Đại Quốc Chủ vừa mở miệng bản thân Lý Thương Hải
đã không biết làm cách nào để cãi đối phương, không biết dùng cách gì bẻ lý lẽ của đối phương nhưng mà với tính cách của Lý Thương Hải thì sao
nàng lại có thể chịu đối phương áp chế như vậy.
Đối mặt với Đại Quốc Chủ, Lý Thương Hải nhíu chặt hai hàng lông mày sau đó nói.
"Ngươi nói ngươi là thần linh nhưng ngươi giống thần linh chỗ nào?, đừng nói
với ta sử dụng thủ đoạn bất tử gì gì đó, đừng nói với ta là ngươi không
thể chết ".
"Ngươi tạo nên vô số quái vật nơi Bồng Lai, ngăn cản cùng chi phối cuộc sống của người dân Ám Tộc, đến cả tương lai của bọn
họ đều do ngươi quyết định, vây có chỗ nào giống thần linh? ".
Trên long ỷ bản thân Đại Quốc Chủ nhẹ cười, thản nhiên mà đáp.
"Ngươi dùng con mắt của chính mình thay thế cho con mắt của những người Ám Tộc vậy sao biết ta không phải thần linh? ".
"Thần linh tồn tại với vai trò tín ngưỡng, là thứ làm con người tin vào, chỉ
có bảo vệ tín ngưỡng, tin tưởng vào tín ngưỡng con người như có một cây
nhiên đăng trong lòng, cây nhiên đăng xóa đi bóng tối, soi sáng con
đường sau này ".
"Người dân Ám Tộc tôn thờ ta, tin tưởng ta, coi ta như nhiên đăng soi đường vậy cớ gì ta không phải là thần linh? ".
"Thế gian nếu thật sự có thần vậy vạn vật trên đời có phải do thần linh tạo
ra hay chăng?, thần linh đạt đến ngưỡng tối cao chính là sự sáng tạo, sự sáng tạo tối cao chính là sinh mệnh, ta có thể sáng tạo sinh mệnh thì
sao có thể không phải là thần linh đây? ".
"Con người thật ra rất yếu đuối, nếu đẩy con người vào môi trường nguyên sơ nhất của tự nhiên
thì có mấy ai sống được?, không thiếu những sinh vật như hổ – lang – báo – sư tử có thể lấy đi tính mạng con người, vậy những sinh vật này từ
đâu mà sinh ra?, nếu những sinh vật này cũng là do bàn tay thần linh tạo nên thì cớ gì ta không thể tạo những sinh vật thuộc về Bồng Lai đây ".
Nói đến đây Đại Quốc Chủ bỗng đướng lên, lần đầu hắn rời khỏi long ỷ, hai
tay để sau lưng, dùng ánh mắt trên cao nhìn xuống Lý Thương Hải.
"Ngươi cảm thấy ta là tà ma ngoại đạo, ngươi cảm thấy không tin được ta là
thần linh, là tiên nhân đơn giản vì ta đi ngược với suy nghĩ của ngươi
mà thôi, đơn giản vì ngươi không tin ta ".
"Thế gian không rõ có
thần linh hay không, không rõ có tiên nhân hay không nhưng nếu có thì ta chính là thần linh, là tiên nhân ".
"Chỉ cần ngươi tin ta, mở lòng với ta vậy trong mắt ngươi ta chính là thần linh, là tiên nhân ".
"Tin vào ta, đi theo ta, ta liền lấy thân phận thần linh mở ra một thế giới
mà ngươi chưa bao giờ nhìn thấy, chưa bao giờ tưởng tượng ra, một thế
giới của thần linh khác hẳn với thế giới dung tục của cõi phàm nhân ".
Giờ khắc này không biết tại sao Lý Thương Hải thấy run sợ, nàng từ trong chân tâm run sợ.
Giờ khắc này không biết vì sao hình ảnh của Đại Quốc Chủ trở nên to lớn vô cùng, to lớn như cổ thần, to lớn như chân tiên.
Lý Thương Hải là Nguyệt Chủ của Bái Nguyệt Giáo, đối với nàng mà nói trên
đời đã chẳng có gì có thể lay chuyển được lòng của nàng thậm chí hấp dẫn nàng, nói võ công nàng đạt đến thành tựu xưa nay hiếm có mà nói địa vị
nàng cũng chẳng thua người nào nhưng mà giờ khắc này ánh mắt của nàng
trở nên mộng mị, nàng như thấy một con đường ở sau lưng Đại Quốc Chủ,
một con đường mà nàng chưa bao giờ tưởng tượng ra.
Phải nói thế nào về con đường này?, một con đường có lẽ không thuộc về phàm nhân.
Phái Tiêu Dao từ xưa tới nay vốn khác người, vốn một mực cảm thấy mình giống tiên nhân, siêu việt người khác nhưng mà tiên nhân thật sự sẽ có bộ
dạng ra sao?, cái này Lý Thương Hải không biết.
Tiên nhân có thể đạp không, tiên nhân có thể ngự phong nhưng nào chỉ là như vậy?.
Những việc trên Bồng Lai này không phải con người có thể sáng tạo ra, bất cứ
một sinh vật nào ở Bồng Lai cũng nằm ngoài suy nghĩ của con người, nằm
ngoài khả năng của con người.
Đại Quốc Chủ thật ra nói đúng lắm,
giới hạn của thần linh là gì?, có lẽ đỉnh cao nhất cũng chỉ dừng lại ở
sáng tạo sinh mệnh mà thôi.
Lý Thương Hải không hẳn là người tin thần nhưng mà cũng không hẳn không tin.
Nàng từ nhỏ đã là người của Tiêu Dao Phái, từ nhỏ đã đi theo sư phụ, học
được nhiều nhất cũng biết được nhiều nhất, nàng không rõ thế gian có
tiên nhân hay không nhưng sư phụ nguyện ý tin thì nàng cũng sẽ nguyện ý.
Sau này Lý Thương Hải trở thành Nguyệt Chủ của Bái Nguyệt Giáo, giáo phái
tôn thờ Nguyệt Thần, giáo phái có đến vài vạn giáo đồ, cũng bởi đứng đầu một giáo phái như vậy mà Lý Thương Hải phải tự huyễn hoặc bản thân, để
trở thành Nguyệt Chủ hợp cách thì bản thân nàng càng phải tin vào Nguyệt Thần, càng phải tin vào tín ngưỡng.
Ngày quay ngày, tháng qua
tháng, năm qua năm, chính Lý Thương Hải cũng không phân định rõ ràng đâu là thực đâu là mộng, là nàng thực sự tin vào thần linh hay chính bản
thân nàng ép nàng phải tin.
Giờ khắc này đối mặt với Đại Quốc
Chủ, mộng cùng ảo như hòa làm một, hình ảnh thần linh trong mắt nàng dần dần thay đổi, dần dần hợp lý hóa, trong mắt nàng Đại Quốc Chủ thật sự
là thần linh.
May mắn cho Lý Thương Hải nàng không tới cái cung
điện này một mình, có một cơn gió bao phủ lấy nàng, một cơn gió thổi qua khiến cả cơ thể nàng run lên, cái lạnh như làm đầu óc của nàng thanh
tỉnh hơn, như làm nàng thoát ra khỏi cơn mộng mị.
Lý Thương Hải
dù có mạnh thế nào, dù có bao nhiêu tuổi thì ở trong mắt Vô Hà Tử bản
thân Lý Thương Hải cũng là một đứa bé, một đứa bé cần sự che chở, cần
bảo vệ.
Giờ khắc cuối cùng là Vô Hà Tử bảo vệ Lý Thương Hải, khi Lý Thương Hải một
lần nữa mở mắt ra đã thấy Vô Hà Tử đứng trước mình, một bộ tiên phong
đạo cốt đối mặt cùng Đại Quốc Chủ.
"Đạo hữu, ngươi nói ngươi là
thần linh thật ra lão đầu ta tin tưởng, tin tưởng hoàn toàn ngươi là
thần linh nhưng mà cũng có liên quan gì tới lão đầu ta đâu ".
"Ngươi đi thần linh đường, lão đầu ta đi phàm nhân đường, hai bên cũng không quan hệ gì nha ".
Vô Hà Tử nói rất thản nhiên cứ như đang nói chuyện với bằng hữu của mình,
hoàn toàn tỏ ra không quan tâm nhưng mà lại làm Đại Quốc Chủ híp mắt
lại.
Đại Quốc Chủ nhìn kỹ Vô Hà Tử một cái sau đó lại nói.
"Thần linh có thần linh đường, phàm nhân có phàm nhân đường nhưng mà thần
linh có thể đưa phàm nhân ra khỏi khổ hải, có thể soi sáng đường cho
phàm nhân các ngươi ".
"Tin tưởng vào thần linh, tin tưởng vào ta bản thân ta liền chỉ cho ngươi con đường sáng, liền chỉ cho ngươi nên đi về đâu ".
"Đã đến thực lực của ngươi chẳng nhẽ chưa nhìn ra sứ mệnh của mình, thế
giới này không hoàn thiện, thế giới này đang làm ra lựa chọn, thân là
thần linh ta có thể chỉ cho các ngươi một con đường sáng, ví dụ như đến
thần giới ".
Đến địa vị của Vô Hà Tử đúng là phải biết rất nhiều
điều chỉ là chính ông cũng không nghĩ ra thế giới không hoàn chỉnh là
cái gì, chính ông cũng không hiểu thế giới đang lựa chọn cái gì.
Đế vị nghĩa là gì?, cái này Vô Hà Tử từ lâu đã hiểu, là những người được
thế giới này thừa nhận, trong người sẽ mang theo một loại đại thế, có
một loại cảm quan mật thiết đối với thiên địa, như hòa một phần của mình vào trong thiên địa, đây là thứ chỉ có đế vị mới dễ dàng làm được.
Ví như ở trước cảnh giới này không phải ai cũng sẽ ngộ ra Vực nhưng mà nếu ở đế vị việc ngộ ra Vực không khó, Đế vị cao thủ đều bước ra một đường
riêng, mài dũa một thân sở học lại thêm cảm nhiễm thiên địa thì việc
ngưng tụ ra Vực mới là thuận lý thành chương, đến cái đẳng cấp này đã
không ai còn quan tâm tới Vực hay không phải Vực, cường giả đế vị đều sẽ nhắm tới Giới.
Khi ngộ ra Giới thì sự kết hợp với thiên địa càng thêm thắt chặt, Vô Hà Tử biết khi Giới tới một mức độ nào đó sẽ đạt
được thăng hoa để rồi lột xác, sự lột xác này hoàn toàn cải biến một đế
vị cường giả, khi đó sẽ biết một số thứ gì đó, nhận ra một số thứ gì đó.
Năm xưa đại ca Tiêu Dao Tử nói cho ông, năm xưa Tiêu Dao Tử thật sự cảm
nhận được cái gì đó chỉ là Tiêu Dao Tử ngã xuống quá sớm không thể đi
đến cuối đường, việc này từ đó đến thế là thôi, Vô Hà Tử căn bản cũng
không biết gì cả bất quá không biết gì cả thì sao?, Vô Hà Tử hướng về
phía Đại Quốc Chủ mà cười cười.
" Lão phu sứ mệnh là gì? Cái này
lão phu thật sự không biết nhưng mà nếu có ai cho lão phu một cái sứ
mệnh thì lão đại khái sẽ không làm, đang rảnh rang tiêu dao tự tại,
thích ăn thì ăn thích ngủ thì ngủ, hà cớ phải tiến thêm bước nữa, hà cớ
chịu quản thúc đây? ".
"Như vừa nãy ngươi nói, Thương Hải không
nên dùng ánh mắt người ngoài để nhận xét hộ Ám Tộc thì thần linh như
ngươic cũng không nên dùng ánh mắt thần linh để chỉ đường sáng cho phàm
nhân chúng ta đúng không? ".
Lần này Đại Quốc Chủ thật sự có chút không ngờ, sau đó cũng không mở miệng.
Đại Quốc Chủ không mở miệng không phải vì hắn không có gì để nói mà hắn biết nói cái gì cũng thế.
Đại Quốc Chủ không thể biết Vô Hà Tử cùng Thiên Thánh là ai, hắn chỉ biết
hai người này không yếu tuy nhiên còn chưa đáng để Đại Quốc Chủ để vào
mắt.
Đại Quốc Chủ chỉ có thông tin của Lý Thương Hải, chỉ biết Lý Thương Hải đồng thời cũng chỉ cần Lý Thương Hải.
Nếu hôm nay không có Vô Hà Tử thì hắn hoàn toàn tự tin có thể tẩy não Lý
Thương Hải, sinh sinh tẩy não một đế vị cường giả bởi vì Lý Thương Hải
có dục vọng.
Làm người ai không có dục vọng?, Đại Quốc Chủ tu
luyện một môn sở học gọi là Nhân Đạo Chí Tôn, một thứ không thuộc về thế giới này.
Đương nhiên với xuất thân của Đại Quốc Chủ thì thứ
không thuộc về thế giới này trên người hắn nhiều lắm nhiều lắm bất quá
muốn mang cái gì ra so sánh với Nhân Đạo Chí Tôn cũng khó.
Nhân
Đạo Chí Tôn có một đặc điểm chính là tẩy não người khác, dùng ngôn từ vô hạn khuếch đại dục vọng cùng dã tâm của một người sau đó dần dần mị hóa bản thân đối phương.
Nhân Đạo Chí Tôn bất kể ở Âm Giới hay Thiên Giới đều là thứ không thể tưởng tượng tuy nhiên ở đây thì cũng không
phải muốn dùng là dùng bởi vì Đại Quốc Chủ quá yếu, yếu hơn hắn ở kiếp
trước nhiều lắm, Nhân Đạo Chí Tôn tuy bá đạo vô cùng nhưng hắn cũng
không có cách nào sử dụng được toàn bộ, chỉ có thể dùng một phần.
Ngay cả như thế Đại Quốc Chủ dựa vào dược vật, dựa vào hương khí, dựa vào
đạo lý của chính hắn cùng với nhạc âm liền có thể có tin tưởng tẩy não
được Lý Thương Hải bất quá không thể tưởng được là tự nhiên Vô Hà Tử
bước ra.
Đại Quốc Chủ rất ít dùng Nhân Đạo Chí Tôn nhưng mà lần
nào dùng liền thành công lần đó chỉ có lần này vậy mà thất bại, thất bại không phải bởi vì Lý Thương Hải dù sao chính Lý Thương Hải cũng bị công hãm, Đại Quốc Chủ thất bại bởi Vô Hà Tử.
Lúc nãy hắn cố tình dùng Nhân Đạo Chí Tôn với Vô Hà Tử vậy mà một chút phản ứng cũng không có.
Điều đáng nói nhất là một khi Nhân Đạo Chí Tôn không thể trường kỳ mị hoặc
Lý Thương Hải, không thể hoàn toàn đánh gục nàng thì rất nhanh ánh mắt
của Lý Thương Hải hóa thành tinh minh, ánh mắt nàng lại có hồn cũng đồng nghĩa với Nhân Đạo Chí Tôn dùng trên người Lý Thương Hải cũng thất bại.
Nhân Đạo Chí Tôn thất bại một lần... muốn thành công ở những lần tiếp theo
khó vô cùng thậm chí phải nói là không thể thành công.