Tinh Tế Giang Hồ
- Tao nhận lời khiêu chiến, mau tới giáo vụ đăng ký đi, thằng bé đáng thương, ha ha...
Lý Mãnh cười to không thèm kiêng nể, hai người nghênh ngang rời khỏi.
Trông thấy những ánh mắt dè bỉu xung quanh, gã vạm vỡ giận đến độ toàn
thân phát run, lần này đúng là mất cả chì lẫn chài, chẳng những không
thu được sự chú ý của Tô Tô lại còn bị xem như một thằng ngu, khiến
người ta chê cười, dẫu sao khiêu chiến với một tên lao công cũng chẳng
có gì đáng tự hào.
...
Chính lúc mọi người đang sôi nổi thảo luận, thì Tô Tô - nhân vật chính
của sự kiện lần này, từ đầu đến giờ lại rất chậm rãi nhai nuốt, ánh mắt
chăm chú, không hề bị ảnh hưởng bởi ngoại giới.
Sự vật bao giờ cũng có tính hai mặt của nó, thực ra trong lòng Tô Tô
không phải bình tĩnh như mọi người nghĩ, dù sao thì chuyện lần này cũng
liên quan đến cô ta. Trên thực tế, cô ta vẫn luôn quan sát tiến triển
của sự việc, chỉ có điều, ả lại không tưởng tượng nổi, hai tên lao công
ấy thế mà lại chiếm được thế thượng phong ngoài dự tính.
Trong lúc Tô Tô còn đang liếc mắt nhìn hai lao công, thì bọn này đã khuất ảnh khuất dạng.
Sau khi rời khỏi phòng ăn, Lưu Phi và Lý Mãnh trở lại phòng thực nghiệm cơ giáp.
Lập tức Lý Mãnh lại đầy nhiệt huyết đăng nhập vào "Chiến tranh liên hành tinh", trong trò chơi mô phỏng này, chỉ huy thiên quân vạn mã, đáng đâu thắng đó, sớm đã quên chuyện phiền não khi nãy.
Kỳ thực, Lý Mãnh cũng chẳng để trong lòng chuyện phát sinh hồi nãy, chỉ
cần không phải đánh lộn, Lý Mãnh dám đối mặt với bất cứ lời khiêu chiến
nào, mà thực ra, chỉ cần có Lưu Phi, đánh lộn gã cũng chẳng sợ.
Bất quá, trầm mê trong thế giới ảo chỉ được một lát thì Lý Mãnh bị Lưu Phi kéo về thế giới thực.
- Bộ động cơ mini đánh số 1317 sao không thấy?
Lưu Phi vội vàng hỏi.
Quang não là linh hồn của cơ giáp, còn động cơ chính là quả tim của nó,
Lưu Phi biết rõ động cơ tiên tiến có tính chất quyết định thế nào đối
với một cơ giáp.
Tinh lực con người có giới hạn, bất luận ở ngành nghề nào đều ẩn chứa
những bờ bến mênh mông của tri thức, với những người làm công tác nghiên cứu khoa học, có khi cả đời họ cũng không thể nắm bắt hết, mà chuyên
ngành nghiên cứu về động cơ đã trải qua cả ngàn năm phát triển, có thể
nói, với mỗi loại động cơ nổi trội thì việc tăng hay giảm dù chỉ một
chút cũng đều là việc khó khăn.
Do vật lộn tại gian phòng thực nghiệm cơ giáp đã lâu, về phương diện
động cơ Lưu Phi ít nhiều cũng có chút hiểu biết, giống như bộ động cơ
mini đánh số 1317 kia, bất luận từ hình dáng đến thể tích, đều đã phá vỡ nhận thức của hắn về loại động cơ mini.
Thể tích của động cơ tỉ lệ thuận với công suất sản sinh ra. trong vấn đề sản sinh công suất thì việc tối ưu hóa cho loại động cơ mini vẫn được
coi là một công trình khoa học đầy hóc búa.
Dưới làn sóng phát triển của lịch sử văn minh cơ giới, mỗi lần động cơ
được thu nhỏ đều là mỗi lần khoa học kỹ thuật có được một bước đại nhảy
vọt.
Lần đầu tiên Lưu Phi được nhìn thấy loại động cơ mini, hắn đã biết, loại đông cơ mini này sẽ là một cú đánh mạnh trước nay chưa từng có, phải
biết rằng, muốn đạt được sự đột phá trong cuộc cách mạng cho động cơ cơ
giáp là một việc làm hết sức khó khăn, do đó ánh mắt của rất nhiều người đều đặt lên loại động cơ mini này.
Đối với tầm quan trọng của động cơ, nói đơn giản thì mọi người đều sử
dụng loại động cơ chiến đấu cho cơ giáp, trong chiến đấu, động cơ của cơ giáp bên nào tăng tốc được cho các bộ kiện lên khoảng 20 phần trăm,
thậm chí cao hơn, thì dùng đầu gối cũng có thể tính ra, bên nào sẽ chiếm được ưu thế.
Khiến cho Lưu Phi đau đầu chính là, bộ động cơ mà hắn chú ý đã biến mất, ngay cả tra cứu từ máy chủ cũng không ra. Lưu Phi có chút phát điên, kể từ khi phát hiện ra bộ động cơ mini nọ, hắn chưa mấy khi được nghiên
cứu tử tế nó, thời gian thì lại bị phòng thực nghiệm khống chế vô cùng
nghiêm ngặt, duy nhất có buổi trưa thì thời gian mới dư dả bởi vì với
quyền hạn của Lý Mãnh và Lưu Phi, vào buổi trưa có thể tự do ra vào
phòng thực nghiệm.
- 1317... Sao mà biết được, chẳng phải anh cất nó đi rồi sao?
Lý Mãnh nói, mắt vẫn gắt gao nhìn vào màn hình ba chiều, đôi tay điều khiển bàn phím không ngừng di chuyển.
- Mày tiếp tục đi vậy!
- Ừ
Lưu Phi uể oải khoát khoát tay, ngay từ lúc đặt câu hỏi hắn đã biết
không có kết quả rồi. Với kiểu người chẳng hứng thú gì với cơ giáp như
Lý Mãnh thì tuyệt đối sẽ không để tâm vào một bộ động cơ nhỏ đến đáng
thương như vậy.
Lý Mãnh yêu thích chiến hạm, đối với cơ giáp gã hỉ mũi coi thường, bởi
theo gã, điều khiển một chiến hạm trong vũ trụ mênh mông đi chiến đầu
mới gọi là phong cách, chỉ huy một hạm đội thì càng phong cách hơn,
ngoại trừ niềm hứng khởi cuồng nhiệt với võ học, chí hướng của Lý Mãnh
so với Lưu Phi còn lớn hơn nhiều, mong ước của gã đó là vào một ngày kia có thể chỉ huy cả một hạm đội tàu vũ trụ, tung hoành ngang dọc giữa các hành tinh.
Buổi trưa hôm nay thật là một buổi trưa đau đớn, điều này càng củng cố
thêm quyết tâm vào đại học Trác Nhĩ của Lưu Phi, đạo lý rất đơn giản,
bởi nếu như hắn là sinh viên của đại học Trác Nhĩ, hắn sẽ có quyền hạn
sử dụng hệ thống quét hình ba chiều, chỉ cần có được số liệu từ hệ
thống, hắn sẽ từ từ mà nghiên cứu...
Mặc dù Lưu Phi có thể tự do ra vào phòng thực nghiệm cơ giáp và phòng
thực nghiệm quang não, nhưng trên thực tế hắn không có quyền sử dụng các thiết bị công nghệ cao, bởi vì muốn sử dụng chúng thì phải có quyền
hạn, mà quyền hạn thì lại nằm dưới sự kiểm soát của hệ thống, cấp bậc
của Lưu Phi hãy còn xa mới đủ.
Trong lúc Lưu Phi đang ảo não hối hận vì đã không lưu giữ lại số liệu cơ bản về loại động cơ mini kia, thì cùng lúc đó tại phòng hiệu trưởng, bộ động cơ khiến Lưu Phi mất ăn mất ngủ ấy đang lẳng lặng được đặt trên
mặt bàn, lấp lánh đến yêu dị bởi ánh sáng của kim loại.
Trong căn phòng rộng rãi, một quân nhân mặc quân phục đang ngồi, còn có
vài người mặc đồng phục giáo viên, trong đó có thầy giáo Vân của phòng
thực nghiệm quang não.
Bầu không khí trở nên ngưng trọng, dáng vẻ mọi người đều rất nghiêm túc, đặc biệt là quân nhân nọ, biểu tình lạnh lùng, tràn ngập khí chất kiên
cường.
- Ngài Nguyên soái nếu như biết học phủ trứ danh của tinh hệ Trác Nhĩ kỳ thực rác rưởi đến như này, không biết còn nguyện ý hàng năm bỏ vốn ra
đầu tư nữa không đây.
Vị quân nhân nói.
- Thưa tướng quân...
Hiệu trưởng lau mồ hôi trên trán, ấp a ấp úng nói:
- Tôi cảm thấy, cái kết luận này...
- Quá sớm hả ?
Quân nhân hừ lạnh một tiếng, nói:
- Bộ động cơ nằm tại phòng thực nghiệm ròng rã đã hơn 36 giờ, ngoại trừ
chỉ có một lao công thu dọn kiểm tra qua loa, cũng không hề gợi ra cho
bất kỳ ai sự chú ý, lẽ nào, đó chính là sinh viên của quý trường các
ngài?
- Nhưng... nhưng mà...
Trên người quân nhân biểu lộ ra một loại áp lực nặng nề, ngài hiệu trưởng cảm thấy lưng áo mình ướt đẫm, hô hấp thật khó khăn.
- Không nhưng nhị gì hết, nhìn qua thì tưởng bảy đại tinh vực đang chung sống hòa bình, thực tế thì lại bão táp phong ba, không kể trong giới
quân phiệt cũng đang âm thầm tranh đoạt, tất cả các thế lực ngầm cũng
đang rục rịch ngóc đầu, vị trí của Trác Nhĩ tinh lại vô cùng phức tạp,
chiến đấu với dị hình thì nằm ở tuyến đầu, tuy rằng đám dị hình đã bị áp chế về nơi của chúng, nhưng chúng ta nhất thiết phải phòng bị đám đó
quay trở lại phản công. Trông qua thì tưởng nền quân sự của Trác Nhĩ
tinh là hùng mạnh nhất, trên thực tế lại là tinh hệ yếu nhược nhất.
Trong cái thế giới này không cho phép được nhưng nhị gì cả, 100 năm về
trước, nếu như không có đám binh sĩ dùng máu thịt cơ thể mình xây dựng
lên phòng tuyến thì chắc Trác Nhĩ tinh đã sớm bị hủy diệt rồi, hừm, nếu
như mất đi Trác Nhĩ tinh thì có khác gì việc đem đầu chịu trói đây...
- Thưa tướng quân, có một chuyện tôi vẫn luôn không hiểu, tại sao chúng
ta không đập tan Dị Hình tinh, diệt trừ luôn đi mối họa của Trác Nhĩ
tinh, tiêu diệt đến tận cùng đám dị hình, một lần và mãi mãi.
Mặt ngài hiệu trưởng vừa đỏ vừa tím, yếu ớt hỏi.
- Đập tan Dị Hình tinh?
Quân nhân liếc nhìn cái vẻ mặt ngu ngốc của ngài hiệu trưởng rồi nói:
- Nếu như không phải vì chúng ta quen biết đã nhiều năm, tôi thực nghi
ngờ các hạ liệu có phải là hiệu trưởng của đại học cơ giáp Trác Nhĩ
không đấy!
- Khụ khụ...
Hiệu trưởng bị quân nhân châm chọc, nét mặt đỏ au, cúi thấp đầu, hai tay xoa vào nhau, dường như đang liều mạng kiềm chế cảm xúc của bản thân.
- Thưa ngài hiệu trưởng, Vũ trụ này tuy rằng mênh mông thật, nhưng hành
tinh mà con người sống được lại vô cùng ít, kể từ khi nền văn minh khoa
học không gian đột phá đến nay, nhân loại đã trải qua cả ngàn năm lịch
sử, di cư qua các tinh hệ. Hiện nay tìm đc hành tinh con người có thể
sống cũng không quá một nghìn, trong đó phần lớn còn cần phải trải qua
quá trình cải tạo rất lâu mới hình thành, hành tinh mà con người có thể
trực tiếp sinh sống vô cùng ít. Theo số liệu thống kê, thời gian khởi
nguồn của Dị Hình tinh là cùng thời điểm với nền văn minh Trái đất một
nơi nhân loại có thể sống mà không cần cải tạo, đó đủ để tạo nên cho bất cứ ai sự coi trọng. Mà ngài hiểu trưởng chắc cũng biết, trong thời kì
đại di dân giữa các hành tinh, thì Trác Nhĩ tinh vốn trước đó là nơi cư
trú của một bầy động vật hung hãn có trí tuệ bậc cao tương đương với
loài người. Nếu như nói theo lối của ngài hiệu trưởng, thì có phải vào
mấy trăm năm trước đã nên sớm bắn rơi Trác Nhĩ tinh để tránh các mối lo
về sau, nhưng mà này, nhân loại cũng đồng thời mất đi một hành tinh có
thể sinh sống, ngài hiệu trưởng chắc không muốn bị thiên cổ bêu danh.
Chúng ta là những người ra quyết sách cho cả tinh hệ Trác Nhĩ, chúng ta
cần phải cân nhắc kĩ.
- ...
Ngài hiệu trưởng há to miệng, rốt cuộc không biết phản bác ra sao, ông
ta không hẳn không hiểu ý tứ trong lời vị tướng quân, chỉ là đám dị hình quấy nhiễu tinh hệ Trác Nhĩ đã gần 20 năm nay, nhân loại vẫn không thể
tiêu diệt triệt để đám dị hình đó, nếu chiếu theo sự tính toán phí tổn,
thì bắn rơi Dị Hình tinh chính là sự lựa chọn tối ưu nhất, dẫu sao với
thực lực khoa học kĩ thuật mà loài ngoài có hiện tại, việc bắn rụng một
hành tinh so với việc tiêu diệt nó còn đơn giản hơn nhiều.
Kỳ thực, cách nghĩ của ngài hiệu trưởng cũng là cách nghĩ của đại đa số
người, Dị Hình tinh như một con dao nhọn treo lủng lẳng trên cổ Trác Nhĩ tinh, một ngày chưa diệt, người dân trên Trác Nhĩ tinh còn ăn không
ngon ngủ không yên.
Thế nhưng, mọi người chỉ có thể nghĩ đến mà thôi, còn việc muốn bắn rơi
Dị Hình tinh chỉ cần công khai ra cũng đủ trở thành công địch của toàn
nhân loại, đặc biệt là những người chưa từng phải chịu qua sự quấy nhiễu của đám dị hình.
- Tôi còn có việc, tóm lại, cho các vị thời gian một năm, nhất thiết
bằng mọi giá phải tìm ra cách xử lý bài toán hóc búa về vấn đề tính ổn
định cho động cơ mini. Bất kể cần bao nhiêu tài chánh hay là thiết bị,
các có thể liên lạc thông qua tôi, ngài Nguyên soái sẽ tự mình giúp đỡ,
còn như các vị đề nghị thành lập một tổ nghiên cứu, về điều này đã bị
phủ quyết, đám sinh viên của đại học cơ giáp Trác Nhĩ - đều là một lũ
rác rưởi hết, hừm!
- Ầm!!
Quân nhân hừ lạnh một tiếng, bởi vì tiếng đập cửa quá mạnh, cả căn phòng được một phen chấn động.
Phòng hiệu trưởng rơi vào một bầu không khí trầm mặc dài đằng đẵng, bất
luận là ông hiệu trưởng hay đám giáo viên, biểu tình đều vô cùng chán
nản, không thể nghi ngờ, lời nói cuối cùng của vị quân nhân kia đã gây
tổn thương lớn đến lòng tự ái của mỗi con người nơi đây, dẫu sao sinh
viên nơi đây đều là sinh viên của họ, phủ quyết đám sinh viên cũng chẳng khác nào phủ quyết sự nỗ lực của chính bọn họ.
- Ngài hiệu trưởng, theo quan sát từ màn hình ba chiều thì Lưu Phi có vẻ khá hứng thú với động cơ mini, hay là chúng ta...
Đập tan bầu không khí trầm mặc là thầy giáo Vân.
- Lưu Phi?
Ngài hiệu trưởng hơi dừng lại, ông ta mơ hồ còn nhớ đến cái tên này.
- Phụ trách công việc vệ sinh cho phòng nghiên cứu quang não - Lưu Phi.
- Hắn à... Không được, ta không muốn để cho người khác xem đại học cơ
giáp Trác Nhĩ chúng ta là câu chuyện cười, mấy chục nghìn sinh viên ấy
thế mà tìm không ra được một nhân tài, cuối cùng lại phải dựa vào một
tên dọn vệ sinh, hơn nữa, một thằng nhóc dọn vệ sinh thì biết cái gì
chứ? Ta cũng đã coi qua rồi, nó chỉ đang kiểm tra qua mà thôi, cũng
không biểu hiện ra vẻ gì là quá hứng thú, thôi được rồi, sự việc đã đến
mức này, chúng ta cần phải sàng lọc một chút, từ hệ thống giáo viên
thành lập ra một tổ nghiên cứu, nhất định phải bảo mật...
- Vâng, thưa hiệu trưởng
...
Sắc trời dần u ám, ánh mặt trời cũng biến thành vạch ệch, một trận mưa
phùn đìu hui thổi qua, dưới cái ánh sáng đó dường mang theo hàng ngàn
hàng vạn sợi tơ trời.
Đứng ở cửa sổ phòng thực nghiệm, Lưu Phi đưa mắt nhìn lên bầu trời, dựa theo kinh nghiệm của hắn, ba ngày sau sẽ có mưa to.
Lưu Phi biết giọt nước đó chính là được lấy từ các sao chổi nhân tạo.
Trác Nhĩ tinh là một hành tinh thiếu nước trầm trọng, mỗi năm đều phải
đầu tư một khoản tiền lớn để lấy nước từ ngoài không gian.
Cũng không biết nguyên nhân tại sao, hôm nay phần lớn các giáo viên của
phòng thực nghiệm quang não đều không có mặt, đám sinh viên lộ ra thần
sắc vô cùng mất tập trung, cách hết tiết còn khoảng nửa giờ, toàn bộ
phòng thực nghiệm đã trở nên trống không.
Xem ra, hôm nay sẽ hoàn thành công việc trước thời hạn.
Đang lúc suy tư, Lưu Phi bắt tay vào công việc, trước tiên là lái một
chiếc xe vệ sinh thông minh dọn dẹp đống tro bụi thủy tinh, từ trên xe
đưa xuống các máy hút bụi nhanh chóng lướt qua đống thủy tinh, thoáng
cái, với tốc độ nhanh đã mau chóng sạch bong.
Sau khi hoàn thành việc hút bụi, tiếp đó là quét dọn dưới đất, công cụ
để quét là một loại dụng cụ tua rua như vòi bạch tuộc, máy có mười mấy
cánh tay dẻo dai, có thể tự do điều chỉnh mọi góc độ, ở phần chóp của
các cánh tay, được trang bị hệ thống cường lực bằng dầu máy, có thể dễ
dàng xử lý mọi vết bẩn.
- Ồ, có người...
Trong một góc của phòng thực nghiệm, có một cô gái tóc uốn xinh đẹp đang chuyên chú kiểm tra quang mạch máy cảm ứng của một mô hình cơ giáp.
Các số liệu không ngừng ào ào xuất hiện, hiển nhiên số liệu đang trong quá trình kiểm tra.
Là Tô Tử Tinh, đệ nhất mỹ nữ của đại học Trác Nhĩ.
Nhìn những sợi tóc như mây rủ xuống bóng lưng thướt tha đó, Lưu Phi ngần ngừ một lúc rồi điều khiển xe vệ sinh ra một chỗ khác quét dọn, hắn
không muốn cùng cô gái này nảy sinh va chạm, sự việc xảy ra với Lý Mãnh
lúc ban trưa đã một lần nữa chứng minh cách nói của Đầu bàn ủi là chính
xác, đàn bà đúng là mầm họa!
Năm phút sau, Lưu Phi đứng ở sau lưng Tô Tử Tinh, ngoại trừ còn vị trí
của Tô Tử Tinh, thì hắn đã hoàn thành xong phần công việc ở phòng thực
nghiệm.
Đứng yên không nổi một phút, Lưu Phi lại đi tới đi lui, hắn không muốn
lãng phí thời gian ở chỗ này, làm hắn hứng thú chính là phòng thực
nghiệm cơ giáp kia.
Hôm nay công việc xong sớm được hơn một giờ, có thêm nhiều thời gian hắn dự dịnh sẽ sang phòng thực nghiệm cơ giáp nghiên cứu thêm về mấy loại
cơ giáp mình yêu thích, Lưu Phi cảm thấy hưng phấn đến khó tả.
- Xin lỗi!
Lưu Phi đứng cách sau lưng Tô Tử Tinh khoảng một mét.