"Thiên Tinh, cháu đã ở đâu vậy? Cháu có biết không tìm thấy cháu ta lo như thế nào không hả?"
Vừa thấy Như Băng từ bên ngoài đi vào nhà Cung Đại Vũ bước nhanh
đến ôm chầm lấy cô lo lắng hỏi vội, hơi thở lúc này đã dịu xuống, vẻ căng thẳng trên khuôn mặt ông khi nãy cũng biến mất. Cô gái
không đáp lại chỉ lặng im đưa mắt nhìn sang Đinh Tử Lăng, sáng
lên tia ưu sầu. Cung Hữu Khang lúc này mới từ từ đi vào nhà nhoẻn
miệng cười trả lời thay con gái, cái giọng khàn khàn chất chứa
đầy yêu thương, trìu mến.
"Con dẫn con bé đi dạo tí thôi mà ba."
"Khang ... con ..."
Cung chủ tịch buông Như Băng ra khỏi vòng tay mình nhìn con trai đầy ngạc nhiên, miệng lấp bấp không nên lời. Ông vui lắm mặc dù không
thể hiện điều đó trên gương mặt. Cuối cùng con trai ông cũng vượt qua
ngưỡng cửa của nỗi đau mất vợ và tiếp tục cuộc sống bên cạnh con gái.
Nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi tại sao con trai ông lại có sự thay
đổi trong suy nghĩ lớn đến như thế? Mặc kệ, miễn sao Cung Hữu Khang sống tốt và tiếp tục quay trở lại giúp ông cai quản Cung gia là được rồi.
Nhìn gương mặt nửa vui mừng nửa nghi hoặc, như hiểu được suy nghĩ của
người cha sau hồi lặng im một lát lâu Cung Hữu Khang cười cười
nói tiếp, bước đến gần xoa đầu con gái.
"Con đã chìm trong đau buồn quá lâu rồi, tới lúc con phải có
trách nhiệm của một người cha đối với con gái chứ."
"Tốt, nghĩ được như thế thì hay quá. Chào mừng con trở về với Cung gia."
Cung chủ tịch cười mãn nguyện nhất thời buột miệng thốt lên, vẻ
mặt rạng rỡ hạnh phúc ấy thật hiếm có. Ba chàng hộ vệ nhìn
nhau khẩy cười vui mừng thay cho chủ tịch. Đây là lần đầu tiên kể
từ khi đến đây tất cả họ nhìn thấy vẻ mặt này của thiếu gia. Phải, tất
cả những điều này là nhờ sự trở về của vị tiểu thư đáng yêu kia. Nhưng
rồi họ chợt nhận ra vẻ ưu tư trên khuôn mặt của Như Băng và vẻ
lặng trầm của Tử Lăng. Cả ba rất tò mò nhưng họ biết rõ tính cách
của chàng trai, một khi anh không muốn nói thì ép thế nào cũng không
được. Thôi thì để một ngày nào đó anh sẽ tự nói với họ, đành vậy thôi.
Rời ánh nhìn khỏi chàng trai cô gái xoay người cúi đầu chào
và lễ phép nói. Cô không biết mình nên vui hay nên buồn khi phải một lần nữa trở thành kẻ địch với người mà cô yêu thương nhất trên đời sau
ba.
"Cháu mệt rồi, cháu về phòng trước ạ? Xin lỗi đã làm ông lo lắng, con chào ba."
Cô gái xoay nhìn Cung thiếu gia khuôn mặt đanh lại như đang đứng giữa bờ rìa đấu tranh của cảm xúc và lí trí. Cung chủ tịch đúng là đối xử với
cô rất tốt, cũng như cha mẹ của Hoàng Phong. Nhưng cô thật sự không có
sự lựa chọn nào khác, cô không thể phản bội lại cha mình. Thôi thì đành
có lỗi với ông nội hờ này, có lỗi với Hoàng Phong và cả Cung gia.
Nói rồi Như Băng bước đi mà không đợi câu trả lời của vị chủ tịch già nua, dáng vẻ mệt mỏi chán chường. Cung chủ tịch và Cung
Hữu Khang nhìn nhau rồi nhìn cháu gái thở dài. Sau khi cúi đầu
chào ba Cung Hữu Khang vội rảo bước đuổi theo con gái. Bốn chàng trai nhìn nhau với cái vẻ tò mò rồi cũng cúi chào Cung chủ tịch
thật gấp gáp và đi theo hai người đó.
Từ trên gác cao gã quản gia nhìn theo nhếch môi cười đắc ý cho
sự thành công bước đầu tiên của kế hoạch báo thù. Một kế hoạch đã
được vạch sẵn mười lăm năm về trước, cái ngày mà ông đã bắt cóc Cung
Thiên Tinh khỏi Cung gia. Ông sẽ bắt người nhà họ Cung trả giá
cho lỗi lầm năm xưa và cho cái chết của Hà Nguyệt Đình. Chỉ
có máu đổi bằng máu thì hận thù mới có thể xoa dịu. Ông sẽ
từ từ tận mắt mà chứng kiến cảnh họ Cung sụp đổ. Nghĩ đến
đó ông lại bật cười hả hê, cái dáng vẻ đau khổ chất chứa đầy hận thù và âm mưu thâm độc thật đáng tội nghiệp.
o0o
"Thiên Tinh."
Mặc cho Cung Hữu Khang vẫn gọi mãi tên mình ở đằng sau, cô gái cứ
bước đi thậm chí là bước nhanh hơn bình thường rất nhiều. Vừa đuổi kịp, người đàn ông đã nắm lấy tay cô kéo lại, một tay chống
xuống đùi, hơi thở gấp gáp. Nghỉ một lúc cho hơi thở đều lại
ông ngẩng đầu nhìn con gái lên tiếng.
"Từ nay con đừng đến đó nữa."
"Tại sao?"
Như Băng hất mạnh tay ông ra khoanh tay trước ngực hỏi với cái
vẻ mặt bất cần. Nếu ông thật sự đã đến nhà cô thì chắc chắn đã biết
thân phận của cô nên chẳng còn gì để mà che giấu nữa. Hữu Khang lặng
đi, ông không biết phải nói như thế nào và cũng thừa biết đứa
con gái này của ông sẽ chẳng tin những gì ông sắp nói ra. Thấy ông
không nói gì cô gái xoay người bước đi, bờ mi cụp xuống lo lắng cho cha cô, Hà Vĩnh Tường. Hữu Khang nhìn theo dáng khuất hẳn
mà lòng quặn đau gê gớm.
"Thiếu gia."
Bốn chàng trai đi đến khẽ gọi, đôi mắt ánh lên tia hoài nghi nhìn ông đầy lo lắng. Người đàn ông xoay người nhìn họ cười nhạt rồi
bước đi, những bước chân thật nặng nề. Thật đau đớn khi đứa con
gái duy nhất ở trước mặt mình lại không thể nhận, cũng chẳng thể nói ra
những gì mình đang nghĩ. Phải chăng đó chính là hình phạt cho sự cố gắng làm trái định mệnh để được ở bên cạnh Hà Nguyệt Đình. Nghĩ đến đó khóe
mắt ông đỏ hoe, nỗi buồn sâu thẳm hiển hiện rõ trên nét mặt. Nhưng rồi
ông dừng lại xoay nhìn họ hạ giọng, một hành động thể hiện sự
quan tâm đặc biệt của người cha dành cho con gái.
"Hãy thay ta chăm sóc nó, bảo vệ nó thật tốt."
"Thiếu gia yên tâm."
Tử Toàn khịt mũi đáp lại, đôi mắt đen tròn mở to nhìn vị thiếu gia
tội nghiệp của mình. Đợi bốn chàng trai gật nhẹ đầu ông mới chầm
chậm quay người bước đi. Không ai nói gì ai nhưng Tử Lăng đã tự ý tách mình khỏi những người bạn đi vào phòng tìm cô gái. Như Băng
đứng cạnh cửa sổ xoay nhìn anh rồi lại xoay nhìn ra bên ngoài
lặng trầm. Chàng trai đi đến đứng cạnh cô im lặng một lát thật lâu mới lên tiếng hỏi khẽ.
Câu nói của cậu chưa dứt cô gái đã nhanh thoắt ôm chầm thốt
gọi, vẻ lạnh lùng mạnh mẽ dường như chỉ là lớp vỏ bọc nguỵ
tạo. Tiếng cô khe khẽ vang như ngọn gió khẽ lướt, như chiếc lá
non vừa nhịp nhàng rơi xuống mặt đất. Cô vẫn ôm chặt cậu không
buông, đôi mắt nhắm nghiền lại tìm đến những cảm xúc đã qua.
Cô nói, những câu nói xuất phát từ sự yếu đuối của trái tim, thứ tình
cảm mà cô từng coi thường nhất.
"Anh đừng nói gì hết hãy cứ đứng im như thế ... Chỉ một lát thôi được không? Xin anh đừng từ chối em ... "
"Không, anh phải nói … Phải nói cho em biết …"
"Đừng mà … Phong..."
Bị chàng trai khước từ thẳng thừng Như Băng đẩy nhẹ anh ra khẽ
nói. Cô ngước nhìn anh, đôi mắt đã nhạt nhòa nước, đôi bờ vai nhỏ bé khẽ run nhẹ. Không đợi cô gái nói hết câu, nhanh như chớp chàng trai nắm tay cô kéo sát lại và ôm chặt vào lòng mình. Cái giọng thiết
tha khẽ vang làm cô gái rơi nước mắt.
"Em là ai? Rõ ràng anh rất hận em, anh đã từng thề phải giết em trả thù cho ba mẹ nhưng anh không có cách nào ra tay, không cách nào
bắt mình ngừng yêu em cả ..."
Chàng trai nói vẻ nghiêm nghị thường ngày trên gương mặt đã biến mất,
giọng bắt đầu run run. Như Băng cười trong nước mắt nhón chân hôn phớt lên môi anh. Chàng trai mỉm cười hai tay vòng quanh eo kéo cô sát lại gần mình cúi đầu mà hôn, một nụ hôn thật say đắm