Lâm Đạm dùng muối hạt làm mềm chỗ nham nhĩ một lần nữa, lại để phụ bếp
phỏng theo phương pháp của mình tiếp tục làm mềm trái cây khô, lúc này
mới xoay người nhìn về phía tiểu đầu bếp, từ từ nói: "Nể tình ngươi
thành tâm nhận sai, ta sẽ dạy cho ngươi một món ăn bảng hiệu."
"A, ngài nói gì?" Tiểu đầu bếp ngốc lăng nhìn Lâm Đạm, vô cùng nghi ngờ
mình nghe lầm. Lâm chưởng quầy nguyện ý dạy hắn chút ít phương pháp xử
lý nguyên liệu nấu ăn đã quá tốt rồi, sao còn dạy hắn món ăn bảng hiệu
nữa? Món ăn bảng hiệu không phải là đòn sát thủ của mỗi đầu bếp, không
tùy tiện cho người khác biết sao?
"Ngươi không nghe lầm đâu, ta
dạy ngươi một món ăn bảng hiệu, ngươi nhìn cho kỹ." Lâm Đạm vừa nói vừa
mò ra một con cá chép lớn trong thùng, đặt nó trên thớt.
Thang Cửu nhìn cô một cái, lại nhìn tiểu đầu bếp đang ngu người, trong mắt xẹt qua ánh sáng hứng thú.
"Lâm chưởng quầy ngài từ từ đã, ta đi lấy giấy bút!" Tiểu đầu bếp thấy dáng
vẻ của Lâm Đạm không giống đang đùa, vội vàng chạy đến tiền đường cầm
một xấp giấy và cây bút lông, soàn soạt viết —— chọn cá chép Hoàng Hà
lớn, ba đến bốn cân...
"Nhớ kỹ chưa?" Lâm Đạm một tay cầm dao
phay, một tay xách cá chép lớn, cười khanh khách chờ tiểu đầu bếp. Cô
thích người chăm chỉ hiếu học, không được thông minh cũng không thành
vấn đề.
"Nhớ kỹ, nhớ kỹ, Lâm chưởng quầy mời ngài tiếp tục!" Tiểu đầu bếp cúi người gật đầu, thái độ cung kính. Lão chưởng quầy kia cũng
sớm nhìn Lâm Đạm với cặp mắt khác xưa, vào lúc này đã tới bên cạnh Thang Cửu, ánh mắt nóng bỏng nhìn thớt.
Lâm Đạm tiếp tục nói: "Tùng
thử quyết ngư mà quán cơm Nghiêm gia mới giới thiệu ta cũng ăn rồi, khẩu vị chua ngọt mềm mại, quả thật không tệ. Ta dạy ngươi món này khẩu vị
còn cao hơn so với món nhà nàng, cũng là một món chua ngọt, được đặt tên là kim mao sư tử ngư (1)."
Một món là tùng thử, món khác gọi là
kim mao sư tử, ngay cả cái tên cũng phân cao thấp, ngài chắc chắn mình
không phải tới để đánh lôi đài chứ? Tiểu đầu bếp đầy đầu toàn suy nghĩ
bậy bạ, nhưng rất nhanh, đao công siêu phàm của Lâm Đạm đã khiến hắn
quên hết thảy. Chỉ thấy cô dùng ba nhát đã mổ xẻ con cá xong xuôi, lại
ép hai mặt thành phiến mỏng, hạ đao từ đuôi cá đến đầu cá, lúc nông lúc
sâu, hai mặt là mười tám đao tất cả, đao đao thông thuận, hạ đao không
ngừng, cắt một con cá chép lớn thành một đóa sen, kéo đuôi cá run tay
một cái, "cánh hoa" màu phấn trắng tầng tầng lớp lớp nở rộ, trông rất
đẹp mắt.
Tiểu đầu bếp cho rằng đao công này đã giỏi lắm rồi,
không đoán ra Lâm Đạm còn lấy kéo, cắt từng miếng cá giống cánh hoa
thành sợi, mỗi cánh cắt thành sáu bảy sợi, lần nữa chất chồng lên nhau.
Mỗi cái xương cá từ đầu tới đuôi đều kéo theo hình sợi tơ như vậy, chỉ
hình dáng thôi đã đủ kỳ lạ. Lúc sơ chế đã cắt nhỏ như vậy, đến khi nấu
lên mềm ra thì phải làm thế nào? Chắc chắn sẽ không gặp chuyện vừa chạm
muôi vào đã nhão nhoét ra sao?
Tiểu đầu bếp một bên ghi chép một
bên lo âu trong lòng, lại thấy Lâm Đạm bắt đầu đánh trứng, sáu quả trứng gà thêm nửa cân tinh bột cùng bốn lạng bột mì, lượng nước vừa phải, hòa thành hỗn hợp giống keo dán đậm đặc màu vàng, có thể lấy tay bốc lên
nặn thành sợi nhỏ.
"Lúc đánh trứng chỉ dùng lòng đỏ, không dùng
lòng trắng trứng, như vậy màu sắc mới dễ nhìn. Tinh bột chỉ dùng nước
tinh bột, không cần tinh bột khô, nếu không cá sẽ thô ráp, nước tinh bột có thể đảm bảo khẩu vị của nó non mềm tinh tế hơn." Đơn giản dặn dò một câu, Lâm Đạm một tay bóp đầu cá, một tay xách đuôi cá, cắt giống như
hoa cúc bỏ vào "keo trứng", ngâm một lát, lúc nhấc lên, tất cả sợi cá
dính vào một chỗ, dịch trứng nhỏ giọt xuống, vẻ ngoài không tính đẹp
mắt, nhưng sau khi bỏ vào nồi nấu, tất cả sợi cá tản ra, dựng đứng lên,
quả thật giống một con kim mao sư tử.
Trong tiếng thán phục của
tiểu đầu bếp và lão chưởng quầy, Lâm Đạm từ từ giải thích: "Khi sợi cá
chìm hết vào dầu, ngươi phải dùng sức rung rung, để sợi cá tản ra từng
cái một, rung xong kéo đầu cá xuống, đuôi cá hơi xếch lên, để cho sợi cá ôm về phía đầu, có hình dạng như kim mao sư tử, đây là điểm mấu chốt.
Sau khi bỏ cá vào nồi, nhiệt độ của dầu sẽ giảm xuống, lúc xuống tới sáu thành phải đổi lửa, dùng dầu sôi cực nóng mới làm cá phải định hình,
lúc này có thể nới lỏng tay, rán thêm đuôi cá và đầu cá một chút, dùng
xẻng nhanh chóng lật mặt, tiếp tục rán một hồi là có thể bỏ ra đĩa rưới
nước sốt vào."
Đừng thấy Lâm Đạm nói dễ dàng, khi làm thực ra rất khó. Chỉ là thái mỏng cá thành sợi, đã là thách thức lớn với đao công
rồi, còn phần làm "keo" và dầu rán, nêm gia vị ngược lại là phần dễ
nhất. Lúc rán, hai tay đều bếp phải giữ chắc đầu cá và đuôi cá, dán
chúng sát vào dầu sôi, khiến cho sợi cá toàn bộ được ngâm trong dầu,
nhiệt độ cao của dầu lúc này có thể nóng rơi một lớp da người, nếu không đợi cá rán xong đã bỏ ra, món ăn này sẽ hủy trong chốc lát.
Tiểu đầu bếp nhìn kỹ tay Lâm chưởng quầy, quả nhiên thấy chỗ đầu ngón tay
của cô có một tầng vết chai dày, đây là nhẫn nhịn nhiệt độ cao của dầu
vô số lần mới luyện ra được công phu thật! Cô nhẹ nhàng lay động sợi cá, trên mặt không thống khổ chút nào, ngược lại tràn đầy kiên nhẫn và
chuyên chú.
Sau khi bỏ cá vào nồi, cô vừa dặn dò tiểu đầu bếp vừa lấy ra một cái nồi sạch sẽ, bỏ ít dầu ăn vào: "Chờ cá rán lên màu vàng
kim ngươi liền nhấc ra, bụng cá hướng xuống dưới bỏ vào mâm, ta tới rót
nước sốt." Trong khi nói chuyện, dầu trong nồi đã nóng già, cô tiện tay
bóp vỡ một quả chanh chua, một quả thị, dùng muỗng lớn nghiền nát, cho
đường trắng, giấm ăn, nước trong, nấu thành sốt giấm đường nồng nặc,
thêm bột súng rồi tưới đều lên sợi cá vàng giòn, món kim mao sư tử ngư
đã xong.
Mùi thơm chua ngọt trong nháy mắt tràn vào xoang mũi,
khiến cho người ta không tự chủ được tiết nước bọt. Món ăn này không chỉ có mùi thơm bá đạo, ngay cả hình dạng cũng cực kỳ bá đạo, giống y như
một con sư tử lông bờm tán loạn thật sự, rất có cảm giác giương nanh múa vuốt.
"Được, thật là thơm!" Tiểu đầu bếp ừng ực ừng ực nuốt nước miếng.
"Có thể nếm thử một chút không?" Thang Cửu ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Lâm Đạm. Hắn là người rất nội liễm, chỉ có thời điểm nhìn thấy thức ăn
ngon mới lộ ra chút bản tính cường thế và hơi tham lam.
"Nếm thử một chút đi." Lâm Đạm cầm khăn lông lên lau mồ hôi.
Tiểu đầu bếp và Thang Cửu lập tức cầm đũa lên, chuẩn bị ra tay với món kim
mao sư tử ngư, chỉ thấy lão chưởng quầy không biết ra ngoài từ lúc nào
hốt hoảng vội vàng chạy vào, hấp tấp nói: "Không thể ăn, không thể ăn!
Thành Thân Vương tới, chỉ đích danh món các ngươi vừa nấu xong! Mau mau
mau, Tiểu Đậu Tử, mau bê mâm thức ăn này ra đi, đừng để Vương gia chờ
lâu!"
Tiểu nhị của tiệm chui qua dưới nách Thang Cửu, bê mâm chạy.
Lâm Đạm đắm chìm trong việc nấu ăn, không biết mùi hương đã theo cửa sổ
truyền ra đường cái. Thành Thân Vương giống y hệt Vĩnh Định Hầu, đều là
người sành ăn lâu năm nổi danh trong Kinh thành, yêu thích lớn nhất là
thưởng thức món ăn ngon, nguyên là khách quen của tiệm ăn Kiều Viên, sau khi cha tiểu đầu bếp mất, ông cũng ít khi tới.
Ngày này ông vốn
định tới quán cơm Nghiêm gia ăn cơm trưa, đi ngang qua tiệm ăn Kiều Viên thì người hầu thân cận nhận được chỗ tốt từ lão chưởng quầy vô tình
nhắc tới một câu, nói tiệm ăn Kiều Viên mới mua được nhóm hàng hải sản
chất lượng cực tốt, có thể nếm thử một chút.
Thành Thân Vương có
giao tình với cha tiểu đầu bếp, thầm nghĩ nếu vậy ta cho họ chút mặt mũi vậy, đi ăn một bữa cũng không sao.. Lại không đoán được bên cạnh có cỗ
xe ngựa tiến đến, Cung Thân Vương thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, cười đùa
nói: "Hoàng huynh, ngài chớ bị mắc lừa, hôm qua ta cũng bị lừa đi vào
như vậy, kết quả tay nghề của Cầu tiểu tử không được, không làm ra được
mùi vị hải sản cao cấp, kém xa với quán cơm Nghiêm gia!"
Thành
Thân Vương trợn mắt nhìn một cái, liền muốn rời đi, chợt ngửi thấy một
mùi vị không nói nên lời, rất ngọt, rất chua, qua một hồi lại thêm mùi
cá tươi mới và mùi tinh khiết của dầu ăn, thật sự thơm chết người!
"Đây là mùi gì? Ngươi ngửi một cái, ngươi mau ngửi một cái!" Thành Thân
Vương nuốt ực một cái, đưa cổ từ trong xe ra, giống như chó nhỏ ngửi
ngửi khắp nơi.
Cung Thân Vương đang cười đùa hí hửng không nói ra lời, miệng vội vàng mím lại, nuốt xuống nước miếng chực chảy ra.
Người hầu bị người ta chọc thủng tâm tư hết sức sợ sệt vội vàng nói: "Vương
gia, mùi thơm truyền ra từ tiệm ăn Kiều Viên, có lẽ Cầu đầu bếp đang nấu ăn."
"Vào xem một chút!" Thành Thân Vương đứng ngồi không yên,
lập tức nhảy xuống xe ngựa, ba bước gộp làm hai chạy vào trong tiệm,
không nhìn chưởng quầy tới đón, chỉ cao giọng nói: "Người đâu, người
đâu, chạy đâu cả rồi? Trong bếp vừa mới làm món gì? Mau bưng lên cho bổn vương!"
Tiểu nhị vội vàng thu xếp chỗ ngồi ổn thỏa, sau đó chạy
vào bếp như một làn khói, nói rõ tình huống với lão chưởng quầy, lão
chưởng quầy lúc này vội cứu mâm thức ăn khỏi miệng của tiểu đầu bếp và
Thang Cửu, vội vội vàng vàng bưng tới nhà trước.
Cung Thân Vương
sớm mất lòng tin với thức ăn của Cầu đầu bếp, vốn định ngồi trong xe
ngựa xem náo nhiệt, đoán một khi món ăn được bưng ra, huynh ấy sẽ không
chịu nổi, vội vàng thụt đầu vào, đứng lên định xuống xe, nhưng vì động
tác quá nhanh, đụng phải nóc xe, không khỏi có chút choáng váng. Thật
vất vả che đầu chạy nhanh tới cạnh bàn, nhìn món ăn trong đĩa một cái,
ông nhất thời hít một ngụm khí. Thành Thân Vương cũng mở to hai mắt, một bộ dáng kinh ngạc vạn phần.
Bọn họ nguyên tưởng rằng tùng thử
quyết ngư của quán cơm Nghiêm gia đã đạt tới tuyệt đỉnh của đao công,
hình dáng, màu sắc, gia vị, đĩa cá này vừa ra, liền phá vỡ thần thoại
món ăn nhà họ Nghiêm.
Thịt cá có dạng sợi mảnh tinh vi dựng đứng
tụ về phía đầu cá, hình dáng hết sức đặc biệt và dễ nhìn, dùng đũa đâm
xuyên lớp cá giòn xốp bên ngoài, lộ ra thịt cá trắng muốt bên trong, lập tức có dầu ăn óng ánh chảy ra, cùng nước sốt đỏ thắm sền sệt hòa cùng
một chỗ, tươi, non, giòn, chua, ngọt, các loại mùi vị nổ tung nơi đầu
lưỡi, thật sự tuyệt không thể tả!
Thành Thân Vương dè dặt gắp một sợi "lông sư tử", thật nhanh nhét vào miệng, nhất thời con mắt híp lại, tầng tầng lớp lớp nếp nhăn trên khuôn mặt theo tốc độ mắt thường có thể thấy được giãn ra, dường như trẻ ra mấy tuổi.
"Ăn có ngon hay không?" Cung Thân Vương vội vàng kéo ống tay áo ông.
Thành Thân Vương không quan tâm ông ta, lần nữa gắp một sợi "lông sư tử"
thưởng thức, chốc chốc gật gù đắc ý, chốc chốc chép miệng, nhìn qua hết
sức thiếu đánh.
"Này, ngươi nói chuyện đi chứ! Ta giận bây giờ!"
Cung Thân Vương vén tay áo lên mắng: "Tiểu nhị ngươi mù mắt à, không
thấy bổn vương cũng ở đây sao, sao không mang thêm một bộ bát đũa? Nhanh cầm bát đũa lên đây đi, nhanh lên!" Còn không cầm đến, ông cũng bất
chấp cái gì gọi là khí độ Hoàng gia, lập tức lấy tay bốc!
Tiểu
nhị đi một vòng lấy được bộ bát đũa tới, chỉ thấy hai vị Vương gia vô
cùng tôn quý thiếu chút nữa đánh nhau tại chỗ, hai đôi đũa ngươi chặn ta ta chặn ngươi, không ai nhường ai, trong miệng còn ồn ào: "Lão Lục, đệ
cút con mẹ đi, đây là thức ăn bổn vương gọi, không có phần của đệ!"
"Hoàng huynh, huynh không có nghĩa khí! Mọi người đều là anh em, ăn đồ ăn của huynh thì làm sao?"
"Đệ muốn ăn thì tự đi mà gọi!"
"Gọi một phần nữa chẳng phải cần đợi nửa ngày nữa à, ngửi thấy mùi ta đã ngồi không yên rồi!"
Tiểu nhị thấy tình hình này không thể làm gì khác hơn là chạy như bay vào
bếp, nhờ Lâm chưởng quầy làm vội một phần kim mao sư tử ngư nữa, nếu
không hai vị Vương gia sẽ đánh nhau thật mất.
Lâm Đạm cũng không
thấy được yêu mà sợ hay lo lắng bất an, ung dung thong thả vén tay áo
lên, từ từ nói: "Nếu đã thế, hôm nay ta sẽ giúp ngươi đến cùng, cho các
ngươi thể hiện tài năng."
Tác giả có lời muốn nói: Món kim mao sư tử ngư trong chương này tham khảo cuốn sách 《 Mùi vị xuân thu 》, mọi
người muốn học có thể mua cuốn sách này về xem.
Ngoài ra còn có
vài cuốn sách tôi thấy rất hay, các bảo bảo nào cảm thấy hứng thú với
thức ăn ngon có thể mua về xem: 《 Món ngon quốc yến làm tại nhà 》, 《
Thực đơn cây nhà lá vườn 》, 《 Bí kíp ngự trù 》. (1) Kim mao sư tử
ngư: món ăn truyền thống nổi tiếng của Hà Bắc Thạch gia trang, một loại
tự điển món ăn (hệ thống những phong cách đặc thù về lý luận, phương
thức, phong vị về những kiểu chế biến thức ăn của các địa phương khác
nhau). Món này lấy cá chép làm nguyên liệu chính, sau khi chế biến có
màu vàng, sợi thịt cá rối bù tựa như sư tử, chua ngọt thích miệng.