“Sao huynh cứ u sầu hoài vậy?” Trần Thúy Ngọc nhíu mày nhìn họ Dương.
“Huynh sợ mọi người sẽ gặp nguy hiểm.” Dương Vũ đáp.
Trần Thúy Ngọc bĩu môi. “Trước sau gì họ cũng gặp nguy hiểm thôi. Huynh cứ nhìn Yên Phong trấn mà thấy.”
Đỗ Bá Phương thúc ngựa lên ngang họ Dương. “Việc chúng ta giấu bí mật với mọi người, đệ thấy sao sao ấy.”
Dương Vũ thở dài. “Nếu mà huynh nói cho mọi người biết hết mọi chuyện. Biết
hết những vụ tàn sát của Hùng Thiên hội. Biết Yên Phong trấn, Tiên Sơn
thành hay Y Sơn bị xóa xổ khỏi bản đồ.” Họ Dương lại u sầu. “Huynh nghĩ
mọi người sẽ không giữ được bình tĩnh đâu.”
Võ Quang Tuấn tiếp
lời. “Vũ ca ca nói đúng đó. Nếu gã Phong Sơn mà biết được mọi chuyện, gã sẽ liều mạng đâm đầu vào chỗ chết. Chưa kể là họ Thái hay những người
khác nữa.”
“Chúng ta đi đường khác nào.” Họ Dương nhận ra phía trước có người chặn đường.
Mọi người chưa hiểu chuyện gì nhưng vẫn quay ngựa lại theo họ Dương. Khổ
nỗi, trước mặt họ, một đội kỵ binh cũng đang lao tới. Hai đầu đều bị
chặn, họ Dương có vẻ không thích điều này cho lắm.
Đỗ Bá Phương
thấy ai nấy đều cầm giáo trên tay, ánh mắt nhìn mọi người không được
thân thiện. Y vẫy tay chào hỏi nhưng chả ai thèm quan tâm đáp lại. Cảm
thấy ngượng nên y từ từ hạ tay xuống.
“Tướng quân, ngài lại định bỏ rơi mọi người một lần nữa ư?” Một người trung niên nghiến răng nói.
Dương Vũ nói láo. “Đệ có bỏ rơi gì đâu, Dương đội trưởng chắc hiểu lầm gì rồi.”
“Ngày đừng giấu mọi người nữa.” Dương Văn Anh đội trưởng nói trong tức giận.
“Lúc nào ngài cũng bỏ rơi mọi người hết. Lần đầu là cuộc chiến ở Bạch
Vân thôn. Lần tiếp theo là trận chiến ở đỉnh Thiên Sơn. Còn bây giờ, nếu không lầm thì tiểu tướng nghĩ ngài sẽ tham gia trận chiến ở Đường Lâm.
Tướng quân có còn coi mọi người là thuộc tướng của ngài nữa không?”
Dương Vũ khẽ cười. “Đệ từ lâu đã không còn là tướng quân nữa. Trấn Vũ quân giờ cũng đã giải thể từ lâu.”
Dương đội trưởng cướp lời nói tiếp. “Cứ cho tướng quân nói vậy đi. Nhưng
tướng quân đừng quên, mọi người còn nợ chủ công một ân mạng. Có thể đối
với tướng quân, mọi người không còn ân nợ gì với ngài và chủ công. Nhưng đối với mọi người, ân nợ này lúc nào chưa trả xong, mọi người có chết
cũng không thể nhắm mắt.”
Thấy không khí quá nặng nề, Trần Thúy Ngọc liền lên tiếng. “Ân nợ gì vậy, Dương đội trưởng?”
“Cái mạng của tên cẩu tặc Trần Ngọc Minh và Hùng Thiên hội.” Dương đội trưởng đáp.
Võ Quang Tuấn chợt ngầm đoán. “Trần Ngọc Minh có phải là tên cẩu tặc nghĩa phụ không?”
Dương đội trưởng gật đầu. “Chính là hắn.”
“Dương đội trưởng, chuyện thân phụ của đệ, đệ sẽ tự tay trả thù. Đệ không muốn mọi người phải hy sinh vô nghĩa.”
“Thế nào là vô nghĩa? Hắn ta giết chủ công, phận làm tôi tớ không thể không
phục thù.” Dương đội trưởng khẽ cười. “Đây là quyết định của mọi người,
không phải do tướng quân ép buộc, cũng không phải mọi người miễn cưỡng
chấp hành theo quân lệnh.”
Dương Vũ nhíu mày. “Mọi người không hiểu sao?”
Dương đội trưởng lại cướp lời. “Mọi người đều hiểu được tâm trạng của tướng
quân. Ngài không muốn mọi người hy sinh, ngài muốn mọi người sống an
nhiên tự tại. Mọi người đều hiểu cả và mọi người tình nguyện đi theo
ngài. Nếu ngài không cho phép, mọi người sẽ rảo ngựa thẳng tới Đường
Lâm.”
“Thôi được rồi, được rồi.” Họ Dương phải chịu thua. “Đệ sẽ cùng mọi người tới Đường Lâm được chưa.”
“Tướng quân nghĩ gì vậy?” Dương đội trưởng khẽ cười.
Họ Dương như hiểu ra. “Không.”
“Có đấy.” Dương đội trưởng gật đầu. “Mục đích của mọi người lần này là dù
thế nào đi chăng nữa, phải ép tướng quân thực hiện nghi luật cho bằng
được.”
“Nghi luật là gì vậy Trần tỷ?” Đỗ Bá Phương không hiểu nên thì thầm hỏi.
Trần Thúy Ngọc đáp. “Phát lời kêu gọi ra trận và những ai hưởng ứng sẽ tham
gia. Đại khái như vậy.” Trần cô nương khẽ cười. “Dương đội trưởng đang
bắt Dương huynh triệu tập quân đội.”
Đỗ Bá Phương nhíu mày. “Sao nhìn Dương huynh bực bội vậy?”
“Vì huynh ấy không muốn mọi người tham gia trận chiến này. Huynh ấy ích kỷ với nhỏ nhen lắm.” Trần Thúy Ngọc mỉm cười.
Dương Vũ nghe được nên tối sầm mặt lại. “Vậy thì nghi luật.” Nói xong họ Dương thúc ngựa phi đi.
Dương đội trưởng mỉm cười vì đã đạt được mục đích. Mọi người sau đó chuyển
hướng rảo ngựa ngược lại xuống phía nam. Nơi vùng đất bí mật của họ
Dương. Trần Thúy Ngọc không biết mình đã làm chuyện gì, cô hỏi cái gì
thì họ Dương cũng không thèm đáp. Họ Dương cứ tối sầm bản mặt lại và
không thèm nhìn cô.
Mọi người sau khi phi ngựa một thời gian thì
cũng tới nơi. Đây là nơi lần đầu tiên Võ Quang Tuấn đặt chân đến. Còn Đỗ Bá Phương thì là lần thứ hai. Lần đầu tiên họ Đỗ đến đây là sau trận
chiến ở Phục Ma phái.
Họ Đỗ lúc này đang đề cao cảnh giác tột độ. Không phải y cảnh giác những người ở đây, mà là cảnh giác hai con bạch
hổ mất dạy có thể vồ lên người y. Lần đầu tiên khi y tới, lúc đó y đâu
biết họ Dương nuôi hổ. Mà thật ra sau này y mới biết, không phải họ
Dương nuôi hổ, mà là những con hổ tự động đi theo họ Dương.
Lúc
đó y đang hớn hở bước theo sau họ Dương thì bất ngờ một con hổ lao tới
đè y ngã xuống. Hồn vía y thất kinh khi thấy con hổ nhìn mình nhe hàm
răng sắc nhọn ra và gầm lên. Họ Dương không những không cứu giúp y, mà
còn bật cười ha hả.
“Ông ấy đang đùa với đệ đó.” Họ Dương khẽ
cười nhìn con bạch hổ. “Ông làm đệ ấy sợ kìa.” Dương Vũ ngồi xuống và
kêu bạch hổ lại vút ve.
“Nghĩ sao mà huynh nói đùa.” Họ Đỗ mặt mày tái mét.
“Nếu ông ấy không đùa thì liệu đệ còn mở miệng được không?” Họ Dương lại tiếp tục cười.
Trở lại với thực tại, Võ Quang Tuấn thấy Đỗ Bá Phương cứ thấp thỏm lo âu và đảo mắt nhìn quanh nên liền hỏi. “Huynh sao vậy?”
Đỗ Bá Phương đưa ngón trỏ lên miệng. “Suỵt.” Họ Đỗ khẽ đáp. “Im lặng nào, ở đây nguy hiểm lắm.”
“Nguy hiểm gì?” Họ Võ nhíu mày.
Đỗ Bá Phương chưa kịp đáp thì đã bị ông bạch hổ lúc trước lao tới quật y
ngã xuống. Ông hổ lại chồm lên người họ Đỗ gầm gừ và nhe hai hàm răng
sắc nhọn ra. Đỗ Bá Phương đang hoảng sợ thì bỗng thấy mặt mình như bị ai đó đang liếm. Quay mặt nhìn sang, y bỗng ngạc nhiên khi thấy đó là chú
bạch hổ con.
“Mấy con hổ sinh rồi này.” Trần Thúy Ngọc mừng rỡ kêu lên.
Võ Quang Tuấn thì vừa ngạc nhiên, vừa nuốt nước bọt trong sợ hãi. “Hổ ư?”
Dương Vũ quỳ một chân xuống vút ve con bạch hổ đang tiến tới. “Bà khỏe không?”
Trần Thúy Ngọc bồng một chú hổ con lên. “Dễ thương quá.” Cô nhìn sang họ Dương. “Bà ấy sinh mấy đứa vậy huynh?”
Họ Dương khẽ cười. “Hai huynh, một tỷ.”
Võ Quang Tuấn cũng bồng chú hổ lên nhìn. “Cho đệ một con được không?”
Ông hổ đang ngậm cánh tay của họ Đỗ bỗng quay qua gầm lên. Dương Vũ thấy
được nên liền nói. “Ông ấy bảo đệ có muốn làm con ông ấy không?”
“Có.” Họ Võ hớn hở đáp.
Đỗ Bá Phương ngồi dậy. “Là đệ có muốn bị ông ấy thịt không ấy?”
Võ Quang Tuấn lúc này mới hiểu ra câu nói đùa của họ Dương. “Không.” Y
lẳng lặng bỏ chú hổ con lại xuống đất. Đang vui mà, y không muốn bị thịt đâu.
Mọi người sau đó vào trại nghỉ. Vì thời gian không cho phép nên Dương Vũ bảo Dương đội trưởng ngày mai sẽ khởi hành tới Đường Lâm.
Nghe xong, Dương đội trưởng ra ngoài bảo thuộc hạ phát lệnh triệu tập
theo nghi luật.
Ngay lập tức, mỗi đội gồm hai người, một người
cầm theo kỳ hiệu, một người sẽ chịu trách nhiệm thổi chiếc tù và. Cứ
thế, nhiều đội tỏa ra khắp nơi để báo hiệu triệu tập mọi người. Chiếc kỳ hiệu hình tam giác màu vàng, ở giữa có thêu hình chiếc khiên và ngọn
giáo màu đỏ. Đây cũng chính là quân hiệu được khắc trên các tấm khiên.
Quân hiệu biểu thị cho Trấn Vũ quân.
Tiếng tù và vang lên, nhiều
người đang săn bắt, đang trồng trọt, thậm chí đang nghỉ trong trại, bỗng đột nhiên hớn hở và ngay lập tức bỏ ngang mọi việc đang làm để chuẩn bị tập kết theo hiệu lệnh. Họ đã được triệu tập, họ đã được ra chiến trận
và thực hiện nghĩa vụ của mình. Đối với những người này, chả có gì mãn
nguyện bằng việc chết trên chiến trường, thay vì ở trên giường bệnh cả.
Dương Vũ đứng trên lán trại của mình nhìn xuống, lán trại cao nhất được dựng
bằng các chất liệu từ gỗ cây. Bên dưới, những lán trại khác, những căn
lều, những dòng người đang háo hức vì được triệu tập. Nhìn những quan
cảnh đó, y nhớ sực lại chuyện ngày xưa, vào cái lần đầu y đặt chân tới
đây. Người người hò hét vì thấy y còn sống. Nếu ngày đó mừng y trở về,
thì bây giờ mọi người lại mừng rỡ vì được ra đi.
Sáng hôm sau, họ Dương thức dậy từ sớm như bao người khác. Ở bên trong lán trại nhưng y
có thể nghe thấy rõ tiếng mọi người đang nhốn nháo bên dưới. Y bắt đầu
mang quân phục vào. Đầu tiên, y mang đôi hài màu đen vào chân.
Những ký ức xưa cũ đột nhiên vụt lên trong đầu họ Dương. Lúc đó tay cầm
thương, y bước bộ trên một bãi chiến trường đầy xác chết. Cờ hiệu, thi
thể bốc cháy và máu chảy khắp nơi.
Họ Dương tiếp tục mang giáp phục màu nâu vào, một loại giáp phục nhẹ, phù
hợp cho yêu cầu về tốc độ và sự nhanh nhẹn của bản thân người mang.
Một ký ức khác lại vụt lên, lúc đó y bị một tên địch cầm thương đâm vào
ngực. Nhanh chóng xoay người né, ngọn thương cách bụng y chỉ vài tất.
Một mũi thương khác nhắm ngực y đâm tới, mặc dù né nhưng vẫn sượt qua
tay y. Nhanh chóng lấy tay chụp ngọn thương rồi đè xuống ngọn thương bên dưới, y vung kiếm hạ sát hai tên. Tổng số người trong trận chiến bị họ
Dương hạ sát lên đến hàng chục. Tất cả đều nằm gục xung quanh y.
Cài nốt xong bao tay, y tiếp tục giắt thanh gươm quý của mình bên hông.
Những hình ảnh y vung kiếm vô số kẻ lại hiện lên. Gươm y bị nhuốm đỏ bởi màu của máu.
Trần Thúy Ngọc mang giáp phục dành cho nữ nhân bất
ngờ đi ra. Cô nàng giúp phu quân của mình nai nịt lại mọi thứ. Họ Dương
đứng thẳng cho phu nhân của mình khoác áo choàng đỏ lên. Mỗi lần nhìn
Dương Vũ mang bộ quân phục này, Trần Thúy Ngọc lại dấy lên nhiều cảm xúc trong lòng.
Cảm xúc tự hào về phu quân của mình, trông chàng vô
cùng oai phong lẫm liệt. Cảm xúc vui sướng khi nhớ lại bộ mặt ngốc này
tán tỉnh mình năm xưa. Cứ cầm mũ đứng giữa sân nhìn cô mà không dám mở
miệng nói câu nào. Cảm giác đau đớn khi nhớ lại cảnh phu quân mình rớt
xuống vực ở đỉnh Thiên Sơn. Rất, rất nhiều loại cảm xúc nảy lên trong
người Trần Thúy Ngọc và cô chỉ biết ôm Dương Vũ rồi tựa đầu lên vai
chàng.
Họ Dương thấy phu nhân mình mang áo choàng xong thì bất
ngờ ôm mình. Y khẽ cười rồi nắm lấy tay của phu nhân đang quàng trước
bụng. “Thương muội nhất.”
“Ủa không yêu muội ư?” Trần cô nương hỏi vặn lại.
Họ Dương quay lại nhìn phu nhân của mình. “Huynh chỉ yêu phu nhân của mình thôi.” Họ Dương ôm chằm lấy phu nhân mình.
“Đáng ghét.” Trần cô nương cười tủm tỉm.
Sau đó họ Dương cầm thanh thương bước ra khỏi lán trại. Trước mặt y, mọi
người đã chuẩn bị, nai nịt xong tất cả mọi thứ. Họ đang chờ y ra lệnh.
Ai ai cũng mang lên mình bộ quân phục năm nào, y phục đen với giáp phục
màu nâu bên ngoài và áo choàng đỏ sau lưng như họ Dương, quân phục của
Trấn Vũ quân.
“Chắc mọi người cũng đã biết.” Họ Dương nói lớn.
“Chúng ta sẽ tiến quân tới Đường Lâm. Trận chiến này là mấu chốt để thay đổi cục diện mọi thứ. Đây không những là sự báo thù cho chủ công, mà
đây còn là món nợ ta phải trả cho Ngô lão gia.”
Đỗ Bá Phương lúc
này đang đứng bên cạnh họ Dương và Trần cô nương. Y thì thầm với Võ
Quang Tuấn. “Chủ công có phải là phụ thân của Dương huynh không?”
Họ Võ khẽ cười. “Chính là như vậy. Trong quân ngũ không phân biệt tình
thân quyến thuộc nên mọi người mới gọi Dương lão bá là chủ công.”
Họ Dương giơ ngọn thương lên trời. “Quyết chiến.”
Mọi người ở dưới cũng giơ ngọn thương lên và đồng thanh hét lớn. “Quyết chiến.”
“Vui như vậy, mà trước giờ Dương huynh cứ giấu.” Đỗ Bá Phương vỗ tay đầy hớn hởn.
“Mọi chuyện thế nào rồi Dương đội trưởng?” Dương Vũ vừa đi xuống bậc thang thì liền hỏi.
Dương đội trưởng đáp. “Chúng ta có tổng cộng hơn bảy trăm ngọn giáo xuất
chinh. Còn như lời căn dặn của tướng quân, tiểu tướng đã giáo huấn và ra chỉ thị cho những hậu sinh ở lại bảo vệ mọi người.”
“Các đệ ấy có nói gì không?” Họ Dương gặng hỏi.
Dương đội trưởng khẽ cười. “Ngoài việc muốn đi theo mọi người, họ không còn nói gì khác cả.”
“Để đệ ra chào mọi người vài tiếng.” Họ Dương nghĩ mình nên làm như vậy.
“Tiểu tướng xin phép.” Dương đội trưởng chắp tay lui ra.
Họ Dương đảo mắt nhìn quanh rồi đưa tay lên miệng huýt một tiếng. Chú
chiến mã của y nghe vậy liền chạy tới. Y đội mũ lên rồi leo lên chiến mã của mình. Bên cạnh y, Trần cô nương, Đỗ Bá Phương và Võ Quang Tuấn cũng phi ngựa tới kề bên. Họ Đỗ và họ Võ cũng mang quân phục mượn từ mọi
người.
Họ Dương thúc ngựa đi tới, áo choàng đỏ phảng phất phía
sau. Mọi người khác cũng thúc ngựa phi theo, một hàng dài kỵ binh rảo đi trong sự chúc mừng và cầu nguyện của mọi người hai bên đường. Số lượng
chiến mã hiện tại không đủ đáp ứng nên có nhiều quân binh phải ngồi trên một con ngựa. Trên đường tới Đường Lâm, mọi người sẽ thu nạp thêm các
chiến mã của Phi Sát bang.
Ra tới cổng, họ Dương dừng lại nhìn
lên trên. “Các đệ hãy bảo vệ mọi người. Đây là một nhiệm vụ quan trọng
vì bọn chúng có khả năng sẽ đánh úp bất ngờ. Nên các đệ đừng u sầu khi
không được theo mọi người ra trận.”
“Chúng tiểu nhân rõ rồi thưa tướng quân.” Một người trẻ tuổi đáp lại.
Họ Dương giơ nắm đấm lên. “Trấn.”
“Vũ.” Mọi người đồng thanh hô lớn.
Dương Vũ khẽ cười rồi thúc ngựa phi đi, mọi người ở bên ngoài cũng nối đuôi
phi sau. Đoàn kỵ binh tiếp tục được những nối dài thêm bởi những người
khác ở trong rừng, hay ở các lán trại bên ngoài. Trận chiến đang chờ mọi người ở phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com