Vô Song không thể tu luyện võ học bình thường
nhưng mà việc này cũng không ảnh hưởng gì đến việc Vô Song có thể chỉ
dạy võ học cho người khác, Tiểu Long Nữ cũng thế mà Dương Quá cũng vậy.
Vô Song từng trải qua một quá trình đặc huấn tương tự, một quá trình chạy
đua với thời gian khi còn Phật Sơn trước đây vì vậy Vô Song hiểu làm
cách nào trong thời gian ngắn nhất có thể kích phát tiềm năng của Dương
Quá, làm cách nào để Dương Quá trong 7 ngày có thể đánh bại... Triệu Chi Kính.
Vô Song chưa bao giờ để ý đám đệ tử đời 4 của Toàn Chân
Giáo, với Vô Song mà nói để Dương Quá trong 7 ngày đạt tới thực lực đánh bại Triệu Chi Kính mới là sự khiêu chiến.
Dương Quá không có
chút kiến thức võ học nào mà chỉ có thiên tư hơn người, thiên tư của
Dương Quá cổ kim hiếm thấy nhưng căn cơ quá cạn, cũng không thể mang Độc Cô Cửu Kiếm dạy cho Dương Quá, thân thể Dương Quá cũng yếu nhược vô
cùng, càng không thể học Lăng Ba Vi Bộ.
Cửu Dương Chân Kinh tuy
không khó học nhưng mà để trong thời gian 7 ngày hoàn thành tầng 1 của
nó thì cũng không phải việc Dương Quá có thể hoàn thành, Vô Song vì biết vậy nên cũng không ép Dương Quá chú tâm vào Cửu Dương Chân Kinh, để có
thể hoàn thành mục tiêu thì Dương Quá cần sự giúp đỡ từ bên ngoài, tức
là từ Vô Song.
Vô Song không có nội lực nên không thể vì Dương
Quá thông mạch nhưng mà Vô Song có y thuật, vì vậy rạng sáng trở lại Cổ
Mộ lập tức gọi Tôn bà bà tới.
Sáng sớm tinh mơ Tôn bà bà đã bị Vô Song gọi tới tuy nhiên vẻ mặt vẫn cung kính vô cùng, hướng về phía Vô Song cúi đầu mà hỏi.
"Cơ chủ, ngài gọi nô gia tới không biết có việc gì? ".
Vô Song cũng không có thời gian giải thích mà trực tiếp hỏi.
"Tôn bà, thuật nuôi ong của Cổ Mộ chúng ta là thiên hạ vô song, vậy không biết ngươi có chế được Ngọc Phong Tương? ".
Ngọc Phong Tương là gì?, đây là một loại rượu, một loại rượu được chế từ mật ong.
Ngọc Phong Tương đương nhiên không phải rượu để uống, nó là rượu thuốc, hơn
nữa còn cực kỳ nổi tiếng trong giới y học tuy nhiên muốn chế ra Ngọc
Phong Tương thì lại không dễ dàng gì , bất kể Thần Nông Cốc hay Dược
Vương Thôn đều có Ngọc Phong Tương nhưng số lượng cũng không nhiều, Dược Vương Thôn ít người có thể bỏ qua nhưng ở Thần Nông Cốc thì Ngọc Phong
Tương quả thật chưa bao giờ đủ cung ứng.
Vô Song cũng không mang
theo quá nhiều tin tưởng với Tôn bà, thuật nuôi ong của Cổ Mộ rất lợi
hại, theo những gì Vô Song hiểu về Cổ Mộ trong khoảng hơn một tháng qua
thì thuật nuôi ong của Cổ Mộ đã viễn siêu Dược Vương Cốc, tuy Vô Song
không rõ thuật nuôi ong của Thần Nông Cốc thế nào nhưng đại khái cũng
không sánh được Cổ Mộ.
Hai thánh địa dược viên của nam phương
chung quy vẫn chú trọng đến dược tài, tuy Ngọc Phong Tương có tác dụng
rất lớn nhưng cũng không thể vì thế mà bỏ sở trường tập trung cho sở
đoản nhưng Cổ Mộ lại có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc đàn ong, vấn đề là
cho dù biết chăm sóc đàn ong đi nữa mà không biết cách điều chế Ngọc
Phong Tương thì cũng chẳng để làm gì.
Vô Song hỏi Tôn bà nhưng
trong lòng cũng tính tới phương án khác, dù sao khả năng cao là Cổ Mộ
không có Ngọc Phong Tương đồng thời Vô Song cũng âm thầm quyết định, sau này nhất định phải để Tôn bà sản xuất Ngọc Phong Tương lưu trữ ở Cổ Mộ.
Vô Song quả thực không ngờ rằng, Tôn bà bà nghe Vô Song hỏi cũng không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng mở miệng.
"Không biết Cơ chủ cần bao nhiêu Ngọc Phong Tương, trong Cổ Mộ quả thực còn
Ngọc Phong Tương nhưng trữ lượng cũng không nhiều ... nếu Cơ chủ cần
lượng lớn Ngọc Phong Tương chỉ sợ phải đợi mộ khoảng thời gian ".
Vô Song nghe xong triệt để ngây người, thậm chí có chút không tin mà hỏi.
"Trong Cổ Mộ, thật sự có Ngọc Phong Tương? ".
Tôn bà bà thực sự không hiểu Vô Song nghĩ gì, vừa nãy còn hỏi Ngọc Phong
Tương, hiện tại liền không tin Cổ Mộ có Ngọc Phong Tương?, đương nhiên
Tôn bà bà cũng không dám nói gì Vô Song, vân cung kính giải thích.
"Cổ Mộ chúng ta quả thật có Ngọc Phong Tương hơn nữa đây cũng là... cũng là vật nuôi sống Cổ Mộ Phái mấy chục năm qua, hàng năm vào tháng 7 nô gia
đều sẽ rời khỏi Chung Nam Sơn, mang Ngọc Phong Tương tới thành Trường An đem bán... đổi lấy ngân lượng cùng ngân phiếu rồi lại đi mua gạo, muối
cùng một số nhu yếu phẩm thiết yếu ".
Tôn bà bà vừa nói vừa thở
dài, bà luôn cảm thấy với thế lực võ lâm thì nói những chuyện liên quan
đến sinh ý cùng buôn bán luôn mang theo vài phần xấu hổ, vài phần thô
tục.
Thế nhân chỉ biết giang hồ cường đại, chỉ biết các đại môn
phái hùng cứ thiên hạ nhưng mà có mấy ai nguyện ý quan tâm tới việc mấy
đại phái này làm gì để sống?.
Cổ Mộ từ trước đến nay chưa bao giờ giàu có nhưng mà cũng chưa bao giờ nghèo khổ hay thiếu ăn thiếu mặc, dù sao có nguồn tài nguyên Ngọc Phong Tương ở đó, nuôi sống một môn phái
vài chục người còn được huống gì chỉ có vài ba người như Cổ Mộ?.
Vô Song nghe thấy Tôn bà giải thích liền mừng như điên, lập tức nói Tôn bà bà dẫn đường tới chỗ Ngọc Phong Tương, đồng thời trên đường đi cũng
hiểu thêm vài bí sử của Cổ Mộ.Lâm Triều Anh tức "sư tỉ" của Vô Song hóa là là cao thủ khống ong, về phần
tại sao nàng giỏi việc này thì không ai biết, thân thế của Lâm Triều Anh hiện tại vẫn cứ là bí sử, võ công của Lâm Triều Anh thua xa Vương Trùng Dương nhưng mà bằng khống ong thuật, bằng ong trận của mình Lâm Triều
Anh lại thực sự có thể đẩy lùi Vương Trùng Dương, ong trận của Cổ Mộ là
một cái gì đó rất kinh khủng.
Năm xưa Lâm Triều Anh vì yêu sinh
hận, rốt cuộc chết trong cô độc tại Cổ Mộ nhưng mà ngay cả thế nàng vẫn
không nguyện ý xuống nước với Vương Trùng Dương, Vương Trùng Dương không yêu nàng vậy nàng liền ở trong Hoạt Tử Nhân Mộ, cả đời không ra ngoài,
cả đời không cho ai gặp mặt, vừa vặn trở thành một người chết cho Vương
Trùng Dương hài lòng vì vậy ong trận ban đầu được tạo ra là để ngăn cản
chính Vương Trùng Dương tiến vào Cổ Mộ.
Tiếp theo muốn sinh hoạt
trong Cổ Mộ thì không thể cứ ăn không khí uống nước lã mà sống, nhu yếu
phẩm là việc thiết yếu, Lâm Triều Anh lại mang cách chế tạo Ngọc Phong
Tương cho Lâm Lam, từ đó Lâm Lam chịu trách nhiệm như Tôn bà hiện tại,
hàng năm sẽ có một khoảng thời gian rời núi, mang Ngọc Phong Tương đem
bán đổi lấy nhu yếu phẩm.
Lâm Triều Anh chết đi, Lâm Lam trở
thành chủ nhân Cổ Mộ, nàng lại mang thuật này dạy cho Tôn bà bà sau đó
chuyên tu võ công, bản thân Tôn bà liền một mực làm việc này tới tận hôm nay.
Biết được Cổ Mộ có Ngọc Phong Tương hơn nữa số lượng còn
vượt xa Vô Song tưởng tượng, mọi thứ đều dễ dàng hơn rất nhiều, vì vậy
Vô Song cũng cảm thấy yên mà quyết định... trực tiếp lên giường hàn ngọc ngủ một giấc.
Vô Song cũng không biết khi nàng ngủ trên giường
hàn ngọc, Tiểu Long Nữ có chút hiếu kỳ nhìn nàng, ánh mắt như có điều
suy nghĩ, Tiểu Long Nữ ở với Vô Song một tháng, quả thật chưa từng thấy
sư phụ ngủ buổi sáng bao giờ.
_ _ _ _ _ __ _ _
Vô Song
ngủ một giấc đến trưa, sau đó đương nhiên tiếp tục dạy Tiểu Long Nữ cầm
thuật, đến khi mặt trời xuống núi lại nhanh chóng đổi một thân trang
phục rồi hướng về phía Trùng Dương Cung mà đi.
Vô Song hẹn Dương Quá là nửa đêm nhưng hiện tại mới xế chiều đã xuất phát, ấy là bởi Vô
Song còn muốn "khoắng" chút đồ của Toàn Chân Giáo.
Toàn Chân Giáo thân là đại giáo, tuy không mạnh mẽ gì cho cam nhưng danh tiếng của
Toàn Chân Giáo cùng Toàn Chân Thất Tử trong dân gian trái lại cực cường, gần như là đại diện cho một hệ của đạo gia vậy, chỉ riêng tiền hương
hỏa, sính lễ gửi lên Trùng Dương Cung đã là một khoản tài phú không nhỏ.
Tài phú với đại môn phái không chỉ quy ra ngân lượng cùng ngân phiếu mà cất đi, lại càng không quy ra gạo cùng muối như Tôn bà mà là thiên tài địa
bảo, quy ra linh dược.
Vô Song từng nhìn qua khố phòng của Dược
Vương Cốc vì vậy gần như sẽ không cảm thấy khố phòng của Toàn Chân Giáo
có gì đặc sắc tuy nhiên có thì vẫn hơn không, Vô Song cần vài vị dược
tài thiết yếu để hỗ trợ Dương Quá luyện công.
Sau khi "mượn" vài
vật trong khố phòng Toàn Chân Giáo, Vô Song lại trở về Cổ Mộ sau đó bắt
đầu điều chế phối phương, mãi đến gần nửa đêm mới bỏ dở công việc, mang
theo một bình ngọc phong tương rời khỏi Cổ Mộ, lần thứ hai hướng về Toàn Chân Giáo.
Khi Vô Song rời đi, đương nhiên cũng không qua được
ánh mắt của Tiểu Long Nữ, ở nơi khác thì không biết nhưng ở Cổ Mộ thì
nơi này vốn là địa bàn của nàng, ngay cả Vô Song cũng khó từ trong mắt
Tiểu Long Nữ mà vô thanh vô tức ra ngoài.
Tiểu Long Nữ ngồi dậy trên giường hàn ngọc, mặt đẹp khẽ nhíu, nhìn về khoảng không bền ngoài kỳ quái mà tự hỏi.
"Sư phụ lại ra ngoài rồi, đêm hôm qua cũng như vậy, đêm hôm nay cũng như vậy, chẳng nhẽ có đại sự gì? ".
_ _ _ _ _ __ _
Vô Song biết Dương Quá chỉ có 7 ngày, trong 7 ngày này Dương Quá phải nỗ
lực vô cùng nhưng mà Vô Song tại sao không nỗ lực đây?, trong 7 ngày
này, nàng biết mình bận bịu vô cùng, nàng cũng phải nỗ lực, phải cố
gắng.
Lần thứ hai trong ngày trở lên Toàn Chân Giáo, cũng trực
tiếp tìm đến trù phòng gặp mặt Dương Quá, lúc này Dương Quá triệt để
thành một cái đầu heo, mặt mũi sưng vù nhưng mà ánh mắt lại cực kỳ vui
vẻ, cực kỳ kích động.
Quả như Vô Song nói, Dương Quá bảo mình bị
dị ứng, Triệu Chi Kính cùng Lộc Thanh Đốc lập tức tránh như tránh tà hơn nữa cũng không dám để Dương Quá ngủ lại trù phòng nữa, Dương Quá ở lại
trù phòng thì ai biết sẽ lây bệnh cho bao nhiêu người?, Dương Quá thực
sự được chuyển đến một phòng riêng dành cho đệ tử đời thứ 4, tuy căn
phòng này vẫn tương đối tồi tàn nhưng đã khá hơn so với việc ngủ lại trù phòng nhiều lắm.
Tất nhiên đây không phải là việc làm Dương Quá
kích động, việc làm Dương Quá kích động chính là vì đêm nay lại được gặp Cơ tỷ tỷ.
.........
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.