Tống Dật Hàng ở nhà trọ của Hứa Lương Cầm hai ngày, sau đó không xuất
hiện nữa, Hứa Lương Cầm nghĩ anh đang chăm sóc vợ cũ nghĩ đến việc khi
Tina còn trẻ đã chăm sóc Tống Dật Hàng, nếu không thì làm sao Tống Dật
Hàng coi trọng cô gái đó được nhưng nếu hai người họ thâm tình với nhau
thì vì sao lại ly hôn?
Hứa Lương Cầm không hiểu nổi cuộc sống của mấy người thượng lưu cho lắm
nhưng có thể khẳng định nếu Tống Dật Hàng kết hôn với cô rồi sau đó lại
lưu tình khắp nơi thì cô sẽ không do dự mà ly hôn luôn.
Nếu Tống Dật Hàng không ở đây thì cô cũng thoải mái, chỉ không đi được Thái Lan nên có hơi tiếc, hơi cụt hứng.
Tuy an ủi mình như vậy nhưng Hứa Lương Cầm khó tránh khỏi việc nghĩ tới
cảnh Tống Dật Hàng vui vẻ bên vợ cũ, nhớ đến thì trong lòng chua xót,
chỉ có thể khuyên mình không nên nghĩ nhiều, dù sao đối phương cũng là
gái 48 rồi, cô có gì mà ghen tị với một bà cô chứ? Tống Dật Hàng nhất
định không để cô chạm mặt với bà cô ấy cho xem, chờ cô gái kia về Mỹ thì xong rồi.
Bởi vì những ý nghĩ này cứ lặp đi lặp lại nên Hứa Lương Cầm không ngủ
ngon đến hai tối vì thế quyết định mua bia về uống để ngủ cho ngon.
Ai ngờ cầm áo khoác và ví tiền ra cửa thì thấy một cô gái đang định nâng tay nhấn chuông, Hứa Lương Cầm khiếp sợ.
Theo ánh đèn, Hứa Lương Cầm nhìn rõ gương mặt thân quen. “Sao cô lại ở đây?”
Shibata Hisako cúi đầu lễ phép: “Xin lỗi đã quấy rầy cô, Hứa tiểu thư.
Chắc hẳn cô không nghĩ tôi sẽ từ Mỹ trở về đúng không? Thật ra tôi về
cùng Tina, Dật Hàng chắc cũng đã nói cho cô về Tina, cô ấy là vợ trước
của Dật Hàng.”
Đứng ở cửa nói chuyện cũng không hay, Hứa Lương Cầm đành phải nghiêng người cho Shibata Hisako vào nhà, cô cởi áo khoác ra.
Shibata Hisako nhìn quanh căn phòng nhỏ một lần, sau đó ngồi xuống ghế
sô pha: “Tôi muốn nói chuyện với cô Hứa một chút, như thế cô Hứa cũng
chuẩn bị tâm lý, về sau lại trở tay không kịp.”
“Cô nói đi, tôi thấy Hisako tiểu thư đây đúng là người có một không hai, cảm thấy cả người cô toát ra vẻ âm hiểm cho nên cô cứ nói, nói trước là tôi cũng không tin gì đâu.” Hứa Lương Cầm không muốn khách khí với cô
gái người Nhật này làm gì, chỉ không ngờ cô nàng còn có quan hệ với vợ
trước của Tống Dật Hàng.
Shibata Hisako cười cười: “Tôi rất hiểu cái nhìn của cô Hứa dành cho tôi nhưng tôi muốn nói tôi làm gì cũng đường đường chính chính. Bất kể tôi
nói cái gì cũng là thật chứ không nói dối. Tôi rất yêu Dật Hàng, ngoài
Tina ra thì không ai hơn tôi hết.”
“Tôi chỉ biết yêu là yêu, không phải dùng sự so sánh hơn kém mà đối đầu
nhau, bằng không thì ba chữ tự đa tình nó đập vào mặt cho.”
“Tôi đến đây không muốn cãi nhau với cô Hứa về tình yêu thật sự, tôi chỉ muốn nói với cô Hứa là với Dật Hàng thì Tina là trụ cột. Lúc Dật Hàng
12 tuổi thì Tina đã chăm sóc anh ấy, lúc anh ấy 19 tuổi thì cô ấy đã bỏ
qua tương lai sự nghiệp của mình đến bên anh ấy và kết hôn với anh ấy,
tình cảm của Dật Hàng ai có thể lý giải được chứ? Tôi đã mất 9 năm để
Tina đồng ý tôi ở bên anh ấy, khiến tôi ở bên cạnh anh ấy, tôi là người
đàn bà duy nhất Tina đồng ý ở bên cạnh anh ấy. Lần này Tina đến đây là
để đưa cuộc sống của Dật Hàng trở về quỹ đạo vốn có của nó nhưng chúng
tôi chẳng ai nghĩ tới sẽ có cô Hứa chen chân vào, lại mê hoặc Dật Hàng
đến chết đi sống lại nữa. Chuyện này nằm ngoài dự tính, tôi cũng cảm ơn
cô Hứa vì đã tạo ra sóng gió giúp tình cảm của tôi với Dật Hàng thêm
vững vàng hơn.”
Hứa Lương Cầm áp chế sự kinh ngạc trong lòng, duy trì sự mỉm cười: “Cám
ơn Hisako tiểu thư đã cho tôi hiểu tầm vĩ mô của vợ trước của Dật Hàng.
Tôi cũng tin đây là lần thử nghiệm xem tình cảm của tôi với Dật Hàng thế nào, nếu vượt qua thử thách thì tốt, còn không được thì việc tách ra là lẽ đương nhiên. Tôi sẽ không cưỡng cầu và cũng chẳng dễ dàng buông tay
đoạn tình cảm này, bởi vì anh ấy hi vọng được ở với tôi cho nên tôi chỉ
sợ Hisako tiểu thư phải thất vọng rồi. Cô đừng nản chí mà hãy cố gắng
rồi thất bại thảm hại lần nữa nhé, lần này dù có phải đối mặt với vật gì thì tôi sẽ kiên trì đến cùng!”
Shibata Hisako nghe xong có chút tức giận nhưng vẫn khắc chế mình: “Cô
không biết chút gì về quá khứ của anh ấy cả, cô đâu phải là anh ấy mà
hiểu được, cô vĩnh viễn không có khả năng vào được tim anh ấy, còn lâu
mới dung nhập vào cuộc sống của anh ấy, chỉ cần Tina ở đây thì cô đừng
hòng thực hiện được giấc mơ làm dâu nhà giàu của mình!”
“Tôi muốn thực hiên đấy thì sao? Dật Hàng cũng muốn để tôi vui vẻ đến
tận già. Tôi muốn làm gì thì đó là cuộc sống của tôi, cả đời không làm
việc thì chẳng sao cả, anh ấy nói anh ấy nuôi tôi!” Hứa Lương Cầm rất
thoải mái nói.
Shibata Hisako không tin lời Hứa Lương Cầm nói, nghi ngờ nhìn cô chằm chằm.
“Dật Hàng đang dự kiến lập một tài khoản cho tôi, anh ấy còn định chuyển ít cổ phần của công ty cho tôi nữa. Hisako tiểu thư có nghi ngờ gì
không? Nếu không thì xin lỗi tôi phải ra ngoài bây giờ, mong cô về cho.”
Cho dù Shibata Hisako có không muốn tin đi chăng nữa thì cũng phải đối
mặt với sự thật, thì ra Tống Dật Hàng vì Hứa Lương Cầm mà sắp xếp xong
xuôi hết rồi, sắc mặt của Shibata Hisako từ đỏ chuyển sang trắng rồi
cuối cùng mang theo vẻ mặt không cam lòng rời đi.
Shibata Hisako vừa đi thì Hứa Lương Cầm mệt mỏi tựa vào ghế, không biết
mình phải đối mặt với đối thủ nặng kí cỡ nào nữa? Tina giống như boss
cuối trong trò chơi, nếu cô không đỡ nổi sẽ bị chết ngay lại không có
khả năng hồi sinh!
Hứa Lương Cầm vốn muốn mua một chai bia thôi nhưng cuối cùng quyết định
mua ba chai, lại kèm mấy đồ khô rồi cứ thế uống hết ba chai bia, uống
xong mặt đỏ phừng phừng ngã xuống giường ngủ ngon lành.
Tống Dật Hàng trở về phòng khi đã hơn 11 giờ, mấy ngày nay anh vẫn ở
cùng Tina ở khách sạn, ban ngày đi chơi linh tinh, buổi tối hai người
nói chuyện phiếm xong thì tự tách ra ai về phòng người đó, anh bận đến
nỗi không có thời gian đi gặp Hứa Lương Cầm.
Anh rất nhớ cô, nhìn thời gian thì chắc cô đang viết tiểu thuyết, vì thế cầm điện thoại gọi cho Hứa Lương Cầm.
Gọi đến 5-6 cuộc điện thoại mà không ai nhận, Tống Dật Hàng có chút gấp
gáp, có phải mấy ngày nay anh không điện thoại hỏi thăm nên cô bé giận
mình? Nhưng cô ấy biết chuyện của anh mà, đây không phải cách mà cô ấy
giận anh!
Lại gọi thêm vài lần cũng không có ai nghe máy, Tống Dật Hàng cầm áo khoác ra ngoài.
“Dật Hàng, trễ thế này anh đi đâu?” Shibata Hisako đứng ở hành lang gọi Tống Dật Hàng.
Tống Dật Hàng quay đầu nhìn một cái, trên mặt không biểu cảm: “Tôi đến xem Lương Cầm.”
“Cô ấy làm sao chứ, trễ thế mà bắt anh qua đó sao?”
“Lương Cầm là bạn gái của tôi, tôi đến gặp cô ấy là chuyện bình thường.” Tống Dật Hàng nói xong không để ý Shibata Hisako mà đi đến thang máy.
“Nhất định Hứa Lương Cầm ầm ĩ với anh đúng không? Em biết cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu. Dật Hàng anh đừng để bị cô ta lừa, cô ta rất thủ đoạn đấy, em còn bị cô ta đuổi ra ngoài cho nên anh đừng bao giờ tin cô ta, cô ta ra vẻ ấm ức để tranh thủ sự đồng tình của anh thôi!” Trực
giác của Shibata Hisako mách bảo Hứa Lương Cầm đã gọi điện mách với Tống Dật Hàng, may là cô gặp Tống Dật Hàng nếu không thì anh sẽ bị lừa mất!
Ánh mắt Tống Dật Hàng híp lại, nhìn Shibata Hisako giống như không thể
bóp chết cô ta. “Hisako, nếu không phải tôi nhớ những ngày tháng tình
cảm đã qua thì tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào khiến cô vĩnh viễn không làm trò trước mặt Lương Cầm của tôi, cô nhớ kỹ cái ngày này nhé, bất kể Tina có nói gì thì tôi với cô sẽ không có bất kỳ liên lạc nào hết!”
Tống Dật Hàng nói xong vội vàng vào thang máy, nhất định Shibata Hisako
đã tìm Lương Cầm rồi, anh không cần hỏi cũng biết cô gái kia dựa vào
quan hệ với Tina mà đi giương oai với Lương Cầm, bây giờ anh chỉ hi vọng cô đừng khổ sở và tức giận.
Lái xe đến thẳng nhà Hứa Lương Cầm, lên tầng bấm chuông nhưng không ai
mở, lấy tay đập cửa cũng không có người, may là hàng xóm đi đâu hết nên
không ai phàn nàn.
Tống Dật Hàng cảm thấy hối hận vì không đánh thêm một chiếc chìa khóa dự phòng, ngay lúc Hứa Lương Cầm cần anh nhất thì anh lại không bên cô.
Tống Dật Hàng chỉ có thể bất đắc dĩ xuống tầng nhìn cửa sổ, ngồi trong xe chờ!
Một đêm Tống Dật Hàng không chợp mắt, nhìn tờ quảng cáo rồi gọi thợ đến bẻ khóa.
Tống Dật Hàng đưa 100 đồng, người nọ không nói không rằng mở luôn khóa, chưa đến 10 phút thì khóa đã bẻ xong.
Đưa tiền xong liền đóng cửa, Tống Dật Hàng đẩy cửa phòng Hứa Lương Cầm
ra, nhìn đống đồ hỗn độn trên mặt đất, chai bia, túi đồ ăn khô, trong
phòng cũng không biết mùi gì nữa.
Đi đến trước giường nhìn gương mặt đang ngủ say, Tống Dật Hàng đẩy đẩy vai cô.
Hứa Lương Cầm đang mơ màng thì bị đánh thức, dụi mắt nhìn bóng anh: “Sao lại đánh thức em?”
“Tôi hôm qua anh gõ cửa, vì sao em không mở?” Tống Dật Hàng ngồi xuống bên giường.
Hứa Lương Cầm mở mắt: “Em không nghe thấy gì hết. Bây giờ là mấy giờ rồi, anh không ngủ bên ngoài đó chứ?
“Anh ngồi ở trong xe một đêm, vì sao em uống nhiều rượu vậy? Không phải
anh nói có việc gì thì gọi cho anh sao? Không thích nghe người khác nói
thì đóng cửa không cho họ vào nữa là sao?”
“Anh biết chuyện Shibata Hisako đến tìm em rồi à? Không phải em uống
rượu vì cô ta đâu, tại mấy ngày nay e thức đêm không ngủ được nên mua
mấy chai về uống để ngủ cho ngon ấy mà.”
“Lương Cầm, về sau em đừng làm anh sợ nữa, anh đối với em thế nào thì em rõ nhất. Về sau anh cam đoan sẽ không để Hisako đến làm loạn nữa!” Tống Dật Hàng vuốt ve khuôn mặt đang đỏ bừng vì bia của Hứa Lương Cầm. cảm
thấy cô không việc gì thì yên tâm.
Hứa Lương Cầm từ trên giường ngồi dậy nhìn Tống Dật Hàng thở dài: “Thật
ra em còn phải cảm ơn cô ta, tối thiểu qua đó em còn biết chút quá khứ
của anh, biết người vợ trước của anh quan trọng cỡ nào. Tống Dật Hàng,
anh không thể nói rõ cho em biết chuyện gì đã xảy ra sao? Bằng không chỉ có thể đợi vợ trước của anh đến nói cho em, rồi em lại bị động mà đối
diện thôi. Nếu cô ấy tồn tại mãnh liệt đến vậy, nếu như em không có
chuẩn bị tâm lý thì chắc chắn sẽ hiểu lầm anh, việc chia tay sớm hay
muộn cũng tới!”
Ánh mắt Tống Dật Hàng ảm đạm, qua một lúc lâu mới khó khăn mở miệng:
“Lương Cầm, không phải anh muốn giấu em mà đó là một quá khứ tăm tối mà
anh không muốn nhớ lại nhất, khi đó anh là tên yếu đuối vô dụng. Nhưng
nếu vì quá khứ của anh khiến em bị quấy nhiễu thì anh sẽ nói cho em một
chút.”
Thấy biểu cảm của Tống Dật Hàng có chút hoảng hốt, Hứa Lương Cầm cầm chặt tay anh, cổ vũ cho anh.
Tống Dật Hàng lấy lại tinh thần rồi cười dịu dàng: “Sở dĩ 9 tuổi anh đã sang Mỹ là vì tránh bị đuổi giết.”