Đêm muộn, cái gì cũng tối thui ngoại trừ bến cảng, bến cảng của Đông Độ
Khẩu có thể coi là nơi không cò man đêm, nhộn nhịp vô cùng.
Trong màn đêm ở Đông Độ Khẩu thật sự không thiếu những còn thuyền vẫn chậm
rãi ra khơi, Đại Thanh cũng không có luật cấm đi lại vào ban đêm, lại
càng không có luật cấm các tàu thuyền ra khơi vào ban đêm, khoảng thời
gian này thú thật chính là khoảng thời gian thiên đường dành cho những
con thuyền buôn lậu.
Tại khoảng thời gian này đương nhiên tại bến cảng không thể không có người Diêm thị, lúc này Diêm tam gia – Diêm
Ngân chính là đang ở tại bến cảng kiểm kê hàng hóa.
Diêm Ngân
không có võ công cao cường, hắn không có thiên phú võ học nhưng mà lại
tương đối thông minh, là người đọc sách duy nhất trong Diêm gia, Diêm
Ngân thật sự rất được Diêm Đạo Thông tin tưởng nhưng mà chỉ là tin tưởng mà thôi chứ không yêu thích.
Địa vị của Diêm Ngân trong nhà thực sự rất khó nói, hắn đương nhiên có tư cách đi tranh đoạt ngôi vị gia
chủ nhưng cũng là kẻ không có tư cách nhất.
Diêm lão đại – Diêm
Mệnh vốn là đại đao bên cạnh Bối Hải Thạch, chuyên vì Bối Hải Thạch sát
nhân, Diêm lão đại bên dưới không có con, về lý thuyết mà nói thì cũng
không nên ngồi vị trí gia chủ nhưng bằng từng đấy năm cúc cung tận tụy
bên cạnh Bối Hải Thạch, chỉ cần Diêm lão đại thật sự muốn ngồi thì Bối
Hải Thạch cũng đồng ý cho hắn ngồi.
Diêm lão nhị – Diêm Kim có
một vị tỷ tỷ cực khó lường, cũng là kẻ trên mặt ngoài được Bối Hải Thạch ủng hộ nhất, Diêm thị có được ngày hôm nay một phần rất lớn đến từ Diêm Mệnh dùng mệnh mà đổi nhưng một phần khác cũng chẳng kém chính là nhờ
Diêm Đông Nhi lấy thân thể đổi, trong mắt Bối Hải Thạch địa vị của Diêm
Mệnh cùng Diêm Đông Nhi là tương đương, trong điều kiện Diêm Mệnh không
có con nối dõi thì Diêm Kim đương nhiên là người gần vị trí gia chủ
nhất.
Diêm lão tứ – Diêm Thiết, kẻ này không đi lại gần Bối Hải
Thạch nhưng mà lại rất được Diêm Đạo Thông yêu thích bởi Diêm Thiết
giống Diêm Đạo Thông nhất, từ tính cách đến cả hình dáng bên ngoài, Diêm Thiết quả thực cũng có tư cách ngồi vào vị trí gia chủ.
Cuối
cùng là Diêm lão tam, hắn thật sự có thể tranh nhưng cũng chẳng tranh
được với ai, không có Bối Hải Thạch hậu thuẫn, không được phụ thân yêu
thích bằng Diêm Thiết, vậy làm sao đi tranh?.
Đương nhiên tình
hình của Diêm Ngân không tính là hỏng bét bởi hắn là người đọc sách,
thân là người đọc sách thì ngay cả Bối Hải Thạch cũng sẽ trọng thị hắn,
sổ sách của Diêm gia cùng Trường Lạc Bang gần như đều có Diêm Ngân nhúng tay vào, sau này bất kể lão đại, lão nhị hay lão tứ lên nắm quyền gia
chủ thì Diêm Ngân đều sẽ không quá thảm thậm chí địa vị sẽ không thay
đổi quá nhiều.
Ở Diêm gia hiện tại gấp nhất chỉ có Diêm Thiết,
chỉ cần Diêm Kim ngồi lên ngôi vị gia chủ thì Diêm Thiết mới gọi là
thảm, xuất phát từ điểm này Diêm Ngân đối với ngôi vị gia chủ gần như
không để ý, hứng thú rất nhạt, cũng không có hành động gì cụ thể.
Hôm nay với Diêm Kim cùng Diêm Thiết có thể coi là ngày đặc biệt nhưng Diêm Ngân thì thấy hết sức bình thường, hắn vẫn ra ngoài bến cảng làm công
việc vốn có, sau khi kiểm kê hàng hóa, sau khi dặn dò hạ nhân vài câu
liền theo xe ngựa mà về Diêm gia, lúc này trời vẫn còn đen kịt, đưa tay
gần như không thấy được năm ngón.
Ngày hôm nay Diêm Ngân trở về
phủ sớm hơn mọi hôm nhiều, bình thường phải tờ mờ sáng hắn mới có thể
xong việc, có điều hôm nay Diêm Ngân kiểm tra hàng hóa ở biến cảng liền
phát hiện ra chút vấn đề, không thể không trở về bên trong phủ đối chiếu sổ sách.
Nghĩ tới phu nhân còn đang đợi mình ở nhà , Diêm Ngân
không khỏi cười cười, vặn vẹo sống lưng của mình, theo động tác của hắn
sống lưng vang lên từng tiếng răng rắc.
Sau khi vặn vẹo thân thể, Diêm Ngân mới đưa ánh mắt nhìn đường phố xung quanh qua khe cửa sổ trên xe ngựa, đường phố Đông Độ Khẩu lúc này khác xa với bến cảng nhộn nhịp
sáng trưng kia, đường phố hiện tại không một bóng người, cái cảng biển
này về đêm như bị chia thành hai thế giới vậy.
Xe ngựa chậm rãi
dừng trước cửa Diêm gia, lúc này cho dù rất muộn nhưng ngoài cửa lớn
Diêm gia vẫn mở, thậm chí cảnh vệ càng thêm sâm nghiêm, những người này
vừa thấy Diêm Ngân xuống xe lập tức cúi đầu hành lễ.
"Diêm tam gia ".
Diêm Ngân khẽ cười, thản nhiên gật đầu rồi tiến vào trong phủ bất quá Diêm
Ngân cũng không lập tức trở về phòng mình nghỉ ngơi mà rẽ một cái, đi
thẳng về trạch viện của tứ đệ.
Lúc này đã là rất muộn nhưng mà
Diêm gia cơ hồ rất đặc biệt, Diêm gia giống mới một gia tộc sống về đêm
vậy, Diêm Ngân biết Diêm lão tứ chắc chắn còn không có ngủ, dù sao mỗi
khi chuẩn bị ra biển một chuyến thì khoảng thời gian trước đó là lúc
Diêm Thiết luôn thay đổi thói quen sinh hoạt của mình, thức ban đêm và
ngủ ban ngày.
Diêm gia giàu lên là nhờ buôn lậu, đã buôn lậu trên biển tức là hoạt động về ban đêm, khi mà đêm tối buông xuống mới là lúc đại thuyền của Diêm gia tiến về những hải cảng lớn trên biển Đông Hải,
Diêm Thiết phải chuẩn bị thật tốt âu cũng là bình thường.
Diêm
Ngân lần này kiểm tra hàng hóa vào cảng liền phát hiện ra chút sự tình
không thích hợp, hắn liền muốn gặp lão tứ bàn bạc một chút.
Diêm
Ngân cứ thế mà đi nhưng rất nhanh cảm nhận thấy cái gì đó, Diêm Ngân vội tìm một ngọn giả sơn núp vào, trong ánh mắt lúc này liền mở thật lớn.
Diêm Ngân chỉ thấy 7 hắc y nhân đang lẻn vào trạch viện của Diêm lão tứ đồng thời trên vai còn mang theo hai bao tải, Diêm Ngân cũng không phải đồ
đần, chỉ cần nhìn hai bao tải kia liền biết trong đó chứa người.
Diêm Ngân trong lòng lấy làm lạ đồng thời càng thêm tò mò, Diêm Ngân đương
nhiên biết dưới quyền Diêm Thiết có người nhưng mà đám người này vốn chỉ đi theo Diêm Thiết ra biển, là cao thủ hộ thuyền của Diêm gia cũng như
Trường Lạc Bang, trừ việc này ra Diêm Thiết rất ít sử dụng đám người
kia, một khi dùng người tất là việc đại sự.
Đợi đám người kia
hoàn toàn biến mất, thân ảnh Diêm Ngân mới lộ ra sau ngọn giả sơn, nghĩ
nghĩ một chút rốt cuộc lựa chọn âm thầm bám theo.
Chuyến này ra
biển đối với Diêm gia mà nói thực sự tương đối quan trọng bởi Diêm gia
lần này có đại khách hàng, đừng nói là Diêm gia mà ngay cả Trường Lạc
Bang cũng không đắc tội với khách hàng này được.
Lần này khách
hàng của Trường Lạc Thương Đoàn chính là Bái Nguyệt Giáo, mang một số
lượng lớn quặng sắt vượt biển tiến vào đất Phù Tang, Diêm Ngân còn nghe
nói đây là lệnh của đại nhân vật phía trên truyền xuống, chuyến hàng này thành công chót lọt thì cái gì cũng dễ bàn, không thành công thì toàn
bộ Trường Lạc Thương Đoàn đều sẽ chịu tai ương.
Lần ra biển này
vốn là do Diêm Kim phụ trách, đi cùng với Diêm Kim còn có Diêm lão đại – Diêm Mệnh cùng Bối Hải Thạch, gần như tinh anh của Trường Lạc Thương
Đoàn ra hết tuy nhiên nửa đường lại đổi từ Diêm Kim sang Diêm Thiết,
nghe nói đây là ý muốn của lão đầu tử.
Diêm Ngân cũng biết Diêm
Thiết dành rất nhiều tâm sức cho chuyến đi này, gần như mọi việc khác
đều không quản, đêm nay lại thấy hành động mờ ám của đám thuộc hạ Diêm
Thiết bản thân Diêm Ngân không tò mò mới lạ.
Võ công Diêm Ngân
không bằng Diêm Thiết cùng Diêm Kim nhưng không phải không có võ công,
hắn cũng là người học võ, trình độ tương đương với nhất lưu cao thủ
đương thời, với võ công của mình Diêm Ngân chỉ cần cẩn thận một chút sẽ
không bị phát hiện.
Thân ảnh rón rén tiến vào trạch viện của Diêm Thiết, Diêm Ngân có thể thấy đoàn người kia đi vào chính phòng, ánh mắt Diêm Ngân liền đảo nhẹ một cái.
Diêm Ngân đợi một lúc rồi tiếp tục lén lút theo tới, ánh mắt nhìn qua khe
cửa sổ quan sát động tĩnh bên trong nhưng mà chính phòng vậy mà không hề có người.
"Trong trạch viện của lão tứ có mật thất? ".
Diêm Ngân rất nhanh nghĩ ra điểm này nhưng lúc này hắn cảm thấy cơ thể căng
cứng, phần cổ nhói một cái, cứ như vậy ngã xuống đất mà bất tỉnh nhân
sự.
_ _ _ _ __ _
Diêm Thiết ở trong mật thất, tuyệt không biết ở ngoài kia Diêm Ngân đang theo dõi mình, cũng không biết Diêm
Ngân bị đánh ngất, khi mà đoàn người của mình trở về Diêm Thiết cũng
nhận được tin tức, gần như không suy nghĩ gì liền đi tới cái mật thất
này đợi đám người Thiết Đại, Thiết Nhị... trở về.
Diêm Thiết cũng không hề nghĩ đám người này thất bại dù sao bọn họ đều là hảo thủ rất
được Diêm Thiết tin tưởng lại thêm quen việc dễ làm, sao có thể thất
bại?.
Diêm Thiết ngồi ở chính điện, không bao lâu âm thanh cửa
mật thất mở ra liền vang lên, Diêm Thiết cũng nghe được âm thanh này,
nội tâm liền cảm thấy phi thường vui vẻ.
Quả nhiên không đến một
phút đồng hồ sau, đoàn hắc y nhân đã trở lại nhưng mà nhân số lại có
chút sai lệch, khi đi là mười người nhưng khi trở về dĩ nhiên chỉ có
sáu?, may mắn là cũng như Diêm Ngân, bản thân Diêm Thiết lập tức nhìn ra trong hai cái bao tải kia có người, đã có người vậy cũng coi như mục
tiêu thành công, tâm tình của Diêm Thiết liền tốt hơn không ít.
Thấy đám hắc y nhân tiến tới, Diêm Thiết rốt cuộc trầm giọng.
"Tại sao chỉ có các ngươi trở về?, những người còn lại đâu? ".
Kẻ đứng đầu đoàn hắc y nhân lúc này tháo khăn che mặt ra, Diêm Thiết đương nhiên nhận ra đối phương, kẻ này là thủ hạ đắc lực của hắn – Thiết
Thất.
Thiết Thất nghe Diêm Thiết hỏi vội khom người chắp tay mà nói.
"Bẩm tứ gia, lão đại, lão tam, lão tứ cùng lão cửu hiện tại vẫn đang trong
tửu điếm giải quyết hiện trường, thuộc hạ cùng các huynh đệ còn lại trở
về trước, mang "con mồi" về cho tứ gia ".
Diêm Thiết nghe vậy
liền khẽ cười nhưng mà hắn cũng lấy làm lạ, bình thường đám thuộc hạ đều lấy số mà xưng hô với nhau đồng thời cũng dùng để phân chia thứ hạng,
Thiết Đại, Thiết Tam, Thiết Tứ, Thiết Cửu chưa trở về thì cũng còn Thiết Nhị, Thiết Ngũ thậm chí Thiết Lục, nào đến phiên Thiết Thất thay mặt
nói chuyện?.
Đương nhiên đây chỉ là chút quái lạ trong lòng mà
thôi, Diêm Thiết cũng không nghĩ nhiều, hắn tuyệt đối tin tưởng đám thủ
hạ này hơn nữa trước mặt là mỹ nhân sắp đến tay, là đại nghiệp sắp thành thì còn nghĩ được gì nữa, thế là Diêm Thiết vội nói.
"Làm tốt lắm, mang người ra cho đại gia nhìn một chút ".
Nói xong Diêm Thiết lại hừ lạnh một cái đầy uy thế.
"Hừ, tốt nhất các ngươi mang hai người kia về toàn vẹn, chỉ cần bọn họ tổn
chất một sợi lông liền xem đại gia trừng phạt các ngươi ".
Diêm
Thiết dứt lời thì hai cái bao tải cũng được đặt xuống, sau đó Thiết Thất cùng một hắc y nhân khác chậm rãi mở bao tải ra, động tác hai người có
chút run lên.
Diêm Thiết cũng thấy việc này, lập tức nhíu mày
nhưng rất nhanh ánh mắt hắn trợn lớn, trong bao tải khi mở ra căn bản
không phải là nữ nhân, rõ ràng là nam nhân hơn nữa còn là tử thi.
Hai cái tử thi kia Diêm Thiết đâu lạ gì, đây chính là xác của Thiết Nhị cùng Thiết Lục.
Diêm Thiết lập tức cảm thấy không ổn nhưng mà hắn chưa kịp làm gì thân thể
đã bị điểm huyệt đồng thời một thân ảnh đưa tay chộp tới hắn, bàn tay ấn vào vai Diêm Thiết, chỉ một bàn tay liền đánh lệch người Diêm Thiết, cả người hắn cứ như vậy gục xuống, nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy.
Ánh mắt Diêm Thiết lúc này lộ ra vẻ kinh hoàng, hắn liền nhìn thấy.. trong 6 người vậy mà có hai người bắt đầu tháo phần bịt mặt ra.
Trong hai người, một người vừa tấn công Diêm Thiết, người này đương nhiên là Vô Song, về phần người còn lại chính là Hoàng Dung.
Vô Song nhẹ vỗ một cái mang theo 2 phần kình lực liền suýt nữa vỗ chết
Diêm Thiết, chỉ một động tác này đã làm lòng người sợ run.
Vô
Song dõi mắt nhìn về phía bốn hắc y nhân còn lại , cả bốn người bao gồm
Thiết Thất đều run lên sau đó đồng loạt cúi đầu xuống không dám nói gì,
ánh mắt tràn ngập sợ hãi cùng khủng hoảng.
Bốn người này đương
nhiên đã phản bội Diêm Thiết, cũng không thể trách bọn chúng không trung tâm, có trách chỉ trách Sinh Tử Phù quá kinh khủng, chịu Sinh Tử Phù
hành hạ lại thêm vào việc nhìn huynh đệ hóa thành một vũng máu, đến
xương cốt cũng không còn thì sao có thể không sợ hãi?, sao có thể không
thần phục?.
Vô Song cũng không để ý đến đám người này nữa, thản
nhiên ngồi vào vị trí chính điện, lúc này ở ngoài lại vang lên tiếng mật thất mở ra, một hắc y nhân nữa rất nhanh đi vào bên trong, người này
xách Diêm Ngân trên vai rồi thản nhiên ném xuống đất, người này đương
nhiên là Nhược Hoa.
Nhược Hoa cũng kéo tấm che mặt xuống, nhìn Diêm Ngân nằm trên mặt đất mà nói.
"Kẻ lén lút theo dõi cũng bắt đến rồi ".
Theo một âm thanh của nàng, mật thất bỗng trở nên yên tĩnh như chết.