Quả nhiên, không ngoài dự đoán của A Thiết, Thần mẫu, Tuyết Duyên và Nhiếp Phong thật sự đã đến Đệ Thập điện.
Bọn họ cũng chính là ba thân ảnh cuối cùng mà dân chúng thoáng nhìn thấy.
Chỉ có điều, tuy Thần mẫu từng đưa bản đồ Đệ Thập điện cho A Thiết nhưng cũng chỉ là bản tóm tắt phương hướng phạm vi cấm địa Đệ Thập điện chứ
bản thân bà chưa bao giờ thực sự đặt chân đến Đệ Thập điện, cho nên cũng không biết vị trí chính xác là ở đâu. May mà Nhiếp Phong còn có năng
lực đặc biệt mà người khác không thể biết, đó là Băng Tâm quyết. Cho dù ở giữa gió tuyết rít gào, gã vẫn có thể lấy tai thay mắt, phát hiện ra
nền đất dưới sông băng là rỗng.
Ba người tìm tòi xung quanh, cuối cùng tìm thấy lối vào Đệ Thập điện
trong một hố tuyết, mọi người đi qua cửa, men theo một địa đạo dài dằng
dặc, cuối cùng cũng đến thủ phủ của Thập điện Diêm La - Đệ Thập điện!
Chiếu theo kế hoạch của Thần mẫu, bà vốn dự liệu rằng lúc bọn họ đến Đệ
Thập điện thì rất có khả năng Thần và Thập điện Diêm La đã đấu đến lưỡng bại câu thương, cho dù chưa đến mức đó thì lúc này hẳn vẫn còn đấu
tiếp. Đến lúc đó rồi, bà cùng Tuyết Duyên, Nhiếp Phong liền có thể nhân
cơ hội cứu A Thiết, bốn người lại liên thủ đối phó Thần...
Nhưng lúc ba người bước vào điện mới phát hiện, bọn họ đã đến quá trễ!
Chỉ thấy trong Đệ Thập điện, không ngờ hoàn toàn không có trận đánh của
Thần và Thập điện Diêm La, cũng chẳng có bóng dáng A Thiết đâu cả, chỉ
có một nam tử áo đỏ đã chết vẫn còn ngồi xếp bằng.
Và một bức bích họa khiến ba người bọn họ hết sức kinh hãi!
Đương nhiên là bởi vì trong bức bích họa có A Thiết và Tuyết Duyên, cùng nam tử áo đỏ ngồi xếp bằng mà chết kia nữa.
Tuyết Duyên hết sức ngờ vực, hỏi:
"Thần mẫu, chuyện này... là sao vậy? Ở đây sao lại có bức họa của tôi và A Thiết? A Thiết chàng.... chàng giờ đã đi đâu rồi?"
Thần mẫu không đáp lời ngay, lặng lẽ quét mắt nhìn quanh một hồi lâu rồi mới nói:
"Nơi này tất cả đều chỉnh tề ngăn nắp, nam tử áo đỏ kia xem ra mới chết
chưa lâu, mà trạng thái cũng rất an tưởng, rõ ràng không có dấu hiệu
giao đấu, cho nên ta đoán chừng Thần chưa hề tới nơi này, còn A Thiết
cũng an toàn rời khỏi đây...
Nhiếp Phong từ nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng:
"Nhưng bây giờ A Thiết còn có thể đi đâu được?"
Thần mẫu liếc nhìn thi thể của Mạnh Hận, đáp:
"Nếu ta đoán không sai thì người này chắc là Thập điện Diêm La hoặc hậu
nhân của ông ta, chừng như cũng không đáng sợ như trong truyền thuyết
cho nên cuối cùng mới để A Thiết bình yên rời đi, có lẽ là đã chỉ cho A
Thiết con đường đúng đi tới Sưu Thần cung."
Tuyết Duyên tái mặt, kêu lên:
"Bà nói, A Thiết đã tới Sưu Thần cung à?"
Thần mẫu an ủi nàng:
"Ta thấy người áo đỏ này mới chết chưa lâu, chắc rằng A Thiết vẫn còn ở trên đường đi, chúng ta vẫn có thể đuổi kịp nó mà."
Nói xong, bà lại liếc mắt nhìn A Thiết và Tuyết Duyên ở trong bức bích họa, rồi nói tiếp:
"Ta lại thấy bức họa khác thường này mới là thứ chúng ta nên quan tâm đầu tiên."
Nhiếp Phong ngạc nhiên hỏi:
"Thần mẫu, bức bích họa này tuy có A Thiết và Tuyết Duyên cô nương nhưng có điểm nào khác thường đâu."
Thần mẫu ra vẻ không đồng tình, hỏi lại:
"Hai người có để ý vị hòa thượng ở trong bức bích họa này không?"
Nhiếp Phong đáp:
"Hóa thượng này pháp tướng trang nghiêm, ngoại trừ ánh mắt hiền từ hơn
các hòa thượng tầm thường khác ra thì cũng không có điểm nào đáng chú ý
cả."
Thần mẫu lắc đầu, nói:
Không! Cho dù ông ta thoạt trông thì bình bình thường thường thế thôi, ông ta có điểm đặc biệt hơn hẳn các hòa thượng khác đấy."
"Ồ?" Nhiếp Phong và Tuyết Duyên không hẹn mà cùng ngước nhìn Thần mẫu, đợi bà ta giải thích.
Thần mẫu nói tiếp:
"Vị hòa thượng này, ta vừa nhìn đã nhận ra xuất thân của ông ta, ông ta có một thân phận vô cùng đặc biệt..."
"Hơn một trăm năm trước, ông ta từng là đồng bào của ta..."
"Pháp Hải hòa thượng!"
Bốn chữ "Pháp Hải hòa thượng" vừa thốt ra, Nhiếp Phong và Tuyết Duyên
đều ngẩn người, bởi vì hai người đều chưa từng nhìn thấy dung mạo của
Pháp Hải.
Lần trước ở trong Lôi Phong tháp, Nhiếp Phong cũng chỉ thấy được bộ
xương trắng còn lại của Pháp Hải, bây giờ nhìn thấy diện mạo thật của vị cao tăng không tiếc tự vùi thân mình dưới Lôi Phong tháp để cứu vớt
chúng sinh trong thiên hạ này, lại hiền từ như thế, trong lòng chợt dâng lên niềm tôn kính vô hạn.
Phản ứng của Tuyết Duyên lại không giống Nhiếp Phong, nàng chỉ nghĩ đến
một chuyện vô cùng đáng sợ. Nàng e dè cất tiếng hỏi Thần mẫu:
"Thần mẫu, nếu như người này là Pháp Hải, vậy nghĩa là, bức họa này...ít nhất đã được trăm tuổi af"
Thần mẫu gật đầu:
"Không sai, bức họa này đã cũ nát như vậy, đúng là đã trên trăm tuổi rồi."
Tuyết Duyên nói:
"Vậy thì, tôi ở trong bức họa này, đã từ hơn trăm năm trước, vậy thì
không phải tôi, mà là... Bạch Tố Trinh đích thực, có phải không?"
Thần mẫu đáp:
"Cô đoán không sai."
"Những..." Nhiếp Phong chen vào. "Nếu như người trong bức họa không phải Tuyết Duyên cô nương, vậy sao lại có A Thiết được? Lẽ nào... hơn trăm
năm trước có người đã tiên đoán trước được dung mạo A Thiết, đoán được A Thiết sẽ xuất hiện sao?"
Thần mẫu đáp:
"Ta cũng không nghĩ ra được ẩn tình bên trong. Chỉ có điều, nếu có người có thể dự đoán được trăm năm sau A Thiết sẽ xuất hiện trên thế gian thì người này nhất định không thể là ai khác ngoài Thần!"
Nhiếp Phong lập tức suy đoán:
Nếu nói như vậy tức là Thần đã sớm biết sau trăm năm A Thiết sẽ xuất
hiện? Cho nên lão ta mới có thể sắp xếp sẵn một kế hoạch cho A Thiết?"
Thần mẫu không thể bác bỏ suy đoán này, đáp:
"Ta cũng nghĩ vậy, hơn nữa không chỉ đơn giản là muốn truyền Ma Ha Vô Lượng cho A Thiết."
Tuyết Duyên ở bên vừa nghe được suy đoán của hai người, gương mặt xinh
đẹp đã lộ vẻ lo lắng vô cùng, không nhịn được khẽ kêu lên:
"Trời ạ! Rốt cuộc thì Thần đã an bài kế hoạch gì cho A Thiết đây?"
"Rốt cuộc lão muốn làm gì chàng đây?"
Đêm sâu mù mịt, đồi núi trập trùng, xung quanh một màn sương trắng mờ đục bao phủ, tựa như mê trận.
Cũng giống như con đường mờ mịt vô chừng phía trước.
Cuối cùng Pháp Trí cũng đã dẫn A Thiết đến một khúc rừng vừa sâu vừa
tối, cổ thụ xòe tán ngút trời, cho dù bây giờ không phải ban đêm thì ánh sáng mặt trời cũng không thể nào lọt tới. Trấn dân bình thường làm gì
có can đảm tới đây được.
Nếu như trên đường không có Pháp Trí bẻ cây làm đuốc, ở giữa vùng tối
tăm u ám thế này, A Thiết căn bản chẳng biết làm sao để có thể nhìn thấy Pháp Trí, cũng không thể nào theo kịp ông ta.
Cho nên, nếu như tổng đàn Sưu Thần cung mà xây dựng ở chỗ này, được thiên nhiên yểm hộ thì không còn đâu an toàn hơn.
Quả nhiên, đi thêm một lúc, Pháp Trí liền ngừng lại, bảo A Thiết:
"Đến rồi."
A Thiết sửng sốt hỏi lại:
"Đến rồi? Giữa chốn rừng sâu núi thẳm thế này, không một bóng nhà, Sưu Thần cung ở đâu?"
Pháp Trí cười thần bí, nói:
"Nếu như Đệ Thập điện ẩn dưới lòng sông băng, lẽ nào cậu không nghĩ đến việc Sưu Thần cung cũng có thể ở dưới rừng rậm?"
Vừa nói xong, Pháp Trí nhẹ nhàng vỗ một chưởng lên cái mấu nhô ra trên
cây cổ thụ che trời bên cạnh. Nói cũng lạ, cái mấu nhô thế mà xẹp xuống, rồi dưới chân hai người vang lên một tiếng động lớn.
Sau đó, chuyện lạ xảy ra.
Chỉ thấy bãi cỏ trong phạm vi một trượng quanh hai người chậm rãi lún
xuống dưới. Pháp Trí thấy vẻ mặt A Thiết đầy thận trọng, mười phần đề
phòng cảnh giác, không khỏi bật cười, giải thích:
"Không cần phải căng thẳng như thế đâu, đây chỉ là cơ quan dẫn tới Sưu
Thần cung trong lòng đất thôi. Bây giờ vẫn chưa đến lúc cậu phải căng
thẳng đâu."
A Thiết không nói gì, dần dần, bãi cỏ một trượng ấy đã đi thẳng xuống
dưới lòng đất sâu, từ từ dừng lại. Pháp Trí dẫn A Thiết bước vào một
đường hầm u ám, nhưng vừa đặt chân vào đường hầm, A Thiết liền ngây
người ra.
Chỉ thấy hai bên đường hầm đầy những nam tử cường tráng mà vẻ mặt cứng
đờ như gỗ, cũng chẳng biết suy nghĩ. A Thiết chợt nhớ lại lúc A Hắc biến thành Thú nô cũng có dáng vẻ như vậy, liền hỏi Pháp Trí:
"Những người này đều là Thú nô à?"
Pháp Trí chậm rãi gật đầu:
"Không sai. Những người này này đều là Thú nô! A Thiết, cậu có biết trong Sưu Thần cung có bao nhiêu Thú nô không?"
A Thiết hỏi:
"Bao nhiêu?"
Pháp Trí thở dài, đáp:
"Cũng không nhiều, một vạn."
A Thiết thoáng biến sắc, hỏi:
"Một vạn? Thần cần nhiều Thú nô như vậy làm gì?"
Pháp Trí lại thở dài một tiếng não nuột, đáp:
"Cũng đơn giản thôi, lúc mới thành lập thì Sưu Thần cung đã chiêu mộ
được không ít kỳ nhân dị sĩ, nhưng sau đó có một số người không chung ý
kiến với Thần, bèn dợm muốn bỏ đi. Dĩ nhiên Thần sẽ không để bọn họ làm
như vậy, nếu như không thể khống chế tư tưởng của những người này, thì
chỉ còn cách là tự tay giết hết bọn họ...
"Đáng tiếc, Sưu Thần cung từ lúc thành lập đến nay đã có hơn một trăm
bảy mươi năm lịch sử, cho dù có nhiều người thề sống thề chết tình
nguyện cống hiến cho Thần thì họ cũng không thể trường sinh như Thần,
bọn họ lần lượt chết đi, cho đến giờ này thì Sưu Thần cung nhân tài như
lá mùa thu, Thần bèn luyện Thú hoàn, biến những người bình thường thành
Thú nô..."
A Thiết thắc mắc:
"Nhưng những Thú nô này không có suy nghĩ, làm sao mà bằng những kỳ nhân dị sĩ lúc trước được, rốt cuộc thì có tác dụng gì đâu?"
Pháp Trí đáp:
"Thực ra cũng không phải là không có tác dụng. Những Thú nô này không có suy nghĩ, không thể trở thành quân sư tính kế bày mưu bên cạnh Thần
được, nhưng Thần đã vất vả tích lũy tri thức cả hai trăm năm, cũng chẳng cần những kẻ khác suy nghĩ dùm, ngược lại, những Thú nô này bị Thú hoàn biến đổi, thể lực mạnh mẽ gấp mười lần người thường, đối với Thần mà
nói, những Thú nô này còn hữu dụng hơn cả những kỳ nhân lúc xưa, vì
chúng chỉ biết nghe mệnh lệnh của Thần mà thôi..." Pháp Trí nói tới đây
thì ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:
"Huống chi, lúc trước Thần dự toán, ngoại trừ Thú nô còn có ta và Thần
mẫu, Thần cơ, Thần tướng, muốn trở lại giang hồ, vẫn có thể được..."
A Thiết liếc nhìn đám Thú nô hai bên, cảm thán:
"Đáng tiếc những Thú nô này đều vô tội, vô duyên vô cớ trở thành công cụ chiến đấu của Thần."
Pháp Trí thở dài, đáp:
"Xưa nay nhất tướng công thành vạn cốt khô, huống chi là nhất Thần công
thành. Đây là con đường mà kẻ mạnh phải đi qua, hơn nữa Thần cũng đồng ý với ta, chỉ cần đại sự thành công, Thần sẽ cho những thú nô này uống
thuốc giải, để bọn họ hồi phục bản tính, trở về quê cũ."
A Thiết cười nhạt, hỏi:
"Lão thật sự tin rằng Thần sẽ làm như thế sao? Hay là, để giúp lão ta
hoàn thành đại nghiệp, nên tình nguyện lừa dối chính mình, cho là Thần
sẽ làm như thế?"
Pháp Trí nghe vậy, đột ngột biến sắc, không trả lời câu hỏi sắc bén của A Thiết, bởi vì lúc đó hai người đã đến cuối thông đạo. Chỉ thấy cuối
thông đạo là một thạch thất kiên cố, lúc này Pháp Trí mới nhìn lại A
Thiết, nói:
"Không phải cậu muốn cứu A Hắc sao? Đây chính là Thú ngục giam cầm cậu ta. Bây giờ cậu có thể vào để đưa A Hắc ra rồi đấy."
A Thiết hoàn toàn không ngờ nơi đầu tiên mà Pháp Trí dẫn mình tới lại là Thú ngục giam cầm A Hắc, tất cả sao lại thuận lợi như thế? Hắn hoài
nghi hỏi Pháp Trí:
"Lão không sợ ta sẽ mang A Hắc bỏ trốn hay sao?"
Pháp Trí mỉm cười, đáp:
"Đây là ý của Thần, ngài rất tin tưởng cậu, cũng rất tin tưởng vào bản thân."