Nữ Phụ Thiên Tài! Nổi Danh Thế Giới!

Chương 48: Kéo Thêm Một Kẻ Thù


trướctiếp

Nhận được cuộc gọi xong cô đã trở về Lãnh gia , bước vào phòng khách cô nhìn thấy tiểu thúc đang ngồi đó với một nam nhân . Hắn có mái tóc xanh dương bồng bềnh hơi rối , đôi mắt xanh lạnh lùng phức tạp ... Chiếc áo thun trắng và quần jean dài tôn lên thân thể khỏe mạnh ...

Cô bước lại gần ngồi xuống ghế cất giọng nói

" Dương Minh thiếu gia sao lại có thời gian rãnh đến thăm tôi vậy nhỉ ? "

Đôi mắt hắn nhìn vào cô sâu lắng như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô ... Một lát sau mới lên tiếng

" Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi "

Cô hơi nhướn mài rồi cũng đứng dậy bước đi ra vườn , hắn cũng lẻo đẻo theo sau . Những loài hoa muôn sắc rạng rỡ đung đưa trong làn gió mát , cô đi lại chiếc xích đu gần đó ngồi xuống . Ngước nhìn người con trai đang đứng trước mặt

" Nói đi "

Hàng mi mắt rũ xuống che đi đôi đồng tử xanh dương như bầu trời kia , môi mỏng hé ra như muốn nói gì đó thật khó khăn . Hắn lấy từ túi ra chiếc điện thoại đưa lên trước mặt cô , trong đấy là một tấm hình được chụp lại .

Đôi mài cô nheo lại rồi mỉm cười nhạt , trong bức hình đó là cô và Dương Khang đang nói chuyện ...

" Cậu quen hắn sao ? "

" Phải "

" Cậu có biết hắn là ai không ? "

" Biết rất rõ "

" Biết rõ ? Vậy tại sao còn tiếp xúc với hắn , hắn là đứa con rơi của Dương gia . " Dương Minh mất bình tĩnh nắm lấy vai cô

" Nhưng đó chẳng phải là anh trai của ngài sao ? " Cô nhìn vào đôi mắt hắn lạnh nhạt nói

" Anh trai ? Hắn không đáng làm anh của tôi " Dương Minh buông cô ra lạnh lùng nói .

Lần đầu tiên cô thấy hắn mất bình tĩnh như thế , xem ra Dương Minh rất ghét anh trai của mình

" Cậu có biết chỉ vì mẹ con của tên khốn đó nên mẹ tôi mới chết , nếu như mẹ hắn không đê tiện hãm hại cha tôi để lên giường thì đã chẳng có đứa nghiệt chủng như hắn được sinh ra "

" Nghiệt chủng ? Theo như tôi biết thì cha cậu đã có quan hệ với mẹ của Dương Khang trước khi có cậu mà nhỉ ? Vậy cậu nghe từ ai những điều này ? "

" Ha ! Lúc tôi lên 7 thì hắn đã lớn rồi , mẹ của hắn đã dẫn hắn nhận cha . Mẹ tôi biết được điều đó nên đã lên cơn đau tim mà chết , nếu như ngay từ đầu không có hắn thì mẹ tôi đâu nghĩ rằng cha tôi phản bội bà . Khiến bà phải chết chứ ... " Dương Minh đau khổ nói ra

" Nếu là như vậy thì mẹ của Dương Khang mới phải là người có lỗi vậy tại sao ngươi còn trách anh trai mình "

" Hừ ! Tên đó không đáng làm anh tôi , mẹ hắn đã chết thì mọi tội lỗi đều do hắn gánh "

' Trời ơi ! Mấy tên nam chủ này toàn tự cho mình là đúng không , hết nói nổi ' Chấm dứt suy nghĩ cô liền cười nhẹ nhìn hắn

" Vậy lý do ngài tới đây ? "

" C...chuyện đó , tôi muốn hỏi cậu một chuyện "

" Hử ? "

" Tôi nhận được tin , rằng .... cậu và ... Dương Khang đã hợp tác với nhau . Tài liệu của Dương thị bị mất có liên qua đến cậu ? "

Không khí phút chốc trở nên im lặng , khóe môi cô nở một nụ cười nhạt

" Không biết là ai đã cung cấp thông tin này cho Dương thiếu vậy ? "

" Điều đó cậu không cần biết , hãy ... trả lời tôi "

" Ha ha "

Cô đứng dậy lại gần và ghé sát vào tai hắn lạnh lùng nói

" Nếu phải thì sao ? "

Một câu nói nhẹ nhàng nhưng sao trái tim hắn lại như bị chấn động , hắn không dám tin nhìn vào cô . Khóe môi run rẩy

" T...thật ... như vậy ? "

Không nhận được sự trả lời của cô , trái tim hắn như rơi vào hầm băng . Tại sao trái tim hắn lại nhói như vậy ? Nó đang rất đau ... Tại sao cô lại liên kết với kẻ hắn hận nhất hãm hại lại hắn chứ ? Còn gì đau đớn hơn điều đó đây ? Nhìn người con gái mình yêu hợp tác với kẻ thù hãm hại mình ? Từ sau lần ở bệnh viện hắn đã suy nghĩ rất nhiều , hắn không biết mình đã làm gì mà cô lại lạnh lùng với hắn như vậy . Hắn vốn muốn sẽ từ từ theo đuổi cô vì hắn nhận ra hắn đã yêu cô mất rồi . Nhưng ... Dương thị lại bị rơi vào khủng hoảng nên hắn đành phải dẹp sang một bên . Cô có biết lúc đó hắn đã nhớ cô như thế nào ? Hắn đã muốn hoàn thành công việc thật nhanh để có thể bên cạnh và níu kéo thiện cảm của cô dành cho mình , nhưng mà tại sao ? Tại sao cô lại làm như vậy chứ ? Tại sao cô lại muốn đưa Dương thị vào đường cùng ?

" Tại sao " Giọng nói hắn đau khổ hỏi cô

" Một ngày nào đó ngài sẽ biết được lý do "

" Ha ha ! Không ngờ ... thật không ngờ Lãnh gia các người lại giở thủ đoạn sau lưng như vậy "

" Quá khen rồi " Cô nhếch môi nhìn hắn

" Dương thị và Lãnh gia vốn không hề có ân oán , vậy lý do gì ? "

" Tôi đã nói rồi , một ngày nào đó ngài sẽ hiểu thôi "

Cô lạnh nhạt nhìn vào đôi mắt của Dương Minh , cô có thể thấy được nỗi đau và tuyệt vọng trong mắt hắn . Nó như một thứ sức mạnh vô hình đánh thẳng vào con tim đang gợi từng đợt đau nhói của hắn . Nhưng khóe môi hắn lại lạnh lẽo mỉm cười

" Được ! Tôi đã sai khi ngu ngốc tin vào tình yêu của bản thân , tôi đã sai khi nghĩ rằng tôi sẽ khiến cô yêu tôi . Tôi sẽ chờ đợi cái gọi là lý do ấy . Tôi thật sự muốn biết tại sao cô lại ghét tôi đến như vậy , nhưng ... tôi sẽ không ngồi yên nữa. Quả thật giống như người đó đã nói , cô chỉ xem tôi như một con rối trong trò chơi . Vậy tôi sẽ khiến cho Lãnh gia này đi vào suy tàn ... "

Từng lời cay đắng phát ra từ hắn , đôi mắt khống khổ nhìn vào cô . Hắn quay đi để lại nỗi tuyệt vọng vẫn còn vươn lại trong không gian xóa nhòa ... Lại có thêm một trái tim nữa tan vỡ và hóa thành màu đen , lại có thêm một nỗi đau vì tình yêu nữa tồn tại . Và ... cô lại chào đón thêm một kẻ thù vào trò chơi , sự kết thúc sẽ là gì khi bọn họ chỉ là những nhân vật được tạo ra bởi ngòi bút ? Thế giới này thật ra là thứ gì ? Nó huyền ẩn ra sao ?

Khóe môi cô kéo lên một nụ cười lạnh , bước vào phòng khách cô vẫn thấy tiểu thúc ngồi đó . Có lẽ Dương Minh đã rời khỏi đây ...

" Có mục đích gì ? "

Tiếng nói lạnh lùng của Trịnh Vĩ Mặc vang lên , đôi mắt nâu đồng sắt bén liếc nhẹ qua cô

" Ý của Thúc là sao đây ? "

" Đừng giả ngây thơ "

" Ha ha , thật là thẳng thắng . Nhưng tôi không biết thúc đang nói gì "

" Không biết ? Cố ý gây thêm ân oán cho Lãnh gia như vậy mà còn nói không biết "

" Ồ ! Thúc nghe lén sao "

Cô đi lại chiếc ghế bên cạnh hắn ngồi xuống , nhìn thấy đôi mài kiếm nheo lại thiếu kiên nhẫn kia khiến cô cảm thấy buồn cười .

" Thúc a~ , đã 32 tuổi rồi thì đừng có mà suy xét người khác nhiều như vậy . Rãnh rỗi quá thì đi tìm một bà mợ cho con đi , già rồi không chừng ế suốt đời "

Lời nói của cô thành công khiến hắn tức giận , khí lạnh từ người hắn tỏa ra khắp nơi . Nhưng đối với cô lại không là gì , như không thấy mà tiếp tục uống trà ...

Khi đặt tách trà xuống , thì cô cảm giác mình đang ngã xuống sô pha . Định hình lại thì cô mới biết hắn đang đè lên cô , đối diện với đôi mắt nâu lạnh lùng sắt bén kia ...

" Làm gì vậy ? "

" Chuyện của tôi , em lo hơi nhiều rồi đó "

Hắn nở nụ cười lạnh nhạt nhìn cô , đôi mắt không tự chủ được nhìn vào đôi môi đỏ hồng mịn màng của cô . Hắn từ từ cúi xuống ... Cô kinh ngạc khi thấy môi mình sắp bị hắn chiếm lấy ... Liền lấy tay ngăn cản , hắn nhìn thấy liền nắm chặt tay cô đưa ra chỗ khác

" Em thật không biết nghe lời "

Khi môi hắn cách môi cô còn khoảng 5cm thì bỗng ...

ĐOÀNG !

Từng giọt máu tí tách rơi xuống mặt sàn lạnh lẽo , cô đã đứng dậy từ bao giờ . Nhìn vào người nam nhân đang ôm cánh tay bị thương kia vẫn còn bàng hoàng ...

Cô lạnh lùng quay đi bỏ lại hắn vẫn ngồi đó nhìn theo bóng lưng cô , khóe môi nở nụ cười đầy yêu thương ...

' Chỉ còn thiếu một chút nữa ... "

_____________

Còn cô sau khi rời khỏi Lãnh gia liền leo lên chiếc xe màu đen đậu gần đó ...

" Chủ nhân , tại sao không giết chết tên khốn đó ? Hắn dám thất lễ với người " Người con gái đang láy xe cất giọng hỏi cô

" Không cần , hắn vẫn còn giá trị "

" Nhưng nếu như lúc đó Alen không bắn hắn từ xa thì có lẽ ... "

" Không ! Hắn sẽ không thể . Vì ta có thể đánh bại hắn bất kì lúc nào ... "

Đôi mắt cô ánh lên sự khát máu lóe qua , nhưng lại nhanh đến mức không ai có thể nhìn thấy ...

" Chủ nhân , Dương Khang cho người gởi tin . Rằng có kẻ đã tập kích hắn , hiện đang bị thương ở tay "

" Hử ? "

Khóe môi cô vươn lên một nụ cười quỷ mị ...

" Sherry , ngươi cho người ám sát ... Dương Minh đi , và nhớ chỉ nên làm hắn bị thương thôi "

" Vâng ! "

Xem ra ngươi muốn xem xem trợ thủ của ta và ngươi ai mới là kẻ có thực lực ... Ha ! Vậy ta sẽ chờ xem , ngươi đánh phủ đầu ta như thế nào ...

" Vùng Ngoại Ô "

" Nhưng chủ nhân người đến đó làm gì ? Trời hình như sắp mưa "

" Không sao , cứ đưa ta đến đó , ta sẽ tự trở về "

_____________

Những bông hoa oải hương trải mênh mông cả một vùng , từng cơn gió thổi qua làm lay động chúng , không gian vô định cứ thế lan tỏa hương thơm đặc trưng ấy ... Cô bước tưng bước đi lại gần , đứng giữa cánh đồng cô lại cảm thấy mình thật cô đơn .... Đôi mắt tím lướt qua mọi cảnh vật , nhưng sao trong đáy mắt xinh đẹp tuyệt luân đó lại chan chứa nổi bi thương ... Từng hình ảnh cứ hiện về trong trí óc cô , nó như một cuốn phim thật đẹp nhưng lại thật đau đớn ...

******

" Xin chào ... "

" Tuyết Tuyết à ... "

" Cậu đẹp thật "

" Cậu có thấy không ? Nó đó ... "

" Tớ rất thích oải hương , vì nó là một bông hoa màu tím ... Giống đôi mắt của cậu vậy "

" Tớ là Linh Đan , làm bạn nhé ? "

" Tuyết sao ? Tên cậu thật đẹp , như một bông hoa rạng rỡ trắng xóa đầy lạnh lẽo ... "

" Tớ sẽ bên cạnh cậu Tuyết Tuyết "

" Tuyết Tuyết à , tớ sợ lắm nhưng có cậu tớ sẽ vượt qua nó mà "

" Cậu thấy nó có đẹp không ? "

" Cậu như nữ hoàng vậy Tuyết Tuyết "

" Yên tâm đi , tớ luôn bên cậu và Hạo ca . Cậu đừng lo mà , cậu không cô đơn "

" Tuyết Tuyết ... thật ra tớ xem cậu như người thân vậy , vì tớ cũng đã mất đi gia đình "

" Tớ rất yếu đuối phải không ... ? "

" Tuyết Tuyết đừng đi "

" Tuyết Tuyết , tớ không phải là người như vậy , cậu hãy tin tớ . Nếu như tớ chết đi cậu phải sống thật tốt nha , cậu yên tâm tớ sẽ ở thiên đàng dõi theo cậu mà . Sẽ luôn phù hộ cho cậu có được hạnh phúc ... Cậu mãi mãi là người bạn thân duy nhất mà ... t...tớ trân trọng . Tạm biệt "

" Tuyết Tuyết cậu đừng buồn , ai rồi cũng phải chết . Chỉ là tớ chết sớm hơn thôi , được chết dưới tay cậu tớ rất hạnh phúc ... Tuy...ết Tuyết "

********

ĐOÀNG ! ...

Tiếng súng kinh hoàng khiến cô thoát khỏi dòng kí ức , đôi mắt trở nên lạnh lẽo đi về phía trước ... Cơn gió mạnh mẽ thỏi qua như muốn cuốn trôi mọi thứ ...

Bước chân cô dừng lại nhìn vào bóng người đang đứng đó , chiếc dù che đi hơn phân nữa cơ thể khiến cô không thấy được mặt . Trên tay là cây súng lục vẫn còn vươn khói , dưới đất có một cái xác chết nằm đó ...

Không gian như ngừng lại trầm lặng lạnh lẽo đến đáng sợ , mọi thứ yên tĩnh như một thế giới riêng ... Và như cả một vùng trời dành cho những con người đến từ ... ĐỊA NGỤC

Khóe môi cô nhếch lên chế giễu , lời nói cũng thêm phần hứng thú ...

" Ha ! Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ... "


trướctiếp