Dương Quá đánh bại Triệu Chi Kính nhưng mà Dương Quá cũng không có giết
Triệu Chi Kính như suy nghĩ bao lâu nay, không phải là Dương Quá sợ hãi
cũng không phải là vì Dương Quá biết nghĩ trước sau đặt đại sự lên hàng
đầu mà là vì Dương Quá ngộ.
Nhân sinh của một người có rất nhiều khúc triết, nhân sinh của Dương Quá cũng vậy.
Một đời Dương Quá bị bắt nạt rất nhiều rất nhiều, bị ghẻ lạnh rất nhiều,
chịu bất công cũng nhiều, tất cả những thứ này tạo nên tính cách của
Dương Quá, tạo nên một đứa trẻ hận đời, có tính trả thù rất mạnh nhưng
giờ phút này sau khi trả thù xong, Dương Quá như được một sự thăng hoa
vậy.
Lúc này nếu có Quách Tĩnh ở đây... chắc hẳn Quách Tĩnh phải mừng lắm.
Theo nguyên tác, Dương Quá cũng từng ngộ ra điều này nhưng đấy là mãi về
sau, thậm chí để ngộ ra Dương Quá còn suýt dồn Quách Tĩnh vào chỗ chết.
Hiện tại thì khác, thử hỏi trả thù xong thì con người có cảm giác gì?, cảm
giác thống khoái?, oán khí tiêu tan?, thanh thản?, Dương Quá cũng cảm
thấy những thứ này nhưng ngược lại trong lòng Dương Quá cũng nặng trĩu.
Câu hòi đầu tiên hiện lên trong đầu Dương Quá lúc đó thật ra là "mình sẽ làm gì nữa".
Dương Quá luôn chăm chú vào mục tiêu trả thù Triệu Chi Kính cùng Lộc Thanh
Đốc vậy trả thù xong mục tiêu tiếp theo của Dương Quá là gì?.
Suy nghĩ này chỉ hiện ra trong đầu Dương Quá một giây thôi nhưng cũng đủ để Dương Quá thấy nặng trĩu, Dương Quá vốn cô độc trên đời, cũng chẳng
biết đi đâu về đâu, người Dương Quá muốn ở bên nhất lúc này chỉ có Cơ tỷ tỷ, người Dương Quá muốn... ở cạnh cả đời chỉ có Cơ tỷ tỷ.
Đây
không phải là yêu, không phải là thích hoặc hiện tại nó chưa phải, đây
gần như là sự phụ thuộc, Vô Song là gia đình của Dương Quá, là mái ấm
của Dương Quá , là nơi để Dương Quá trở về mỗi khi thân xác này mệt mỏi.
Dương Quá biết mình muốn là một chuyện nhưng có được Cơ tỷ tỷ đồng ý không
lại là việc khác, tức mà mái ấm do Dương Quá ảo tưởng ra có lẽ cũng
không còn.
Giây thứ hai sau khi đánh bại Triệu Chi Kính, Dương Quá nhìn thấy cái nhẫn ngọc kia, khi đó Dương Quá mừng như điên.
Dương Quá biết Cơ tỷ tỷ chính là vị cao thủ họ Cơ mà Vô Song ca ca bảo nhưng
mà Vô Song ca ca không ở đây, vật xác nhận thân phận cũng không có,
Dương Quá biết lấy cái gì để khiến Cơ tỷ tỷ tin đây?.
Đến khi cầm được nhẫn ngọc trong tay, Dương Quá như tìm về gia đình, tìm về mái ấm
của mình vậy, Dương Quá như muốn bất chấp tất cả mà chạy vào Toàn Chân
Cấm Địa, tìm Cơ tỷ tỷ, đưa cho Cơ tỷ tỷ vật này.
Lúc này Dương
Quá hiểu ra, đời người thật ra không phải là đi báo cừu, báo oán, mục
tiêu của đời người chỉ cần tìm được một nơi mình thuộc về, một nơi có
thể trở về, một nơi sưởi ấm trái tim lạnh giá, một nơi gọi là nhà.
Nắm thật chặt nhẫn ngọc, Dương Quá cả người run lên, nước mắt lại rơi xuống.
Ở đây có lẽ rất nhiều người cảm thấy Dương Quá khóc vì những ngày mình bị Triệu Chi Kính áp bức mà sinh lòng thương cảm đồng thời trong lòng bắt
đầu đồng cảm thậm chí khâm phục Dương Quá nhưng mà chỉ có Dương Quá
biết, những giọt nước mắt này như một sự giải thoát, như lật ra trang
mới của cuộc đời vậy.
Dương Quá nắm lấy thanh kiếm trong tay
mình, Dương Quá nhìn thật kỹ nó, lúc này Dương Quá bất chợt cảm giác
mình sau này sẽ như mũi kiếm, mũi kiếm không phải chém giết kẻ thù, cũng không phải công thành chiếm đất hùng bá một phương, mũi kiếm sắc bén
chỉ vì bảo vệ một nơi nhỏ bé gọi là nhà.
_ _ _ _ _ _ _ _
Sự việc Dương Quá cùng Triệu Chi Kính quá lớn, lớn đến mức Toàn Chân Đại Điển không thể không tạm dừng lại.
Tiếp theo Dương Quá trực tiếp theo Khưu Xử Cơ tới cung Trùng Dương, lúc này đã có Mã Ngọc cùng Vương Xử Nhất đợi sẵn.
Thấy Dương Quá theo Khưu Xử Cơ đến, Mã Ngọc thân là chưởng môn liền mở miệng.
"Dương Quá ngồi đi, đợi chúng ta một chút ".
Toàn Chân Giáo thật ra là một môn phái rất đặc biệt, trên danh nghĩa Mã Ngọc là người đứng đầu Toàn Chân nhưng không khác gì bù nhìn cả, mọi việc
đều do Vương Xử Nhất cùng Khưu Xử Cơ lo liệu, chỉ có đại sự thì Toàn
Chân Thất Tử mới cùng họp bàn với nhau.
Ngay cả Trùng Dương Đại
Điển lần này, Mã Ngọc căn bản cũng không lên tiếng, chỉ nhắm mắt dưỡng
thần là đủ hiểu lão đầu này... đối với việc trong Toàn Chân Giáo không
quan tâm mức nào, cùng lắm chỉ khi Khưu Xử Cơ cùng Vương Xử Nhất cùng đi vắng thì Mã Ngọc mới nắm đại quyền.
Đương nhiên đây không phỉa
đoạt vị mà là Mã Ngọc lười cầm, một khi Mã Ngọc lên tiếng tức là Mã Ngọc làm chủ, Vương Xử Nhất cùng Khưu Xử Cơ trở thành phó.
Dương Quá
bị Mã Ngọc nói trong lòng liền cảm thấy kỳ quái nhưng rốt cuộc cũng ngồi xuống, Dương Quá sau khi ngồi xuống mới phát hiện Vương Xử Nhất cùng
Khưu Xử Cơ đều đang chăm chú quan sát mình.
Dương Quá có chút
không quen nhưng không biết làm thế nào, đừng nghĩ ở trên lôi đài hung
ác nhưng Dương Quá vẫn cứ là một đứa bé, da mặt vẫn mỏng vô cùng, bị hai vị đại lão nhìn chằm chằm thì quen được mới lạ, đành phải ngoảnh mặt đi nhìn ra ngoài cửa.
Cũng không lâu lắm, trong đại điện lại lục tục có người đi tới, là một nữ nhân cùng một nam nhân.
Nam nhân thì Dương Quá không nhận ra nhưng nữ nhân Dương Quá không thể
không biết, toàn bộ Toàn Chân Giáo ngoài Thanh Tịnh Tản Nhân – Tôn Bất
Nhị ra thì còn có thể là ai?.
Về phần người nam kia thì chính là Trường Ngọc Tử – Lưu Xử Huyền.
Theo nguyên tác, Lưu Xử Huyền vốn là Trường Sinh Tử nhưng mà tại thế giới
này có một vị Trường Sinh Chân Nhân, ai dám lại lấy Trường Sinh làm đạo
hiệu?.
Lưu Xử Huyền cùng Tôn Bất Nhị đến nơi, ánh mắt cũng song
song nhìn về phía Dương Quá, trong mắt cả hai người đều có vẻ tỏ mò
nhưng mà cũng không lên tiếng mà ngồi xuống ghế của mình.
Hiện
tại Toàn Chân Giáo chỉ có 5 vị đạo nhân đời thứ 2, Quảng Ninh Tử – Hách
Đại Thông mấy ngày trước vừa vặn xuống núi về phần Trường Chân Tử – Đàm
Xử Đoan thì cũng không cần nói lại nữa.
Mọi người đến đông đủ, Mã Ngọc lúc này mới mở miệng.
"Tiểu Dương Quá, ngươi nói võ công của ngươi là do một vị cao nhân dạy?, nay ở đây không có ai ngoài 5 người chúng ta, chúng ta cam đoan thủ khẩu như
bình, không biết ngươi có thể nói cho ta vị cao nhân kia là ai không? ".
Giọng Mã Ngọc rất trầm rất ấm mà cũng rất hiền từ, giọng Khưu Xử Cơ thì mang
theo vài phần cao ngạo còn giọng Vương Xử Nhất lại đặc biệt cao, trong
ba người để Mã Ngọc mở miệng quả thật là tốt nhất.
Dương Quá nghe Mã Ngọc nói trong lòng liền thở ra một hơi, cái kịch bản này thật ra
Dương Quá cùng Vô Song đã bàn thật tốt, chỉ đợi có người hỏi ra mà thôi.
"Chưởng môn... vị tiền bối kia không cho Dương Quá nói hơn nữa người đeo một
tấm mặt nạ khiến Dương Quá cũng không biết vị cao nhân kia rốt cuộc là
ai nữa ".
"Dương Quá đến Toàn Chân Giáo một tháng, căn bản không
học được võ công, bị đẩy xuống trù phòng sinh sống, suốt ngày bị Lộc
Thanh Đốc cùng Triệu Chi Kính kiếm cớ bắt nạt thế là khoảng 10 ngày
trước, Dương Quá cả người chịu đòn đau không ngủ được liền rời khỏi trù
phòng đi ra ngoài, trong miệng oán giận mà nói một câu "võ công Toàn
Chân Giáo luyện lợi hại thế nào cũng không hơn được Quách bá bá, ta
khinh thường học".
Dương Quá nói tới đây liếc nhìn Mã Ngọc một chút, thấy Mã Ngọc vẫn mỉm cười nhìn mình, Dương Quá mới dám nói tiếp.
"Sau đó... sau đó Dương Quá gặp vị tiền bối kia, người đó nói võ công Toàn Chân Giáo há lại thua người? "
"Vị tiền bối đó xuất hiện làm Dương Quá còn run sợ một hồi, sau đó tiền bối hỏi chuyện của vãn bối ở Toàn Chân Giáo, vãn bối ăn ngay nói thật mà kể lại hết, tiền bối nghe vậy liền nói... đến Trùng Dương Đại Điển bản
thân Triệu Chi Kính sẽ đến đối phó vãn bối".
"Dương Quá sợ hãi
trong lòng vội cầu cứu vị tiền bối kia ... sau đó vị tiền bối đâm vào
người Dương Quá một loại độc gây chơ cơ thể phát bệnh, mượn nhờ loại
bệnh này trong vòng 10 ngày hai tên Triệu Chi Kính cùng Lộc Thanh Đốc
không dám đến chỗ vãn bối... sau đó tiền bối bắt đầu dạy võ công cho vãn bối ".
Mã Ngọc càng nghe ánh mắt càng sáng, thân hình không khỏi nhè nhẹ run lên mà hỏi.
"Thế vị cao nhân kia dạy ngươi cái gì? ".
Dương Quá nghe vậy lễ phép đáp.
"Vị cao nhân kia dạy Dương Quá một bộ khẩu quyết gọi là Liệu Thương Thiên,
một bộ thân pháp gọi là Nhạn Hành Công, dạy cho Dương Quá cách dùng Toàn Chân Kiếm Pháp.... cùng điểm yếu và cách phá giải với Toàn Chân Kiếm
Pháp... cuối cùng vị tiền bối kia dạy Dương Quá một chiêu kiếm... gọi là Thiên Xu Tham Lang Kiếm ".
Năm vị đạo trưởng lúc này nhìn lẫn nhau, trong mắt đều có vẻ mừng như điên.
Bọn họ sao không đoán được vị cao nhân dạy võ công cho Dương Quá chính là
sư phụ mình – Trùng Dương Chân Nhân – Vương Trùng Dương đây?.
Cả năm người đều nghĩ sư phụ đã chết nhưng lúc này nghe đến tung tích của sư phụ, sao lại không mừng, sao lại không vui?.