Nữ Phụ Thiên Tài! Nổi Danh Thế Giới!

Chương 58: Bắt Đầu Điều Thú Vị


trướctiếp

Sáng hôm sau :

Cô từng bước xuống lầu , đôi mắt cô vẫn mơ hồ nhìn mọi thứ nhưng lại rất xa lạ . Cô dừng lại nhìn người đàn ông uy nghiêm ngồi đó . Mái tóc đen tung bay . Đôi mắt vàng kim sâu lặng nhìn từng sấp tài liệu quân sự . Làn da lúa mạch cường tráng khỏe khắn . Khóe môi nhếch lên lãnh tình . Bộ âu phục đen ôm sát cơ thể to lớn của hắn tạo ra cảm giác đáng tin cậy và nghiêm nghị . Cô lặng lẽ nhìn hắn thật lâu , đôi mắt cô in hình bóng hắn vào tâm trí nhưng lại hoàn toàn xa lạ . Cô dần bước lại gần ngồi xuống bên cạnh , hắn mỉm cười quay qua vuốt ve mặt cô

" Có đói không , em vừa mới khỏe lại . Nào vào ăn một ít đồ bổ "

Hàn Tư Tước dắt cô vào phòng ăn , trên bàn đã bày sẵn những món ăn ngon còn ngi ngút khói . Hắn kéo cô lại ngồi xuống ghế , hắn cũng ngồi xuống bên cạnh mút một chén tổ yến đưa cô

" Ăn đi "

Cô cũng ngoan ngoãn cầm muỗng lên từ từ ăn , hương vị ngọt ngào chảy đều trong khóe miệng . Khiến cô rất thích , hắn lại không ăn gì chỉ ngắm nhìn cô say đắm

" Tước ! "

Tiếng gọi của cô khiến thân thể hắn cứng ngắc , dần thả lỏng hắn mới mỉm cười nhìn cô

" Sao ? "

" Anh thật sự là vị hôn phu của em ? "

" Phải ... "

" Nhưng em lại có cảm giác chúng ta rất xa lạ "

" Ngốc quá , em đang bị mất trí nhớ làm sao có thể nhớ ra tôi . Từ từ em sẽ thích nghi "

" Nhưng ... cảm giác ... ? "

" Thôi ! Chẳng lẽ em không tin tôi "

" ... Ừm ... em xin lỗi "

Cô mỉm cười với hắn và quyết định không nghĩ quá nhiều . Dù sao có người bên cạnh còn hơn là không . Cô nguyện tin tưởng hắn một lần ...

_____________

Ngày qua ngày cô đã ở đây hơn 1 tháng , cảm giác bên cạnh người con trai kia cũng chẳng có gì thay đổi . Cô bước đi dạo trong khuôn viên , ngắm nhìn những bông hoa xanh tươi lung lay trong gió . Phải công nhận rằng nơi đây thật lớn , rộng vô cùng .

Có cảm giác như cô cũng có một căn nhà như thế nhưng mãi không thể biết được ý nghĩ đó là gì . Tại sao cô vẫn chưa thể khôi phục trí nhớ chứ ? Mọi chuyện là sau đây ... ?

Bước chân cô bỗng dừng lại ngơ ngác nhìn vào căn nhà âm ưu trước mắt , vô thức cô đã đi đến nơi này và không biết nó là đâu . Cô tò mò từng bước đi vào , càng sâu vào trong nơi đó càng tối . Thậm chí không một ánh sáng nhỏ nào lọt vào . Nơi đây rất sạch sẽ nhưng lại mang đến cảm giác rùng rợn và ưu thương . Không hiểu sao cô lại có cảm giác hơi lạnh đang bao trùm cô khiến cô phải rùng mình sợ hãi . Cô muốn chạy ra ngoài nhưng lại không thể nhấc chân , đôi chân cô như không nghe lời mà càng lúc đi sâu hơn ... Rốt cuộc trước mắt cô cũng hiện ra một cánh cửa , hình tượng một con ác quỷ màu đỏ nhìn chằm chằm khiến cô sợ hãi . Nhưng cô vẫn lấy hết can đảm mà đẩy cửa ra . Căn phòng khá rộng rãi với ánh đèn nhàn nhạt hai bên tường . Ở trước mắt cô giờ đây là những sợi dây xích bạc đang giam cầm hai tay và chân của một người . Dưới ánh đèn nhạt nhòa cô có thể thấy được mái tóc đỏ đen rũ xuống che đi gương mặt . Trên cơ thể thư sinh cân đối là một chiếc áo sơ mi rách rưới với những vết thương sâu đầy máu đã khô từ bao giờ . Dưới mặt sàn cũng có những giọt máu rải rác đã đông lại . Cô kinh hãi ôm miệng nhìn vào người đó . Bỗng cô nghe tiếng dây xích run lên khiến cô không tự chủ mà lùi lại một bước . Cái đầu của người đó từ từ ngẩng lên , nhưng có lẽ đã quá yếu nên chỉ ngước lên một chút , để lộ một bên mắt đen sâu lạnh lẽo tàn độc . Gương mặt bị che khuất bởi mái tóc , khi nhìn đến ánh mắt đó cô có cảm giác như từng gặp . Cảm giác nào đó không mấy mãnh liệt nhưng lại cho cô biết đã từng quen . Lấy hết can đảm cô từng bước tới gần hắn , khi cô chỉ cách hắn một khoảng không xa . Mùi máu tanh nồng đượm sặc vào mũi cô khiến cho cô không khỏi khó chịu . Khi cô bước lại gần , dưới ánh sáng nhạt nhòa của căn phòng . Thì ánh mắt của người con trai trở nên kinh ngạc đầy nhớ nhung . Khóe môi bạc mỏng khó khăn hé ra như muốn nói gì đó

" Không ... sao chứ ? " Cô thấy hắn như vậy liền bước lại gần hơn hỏi thăm

" T...t...tuyết .... "

" Hở ? Cậu biết tôi sao ? "

Ánh mắt hắn tỏ vẻ kinh ngạc nhưng vẫn khó khăn nói

" H....hoà...ng T...hiên .... "

Cô đang nghe những gì hắn nói thì tiếng động náo loạn bên ngoài khiến cô hốt hoảng . Nên cô liền xoay người đi ra . Cánh cửa khép lại dần cô nhìn người con trai kia lần cuối . Ánh mắt hắn vẫn dán chặt lên cô đầy thương nhớ và đau lòng . Cô vẫn không thể hiểu được hắn ...

" Hoàng Thiên ? "

Cái tên ấy vang lên trong đầu cô , là tên của hắn ư ? Nhưng tại sao hắn lại biết cô ? Và biểu cảm của hắn như vậy là có ý gì ? Tại sao hắn ra nông nổi như vậy ? Hắn lại bị nhốt ở trong khuôn viên của Tước ?

Hàng tá câu hỏi hiện lên trong đầu cô , dù thắc mắc như cô vẫn không có thời gian để làm rõ . Khi cô chạy ra ngoài thì trời đã ngã tối , cô tìm đường trở về biệt thự thì thấy rất nhiều người đang tìm kiếm cô . Cô nghĩ chắc Tước đã về nên hơi sợ hãi mà chậm chạp đi vào . Chạm vào mắt cô là hình ảnh hắn ngồi trên ghế với hàn khí lạnh lẽo uy nghiêm xung quanh đang tỏa ra . Ánh mắt tức giận chứa chan lo lắng nhìn vào khoảng không vô định .

Cô sợ hãi nhẹ nhàng đi vào để chạy lên phòng . Thì tiếng nói lạnh lùng như băng sơn của hắn vang lên

" Đứng lại "

Cô đứng thẳng người sợ hãi không dám quay đầu lại

" Quay qua đây "

Giọng nói uy quyền của hắn khiến cô kinh hãi mà nghe theo , xoay người lại cô bước từng bước lại gần hắn . Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo hàn chứa lửa giận

" Em đã đi đâu ? "

" E...em chỉ đi dạo .... "

" Dạo ở đâu mà giờ này mới về ? "

Hắn tức giận đập bàn quát cô , sự tức giận của hắn khiến cô giật mình . Gương mặt tuấn mĩ của hắn vì tức giận mà trở nên âm trầm

" .... C...chỉ đi dạo ... "

Hắn đứng trước mặt cô , đôi mắt nhìn vào cô như muốn xuyên thấu cô . Hắn vươn tay lên khiến cô sợ hãi nhắm chặt đôi mắt mình . Cứ ngỡ hắn sẽ đánh cô nhưng hắn lại ôm cô vào lòng thật chặt . Tiếng nói lo lắng của hắn vang bên tai cô

" Em thật sự khiến tôi rất sợ , tôi cứ nghĩ em đã bỏ đi . Sao này không được tự tiện như vậy nữa . Có được không ? "

" ... Ừm ... "

Hắn mỉm cười nhẹ nhàng ôm cô , nhưng chưa bao lâu ánh mắt hắn hiện lên sự kinh ngạc : Mùi máu ?

Trong đầu hắn vang lên ý nghĩ đó liền trầm mặc , buông cô ra nở nụ cười

" Em lên lầu tắm rửa . Chắc nãy giờ cũng mệt rồi "

" .... Ừm .... "

Cô từng bước lên lầu để lại mình hắn , gương mặt âm trầm đáng sợ nhìn theo bóng lưng cô . Hạ hàng mi che dấu đi sự âm hiểm vừa xẹt qua mắt hắn .

" HOÀNG THIÊN ! "

______________

Cánh cửa lần nữa bật mở , Hàn Tư Tước lạnh lẽo nhìn người con trai đang thê thảm kia mà mỉm cười nhẹ . Bước từng bước lại gần

" Ha ! Vẫn còn sống à ? "

" ... "

Người con trai vươn ánh mắt tàn độc nhìn Hàn Tư Tước

" Ngươi có thấy một cô gái vào đây không ? "

" ... K...không "

" Ngươi đang nói thật chứ ? " Vẻ mặt lạnh lẽo của Hàn Tư Tước đầy uy nghiêm

" ... "

" Sao nào ? Không còn hơi để nói à ? Thật đáng thương "

" Nếu .... t...ta thoát được ... s..ẽ không tha ....c...cho ngươi ... "

" Hử ? Ha ha ha , được . Ta chờ , nhưng sợ rằng tới lúc đó ngươi chết bất đắc kì tử rồi "

" ... Hộc "

" Thở còn không lên mà muốn giết ta sao ? "

" Hàn T...ư Tướ...c tại ....s...sao ngươi ... Khụ "

" Ha , đừng gắng quá , không chừng đứt hơi đó . Ngươi muốn biết nguyên nhân ta bắt ngươi sao ? "

" ... "

" Thiếu chủ của bang Thiên Long , Hoàng Thiên đứng đầu thế giới ngầm về các loại chất hóa học . Tổ chức của ngươi hoạt động trong bóng tối , nếu như so với bang Tử Thần thì thật sự không hề thua kém . Tổ chức của ngươi bí mật hoạt động nhất , nói thẳng là ẩn mình trong bóng đêm không bao giờ trồi dậy . Chỉ có xuất hiện dưới ánh sáng với lớp mặt nạ giả tạo . Ta chỉ thay trời diệt một mối nguy hại "

" ... "

" Ngoài mặt tổ chức của ngươi dù mạnh nhưng không quá uy hùng , nhưng có ai ngờ được nó chỉ là một vỏ bọc để giấu đi thế lực thật sự phía sau . Một tổ chức ngầm ngang ngữa hoàng gia với trăm ngàn thuộc hạ . Sánh ngang với Tử Thần đứng đầu thế giới đêm . Cái tên Thiên Bang chỉ là ngụy tạo . Cái tên thật sự là Thiên Long bang , Thiên trên trời Long là rồng bay . Thật sự uy mãnh ... "

" ... Ng..ươi biết khá nhiều r...ồi đấy "

" Ta đã cho người theo dõi từ 2 năm về trước . Sao nào , trên gương mặt ngươi chắc gì đã là dung mạo thật ? Hóa học của tổ chức các ngươi đã tạo ra một lớp mặt nạ để ngụy trang . Từ già thành trẻ , từ trẻ thành già . Thậm chí còn có thể biến hóa khôn lường khi hóa thành một đứa trẻ . Vì điều này mà các ngươi mới không hề bị một ai biết và cho dù hoàng gia có lục tung toàn đất nước cũng chưa chắc tìm ra . Vì vốn .... trên thế giới không hề có họ . Mà chỉ là một lớp da người giả tạo mà thôi ... Ta phải công nhận ở trong tổ chức của ngươi có rất nhiều nhân tài hiếm có . Thật đáng khâm phục "

" N...ếu đã biết ... ngươi ...s...ẽ giết ta ? "

" Ha ! Sẽ không ! Như ta đã nói , tổ chức của ngươi uy mãnh sánh ngang với hoàng gia . Dù nhân lực hay vũ khí các ngươi không hề thua kém . Ta không muốn tạo ra chiến tranh khi không nắm chắc phần thắng . "

" ... "

" Ta chỉ muốn cho ngươi nếm thử mùi đau khổ , và hỏi một vài điều . Ngươi không cần giả vờ nữa ... "

" Bắt ta đ...ến đây hơn nữa năm ... hành hạ .... c...chỉ vì muốn hỏi vài điều ? Giả vờ ? Có ý gì ... ? "

" Phải ! Ta muốn hỏi tại sao ngươi lại giả dạng thành một cậu học sinh để vào trường Đệ Nhị ? Thiên Long bang của ngươi tồn tại từ đời này sang đời khác . Luôn sống trong bóng tối âm thầm hoạt động . Vậy tại sao đến lượt ngươi kế vị lại để lộ hành tung ? Ngươi rốt cuộc có mục đích gì ? "

" Ha ha ha "

Tiếng cười tàn độc điên cuồng vang vọng trong gian phòng

" ... "

" N...ngươi muốn biết . Nh...ưng ta không thích trả lời . Sao không thử ... suy nghĩ ? Ngươi thông minh mà ? "

" Ta thật sự rất hứng thú với việc của ngươi , điều tra hai năm không hề thu hoạch được bất kì điều gì . Nếu như ngươi không cố tình để lộ thông tin thì làm sao ta biết được nhiều như vậy ? Ta đang rất thắc mắc vì sao ngươi lại làm điều đó , còn cố ý giả vờ như không biết gì , mục đích và lý do ngươi để bị bắt hành hạ như thế này . Ngươi điên sao ? "

" Ha ha ha , mục đích ? Ngươi k...hông xứng biết điều đó "

" Quả thật Thiên Long bang chủ là một kẻ âm hiểm khôn lường . Xem ra ta phải tốn khá nhiều thời gian để tìm hiểu ... "

" Cứ tự nhiên ... t...a không cấm ... Khụ khụ "

Hàn Tư Tước không nói gì quay người bước đi , gương mặt âm trầm hiện lên sự thích thú . Tiếng nói của Hoàng Thiên khiến hắn dừng bước chân

" Ngươi hỏi ta vì sao lại đến tr...ường Đệ Nhị phải không ... ? Vì ... 1 người con gái ... Khụ khụ "

" Hử ? Ha ! Xem ra cũng là một kẻ điên cuồng "

" Quá khen ... "

Cánh cửa dần khép lại , không gian bỗng chốc trở nên yên tĩnh . Đôi mắt đen như vực thẳm vạn trượng của Hoàng Thiên nhìn cánh cửa đang dần đóng chặt . Bóng lưng Hàn Tư Tước in sâu vào đôi mắt đen thâm thúy của Hoàng Thiên . Trong đáy mắt như phừng lên một ngọn lửa đen thiêu cháy hình bóng đó thành tro tàn , đáy mặt xẹt qua sự tàn độc điên loạn . Khóe môi vươn lên nụ cười ác quỷ đầy tàn bạo .

Khi cánh cửa khép lại hoàn toàn không gian một lần nữa đi sâu vào sự tĩnh mịch đáng sợ , trong đôi mắt đen sâu thẳm cũng trở lại bình thường . Khóe môi không còn nụ cười ác quỷ nữa mà thay vào đó là sự nhẹ nhàng lạnh lẽo

Tất cả bao trùm trong sự tàn khốc ....


trướctiếp