Tuy không ngờ thái độ của Tina sẽ đổi nhanh như vậy nhưng chuyện này
cũng nằm trong dự tính của Hứa Lương Cầm nên cô rất bình tĩnh. “Tôi cứ
nghĩ người Mỹ rất dân chủ, họ luôn coi trọng chuyện riêng à, không ngờ
cô lại can thiệp vào chuyện của tôi với Tống Dật Hàng. Shibata Hisako đủ tư cách là bởi vì chính tay cô chọn sao?”
Tina lắc đầu: “Tôi rất tôn trọng tình cảm của hai người, nhưng tình
huống của Dật Hàng thì khác biệt. Cô nói tôi vì cái gì mà đến đây? Thật
ra có rất nhiều cô gái cứ nhất định phải bám lấy Dật Hàng, Hisako được
chọn cũng vì cô ấy học tâm lý học, hơn nữa Dật Hàng cũng không bài xích
cô ấy. Lương Cầm, cô có biết trước kia bệnh của Dật Hàng nghiêm trọng
thế nào không? Tôi có thể tiếp xúc với anh ấy cũng vì tôi biết phong tục của châu Á, khi đó Dật Hàng còn chưa biết nhiều về nước Mỹ, anh ấy cũng không thèm nói hay học tiếng Anh, sau đó cũng không lấy tên tiếng Anh
nữa, lúc đó tình trạng rất tệ, cô hẳn biết được người thân quen hay bạn
bè đều sẽ nói một ít tiếng Trung. Vì có thể được anh ấy chấp nhận, tôi
đã cố gắng học tiếng Trung, phải hơn 1 năm anh ấy mới chấp nhận tôi,
đồng ý cho tôi làm cố vấn về tâm lý, tôi cũng bỏ hết tương lai vì anh
ấy, tôi đối với Dật Hàng rất có tiếng nói. Tôi không hy vọng bất kỳ kẻ
nào khiến anh ấy ỷ lại bởi vì như thế sẽ làm anh ấy tổn thương và đau
khổ, nếu bây giờ cô tách anh ấy ra thì anh ấy sẽ khôi phục như bình
thường.”
“Tôi rất rõ bệnh tình anh ấy, tôi đã nói với anh ấy rằng, trừ khi anh ấy không cần tôi nữa thì tôi sẽ không bao giờ xa anh ấy. Tôi yêu anh ấy
nên xin cô tin cho!” Đây là lần đầu tiên Hứa Lương Cầm sống thật với
tình cảm của mình dành cho Tống Dật Hàng, đây cũng là lần đầu tiên cô
đối diện với tim mình, ba chữ kia khi nói ra cô mới thấy cô để ý anh
biết nhường nào.
“Tôi chẳng bao giờ tin hai chữ vĩnh viễn này, nếu cô không rời anh ấy
thì cũng được thôi, vậy cô cam đoan không một khắc nào rời anh ấy đi, ai cũng có sinh lão bệnh tử, cô có cam đoan là cô không lên thiên đường
trước anh ấy không, lời nói của tôi hơi quá thì mong cô bỏ qua, chẳng
qua tôi chỉ nói thực tế thôi!”
Hứa Lương Cầm nhíu mày, con mụ này sao nói cực đoan thế, không khác gì nó rủa mình chết sớm.
“Chẳng lẽ bởi vì sợ người thân bên cạnh mình mất đi thì sẽ đóng cửa trái tim, sẽ dùng thái độ bất cần sống với đời sao? Sinh ly tử biệt là
chuyện chẳng ai muốn khi đang ở cạnh người mình thương, tôi không biết
trước tương lai nhưng tôi học được một câu dĩ hòa vi quý, cuộc sống
chẳng cần phải nghĩ mãi đến cực đoan. Thế còn gì là sống nữa.”
“Lương Cầm, tôi có sự chuyên nghiệp nên những người không cùng ngành
không hiểu được, đó là bất đồng duy nhất giữa chúng ta, nỗi thống khổ
của anh ấy khác người khác rất nhiều, hơn nữa loại tra tấn tâm lý còn
nhiều hơn tra tấn thể chất, lúc này có thể khiến sức khỏe anh ấy gặp
nguy hiểm, tình huống này sao có thể dễ dàng vượt qua! Tôi nỗ lực suốt
17 năm mới làm nên Dật Hàng bây giờ cho nên tôi muốn cam đoan Dật Hàng
sẽ không bao giờ gặp lại tình huống đó, tối thiểu là khi tôi còn sống
thì sẽ bảo vệ anh ấy hết mình.” Khả năng nói biết nóng lạnh đây mà, Tina nói tiếng Trung không lưu loát.
“Tôi quan tâm anh ấy không ít hơn cô đâu, tôi và cô giống nhau đều muốn
bảo vệ anh ấy, trước mắt mà nói sự bảo vệ của tôi với anh ấy là bên anh
ấy mỗi ngày, hoặc nói đúng hơn là chúng tôi sẽ cùng nhau bảo vệ đứa bé,
như vậy nếu chẳng may vào lúc nào đó tôi rời xa nhân thế, đứa trẻ sẽ là
người theo anh ấy suốt cuộc đời.” Hứa Lương Cầm tin Tina sẽ rộng lượng,
có thể cô không có chuyên môn nhưng trực giác mách bảo cô là Tina đã quá can thiệp vào đời tư của Tống Dật Hàng rồi, cô ta coi Dật Hàng như một
thành tựu vậy.
Sắc mặt Tina trở nên rất tức giận: “Vì quan tâm Dật Hàng nên tôi đã từ
bỏ tư cách làm mẹ đấy. Vì không muốn làm tổn thương tình cảm của anh ấy
nên tôi chọn cách ly hôn với người chồng tôi yêu nhất, tôi tình nguyện
làm bạn với anh ấy dù bị bạn bè đồng nghiệp chỉ trích, tôi có thể kiêu
ngạo mà nói tôi không hơn không kém mẹ anh ấy là mấy đâu, cho nên Hứa
tiểu thư đừng có giở thói ích kỉ đi ảo tưởng sinh một đứa bé để trấn an
Dật Hàng đi!”
Tina tức đến nỗi thay đổi cách xưng hô luôn, cô ta lấy đồ uống lên uống
một ngụm, sau đó kích động nói: “Cô có biết tôi gặp bao nhiêu nỗi khổ
không? Tôi có vô số lần nghi ngờ năng lực của mình với bệnh tình của Dật Hàng, cũng sợ anh ấy có chuyện nên tôi che dấu nhiều mặt với anh ấy,
như vậy rất ảnh hưởng tới bệnh của anh ấy. Nhưng chúng tôi đã vượt qua
thời gian đó, chúng tôi đã chiến thắng tất cả, cho dù sau khi chúng tôi
kết hôn thì tôi cũng nhận ra đây không phải cuộc sống của một đôi vợ
chồng cho nên tôi động viên anh ấy đi ra bên ngoài tìm hiểu, hưởng thụ
tình cảm nam nữ và cảnh cáo anh ấy không nên trầm mê vào bất cứ con đàn
bà nào. Vì để anh ấy không phiền lòng về gánh nặng hôn nhân nên tôi đã
đề nghị ly hôn nhưng không vì thế mà tình cảm chúng tôi thay đổi chỉ vì
một tờ giấy ly hôn giẻ rách đó, ngược lại vì nó mà thêm vững chãi hơn
bất kì thứ gì, mời cô lý giải cho.”
Thật không hổ là mấy con mẹ đi thôi miên, quả nhiên đả kích sâu đây! Cô đã chuẩn bị tốt nhưng vẫn bị đả thương không nhẹ.
Từ trên ghế sô pha đứng lên, Hứa Lương Cầm bình tĩnh nói: “Nếu chúng ta
cứ đối đầu thì người đau lòng nhất là Dật Hàng. Tôi chẳng hi vọng chuyện xấu đi, nhưng tôi cũng nghi ngờ việc cô có thật sự quan tâm Dật Hàng
hay không. Nếu không thì vì sao cô lại dựa vào sức ảnh hưởng của mình mà chặn luôn hạnh phúc của anh ấy? Chẳng lẽ vì cô lo lắng bệnh tình anh ấy hay nói đơn giản chỉ vì chữ tiền?”
“Cô không biết gì mà còn phỉ báng tôi? Tôi không nhịn được nữa. Hứa tiểu thư, mời cô về cho!” Tina lạnh lùng bày ra tư thế tiễn khách.
Hứa Lương Cầm cũng chẳng định ở lâu, nói một tiếng tạm biệt rồi về luôn.
Lái xe về phòng trọ thì Tống Dật Hàng đã tỉnh, đang ngồi ở phòng khách
xem tivi, thấy Hứa Lương Cầm đi vào thì đứng lên cởi áo khoác ngoài cho
cô. “Anh thấy em để lại tờ giấy thì cũng biết, sợ quấy rầy bọn em nên
không gọi cho em. Em ở chung với Tina thế nào?”
Hứa Lương Cầm không muốn để Tống Dật Hàng phiền lòng, chỉ cười nói:
“Tốt, em không nghĩ cô ấy là người gốc Hoa, hơn nữa dáng vẻ cũng không
giống người sắp 50.”
“Anh với Hisako không còn quan hệ nào khác nhưng với Tina thì anh cần
phải có thời gian, đó cũng là lý do vì sao anh không thể đề cập đến
chuyện kết hôn, nếu biết anh muốn kết hôn với người con gái anh yêu thì
anh nghĩ Tina sẽ chúc phúc cho chúng ta thôi.”
“Anh không phải dạng không thể kết hôn được nữa, sao còn đi xem mắt thế?”
Tống Dật Hàng cười khẽ một tiếng: “Bố mẹ anh không nói chi tiết về đối
tượng Khương Doanh giới thiệu mà chỉ nói qua loa với anh, khi đó anh
thấy chán nên đi xem rốt cuộc cô ta giở trò gì, tất nhiên cũng vì để bố
mẹ anh yên tâm, bằng không họ luôn thúc giục anh đi xem mắt, anh cũng
không thể bình tĩnh làm việc được cho nên đi ngay.”
“Thì ra là vì nhàm chán nên mới đi gặp em, em hỏi anh nếu Tina không đồng ý cho chúng ta ở chung với nhau, anh sẽ làm thế nào?”
Cô vừa nói xong thì Tống Dật Hàng cảnh giác: “Có phải Tina nói gì với em không?”
“Không có, chẳng qua cô ấy công khai nói suy nghĩ của mình nên em có chút bận tâm.”
Tống Dật Hàng ôm lấy Hứa Lương Cầm an ủi: “Không cần lo lắng, Tina không phải người ngoan cố, cô ấy chỉ suy nghĩ cho anh quá thôi, anh sẽ nói
với cô ấy là em quan trọng với anh đến mức nào.”
Anh càng nói thì con mụ ấy càng phản đối đấy, Hứa Lương Cầm bất đắc dĩ
nhủ thầm. “Tống Dật Hàng, em có thể vì anh, vì tương lai của chúng ta mà nhường nhịn một số chuyện, cũng vì hạnh phúc của hai đứa mà giải thích
cho bất cứ ai muốn hiểu, em cũng có thể hứa sẽ bảo vệ tình cảm của chúng ta. Nhưng xin anh nhớ kỹ điều này, em chỉ là bạn gái của anh thôi, Tina dù giỏi hay đối với anh cực tốt thì anh cũng đừng nhầm lẫn giữa hai
người bọn em nhé.”
“Anh làm sao nhầm được, em là người yêu của anh, Tina cùng lắm là người thân thôi.”
Hứa Lương Cầm nở nụ cười, rúc vào ngực Tống Dật Hàng, mấy ngày trước
quan hệ của hai người đổ vỡ, bây giờ không phải hòa tan sao? Buổi tối
Tống Dật Hàng vẫn ở nhà trọ, hôm sau vì Tina muốn ăn sáng nên phải ra
khách sạn sớm.
Lần này đi là một tuần không có í ới gì nhau nữa, Hứa Lương Cầm cảm thấy nóng nảy, lại nhịn hai ngày mới gọi cho Tống Dật Hàng.
“Alo?” Điện thoại vang lên một giọng nói.
“Xin lỗi, tôi tìm Tống Dật Hàng.”
“Tôi là Tina.”
“Tôi biết (bà biết chứ).” Có thể nhận điện thoại của Tống Dật Hàng mà là phụ nữ thì ngoài cô ta ra còn ai nữa? Mẹ à?
“Dật Hàng đang chuẩn bị ăn khuya cùng tôi.”
Ở khách sạn mà cũng có ăn khuya à? Hứa Lương Cầm cảm thấy khó hiểu.
Tina dường như cũng biết điều đó nên cười giải thích: “Ôi, tôi quên
không nói cho cô biết, tôi và Dật Hàng đã ra khỏi khách sạn rồi, ở khách sạn tôi cảm thấy không thoải mái, chỗ ở hiện tại của chúng tôi là một
biệt thự anh ấy mới mua, anh ấy mới mua hai biệt thự đó, cô biết chưa?”
Cô đương nhiên biết, một là cho bố mẹ cô, một là cho Hứa Lương Cầm cô đây.
“Vậy Shibata Hisako cũng ở với hai người sao?”
“Hisako đã về Mỹ trước rồi, nếu Dật Hàng không thích cô ấy, tôi chỉ có
thể khuyên cô ấy về thôi, với cả cô ấy cũng không thích ở lại Trung
Quốc.”
Hứa Lương Cầm không nghĩ Tina có thể xử Shibata Hisako nhanh gọn lẹ như
thế. Có lẽ trong mắt cô ta chỉ có hai loại người, một là hữu dụng cho
Tống Dật Hàng, còn loại khác là vô dụng với Tống Dật Hàng.
“Vậy cô có thể chuyển máy cho Tống Dật Hàng được không?” Hứa Lương Cầm trực tiếp yêu cầu.
“Tất nhiên là không, tôi ở đây là để Dật Hàng rời xa cô, quên cô cho nên cô đừng nói chuyện với anh thì hơn nhé.” Tina từ chối.
Con đàn bà này còn trắng trợn khiêu khích bà đây nữa à? Lúc này Hứa Lương Cầm tức lắm mà không làm gì được!
“Bây giờ cô không cho anh ấy nói chuyện với tôi cũng được nhưng chẳng lẽ cả đời cũng thế sao?”
Tina cười càng vui vẻ: “Hứa tiểu thư, tôi đã quyết định bắt đầu lại với
Dật Hàng, cô cảm thấy anh ấy sẽ chọn ai giữa tôi và cô? Thời gian hơn
một tuần mà cô chưa hiểu ra à?”
Hứa Lương Cầm trực tiếp cúp máy, lại đánh vài chữ trên bản word, cô sẽ trắng mắt ra xem thằng nhãi Tống Dật Hàng chọn đứa nào!