng vảng qua đây, nhất là khi trời
tối.
Ban ngày dương khí chính thịnh nhưng thật ra không vấn đề,
Tiểu Yến Tử cũng là nhân cơ hội đó đến chỗ này điều tra một lần nữa, lần này cuối cùng đã tìm thấy mật đạo.
Hóa ra bên trong gian thờ,
ngay dưới chân tượng sơn thần chính là cửa vào. Trước Tống lão gia hắn
cũng từng bay qua thả ra Lĩnh Vực dò xét một phen, nhưng lão Huyết không biết là dùng biện pháp gì, hay là như Tả Thần côn lời là ở mặt ngoài
phủ lên một lớp phong ấn. Hắn Lĩnh Vực đảo qua thật cũng giống như mặt
đất bình thường, không có gì khác biệt.
Lần này đã biết trước,
Tống Khuyết mới cẩn thận để Lĩnh Vực thấm xuyên vào thăm dò, quả nhiên
cuối cùng mới tìm ra được chân tướng.
Đáng tiếc là Huyết Y con
hàng kia không biết đang làm gì đến giờ còn chưa từng thấy mặt, có lớp
này phong ấn cản trở, hắn Lĩnh Vực cũng chỉ có thể dò xét được phạm vi
gần 20m, còn chưa nhìn thấy bên kia cuối mật đạo quang cảnh đâu.
Không còn cách, Tống đại quan nhân đành tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.