Nữ Phụ Thiên Tài! Nổi Danh Thế Giới!

Chương 35: Trở Về Lần Nữa


trướctiếp

3 THÁNG SAU

Thủ đô PHÁP :

Trong một lâu đài ở paris có một con người đang ngồi trên ghế tổng thống . Nhìn lên một chiếc bản xanh trong suốt , có những dòng chữ . Cô gái ngồi đó với sự uy nghiêm , lạnh lùng làm người người phải kính nể . Xung quanh toát ra hàn khí của sự cao quý không ai có thể bì được . Trên cơ thể quyến rũ là chiếc áo khoác trắng dài hơn đầu gối . Bên trong là một chiếc áo thun đen và quần jean dài . Mái tóc bạch kim được búi cao gọn gàng . Đôi mắt phượng tím than to tròn đầy ý vị . Môi đỏ mọng mỉm cười nhẹ nhàng nhưng lại trào phúng . Đôi tay đan xen vào nhau thể hiện sự uy quyền ... Giọng nói lạnh băng của cô làm người không rét mà run

" ALen "

Từ phía cửa một người con trai tuấn mĩ bước vào . Từng bước chân cũng thể hiện khí thế , lạnh lùng . Nhưng đôi mắt đen láy lại đầy kính trọng nhìn về phía cô . Cất giọng :

" Vâng ! "

" Chuẩn bị một chút đi ! Ta sẽ trở về "

" Vâng "

Khi chàng trai bước ra ngoài cô cũng đứng lên mở ra một căn phòng trên vách tường trắng . Bên trong là một căn phòng rộng rãi với hàng tá các thiết bị tiên tiến . Ở giữa có một chiếc giường rộng . Trên chiếc giường ấy có một mĩ nhân đang ngủ . Cô gái với mái tóc đen dài mượt mà . Đôi mắt bị một chiếc vải trắng quấn lại . Trên cơ thể là một bộ váy vàng nhạt . Xung quanh cô gái đó luôn tỏ ra sự dịu dàng mà ít ai có được ....

Cô bước lại gần , đến bên một chiếc máy tính có những kí tự lạ lùng . Đôi tay mảnh khảnh xinh đẹp lướt qua từng hàng phím một cách nhanh chóng . Trong cô bây giờ vô cùng tập trung .

______ 15' sau ______

Cô dừng lại và ngước nhìn về phía giường bệnh . Quả nhiên cô gái ấy đã tỉnh dậy ngồi đó . Đôi môi hơi tái nhợt nở một nụ cười dịu dàng .

" Tuyết Tuyết "

" Tỉnh rồi sao ? " Cô lạnh nhạt nói ...

" Cậu sắp trở về à ? "

" Phải "

" Tớ cũng muốn đi "

" Y Nhu mắt cậu cần nghĩ ngơi . Ở đây sẽ an toàn hơn " Giọng nói cô nhẹ nhàng hơn đôi chút nhìn về phía cô gái trên giường . Đó không ai khác là Y Nhu

" Ừ " Y Nhu mỉm cười dịu dàng .

" Được rồi ! Nghĩ ngơi đi . Một lát nữa tớ sẽ kêu người mang thức ăn lên "

Cô bước ra khỏi phòng để lại Y Nhu nằm đó . Đôi môi vẫn vậy giữ nguyên nụ cười . Bóng lưng cô lạnh lùng không quay lại ...

_____ Tại một nơi nào đó _____

Trong một căn phòng u ám . Có một người con gái ngồi đó với sự giá băng từ cơ thể cô ta tỏa ra . Dưới chân cô gái bí ẩn đó là những mảnh vỡ vụn thủy tinh . Gần đó lại có hai cô gái đang run sợ ...

" Cô ta quả không đơn giản " Giọng nói yêu mị của cô gái bí ẩn vang lên .

" Chị ! Tất cả chắc chắn có người giúp cô ta " Dưới ánh trăng đôi mắt lục bảo hiện hữu sự căm thù . Đôi tay mềm mại nắm chặt như muốn bật máu .

" Mộ Dung Bảo Yết cô là đồ vô dụng . Vẫn để cô ta có thể sống sót được ." Cô gái yêu mị kia tức giận vung tay làm bể một chiếc bình cổ quý giá ...

" Em không có ! Chỉ vì em nghĩ rằng cô ta chỉ là con nhỏ láo toét và mạnh mẽ bên ngoài thôi . Không nghĩ cô ta lại có thể ... " Người con gái này không ai khác ngoài Mộ Dung Bảo Yết cả .

" Đúng ... đúng đó chị . Cô ta cũng chẳng nổi bật gì cả " Lại một giọng nói của người con gái khác vang lên

" Im đi ! Cô ở cạnh cô ta mà lại không mắm thóp được gì . Càng vô dụng "

" E...em ! Cô ta không cho em tiếp cận . Chỉ có thể đi cùng với nhóm người của Trần Vu Uyên mới có thể nói với cô ta vài ba câu " Cô gái hơi run rẫy sợ hãi.

" Ngu ngốc ! Chuyện ở nhà kho vẫn chả biết lũ đó đi đâu . Máy quay không chừng đang nằm trong tay cô ta rồi " Cô gái yêu mị nói

" N...nhưng ai là người giúp cô ta ? " Mộ Dung Bảo Yết lên tiếng hỏi

" Lãnh gia là một thế lực có quyền trong thương trường . Chắc hẵn là họ " Cô gái kia run sợ nói

" Không ! Không đơn giản như vậy . Cô ta không như những gì các ngươi nghĩ " Cô gái yêu mị lạnh lẽo nói .

" Chị ! Có phải chị quá đa nghi rồi không ? Làm sao có thể như vậy được " Mộ Dung Bảo Yết hơi khinh miệt nói .

" Hừ ! Các ngươi nghĩ đơn giản thật . Nếu chuyện ở căn nhà kho là Lãnh gia làm thì hoàn toàn không có khả năng . Sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp và các thiết bị tối tân của bộ đội đặc chủng hoàng gia cũng giết không được cô ta . Khi cô ta chết đi bỗng nhiên cái xác lại biến mất . Không đơn giản như vậy ... " Cô gái yêu mị nói . Xung quanh tỏ ra hàn khí lạnh thấu tâm can .

" Vậy chị nghĩ thế nào ? " Mộ Dung Bảo Yết hỏi

" Trừ khi ... Người chết ở ngọn núi và người đến căn nhà kho đó .... KHÔNG PHẢI CÔ TA " Phút chốc mọi thứ xung quanh trở nên quỷ dị . Không khí im lặng đến đáng sợ . Mộ Dung Bảo Yết và cô gái bên cạnh đột nhiên khụy chân xuống nền nhà , phun ra một ngụm máu ...

" C...chị " Tiếng nói của Mộ Dung Bảo Yết đứt quảng khó khăn . Khi cô ta nói xong mọi thứ liền trở lại bình thường ...

" Cô gái tên Y Nhu kia cũng là do cô ta cứu " Cô gái bí ẩn mở miệng .

" Chị ! Nếu cô ta đã mạnh như vậy làm sao chúng ta có thể giải quyết cô ta đây ? " Đôi mắt của Mộ Dung Bảo Yết lóe lên sự căm phẫn nhưng nhiều hơn là ghen tị .

" Ta sẽ đích thân đi ." Tiếng nói ấy vang vọng cả căn phòng . Không gian kì bí đầy lạnh lẽo ...

" LÃNH THIÊN TUYẾT ! TAO MUỐN XEM MÀY THÔNG MINH RA SAO HA HA HAAAA "

______ 1 tuần sau tại Anh ______

Trên phố có một chiếc Ferreri phóng nhanh như xé gió . Chạy thẳng đến Lãnh gia . Cô gái bước xuống với bộ đồ thể thao đen đơn giản . Nhưng nét đẹp khuynh thành của cô làm cho người xem phải bỡ ngỡ . Cô bước vào trước những đôi mắt hâm mộ , ngạc nhiên ....

Trong phòng khách hiện đang có rất nhiều người . Người lớn tuổi nhất đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đầy uy nghiêm . Bên cạnh ông là hai người một nam một nữ trung niên . Người phu nhân quý phái , trên gương mặt dịu dàng xinh đẹp đã rơi đầy lệ . Đôi mắt vốn luôn nhẹ nhàng đẹp đẽ lại có dấu thâm . Người đàn ông kia trước đây luôn lạnh lùng , anh tuấn mà giờ đây sự mệt mỏi hiện hữu trên đôi mắt , ôm người phụ nữ vào lòng . Nhìn thấy cảnh này trái tim cô không hiểu sao lại cảm thấy nhói đau . 3 tháng rồi ... dù nó rất ngắn ... ngắn hơn 3 năm kia rất nhiều nhưng sao có ai hiểu được 3 tháng mất tích như vậy làm sao những bậc cha mẹ có thể chịu nổi đây ? Dù 3 năm ấy là một khoản thời gian dài nhưng họ lại có thể nghe thấy giọng nói và biết cô sống như thế nào , ở đâu . Còn bây giờ lại không biết được bất cứ điều gì ... nó im lặng , im lặng đến đáng sợ ...

Ngồi đối diện họ cô còn thấy 3 người con trai . Lãnh Thiên Nhật với mái tóc xanh rêu hơi rối . Đôi mắt đỏ hiện hữu sự lạnh lùng , ngoan tuyệt . Môi mỏng bạc hơi mím lại . Hắn ngồi đó nhưng sự xa cách vạn dậm làm người khác chùng bước , không dám đến gần . Bên cạnh hắn là một nam sinh với mái tóc Layer bồng bềnh . Đôi mắt đỏ vương vấn . Môi đỏ mọng bậm lại thật chặc . Đôi tay đan xen nhau như kiềm chế điều gì .

Người cô để ý nhất là người nam nhân đã hơn 30 nhưng sự trưởng thành , khí chất lạnh lùng và gương mặt tuyệt mĩ của hắn làm cho bao người nhung nhớ . Mái tóc đen được chải chuốc gọn gàng . Đôi mắt nâu đồng sâu thẳm như hầm băng đang nhìn đến cô với sự ngạc nhiên . Đôi môi bạc mỏng hơi hé ra vì kinh ngạc . Bộ âu phục trên người chỉnh tề làm sự anh tuấn càng thêm nổi bật .

Cô cũng nhìn hắn . Đôi mắt tím than vô định lạnh nhạt của cô chạm vào đôi mắt nâu đồng sâu thẳm ấy . Đã vô tình tạo ra sự quỷ dị trong không khí . Một người trong bóng tối làm bao nhiêu điều độc ác . Còn một người vô định nhìn thấu trần đời . Sự run sợ của bóng tối đang dần luân động ... Thật nhẹ nhàng ...

Cô quay mặt đi mỉm cười nhẹ nhìn về ông bà Lãnh với ánh mắt yêu thương .

" CHA MẸ ! "

Câu nói của cô làm cho những người còn lại đứng hình . Họ sững sờ quay mặt lại nhìn về phía thiên thần mà họ nhung nhớ bấy lâu nay . Từng trận xúc động cứ thế càng mãnh liệt . Nước mắt đã không biết từ bao giờ rơi xuống . Bà quá sốc nên đã chạy lại gần cô . Đưa đôi bàn tay run rẫy chạm vào má cô như muốn cảm nhận sự chân thật ...

" C...con , con của mẹ . Hu ...hu hu con về rồi . Hãy nói với mẹ ... đây không phải là mơ đi " Bà ôm chằm lấy cô khóc . Đôi môi run rẫy nhạt nhòa .

" Mẹ ! Con về rồi . Người đừng sợ . Con về rồi "

Câu nói của cô làm bà vui mừng . Nước mắt rơi càng nhiều hơn . Ba cô vẫn đứng đó , nước mắt ông cũng chảy xuống như đau lòng . Gia gia cô nhìn cảnh này , nước mắt rơi nhưng trên môi là nụ cười hạnh phúc . Không khí xung quanh bao trùm bởi mái ấm của một gia đình . Cô buông mẹ ra nói

" Con xin lỗi . Vì đã làm cho mẹ lo lắng . Con sẽ không rời đi như vậy nữa . Mẹ đừng khóc "

" Được ... được . Con gái của ba đã về rồi . Nào ! Mau đi tắm rửa thay đồ . Nhanh lên " Ông nghẹn ngào nói .

Buổi cơm qua đi trong sự hạnh phúc , vui vẻ . Nhưng vẫn còn sự bỡ ngỡ của các chàng trai như chưa thể tiếp nhận . Cô ngồi trên salon mềm mại . Bây giờ đã 22h đêm . Cô không ngủ được nên xuống đây coi tivi , ăn trái cây . Từ trên lầu bước xuống một bóng dáng chạy lại ôm cô khóc .

" Chị họ ! Chị làm em lo quá "

Hành động này của Lãnh Duy Anh làm cô hơi bàng hoàng nhưng cũng cười nhẹ . Thật ra cô cũng chả ghét tên này . Tên này trong kế hoạch của cô vốn rất ít . Ít dến mức như không tồn tại . Hắn đối với nguyên chủ không hề ghét mà cũng chả thương . Hắn cũng đã từng ngăn cản nhưng vô dụng . Nên vậy cô cũng rất ít bài xích hắn liền lạnh nhạt nói .

" Chưa chết được "

" Ý chị là sao ? Sao chị lại thờ ơ như vậy " Hắn ra vẻ tội nghiệp nhìn cô nhưng sâu trong đôi mắt đó là sự lo lắng và nhớ nhung . Cô mỉm cười nhẹ xoa đầu hắn

" Cảm ơn "

Hành động và câu nói của cô làm trái tim hắn như lỡ nhịp . Khuôn mặt hơi ửng hồng úp vào đùi cô . Tất cả mọi chuyện đã có hai con người chứng kiến . Xung quanh tỏ ta khí lạnh -100° làm người ta như ở BẮC CỰC .

______ Tại bệnh viện ______

Trong bóng đêm bao phủ . Căn phòng được ánh trăng chiếu rội qua khung cửa sổ . Trên chiếc giường rộng lớn có một người con trai nằm đó . Gương mặt tuấn mĩ nhợt nhạt mất đi sự sống . Đôi mắt nhắm nghiền để lộ hàng mi cong dài . Môi trắng tái nhợt thiếu dương khí . Mái tóc vàng bồng bềnh dưới ánh trăng lung lay nhẹ . Cơ thể mặc một bộ đồ bệnh nhân . Mọi thứ thật quỷ dị , cho dù người con trai đó đang nhắm mắt nhưng xung quanh hắn vẫn tản ra nổi bi thương , đớn đau cùng sự nhung nhớ như ẩn như hiện . Người con trai đó như muốn chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng . Đôi mắt không động đậy như không hề muốn tỉnh giấc . Không khí ấy đã làm cho con người ta cảm nhận sự rét lạnh và thương cảm . Dưới ánh trăng sáng như trả lại một thứ gì đó , sự yên tĩnh làm cho lòng người muốn hãm sâu vào đó ... không thể thoát ra ...


trướctiếp