Dương Quá hiện tại ở đâu?, đang ở trong nhà bếp của Toàn Chân Giáo.
Mọi việc cũng không phải nói nhiều, bằng tính cách của Dương Quá ở trên
Trùng Dương Cung liền ăn đủ cực khổ, hơn nữa cũng không được Triệu Chi
Kính dạy cho một chiêu một thức, Dương Quá đối với khẩu quyết tâm pháp
của Toàn Chân Giáo đã thuộc lòng nhưng mà một chiêu một thức quả thật
không biết mảy may, đến cả cách vận hành cũng không được chỉ dạy thì sao có thể luyện thành?.
Ở Toàn Chân Giáo, Dương Quá ngày ngày đều
phải ở trong phòng bếp bổ củi, đồng thời thường xuyên bị Triệu Chi Kính
cùng Lộc Thanh Đốc bắt nạt, Lộc Thanh Đốc tuy là phế vật nhưng có võ
công, Dương Quá căn bản cũng đánh không lại, thường xuyên ăn đòn đau của kẻ này.
Bản tính Dương Quá từ trước đến nay chưa bao giờ là nhu
nhược cũng không chịu ước thúc, sao hợp được với đạo gia Toàn Chân?,
Dương Quá ở Toàn Chân Giáo chịu đủ khổ nhưng không biết làm sao, Dương
Quá biết mình chỉ cần cầu xin Triệu Chi Kính, chỉ cần học ngoan thì
Triệu Chi Kính tất sẽ dạy võ công, cũng không cho người đánh đập mình
nữa nhưng Dương Quá nếu làm như vậy đã chẳng phải Dương Quá.
Đêm
về khuya, nằm trên đống rơm với một chiếc chăn mỏng, thân hình Dương Quá co lại vì lạnh, ngày hôm nay Dương Quá lại ăn đòn đau, cả người tê buốt không ngủ được.
Ôm lấy cánh tay gầy gò, Dương Quá lại theo thói quen luyện Liệu Thương Thiên, trong đêm tối thầm cắn răng.
"Hừ đám đạo sĩ thối, nếu không phải Quách bá bá xuất hiện thì đám người
Mông Cổ kia đã đốt trụi Trùng Dương cung cái gì gì đó, cả đám người vây
người ta đánh còn không lại, học võ công của các ngươi có ích gì, cho dù học hết võ công của các ngươi chỉ sợ sau này cũng thành đồ bị thịt ".
Dương Quá hiện tại trong lòng đã có hận ý rất lớn với Toàn Chân Giáo đặc biệt là Lộc Thanh Đốc cùng Triệu Chi Kính, đồng thời trong lòng tiểu Dương
Quá cũng lo lắng không thôi bởi nhẫn ngọc của Dương Quá... quả thật đã
mất.
Dương Quá biết cái nhẫn ngọc kia là thứ Vô Song đại ca tặng, giúp "sư phụ" đến tìm Dương Quá nhưng không ngờ lại mất, điều này làm
nội tâm Dương Quá vừa lo lắng vừa sợ hãi, Dương Quá thật sự không muốn
cả đời ở lại Toàn Chân Giáo, cả đời chịu cảnh này.
Mất nhẫn cũng
không phải Dương Quá sơ ý, Dương Quá bình thường vẫn treo nó trên cổ,
cất kỹ dưới lớp ngực áo nhưng mà không rõ vì sao một đêm ngủ dậy liền
không thế đâu, Dương Quá lập tức nghi ngờ hung thủ là Lộc Thanh Đốc vì
hắn là kẻ tới nơi đây nhiều nhất, cũng vì vậy liều sống chết với Lộc
Thanh Đốc bất quá... kết quả cũng không khó đoán, Dương Quá ngày càng
thảm.
Về phần nhẫn ngọc tại sao mất?, đương nhiên có người lấy nhưng mà người lấy không phải Lộc Thanh Đốc mà là Triệu Chi Kính.
Triệu Chi Kính ở trên Trùng Dương Cung bị Dương Quá chơi xỏ một lần, trước
mặt Khưu Xử Cơ nói xấu mình, trong lòng liền mang hận, đã không dạy võ
công cho Dương Quá thì thôi lại còn âm thầm phát hiện nhẫn ngọc trên
người Dương Quá, trong đêm tiến tới mà trộm mất.
Nhẫn ngọc này
vốn do Vô Song tùy tiện lấy nhưng mà vật này có giá trị không nhỏ, chẳng phải ngẫu nhiền mà thương thuyền Thôi gia lại mang nó ra biển, ít nhất
cũng rơi vào hàng châu báu, giá trị vài ngàn lượng bạc trắng chẳng khó
gì, Triệu Chi Kính lại là kẻ biết hàng, tất nảy lòng tham mà đoạt lấy.
Dương Quá lại không nghĩ tới Triệu Chi Kính ăn trộm dù sao Triệu Chi Kính rất ít tới thiền phòng, vì vậy lại nghĩ tới Lộc Thanh Đốc, Lộc Thanh Đốc
vốn bị Triệu Chi Kính căn dặn phải "chăm sóc" Dương Quá, bản thân lấy
bắt nạt Dương Quá làm thói quen, làm niềm vui, nay thấy Dương Quá một
mực đổ cho mình ăn cắp thì ra tay càng thậm tệ, nếu không phải còn có
Liệu Thưng Thiêm học được trên Đào Hoa Đảo, Dương Quá... có khi còn bị
đánh chết.
Dương Quá rất hận Toàn Chân Giáo, đặc biệt là Triệu
Chi Kính cùng Lộc Thanh Đốc nhưng bản thân không biết võ công, cũng chỉ
có thể mắng ra miệng đồng thời nén đau đớn mà vận Liệu Thương Thiên lên, bắt đầu điều trị thương thế.
Dương Quá cũng không ngờ lúc này có một âm thanh nhàn nhạt vang lên.
"Ai nói với ngươi võ công Toàn Chân học hết sẽ là đồ bị thịt? ".
Dương Quá vốn chỉ thuận miệng nói ra oán khí trong lòng nào ngờ có người nghe thấy, vẻ mặt liền trắng bệch hơn nữa ngoài trời đã đen kịt, sao còn có
thể có người?.
"Ai?, là ai đang nói? ".
Dương Quá hoảng
hốt đứng lên bỗng thấy một bóng trắng từ từ hạ xuống, từ chỗ của Dương
Quá có thể thấy rõ từ trên cành cây có một thân ảnh lướt xuống, rồi chậm rãi đặt chân xuống sân nhỏ.
Đêm này trăng rất sáng, Dương Quá có thể nhìn thấy rõ toàn bộ khung cảnh trước mặt, dù sao khoảng cách từ đó đến chỗ Dương Quá cũng chưa tới 10m.
Nếu đêm nay trời tối đen
như mực, trời không trăng không sao có lẽ Dương Quá sẽ liên tưởng tới ma nữ trong truyền thuyết nhưng mà hiện tại dưới ánh trăng, Dương Quá nhìn rất rõ dung mạo kia.
Đạp gió mà tới, lướt trăng mà đi, một tà áo trắng nhẹ rung trong thiên không, mái tóc màu trắng yêu dị cùng với một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, một khuôn mặt ... có lẽ cả đời Dương Quá chẳng thể quên.
Cứ như vậy Dương Quá ngây ngốc nhìn thân ảnh vừa hạ xuống đình viện, năm tháng trôi qua, dung mạo của Cơ Vô Song so với
chính Vô Song năm đó càng đẹp, càng có sức sát thương, càng thêm mị hoặc nhưng những nét đó y nguyên vẫn còn, Dương Quá sao có thể không nhận
ra, sao có thể không nhớ tới?.
Vô Song nhìn thấy ánh mắt Dương
Quá, bản thân cảm thấy tương đối hài lòng, để chọn được khung cảnh xuất
hiện này, chính nàng còn phải đắn đo một lúc lâu, rốt cuộc hiệu quả
không tệ.