Nữ Phụ Thiên Tài! Nổi Danh Thế Giới!

Chương 63: Đi Chơi 2


trướctiếp

Ánh sáng và sự mát mẻ của bãi biển khiến cô thích thú vui đùa với Hoàng Thiên . Hàn Tư Tước ngồi trên xe lăn gần đó , kế bên hắn là Âu Dương Thiên Bảo vẫn đang thất thần nhìn nụ cười và vẻ mặt rạng rỡ của cô .

" Chuyện này là sao ? "

Hắn vang lên tiếng nói hỏi Hàn Tư Tước

" Tuyết nhi bị mất trí nhớ "

" Hử ? "

" Em ấy gặp tai nạn và tôi đã cứu em ấy "

" Sao lại ... "

" Không đưa em ấy về Lãnh gia đúng không ? Vì tôi muốn giúp em ấy "

Thiên Bảo quay qua Hàn Tư Tước , gương mặt âm lãnh hiện hữu

" Giúp ? Đó là việc của anh từ bao giờ ? "

" ... "

" Tôi và cậu ấy từng gặp nhau , tôi hiểu được ít nhiều tính cách của cậu ấy . Và anh đang chiếm giữ cậu ấy đấy "

" Cứ cho là vậy đi "

" Anh ... "

" Nè "

Cô chạy lại gần Hàn Tư Tước mỉm cười , xoay qua Thiên Bảo đưa cho hắn một máy chụp hình

" Chụp giùm tôi đi "

" ... "

Nói rồi cô chạy đi , để lại hắn vẫn thẩn thờ cầm máy chụp hình trên tay . Nhưng rồi cũng chụp lại những khoảnh khắc cô cười vui vẻ và đẹp nhất

" Cậu dường như cũng thích Tuyết nhi "

" ... "

" Sao cậu lại ở đây ? "

" Bàn chuyện làm ăn "

" Thật có duyên ... "

" Vậy sao ? "

" Cậu sẽ không nói ... "

" Ý gì ? "

" Tuyết nhi , em ấy sẽ ở đây "

" Ha ! Chuyện đó còn chưa nói được "

Thiên Bảo đi đến gần hơn chụp cho cô , để lại Hàn Tư Tước với ánh mắt lạnh lẽo âm trầm

_____________

Ánh chiều tà dần ngã xuống , cô thay đồ xong liền đi ăn tối cùng mọi người .

" Này ! Cậu thật sự là bạn của tôi ư ? Sao tôi nhiều bạn thế nhở ?

Cô chạy lại Thiên Bảo mỉm cười vỗ vai hắn

" Chưa tính là bạn ... mà là quen biết "

" Hử ? "

Cô ngây người nghe hắn nói vậy , liền nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của hắn dắt đi

Ra đến bờ biển đang dần tối liền đứng đó , mặc cho mái tóc bạch kim tung bay xinh đẹp . Cô lẳng lặng nhìn về xa xăm

" Sẽ lạnh đó "

Hắn cởi bỏ áo , khoác lên người cô

" Lúc trước tôi là người thế nào ? "

" ... "

Hắn ngây người một lát rồi cũng nhìn về ánh chiều tà

" Rất đặc biệt ... "

" Hở ? Đặc biệt ? Như thế nào ? "

" ... Có thể khiến người khác nhớ nhung và đau lòng "

" ... " Cô ngơ ngác nghe lời nói ấy

" Cậu đã từng làm tổn thương rất nhiều người ... "

" Tổn thương ? Là ai "

Hắn quay qua cô mỉm cười nhạt , đưa tay lên vén lấy lọn tóc đang tung bay trên mặt cô

" Bạch Dương và Trần Vu Nam "

" Bạch Dương ...?

Trần Vu Nam ... ? "

Cô lẩm bẩm nhắc lại , cố gắng lục lọi trí nhớ nhưng vẫn không thể nhớ ra gì . Đôi mài lá liễu nheo lại khó chịu

" Không cần phải nhớ ... "

" Nhưng ... tại sao lại tổn thương họ ? "

Cô quay qua hắn tò mò

" Ha ! Lúc trước ... cậu như một cơn gió . Vô tình mà lướt qua đi vào trái tim người khác . Nhưng đã là một cơn gió thì làm sao có thể buộc lại khi bản tính vốn thích tự do ? Cậu rất vô tình và lãnh cảm , lướt qua và thổi đi những hạt bụi . Lại giống như một dòng nước trôi theo biển khơi . Vô tình lại như cố ý khiến người khác tương tư ... Có lẽ suốt cuộc đời này sẽ không ai có thể nắm chặt lấy cậu . Vì cậu như tinh linh ảo ảnh , khi đến quá gần có lẽ sẽ biến mất ... Tôi không muốn người con gái quan trọng đối với mình bị biến mất . Nên tôi sẽ không đến quá gần và cũng sẽ quan sát cậu từ một góc tối nào đó ... "

Từng lời nói tưởng như bình thản nhưng nếu để ý sẽ thấy xung quanh người con trai này tản ra nỗi đau tản mát . Khóe môi vươn lên nụ cười chua chát

Cô vẫn ngơ ngác mà đưa tay lên tim mình , tại sao nó lại đập lệch nhịp khi nghe những lời nói ưu thương kia

" Tôi là người như vậy sao ? "

" ... "

Hắn im lặng nhìn về nơi xa , đúng ! Hắn đã luôn dõi theo cô , từng thứ xảy ra hắn đều biết rất rõ . Những người con trai yêu cô và bị cô lạnh lùng từ chối . Hay việc cô bị tai nạn và mất tích hắn cũng biết rất rõ . Hắn xuất hiện ở đây không phải tình cờ , mà là hắn muốn nhìn thấy cô . Muốn xem cô có an toàn , muốn biết cô sống ra sao .

Hắn đã biết cô khác lạ , và hắn vẫn sẽ ở một góc tối bảo vệ cô . Hắn không muốn lại gần cô thêm nữa , vì cô sẽ chán ghét hắn mà thôi . Cô không thích ai lại gần và làm phiền mình thì hắn sẽ như một người vô hình để dõi theo cô . Từ lâu hắn đã biết cô khinh bỉ bọn hắn một cách bất thường . Không biết điều gì đã khiến cô chán ghét bọn hắn như vậy , nhưng có lẽ hắn không có quyền biết . Hắn hiểu trái tim mình đã hiện hữu hình bóng của cô . Nhưng hắn lại muốn giữ nó trong lòng , và cố gắng đừng nghĩ tới . Vì hắn không muốn , không muốn bản thân sẽ mù quáng để tình cảm chi phối rồi sẽ cướp giật cô . Hắn không muốn như thế , vì nó sẽ khiến cô bị tổn hại . Hắn muốn cô luôn là một nữ hoàng cao cao tại thượng lạnh lẽo không để ai vào mắt , còn hắn vẫn chỉ là một con người vô hình từ góc tối mà dõi theo cô . Hắn sẽ không để những người nam nhân kia làm tổn thương cô , và mong rằng cô sẽ tìm được hạnh phúc . Suốt cuộc đời này hắn có lẽ không thể nói rằng hắn đã yêu cô . Yêu người con gái vô tình lướt qua đời hắn , dù chỉ trong giây phút ngắn ngũi nhưng vẫn để lại trong hắn một ấn tượng khó quên . Hắn sẽ chi phối tình cảm của chính mình , hắn sẽ không cho phép bản thân làm cô bị tổn thương dù chỉ một sợi tóc ... Tuyệt đối ... sẽ không ...

Bầu trời rộng lớn như nghe thấu tiếng lòng của người con trai ấy , những đán mây bay qua . Ánh hoàng hồn đỏ rực ấm áp chiếu xuống hai thân ảnh . Bãi biển dập dờn gợn sóng . Trên bãi cát ấy đã in hằn bóng dáng của cả hai , cơn gió đã lưu giữ và đưa chúng vào dòng thời gian . Thật bất ngờ khi có một tình yêu âm thầm như thế ... cứ ngỡ rằng hắn cũng như bao nam nhân khác . Nhưng hắn lại chấp nhận mỉm cười đứng phía sau chỉ mong người con gái mình yêu không khó chịu . Trái tim bằng máu ấy đã từ bao giờ chan chứa tình cảm thiêng liêng như vậy , nó không hóa thành màu đen mà vẫn chỉ đơn giản là đỏ . Nó không hề bị tình cảm mãnh liệt ấy chi phối tâm trí , mà lại giữ nó vào góc sâu để lấp đầy khoảng trống . Khung trời rộng lớn kia rồi sẽ về đâu ? Những trái tim đen tối rồi sẽ trỗi dậy ... một cách tàn nhẫn ...


trướctiếp