Vô Song không biết đường đến Dược Vương Cốc nhưng mà nàng cũng không coi đây là vấn đề to tát, từ Dược Vương Thôn có hai đường chính, đường thứ
nhất dẫn tới Dược Điền thì đường thứ hai tất nhiên phải dẫn tới Dược
Vương Cốc.
Mang theo một tay nải hành trang cùng một chiếc hộp gỗ cỡ vừa, Vô Song cứ như vậy đi ngược đường trở về Dược Vương Thôn sau đó lại rẽ về phía Dược Vương Cốc.
Vô Song ban đầu cực kỳ lo lắng
cho ông ngoại cùng Linh Tố thậm chí Vô Song còn cảm thấy Giác Viễn quá
mức vô dụng, đương nhiên đây chỉ là cảm xúc nhất thời nhưng cũng là
những cảm xúc chân thật nhất.
Đương nhiên sau đó Vô Song liền
dần dần không còn quá mức lo lắng cho ông ngoại bởi Vô Song có một viên
thuốc an thần mang tên Trương Tam Phong.
Trương Tam Phong nhất
định sẽ không để ông ngoại Vô Song rơi vào vòng nguy hiểm mà cho dù ông
ngoại Vô Song gặp nguy hiểm thì ngày đó ở Hành Dương bản thân Trương Tam Phong nhất định phải báo cho Vô Song, không thể cái gì cũng không đề
cập.
"Ông ngoại chắc chắn không gặp nguy hiểm hoặc cho dù có gặp
nguy hiểm thì vẫn trong tầm kiểm soát của người, dù gì ông ngoại cũng là Độc Thủ Dược Vương đời thứ hai ", đây chính là suy nghĩ của Vô Song lúc đó, chính là câu nói để Vô Song tự thôi miên chính mình.
Tiếp
theo đến khi thu được tin tức từ miệng Thạch Vạn San thì Vô Song mới có
thể một lần nữa thở phào, ông ngoại cùng Linh Tố ở Dược Vương Cốc nhất
định sẽ an toàn.
Sau khi giải tỏa toàn bộ lo lắng thì Vô Song mới có thời gian suy nghĩ đến dị vật, mới có thời gian đi hàng phục hắc
thủy tế đàn nếu không Vô Song đã lập tức bất chấp tất cả chạy về Dược
Vương Cốc.
Con đường trở về Dược Vương Cốc đương nhiên không dài
nhưng không hiểu sao càng đến gần Dược Vương Cốc đôi chân Vô Song lại có chút run rẩy.
Cảm giác của Vô Song lúc này như một đứa con xa
nhà lâu năm chuẩn bị được trở về bên gia đình vậy, tâm tình Vô Song khó
mà bình tĩnh được.
Đến chính Vô Song thật ra cũng không hiểu được nội tâm của mình, Vô Song không lớn lên ở thế giới này mà là người
xuyên không, là người nắm giữ một linh hồn trưởng thành, thứ linh hồn
thô ráp được mài dũa qua nhiều góc cạnh của xã hội, thứ linh hồn đã quá
già nua đê đón nhận cái gọi là tình máu mủ.
Dược Vương – Trịnh
Hạo Thiên ở cùng Vô Song bao lâu?, đáp án chỉ là vài tháng ngắn ngủi
trên Tử Ngọc Sơn, ông ngoại Vô Song lại chẳng phải dạng người giỏi bày
tỏ tình cảm hay muốn thể hiện cảm xúc, thứ địa vị của ông đã tạo nên con người ông như hiện tại, trong cái thời ngắn ngủi đó nếu là đứa bé khác
chỉ sợ loại máu mủ này đã sớm phai nhạt.
Dược Vương chỉ như một
lữ khách đi qua đời Vô Song nhưng không hiểu tại sao khi nhắc tới Dược
Vương bản thân Vô Song vẫn luôn có mộ loại cảm giác rất lạ, một loại cảm giác ấm áp vô cùng.
Vô Song một đời là cô nhi, đời này cũng là cô nhi, không thân không thích.
Vô Song lúc trước là lục bình không rễ, đời này cũng là lục bình không rễ, mãi đến khi ông ngoại xuất hiện ít nhất cho Vô Song biết bản thân mình
có thân nhân, có nơi để về, có thứ gọi là máu mủ tình thâm.
Cái
cảm giác này đi theo Vô Song nhiều năm và chưa từng phai nhạt, nó như là một loại đền bù kiếp trước của Vô Song, tuy chỉ là một chút một chút
nhưng quý giá vô cùng, chí ít Vô Song có thân thích, chí ít Vô Song
không như kiếp trước, là đứa bé bị bỏ rơi không ai thèm muốn.
Thú thật lần này trở về bản thân Vô Song có chút sợ, một nỗi sợ không tên,
Vô Song thật sự không biết giải thích thế nào về bản thân mình với ông
ngoại cùng Linh Tố.
Vô Song lúc này đã ép chặt bộ ngực của mình
lại, nàng cũng tự tin ít nhất nhìn từ bên ngoài có lẽ vẫn có thể nhận ra Vô Song những năm 11-12 tuổi, tuy mỹ mạo tăng lên rất nhiều nhưng không mất đi những nét nguyên bản... tuy nhiên đây là nàng tự tin chứ chẳng
liên quan gì tới Linh Tố cùng ông ngoại cảm thấy thế nào.
Ông
ngoại của Vô Song là Độc Thủ Dược Vương, Linh Tố thì đi theo ông ngoại
từ nhỏ lại thêm Ách Nan Độc Thể thì y thuật lúc này chỉ sợ cũng cực kỳ
khủng khiếp, hai người chẳng nhẽ không nhận ra ai là nam ai là nữ?.
Chân thân của Vô Song đã thay đổi rất nhiều, dung mạo của chân thân gần như
là sự lai giữa Vô Song năm 6 tuổi cùng Vô Song năm 11 tuổi vậy, là hai
loại dung mạo kết hợp phiên bản trưởng thành đồng thời phần nam tính
nhiêu hơn một chút, cái dung mạo này chắc chắn Linh Tố cùng ông ngoại
không thể nhận ra.
Phân thân của Vô Song tuy vẫn giữ những nét cũ bất quá giới tính lại thay đổi, việc này phải giải thích thế nào?
Vô Song đắn đo suy nghĩ một hồi lâu tuy nhiên không nghĩ ra cái sáng ý gì
cả, đôi chân bất tri bất giác đã bước đến một cánh cổng lớn, cái cổng
này giống với cổng vào Dược Vương Thôn chỉ có điều bên trên bảng hiệu đề Dược Vương Cốc.
Từ ngoài cổng nhìn vào có thể thấy Dược Vương
Cốc cứ như thiên đường vậy, khác biệt hoàn toàn với thứ không gian
chướng khí mù mịt ngoài kia, trước mặt Vô Song là một con đường hoa, một con đường hoa tuyệt đẹp.
Vừa nhìn thấy con đường hoa này Vô Song lập tức quên tất cả tạp niệm trong lòng, nội tâm liền chuyển thành vạn phần cẩn thận.
Cho dù có là người ngu đi chăng nữa cũng phải nhận ra trước mặt không bình
thường, làm gì có chuyện bên ngoài cánh cổng này là một vùng đất chết
không khác gì địa ngục tu la nhưng bước qua cánh cổng thì lại là một
thiên đường tuyệt đẹp tràn đầy sức sống?.
Vô Song nhìn qua cánh
cửa thậm chí có thể thấy ong bướm vờn quanh, có thể nghe được cả tiếng
thác đổ, cảm giác mùi hương nhẹ dịu từ cánh đồng hoa, tất cả mọi thứ đều sinh động vô cùng, chân thật vô cùng.
Vô Song đứng ngoài cổng Dược Vương Cốc phải đến 10 phút đồng hồ, rốt cuộc mới tiến vào bên trong.
Vô Song hiện tại trong lòng càng thêm bội phục ông ngoại cùng Linh Tố,
cánh đồng hoa này đương nhiên không bình thường thậm chí cực kỳ nguy
hiểm có điều không phải do Thạch Vạn San cùng Tử La Lan làm ra, cánh
đồng này thậm chí toàn bộ khung cảnh xung quanh đều là do ông ngoại tạo
nên để ngăn cản hai người kia tiến vào Dược Vương Cốc, bảo vệ Dược Vương Cốc.
Dược Vương Cốc tại sao có thể an toàn đến tận thời điểm
này?, bản thân Vô Song cũng không rõ nhưng chắc hẳn có liên quan tới
khung cảnh trước mặt của Vô Song.
Bước qua cánh cửa Dược Vương
Cốc, Vô Song liền có cảm giác tiến vào một thiên địa khác, tiến vào một
thế giới khác, một thế giới tuyệt đẹp, cứ như xứ sở thần tiên tái hiện
nơi nhân gian vậy.
Ánh mắt Vô Song chỉ nhìn thấy hoa là hoa, khắp đất trời đều tràn ngập sức sống, trong tai vang lên những âm thanh nhẹ
dịu mà đầy dễ chịu, cảm nhận thứ không khí tươi mát, cảm nhận cảnh quan
xung quanh khiến cho tâm thần Vô Song cứ chìm dần chìm dần xuống, giống
như một dạng lạc lối vậy.
Vô Song cứ bước vô định trên cánh đồng
hoa, bước thật nhẹ thật chậm, rốt cuộc Vô Song quên mất mình là ai, quên nơi mình muốn đến, quên nơi mình muốn đi, cả thế gian thu nhỏ lại chỉ
còn bằng một cánh đồng hoa.
Cứ thế bước đi trong vô định, để rồi
rốt cuộc đôi chân kia cũng dừng lại, Vô Song nhìn thấy một thiếu nữ giữa rừng hoa, Vô Song không có cách nào nhìn thấy dung mạo của nàng nhưng
thiếu nữ như trung tâm của cả vạn đóa hoa, trung tâm của cả mảnh thiên
địa này.
Nàng đứng đó, quay lưng về phía Vô Song, bàn tay lướt nhẹ trên từng cánh hoa... tiếp theo không gian chậm rãi thay đổi.
Cánh đồng hoa như chia làm hai để lộ ra một con đường, một con đường cho
nàng bước đi, theo mỗi bước chân của nàng muôn hoa như đua nở, vạn đóa
hoa cùng khoe sắc thắm, chim chóc vui ca cùng làn gió nhẹ hiu hiu mang
thứ hương khí kia hướng lên tận chín tầng trời.
Vô Song cứ bước
theo nàng, nàng đi đến đâu cánh rừng hoa liền tự động tách ra đến đấy
nhưng sau đó lại rất nhanh khép lại, con đường kia lại bị che đi.
Vô Song chỉ có thể nhanh chân hơn, nhanh chân hơn nữa, cố gắng hơn, cố
gắng hơn nữa mà bước về phía nàng đáng tiếc con đường này càng đi càng
xa, càng đi càng khó khăn.
Vô Song quên mất tất cả chỉ còn lại tấm lưng kia, quên luôn cả việc mình là ai, mình đang ở đâu, cứ như người vô hồn.
Rốt cuộc nữ tử kia cũng quay đầu lại, nàng như đứng ở ranh giới của chân
trời, nàng đứng đó lặng lặng nhìn Vô Song, Vô Song cũng dừng lại mà nhìn nàng.
Không rõ có phải khoảng cách giữa hai người quá xa xôi hay không mà Vô Song không cách nào nhìn thấy dung mạo của nàng, thứ duy
nhất Vô Song nhìn thấy là đôi mắt hơn nữa còn nhìn thấy rõ mồn một.
Khi nhìn vào ánh mắt kia, Vô Song đột nhiên giật mình, sau đó toàn bộ thiên địa liền tan vỡ, tất cả cảnh sắc đều biến mất, đến cả nữ tử kia cũng
theo gió tan vào không trung chỉ còn một mình Vô Song lẳng lặng đứng đó, cánh tay có chút đưa lên như muốn nắm lấy chút ký ức cuối cùng.
_ _ _ __ _ _ _ _
Vô Song rùng mình mà mở mắt ra, nàng có cảm giác mình vừa trải qua một
giấc mơ chân thực vô cùng, sau đó ánh mắt liền trở nên mơ mơ hồ hồ, xung quanh Vô Song lúc này vậy mà không nhìn thấy cánh đồng hoa nào cả, cũng chẳng còn tồn tại cái thiên đường kia.
Xung quanh Vô Song là
cảnh sắc phi thường tự nhiên, là một con đường mòn kéo dài về phía trước bất quá cũng không biết có phải đang chịu dư âm của hình ảnh kia hay
không, Vô Song cũng chẳng tiếp tục tiến lên, bản thân cứ đứng chôn chân
một chỗ như có điều tự hỏi.
Đứng đó một lúc, Vô Song quay đầu lại nhìn về phía sau, trong tầm mắt Vô Song cũng chẳng thấy cái cửa đại môn của Dược Vương Cốc kia.
Đưa hai tay lên di di vầng thái dương,
thở hắt ra một hơi nhọc khí, ánh mắt tìm lại sự thanh tỉnh, Vô Song lại
bắt đầu quan sát xung quanh, bắt đầu cảm nhận xung quanh một lần nữa.
"Là trận hoa sao? ".
Vô Song khẽ thì thào, trận hoa hay hoa trận đều dùng để chỉ trận pháp, là
trận pháp chuyên dùng ở các dược viên lớn, ở Thần Nông Cốc cũng tồn tại
trận hoa, đương nhiên trận hoa đầu tiên mà Vô Song được nhìn thấy nằm ở
hồ điệp cốc, khi đó Vô Song còn chân ướt chân ráo mới tới giang hồ, đó
cũng là lần đầu Vô Song gặp mặt Trương Vô Kỵ cùng Trương Nhân.
Nếu là hoa trận thì tất cả mọi thứ đều rất dễ hiểu, hoa trận có thể là sát
trận, có thể là mê trận, có thể là khốn trận, với kinh nghiệm cùng suy
đoán của mình thì Vô Song đoán ông ngoại sự dụng mê trận.
Trận
pháp là thứ Vô Song dốt đặc, tuy không phải là không hiểu gì nhưng so
với nhiều bản lĩnh khác của Vô Song thì quả thật chẳng thể mang ra khoe
được, Vô Song cũng không nhận ra loại hoa mà ông ngoại dùng để tạo nên
hoa trận cũng chẳng thể gọi tên trận pháp này một cách chính xác nhưng
Vô Song lại hiểu cách làm của ông ngoại.
Hoa trận này có thể mê
đắm Vô Song lâu như vậy khiến Vô Song nửa tỉnh nửa mê, nửa thật nửa ảo
thì quả thật khủng bố vô cùng nhưng dĩ nhiên cái trận này không phải để
đối phó Vô Song mà là đối phó Tử La Lan cùng Thạch Vạn San.
Mê
trận này nói thẳng ra được tạo nên từ một loại phấn hoa đặc biệt, đương
nhiên phải có rất nhiều đóa hoa tạo thành, mê trận tác dụng lớn nhất là
tạo ra ảo giác đồng thời nó sẽ ngăn cản khả năng nhận thức của con người với sự vật xung quanh.
Tử La Lan nếu không thể nhận thức sự vật
xung quanh thì sao có thể điều khiển Lam Phật?, Tử La Lan đương nhiên có thể cho Lam Phật tự chiến đấu bất quá tự chiến đấu chẳng liên quan quái gì đến việc tự di chuyển cả, một xác chết không được điều khiển thì sao có thể phá được cái mê trận này?, mê trận không hề có tác dụng với Lam
Phật nhưng chắc chắn có tác dụng với chủ nhân của Lam Phật tức Tử La
Lan.
Tử La Lan cùng Thạch Vạn San chính là bị cái mê trận này
chặn lại, một cái mê trận cực kỳ kinh khủng làm cả hai không thể thoát
ra hoặc chí ít Tử La Lan không thể thoát ra.
Vô Song cảm thấy
mình tương đối hiểu Thạch Vạn San, lão tặc này vừa nhìn thấy cái mê trận này chỉ sợ cũng không dám vào, để Tử La Lan tiến vào trước rồi từ từ
thăm dò nghĩ cách phá trận, đáng tiếc đến tận khi Giác Viễn cùng Vô Song đến thì Thạch Vạn San vẫn chưa phá được trận này.
Tất nhiên Vô
Song không giống Tử La Lan cùng Thạch Vạn San, thân thể của nàng quá bá
đạo, độc phấn hoa gây ra ảo giác thì cũng sẽ như thứ độc gây tê liệt của Đế Thi Trùng, ban đầu quả thật ảnh hưởng tới Vô Song nhưng mà cơ thể Vô Song rất nhanh sinh ra kháng thể, sinh ra phản ứng, nếu đã có thể đề
kháng phấn hoa thì việc phá mê trận này không khó.
Vượt qua mê
trận đầu tiên, Vô Song thở ra một hơi sau đó lập tức tăng tốc hướng về
phía trước bất quá có một việc Vô Song không biết... ánh mắt của nữ nhân mà Vô Song nhìn thấy trong mộng cảnh thực sự quen thuộc vô cùng, đáng
tiếc sau khi mộng cảnh tan đi, thứ trong mộng lại trở nên mờ mờ ảo ảo
đến mức nó tự động phai nhòa trong ký ức của Vô Song, tất cả chỉ như một giấc chiêm bao vậy.