Một thanh niên khuôn mặt anh tuấn, dáng vẻ hoàn mỹ tràn đầy lực lượng
đang dùng quyền cước liên tục đánh đổ những gốc cây trong rừng.
Gần đó, một nữ tử lặng im ngồi dựa vào một cây to, từng tia nắng xen qua kẽ lá khẽ chiếu xuống, tô đậm dung nhan tuyệt đẹp, càng thêm sáng tỏa của
nàng, ánh mắt long lanh không tự chủ khẽ nhìn theo bóng dáng người thanh niên giống như luôn có một loại mị lực vô hình cuốn hút kia.
Bởi vì Văn Trung không yên tâm để nàng một mình, nên cũng luôn để nàng ở
cách bản thân không xa, tuy vậy hắn cũng không phát hiện ánh mắt chăm
chú của Tiểu Long Nữ lúc này.
Hơn nữa, chính hắn cũng không biết
được sau khi năng lượng cải tạo, thân thể hắn dường như đang phát triển
theo một hướng hoàn mỹ nhất, hình dáng thì hắn vẫn là hắn, nhưng thực sự lại có chút đẹp trai, tuấn tú hơn trước.
Dáng vẻ hiện giờ kết
hợp với loại mị lực vô hình kia của hắn, dù không đến mức khiến người
khác phải say mê, yêu thích không rời, nhưng cũng để cho người ta vừa
nhìn đã có thiện cảm hơn không ít.
Dù sao cái đẹp mọi người đều ưa thích a... tất nhiên, cũng loại trừ một số trường hợp đặc biệt ra.
Thực tế, Tiểu Long Nữ cũng không phải hoàn toàn bị cuốn hút vì thứ mị lực
hay vẻ đẹp bên ngoài này, mà nàng đang có chút tò mò nghi hoặc, không
hiểu sao hắn hôm nay lại chỉ ngồi vận công một chút rồi kéo nàng qua đây thực hiện hành vi "phá hoại" này.
Luyện võ cũng không tất yếu phải cứ đánh vào cây như vậy a!
...
- Đến!
Văn Trung bỗng xuất hiện tại một nơi khuất người trong thành trì từng đến trước đó.
Ánh sáng kì dị trong mắt hắn khẽ lưu chuyển, con ngươi đảo qua một lượt xung quanh.
- Hẳn là nơi kia!
Hắn rất nhanh quyết định, sau đó nhắm về một hướng mà đi tới, trên người vác theo một lượng lớn cây gỗ.Vì hắn sử dụng khả năng dịch chuyển để đi đến thành trì này, nên không thể mang theo Tiểu Long, bởi hắn còn chưa biết nàng đã chứng kiến qua năng
lực của mình, vậy nên hắn không muốn để lộ ra, chỉ có thể để nàng ở lại
hang núi.
Sau khi, đến một hiệu mộc lớn trong thành bán ra toàn
bộ số gỗ mà hắn chặt được hồi sáng, Văn Trung dự định mua một chút vật
dụng sinh hoạt thường ngày, bởi lẽ hắn cũng không có dự định sống kiểu
thuần hoang dã.
Tuy nhiên, bán đi một lượng lớn cây gỗ, nhưng Văn Trung cũng chỉ đủ tiền mua một vài đồ dùng cơ bản mà thôi, dù sao cây
gỗ ở thế giới có phần tương tự với thời kì phong kiến này cũng không có
quá nhiều giá trị.
Tìm đến các cửa hàng, thuận tiện dạo quanh
ngắm nghía thành trì này một vòng, sau khi đến một nơi giống như bán đồ
gốm sứ, hắn dùng số tiền cuối cùng mua được một ít bát đĩa, liền rất
nhanh lại trở thành kẻ rỗng túi, vậy nên cũng lựa chọn quyết định quay
trở về.
" Cẩn thận "
Chỉ là, ngay khi hắn vừa bước ra khỏi cửa tiệm, một cây phi đao từ xa bất ngờ phóng đến ngay giữa ngực hắn.
Văn Trung vội vã chỉ kịp nghiêng người qua một chút, theo bản năng để hai tay giơ ra chắn đỡ phía trước.
Chiếc phi đao phóng đến cánh tay hắn nhưng không thể lập tức xuyên thủng qua
phòng ngự cứng rắn và đặc thù của cơ thể Văn Trung, hắn cũng vừa lúc kịp lách ra, nên nó liền xoẹt qua, kéo một vệt dài trên cánh tay của hắn,
rồi phóng qua cắm sâu vào bức tường phía sau lưng.
Văn Trung giật mình nhìn chiếc phi đao, sau đó ánh mắt lại nhanh chóng đảo qua xung quanh.
Vừa rồi, nếu không có chiếc vòng bỗng hảo tâm nhắc nhở hắn, dù sẽ không đến mức bị phi đao kia xuyên thủng, nhưng vết thương có lẽ hẳn không chỉ
sượt qua mà là trực tiếp cắm thẳng vào thêm vài xen-ti nữa cũng khó nói.
Hắn lập tức nhìn qua vị trí gác mái của một căn nhà, nằm cách một đoạn so
với phương ban đầu, được xác định theo hướng chiếc phi đao phóng đến.
Hắn thấy được một người dáng vẻ trung niên tầm 40 tuổi, cả người che kín bởi bộ đồ màu đen, cơ thể bên khá nhỏ gọn đang ẩn nấp nơi đó.
Tuy nhiên, người này lại không biết rằng toàn bộ vị trí cũng như diện mạo
của gã đều bị Văn Trung nhận diện không thể rõ ràng hơn.
Văn
Trung cũng không lập tức vạch trần người này, hắn tỏ ra ngờ nghệch liếc
ngang ngó dọc một hồi, sau đó bực bội không có chỗ phát tiết mà lặng lẽ
rời đi. Thực tế, hắn cũng thật khó chịu:
Hắn muốn tìm hiểu nguyên do trong này.
Sau khi đi đến một khu bỏ hoang vắng vẻ trong thành, Văn Trung mới nhàn nhạt nói:
- Được rồi. Ngươi là ai?
Người kia trước đó vẫn luôn ẩn thân đi theo Văn Trung, lúc này nghe vậy liền
có đôi chút giật mình, kinh ngạc, nhưng gã cũng nhanh chóng quyết định
không tiếp tục ẩn nấp mà bình tĩnh đi ra, lộ ra giọng lành lạnh:
- Người giết ngươi!
- ...
Văn Trung nghe xong thiếu chút nữa không thể kiềm chế.
Thả ngoan thoại như vậy, nếu người dùng là hắn có lẽ sẽ tạo cảm giác vô
cùng bá đạo và dứt khoát, nhưng với vai trò một người tiếp nhận, trong
đầu hắn sớm đã thầm tổ sư cha chín chín tám mốt lần các đời tổ tông nhà
tên này.
Mà người mặc đồ đen cũng cho thấy sự dứt khoát không chỉ ở lời nói, hắn lập tức rút ra môt thanh đao vô cùng sắc bén, lao thẳng
về phía Văn Trung chém tới.
" Má nó, đã không cho người khác biết nguyên nhân, lại còn hùng hổ như vậy. Hừ! Quả thật khiêm tốn chỉ có
nhận khinh dễ. Đã thế trước đập tên này một trận, rồi hỏi rõ cũng chưa
muộn"
Văn Trung không chạy trốn, mà lập tức lựa chọn đáp trả.
Hai người nhanh chóng mở ra một hồi chiến đấu kịch liệt.