Tài đánh đàn của Tiểu Long Nữ tuy không thể sánh bằng Quỳnh Hương thậm
chí thua xa Hoàng Dung nhưng mà quả thật không tệ, hơn nữa còn là trong
tình trạng nàng không có minh sư chỉ dạy, toàn bộ chỉ là đọc sách mà
thành thì lại càng được Vô Song đánh giá cao.
Tiểu Long Nữ thực
sự có tư chất rất tốt hơn nữa thú thật nếu không phải vì cầm thuật của
Vô Song cũng chẳng phải cao siêu hàng đầu gì thì Vô Song thậm chí tính
hướng Tiểu Long Nữ theo đường cầm sư.
Nghĩ mà xem, một tuyệt thế
mỹ nữ có thứ khí chất khác biệt với toàn bộ thiên hạ, không nhiễm một
tia bụi trần, một tà áo trắng tinh khôi đầy tiên khí lại cầm một cây
huyền cầm thì có thể thoát tục bậc nào?, trong mắt Vô Song với thứ nhan
sắc cùng khí chất của Tiểu Long Nữ thì nàng đi theo đường cầm sư mới là
hợp lý nhất.
Trong nguyên tác Kim Dung cũng không để cho Tiểu
Long Nữ có quá nhiều cơ hội thể hiện cầm kỹ nhưng đúng là mở đầu cho sự
xuất hiện của nàng chính là tiếng đàn, trùng hợp là tiếng đàn của nàng
khi đó cũng dùng để đuổi khách.
_ _ _ _ __ _
Kim Luân
Pháp Vương lúc này càng đánh càng thống khoái, càng đánh nội tâm càng
vui vẻ bởi Vô Song đoán không sai, Kim Luân Pháp Vương muốn giết Quách
Tĩnh.
Kim Luân Pháp Vương chẳng có lý do gì để sợ phiền phức khi
giết Quách Tĩnh cả, cả hai đều lấy thân phận nhân sĩ võ lâm luận bàn ,
lấy thân phận giang hồ chiến đấu khi đó xảy ra nhân mạng là bình thường, tuy có rất nhiều phiền phức có thể xuất hiện khi Quách Tĩnh chết đi
nhưng Kim Luân hắn sợ ai?, Bắc Cương nào phải sợ Trung Nguyên bao giờ?.
Phiền phức duy nhất là Kim Luân không chắc chắn có thể giết Quách Tĩnh, cho
dù Kim Luân có mơ ma hóa lên đi chăng nữa thì vẫn có khả năng rất lớn
Quách Tĩnh chạy được, nơi này vốn là đất Trung Nguyên, chỉ cần bất cẩn
một chút thì ngay cả Kim Luân cũng nửa bước khó đi, có rất nhiều nhân
vật Kim Luân không muốn đối đầu ở cái đất Trung Nguyên này, điển hình
chính là vị thái sư đương triều kia.
Muốn giết Quách Tĩnh một
cách yên ổn nhất cũng chỉ có thể đợi cả hai đánh đến kiệt sức sau đó lại bắt đầu ma hóa, như vậy khả năng Quách Tĩnh chết là trăm phần trăm,
đương nhiên ma hóa xong thì Kim Luân sẽ phải nghĩ cách giết chết tất cả
nhân chứng quan sát xung quanh, ngoại trừ Hoắc Đô cùng Đạt Nhĩ Ba ra bản thân Kim Luân chỉ sợ sẽ giết sạch tất cả sinh vật sống nơi đây.
Ma hóa là thứ không tồn tại trên thế gian này, Kim Luân cũng không tin
Quách Tĩnh có đề phòng, một khi ma hóa lên Kim Luân đến cả Cửu Dương
Thần Tăng còn dám chiến thì huống gì Quách Tĩnh?, trong mắt Kim Luân thì mình đang đánh cùng một cỗ tử thi không hơn không kém, mỗi lần có cảm
giác quyền của Quách Tĩnh đánh lên người mình thì Kim Luân lại càng vui
vẻ, hắn biết được Quách Tĩnh tấn công càng nhiều, dùng sức càng nhiều
thì chỉ càng nhanh chết.
Kim Luân hiện tại đã thậm chí nghĩ đến
trở về Bắc Cương sẽ mang chiến tích này khoe mẽ với Gia Luật Võ Thần,
miêu tả trận chiến này diễn ra thế nào, Kim Luân hắn phải bỏ cái giá lớn bao nhiêu, nghĩ đến lúc bản thân có thể ở trước mặt Gia Luật Võ Thần
thoải mái nâng lên chiến công này thì sao Kim Luân có thể không vui
đây?.
Tiếc cho Kim Luân là Quách Tĩnh vốn là nhân vật chính, mang theo số mạng khổng lồ, Quách Tĩnh chắc chắn sẽ không chết ở nơi đây.
Khi mà hai con trâu đầm vẫn đang liên tục lao vào nhau một bước không
ngừng, khi mà chiêu số giao đầu càng ngày càng nhiều, hai bên đã đánh
gần ngàn chiêu thì từ nơi Cổ Mộ âm u có một khúc nhạc vang lên.
Khúc nhạc này rất thú vị, khúc nhạc này gọi là Cao Sơn Lưu Thủy.
Khi nhìn thấy khúc nhạc này Vô Song giật mình không nhẹ bởi không thể ngờ
Cổ Mộ lại có được nó, khúc nhạc này có thể sánh ngang với Thập Bát Phách mà Quỳnh Hương từng tấu lên kia, là thập đại danh khúc trong thiên hạ
đáng tiếc khúc nhạc này chỉ là tàn khúc, điều này làm cho Vô Song cảm
thấy nuối tiếc vô cùng nhưng nghĩ lại thì cũng đúng.
Thập đại
danh khúc trong thiên hạ, Quỳnh Hương cầm một bản, về phần cửu khúc hoặc thất truyền, hoặc biến mất trong nhân gian hoặc lọt vào trong tay người khác chỉ là không biết "người khác" ở đây là ai mà thôi, chỉ biết cho
dù là Nga Mi Sơn – Tiên Âm Động thì cũng không có, tỷ lệ một trong thập
đại danh khúc xuất hiện ở Cổ Mộ quả thật là rất khó.
Khúc nhạc
này chỉ có khúc phổ là trọn vẹn, ngoài ra không có nhạc lý, không có bản phối âm riêng biệt, không cách nào coi đây là một khúc phổ hoàn chỉnh,
không cách nào thể hiện ra được uy lực khủng khiếp của nó, đơn giản thì
đây chỉ là một khúc nhạc được đánh giá là hay nhưng không có thần vận,
không có ý cảnh càng không có uy lực vô địch mà đánh lẽ nó phải có.
Dĩ nhiên cho dù khúc nhạc này có là nguyên bản thì Long nhi cũng chẳng
đánh nổi ra cái thần vận của nó, đừng nói Long nhi mà cho dù Vô Song
cũng không làm được, khúc nhạc này hiện tại chỉ có một tác dụng duy nhất gọi là "trang bức".
Cao Sơn Lưu Thủy đứng trong thập đại danh
khúc, hành gia vừa nghe là có thể cảm thấy khúc nhạc này không tầm
thường, khi một khúc Cao Sơn Lưu Thủy vang lên, tiếng đàn như hòa vào
toàn bộ Chung Nam Sơn, lấy cả Chung Nam Sơn làm một mảnh thiên địa, mang âm vực cao vút của nó vang vọng khắp hậu sơn Chung Nam.
Một khúc Cao Sơn Lưu Thủy vang lên, cả Quách Tĩnh cùng Kim Luân đều khẽ run, sau đó cả hai không cần nói gì đều tự động biến quyền thành chưởng, hai
chưởng đối nhau tạo thành lực đẩy, song song vận dụng thân pháp mà lùi
lại, ánh mắt vẫn còn bị chiến ý bao phủ nhưng bỗng trốc đã trong hơn rất nhiều đồng thời đều nhìn về phía cánh cổng đóng im ỉm của Cổ Mộ.
Cũng không thể trách Kim Luân cùng Quách Tĩnh, một khúc Cao Sơn Lưu Thủy
vang lên, tuy nó chẳng có bất cứ một lực công kích nào nhưng khi âm
thanh đầu tiên vào trong tai hai người thì cả hai lập tức cảm nhận được
một tia áp lực, áp lực của núi non hùng vĩ Chung Nam Sơn, áp lực của
thiên địa.
Cái áp lực này rất mỏng, cơ hồ cả hai người đều có thể bỏ qua nhưng áp lực chung quy vẫn là áp lực, cả hai đều cộng đồng cảm
thấy không ổn mà lựa chọn an toàn lùi lại, song song nhìn về hướng phát
ra âm thanh.
Với cầm kỹ của Tiểu Long Nữ, nàng cũng chỉ có thể
làm được thế này, về phần nếu Vô Song đến đánh đương nhiên có thể làm
tốt hơn những cũng chẳng thể gây sát thương hay tác dụng phụ trực tiếp
cho Kim Luân hay Quách Tĩnh, tối đa kết quả chỉ như Long nữ mà thôi.
Hai người Kim Luân cùng Quách Tĩnh cộng đồng lùi lại thì tiếng nhạc kia
cũng chậm rãi nhỏ dần sau đó hoàn toàn trở nên yên tĩnh như chưa từng
xuất hiện, sau đó vài giây liền vang lên âm thanh của Tiểu Long Nữ.
"Cổ Mộ là nơi thanh tu không tiếp đón người ngoài, các vị vẫn rời đi thì hơn".
Giọng của Tiểu Long Nữ rất nhạt mà cũng rất lạnh, chẳng nhẽ ra một chút cảm
xúc nào, người bên ngoài nghe liền cảm thấy một loại cảm giác "cao
thâm", giống như ẩn thế môn phái siêu thoát thế tục vậy.
Những
người bên ngoài kia không biết là ở bên trong Cổ Mộ, sắc mặt của Tiểu
Long Nữ có chút nhíu lại, nàng không quen nói chuyện, không quen giao
tiếp, một câu dài như vậy đối với nàng quả thật là nỗ lực rất nhiều,
không phải là do sư phụ ra lệnh nàng mới lười nói dài như vậy, vừa không quen lại vừa phiền.
Tất nhiên giọng nói của Tiểu Long Nữ quả
thực có tác dụng rất lớn, khi nàng mở miệng với cái khí chất kia lại
khiến cho cả Kim Luân cùng Quách Tĩnh nhíu mày lại.
Quách Tĩnh
khác với nguyên tác thì tại thế giới này Quách Tĩnh biết đây là Cổ Mộ,
thân là một nửa Toàn Chân đệ tử xuất hiện ở lãnh địa của Cổ Mộ cũng là
không đúng vì vậy Quách Tĩnh chắp tay mà nói.
"Quách Tĩnh cũng không muốn vi phạm tổ huấn, chỉ là hiện tại Chung Nam Sơn gặp cường địch, mong cô nương thông cảm ".
Quách Tĩnh ở thế giới này còn biết luôn trong Cổ Mộ có một vị Long cô nương
còn rất trẻ, tuy dung mạo của Long cô nương thì Quách Tĩnh không rõ bất
quá nghe giọng cũng có thể đoán được là nàng lên tiếng, ngay cả vậy thì
Quách Tĩnh vẫn tương đối khách khi với Tiểu Long Nữ.
Quách Tĩnh
thực sự rất thần tượng Vương Trùng Dương, tuy chưa được gặp chân diện
mục của vị tổ sư này thì Vương Trùng Dương đã tạ thế nhưng những việc
Vương Trùng Dương làm đều khiến Quách Tĩnh bội phục.
Năm xưa
Vương Trùng Dương lấy Chung Nam Sơn làm trọng địa chống lại quân Kim há
chẳng phải giống Quách Tĩnh thủ thành Tương Dương hay sao? , nếu Vương
Trùng Dương và Quách Tĩnh cùng một thế hệ chỉ sợ hai người đều sẽ là đại hiệp vì nước quên thân, lấy đại cục làm trọng, nguyện vì thiên hạ bách
tính mà không tiếc tính mạng này.
Việc giữa Toàn Chân cùng Cổ Mộ
đương nhiên Quách Tĩnh hiểu, vì hiểu nên Quách Tĩnh luôn cảm thấy tổ sư
Vương Trùng Dương quả thật thiếu vị Lâm nữ hiệp kia rất nhiều, Quách
Tĩnh hiện tại không có cơ hội tiếp xúc với phái Cổ Mộ nhưng nếu Cổ Mộ
gặp hiểm nguy bản thân vị Bắc Hiệp này vẫn sẽ nguyện ý chiếu cố một hai, vẫn nguyện thay tổ sư Vương Trùng Dương bảo hộ Cổ Mộ, việc Quách Tĩnh
có chút khách khí với Tiểu Long Nữ là đương nhiên, dù sao hiện tại nàng
chính là chưởng môn Cổ Mộ.
Ở phía ngược lại Kim Luân sẽ không
hiểu gì cả, thấy Quách Tĩnh chắp tay lộ ra khách khí bản thân hắn lại
nghĩ trong Cổ Mộ thật sự là nơi Vương Trùng Dương ở ẩn, ánh mắt liền
sáng lên mà vận công lực nói vọng vào.
"Bần tăng Kim Luân Pháp
Vương từ Mông Cổ xa xôi đến Trung Nguyên, cũng không có ý gây chiến với
Toàn Chân Giáo, chỉ mong được luận đạo cùng Trùng Dương Chân Nhân, mong
chân nhân ra mặt để bần tăng thỏa nỗi lòng ".
Quách Tĩnh nghe Kim Luân nói vọng vào liền nhíu mày nhưng chưa đợi Quách Tĩnh nói gì ở
trong Cổ Mộ giọng của Tiểu Long Nữ lại vang lên.
"Đây là lãnh địa của Cổ Mộ, Cổ Mộ phái không chào đón người ngoài, vẫn xin các vị rời
đi, đặc biệt là người Toàn Chân Giáo không được phép tiến vào nơi này,
nơi này lại càng không có ai gọi là Vương Trùng Dương ".
Tiểu Long Nữ nói vọng ra ngoài, sau đó sắc mặt xinh đẹp khẽ nhíu nhìn Vô Song, vẻ mặt đầy khó khăn.
"Sư phụ... hay vẫn là người ra nói đi, Long nhi cảm thấy không quen ".
Nhìn bộ dạng hiện tại của Tiểu Long Nữ, Vô Song quả thật cảm thấy nàng vừa
xinh đẹp vừa đáng yêu vô cùng, không khỏi lại đưa tay xoa đầu nàng một
cái.
"Long nhi ngoan đã làm tốt rồi, mấy việc sau liền để cho sư phụ là được ".
"Nhìn kỹ một chút, sư phụ đánh đuổi con lừa trọc kia thế nào, đồng thời một
khoảng thời gian nữa sư phụ liền dẫn một cái tiểu sư đệ đến cho Long
nhi".
Vừa nói Vô Song vừa nhìn ra ngoài, nhìn Kim Luân đứng ngoài kia, Vô Song càng ngày càng cảm thấy ngứa tay.