Vô Song chỉ cần sử dụng một chiêu để đánh bại Ma
Hầu La Gia vốn là việc không ai ngờ được, dĩ nhiên thực lực của Ma Hầu
La Gia thật ra cũng không yếu đến thế nhưng hắn đối mặt với Vô Song thua trận là lẽ dĩ nhiên.
Đầu tiên Ma Hầu La Gia chỉ là ngũ tuyệt hậu kỳ trong khi chiến lực của Vô Song đã là chuẩn đế, cho dù Vô Song bị
giới hạn tay chân rất nhiều bất quá nội lực của hắn thì vẫn viễn siêu Ma Hầu La Gia.
Tiếp theo Vô Song từ đầu đến cuối đều đóng vai kẻ
yếu thậm chí không tiếc giả vờ bị thương, điều này làm Ma Hầu La Gia
trong tâm lý nổi lên sự khinh thị thậm chí là coi thường.
Vấn đề
cuối cùng là một chiêu Cực Lạc Hoàng Tuyền này là sát chiêu hàng đầu của Quỳ Hoa Áo Nghĩa, sát chiêu chuyên tiễn đối thủ sang thế giới bên kia,
Ma Hầu La Gia lần đầu gặp chiêu này lại chẳng có phòng bị chưa kể thực
lực giữa Vô Song cùng hắn vốn chênh lệch một mảng lớn, Ma Hầu La Gia
không gục mới là lạ.
Điều duy nhất ngoài ý muốn trong một chuỗi
hành động của Vô Song chỉ là hắn cảm thấy tương đối khó hiểu khi Ma Hầu
La Gia không chết luôn, kẻ này dính một chiêu Cực Lạc Hoàng Tuyền trực
diện ấy vậy mà vẫn còn có thể thoi thóp.
Vô Song đương nhiên cũng sẽ không quay lại hạ sát hắn làm gì, mục tiêu quan trọng hơn đối với Vô Song chính là Ngô Ứng Hùng, cũng may cho Ngô Ứng Hùng là Khẩn Na La
không phải Ma Hầu La Gia.
Khẩn Na La thấy Vô Song lao tới, nữ
nhân này cực kỳ quyết đoán xoay cổ tay, một chưởng đánh thẳng vào ngực
Ngô Ứng Hùng, một chưởng này trực tiếp đánh bay Ngô Ứng Hùng về phía
sau, trực tiếp rơi vào trong đại quân.
Một chưởng đánh bay Ngô
Ứng Hùng đi, Khẩn Na La xoay ngang cây cổ cầm của mình bằng một tay,
hướng vật này về phía trước nhằm ngăn cản Vô Song.
Vô Song thấy
động tác của nàng thì không khỏi thầm than nhưng cũng không có cách nào
để ngăn cản, Vô Song chỉ có thể đánh ra một chưởng như bình thường.
Một chưởng này của Vô Song lúc trước vốn muốn đoạt Ngô Ứng Hùng khỏi tay
Khẩn Na La, chưởng pháp không mang theo sát chiêu của Quỳ Hoa Bảo Điển,
một chưởng chỉ thuần chân lực.
Nội lực của Vô Song kém hơn tương
đối nhiều so với một chuẩn đế bình thường nhưng so với Khẩn Na La thì đã mạnh vô cùng, một chưởng này đánh xuống Khẩn Na La căn bản không thể
cứng đối cứng được nhưng khi chưởng pháp đánh vào cây cổ cầm trong tay
nàng dĩ nhiên lại sinh ra một loại lực phản chấn, lực phản chấn này làm
cổ tay Vô Song run lên, cả người không thể không bị bức lùi lại.
Khẩn Na La theo một chiêu này cũng tựa thế lùi về phía sau, mũi chân vừa chạm đất nàng liền lập tức ra lệnh.
“Bảo vệ tiểu vương gia “.
Tất cả mọi hành động của nữ nhân này đều phi thường thích hợp, phi thường
chuẩn xác, khi nàng vừa lùi lại đám binh sĩ phía sau liền tiến tới, lao
thẳng về phía Vô Song.
Khẩn Na La thấy vậy một tay nắm lấy Ngô
Ứng Hùng, thân hình phiêu miễu mang theo hắn nhảy lên ngựa, nữ nhân này
vậy mà trực tiếp muốn mang Ngô Ứng Hùng bỏ chạy về phía sau.
Vô
Song nhìn thấy tất cả trong mắt, hắn không khỏi thầm tiếc hận dù sao Ngô Ứng Hùng đã ở rất gần trước mặt tuy nhiên chính Vô Song cũng biết mọi
việc không thể nghĩ quá vẹn toàn, dù sao mục tiêu của hắn là thế tử Ngô
Ứng Hùng, mục tiêu này sao có thể đơn giản bắt được tới tay.
Nhìn Khẩn Na La mang Ngô Ứng Hùng lên ngựa chạy về phía sau thậm chí Khẩn Na La trực tiếp rút từ sau hông Ngô Ứng Hùng một cái ống trúc, mở ống trúc ra bắn pháo hiệu cho toàn thành Hành Dương, chỉ cần nhìn tới đây Vô
Song đã biết hắn muốn đuổi theo nữ nhân này cũng đã không được.
Rút lại ánh mắt, Vô Song phải nhìn về phía trước mặt mình nơi mà cả ngàn
binh lính đang lao tới, đấy là chưa kể hai cánh cung hai bên cũng lập
tức ép sát vào, quân đội trên cầu thang cũng chạy xuống, số lương quân
đội chí ít cũng phải trên 3000.
Nhắm mắt lại, thân hình Vô Song
khẽ lùi về phía sau tới ngay vị trí bảo rương mà hắn để lại sau đó từ từ rút ra một thanh kiếm từ bên trong, một thanh kiếm... thực sự phải nói
là cực kỳ đẹp.
Chuôi kiếm màu trắng, lưỡi kiếm đỏ như máu đồng
thời cũng chẳng biết là vị chú kiếm đại sư nào dĩ nhiên lại có thể khắc
từng đóa hoa màu trắng lên lưỡi kiếm, nhìn cứ như một tác phẩm nghệ
thuật vậy.
Thanh kiếm này dĩ nhiên không phải của Vô Song, Vô
Song vẫn chưa màu mè như vậy, chủ nhân của thanh kiếm này chính là Đông
Phương Bất Bại, kiếm này gọi – Nhật Nguyệt Kỳ Kiếm.
Người bên
ngoài đều nghĩ Đông Phương Bất Bại chỉ biết Quỳ Hoa Bảo Điển nhưng trên
thực tế kiếm pháp của Đông Phương Bất Bại ngay từ khi chưa học Quỳ Hoa
Bảo Điển đã rất cao, sau này học được Quỳ Hoa Bảo Điển rồi lại được Quỳ
Hoa Lão Tổ chân truyền thì Đông Phương Bất Bại nghiễm nhiên cũng học
được Tịch Tà Kiếm Phổ như Vô Song chỉ là Đông Phương Bất Bại rất ít khi
sử dụng mà thôi.
Tịch Tà Kiếm Phổ cùng Quỳ Hoa Bảo Điển là cùng
một nguồn gốc nhưng nó có một điểm yếu chết người... đấy chính là tính
thẩm mỹ không cao, so với Quỳ Hoa Bảo Điển căn bản không sánh được, cả
Vô Song cùng Đông Phương Bạch đều coi Tịch Tà Kiếm Phổ là lựa chọn thứ
hai sau Quỳ Hoa Bảo Điển, kiếm pháp này tuyệt không yếu nhưng không đủ
đẹp để cạnh tranh với Quỳ Hoa mà thôi.
Rút Nhật Nguyệt Kỳ Kiếm
ra, Vô Song đương nhiên sẽ sử dụng Tịch Tà Kiếm Phổ, Tịch Tà Kiếm
Phổ.... quả thật có khả năng "dọn đường" mạnh hơn Quỳ Hoa, dẫu sao vũ
khí là kiếm lại thêm Tịch Tà Kiếm Phổ không chú trọng vận nội lực, muốn
"giết gà" sẽ dễ hơn nhiều.
Nắm lấy Nhật Nguyệt Kỳ Kiếm, một tay
nâng lên bảo rương, trự tiếp đặt lại trên lưng mình, Vô Song cả người
nghiêng về phía trước, triệt để mặt kể ba phía còn lại đều có quân đội
lao tới, Vô Song cứ hướng về phía trước mà chém giết.
_ _ _ __ _ _ _ _
Khẩn Na La mang theo Ngô Ứng Hùng bỏ chạy, nàng đương nhiên cảm thấy Vô Song cực kỳ mạnh mẽ, tuy khả năng Vô Song có thể giữa đại quân mà lấy mạng
Ngô Ứng Hùng là không cao nhưng xuất phát từ cẩn tắc vô áy náy, Khẩn Na
La vẫn cứ mang tiểu vương gia bỏ chạy.
Chạy khỏi chiến cuộc, bước thứ hai đương nhiên là kêu gọi quân đội, dù gì mục tiêu ban đầu của
hành động này cũng hướng về Lưu Chính Phong, không bắt được Lưu Chính
Phong sao có thể dừng tay hơn nữa Khẩn Na La còn có lòng tin, chỉ cần
pháo hiệu được bắn lên trời thì chẳng bao lâu đến cả Vô Song cũng bắt
được.
Khẩn Na La làm xong hai việc liền khẽ thở ra một hơi, ánh mắt rốt cuộc lộ ra một tia tự tin, tiếp tục thúc ngựa chạy về Nam Môn.
Theo Khẩn Na La cùng Ngô Ứng Hùng rời đi còn có khoảng 30 kỵ mã, đám người
này không phải binh lính thành Hành Dương mà là người của Trấn Nam Vương Phủ, thế tử rời đi đương nhiên lên ngựa đi theo.
Đoàn người của
Khẩn Na La từ Tây Môn hướng thẳng về Nam Môn, đoàn người không nhiều
nhưng Khẩn Na La căn bản không để ý đến việc Ngô Ứng Hùng sẽ gặp nguy
hiểm, tại thành Hành Dương này chẳng nhẽ còn có gì có thể uy hiếp Ngô
Ứng Hùng?.
Trên đường chạy, trong đầu Khẩn Na La chẳng biết tại
sao hiện lên hình bóng Kiều Phong, Khẩn Na La võ công chỉ là ngũ tuyệt
trung kỳ thậm chí chỉ là sơ kỳ, nàng không có cầm thuật thì yếu hơn Kiều Phong quá nhiều nhưng việc này chẳng ảnh hưởng gì tới chuyện nàng nhận
ra Kiều Phong ra tay trợ giúp Vô Song tại Lưu phủ.
“Kiều Phong?, hắn còn chưa có cái gan này “.
Tự thầm nói một câu, Khẩn Na La liền loại bỏ cái tên Kiều Phong ra khỏi
suy nghĩ của mình, Kiều Phong còn chưa dám trực tiếp ra tay với Ngô Ứng
Hùng, đừng nói là Kiều Phong chò dù Hồng Thất Công cũng không dám.
Loại bỏ sự tồn tại của Kiều Phong thì Khẩn Na La thực sự không nghĩ ra có
cái gì nguy hiểm với Ngô Ứng Hùng nữa, nàng cũng 30 kỵ mã chạy về Nam
Môn trên đường chắc chắn không có việc ngoài ý muốn đáng tiếc rất nhanh
Khẩn Na La ghìm cương ngựa lại, ánh mắt hiện lên một tia hoảng hốt.
Đừng nói là Khẩn Na La mà cho dù toàn bộ 30 kỵ mã bên cạnh cũng rùng mình,
trong ánh mắt của Khẩn Na La liền nhìn thấy rất nhiều "tặc nhân" hướng
về phía đoàn người lao tới.
Đoàn "tặc nhân" này đương nhiên là
đám người Hồng Hoa Hội cùng Thiên Địa Hội từ Tế Nhân Đường lao tới, khi
thấy đoàn người của Khẩn Na La thì ánh mắt liền sáng lên, thậm chí không khỏi hét lớn.
“Ngô Ứng Hùng ở trước mặt, giết”.
Hàng trăm người nghe thấy âm thanh này lại càng hung hãn tiến lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngô Ứng Hùng.
Ngô Ứng Hùng bị dính một chưởng của Khẩn Na La, sau khi ngã xuống liền bất
tỉnh nhân sự nhưng tuyệt chẳng ảnh hưởng gì đến việc người ta có nhận ra hắn hay không, ai bảo quần áo Ngô Ứng Hùng ăn mặc quá đặc biệt?, quần
áo của hắn là bảo giáp chuyên dụng của quý tộc nhà Thanh, là loại trang
phục chuyên dụng của dòng họ Ái Tân Giác La.
Nếu là trang phục
Bát Kỵ Thanh Triều thì cũng thôi đi nhưng ai bảo trên áo của Ngô Ứng
Hùng còn có hình rồng?, là một đầu Tam Trảo Kim Long, đấy là chưa kể
toàn bộ 30 kỵ mã bên cạnh hắn đều mặc bảo giáp, đều mặc trang phục của
Bát Kỵ Thanh Triều, đối với những người quan năm đấu tranh đòi Phản
Thanh Phục Minh thì chẳng có gì khó để nhận ra Ngô Ứng Hùng.
Đương nhiên hơn trăm người này cũng không phải dễ dàng chạy tới bởi ở ngay
sau lưng bọn họ rất nhiều binh sỹ Thanh triều cũng đang đuổi theo chỉ có điều quân đội chạy dưới đất còn đám người Phản Thanh Phục Minh này trực tiếp chạy trên mái hiên mà thôi.
Nhìn toàn bộ khung cảnh trước
mặt, Khẩn Na La thực sự sợ hãi, nàng thậm chí xoay ngựa lại, vậy mà bẻ
ngược cung đường hướng về Tây Môn mà chạy.
Khẩn Na La căn bản
không biết có bao nhiêu tặc nhân ở trước mặt, trong lòng liền có nỗi sợ
không tên, nếu chỉ có một mình nàng thì cũng thôi đi nhưng mà nơi đây có cả Ngô Ứng Hùng, bằng thực lực của Khẩn Na La rất khó vừa bảo vệ Ngô
Ứng Hùng vừa chống lại cả đám người đang lao tới kia, quan trọng hơn nữa là Khẩn Na La nhận ra một người trong đám tặc nhân, người này gọi là
Trần Cận Nam.
Nhìn thấy Trần Cận Nam thì Khẩn Na La không thể
không run lên, đây là đại nhân vật của Thiên Địa Hội, Trần Cận Nam mà đã xuất thủ liền đại biểu cho đại hành động của Thiên Địa Hội, Khẩn Na La
còn có cảm giác lần này chính Ngô Ứng Hùng bị rơi vào vây bắt chứ chẳng
phải vây bắt người khác.
Võ công của Khẩn Na La dĩ nhiên cao hơn
Trần Cận Nam, nàng lại là cầm sư am hiểu quần chiến, sức sát thương diện rộng cực lớn nhưng tất cả đều không còn quan trọng khi ở bên cạnh nàng
là Ngô Ứng Hùng, Khẩn Na La không dám liều ở lại đánh một trận, nàng
thực sự không dám để cho Ngô Ứng Hùng có bất kỳ nguy hiểm nào.
Tiến về phía trước đương nhiên không được, cho dù chỉ cần ngăn cản đám người kia một chút thôi thì quân đội sau lưng cũng đuổi tới nhưng chỉ một
chút này cũng đủ gây cho Ngô Ứng Hùng rất nhiều nguy hiểm.
Khẩn
Na La phát hiện ra được Trần Cận Nam thì chẳng có gì đảm bảo bên trong
đoàn người kia không có ai mạnh hơn Trần Cận Nam, ví dụ như Xà Vương
chẳng hạn?.
Vô Song đoán không sai, sự việc lần này Ngô Tam Quế
chính là sử dụng Xà Vương đến trao đổi với Lưu Chính Phong, dùng Xà
Vương đổi lấy quyền điều động binh lính trong thành Hành Dương.
Người bên ngoài có thể không biết nhưng nàng là người trong cuộc sao có thể
không biết Xà Vương vốn như cá nằm trên thớt lại thần kỳ chạy thoát
được, lúc này tung tích của hắn quả thực không ai biết, nếu Xà Vương
xuất hiện ở đây thì nàng căn bản không thể bảo vệ nổi Ngô Ứng Hùng, đừng quên vài năm trước Xà Vương cùng Bắc Hiệp – Quách Tĩnh từng đánh một
trận kinh thiên động địa, cường giả sánh ngang với Quách Tĩnh thì Khẩn
Na La vạn vạn không thể địch nổi.
Nữ nhân này ngay lập tức xoay
ngựa lại, chạy về Tây Môn, cho dù Tây Môn có Vô Song nhưng cũng có vài
ngàn binh mã thậm chí nếu thủ vệ thành quân xuống hết nhân số còn gần
một vạn, bất kể thế nào đều cảm thấy an toàn hơn.
Thúc ngựa quay
đầu lại, Khẩn Na La cũng chẳng cần nói câu gì, 30 kỵ mã bên cạnh lập tức biến đổi trận hình thành dạng cánh cung, rút loan đao bên hông ra, trực tiếp lao về cả trăm tặc nhân trước mặt mà chém giết.
Nhiệm vụ
của bọn họ rất đơn giản, câu giờ cho Khẩn Na La mang tiểu vương gia rời
đi, câu giờ cho binh mã trước mặt kịp đuổi tới, kịp khóa chặt đám phản
tặc này.
_ _ _ _ __ _
Thành Tây hiện tại đang loạn vô
cùng, sau một tiếng báo hiệu của Khẩn Na La thì binh mã khắp nơi đều
đang dồn về cổng Tây Môn, tất cả cung đường của thành Hành Dương đều có
thể thấy bóng dáng binh mã, toàn bộ thành Hành Dương đều đặt vào tình
trạng giới nghiêm, nội bất xuất mà ngoại bất nhập.
Dĩ nhiên nội bất xuất ngoại bất nhập là đối với người khác, cái lệnh này không bao gồm Phúc Kiến An ở bên trong.
Tây Môn loạn ra sao thì Phúc Kiến An mặc kệ, đoàn xe của hắn chậm rãi rời
khỏi Bắc Môn, trên xe còn có cả Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong vốn đang hôn mê bất tỉnh.
Phúc Kiến An để hai người này trên xe, căn bản
còn chẳng có ý định che giấu nhưng thử hỏi toàn bộ thành Hành Dương này
ai dám cản xe Phúc Vương?, ai dám khám xe Phúc Vương?.
Toàn thành giới nghiêm nhưng cửa thành Bắc Môn mở rộng, toàn bộ thủ vệ quân đều
cung kính nhìn theo đoàn xe Phúc Kiến An rời khỏi thành Hành Dương.
Phúc Kiến An ngồi trong một xe ngựa khác, lúc này bên cửa sổ vang lên tiếng
chân ngựa chậm rãi tiến đến, Phúc Kiến An liền đưa tay ra nhẹ vén tấm
rèm che cửa, ánh mắt tỏ ra tương đối thích thú.
“Tra ra ai là kẻ giúp Ngô Ứng Hùng bắt Khúc Dương chưa? “.
Người ở bên ngoài nghe Phúc Kiến An hỏi lập tức cung kính trả lời.
“Bẩm vương gia, tạm thời còn chưa tra được bất quá chưởng pháp thương tổn
Khúc Dương thì lại có thể tra ra, chưởng pháp có chút giống Huyền Minh
Thần Chưởng của Huyền Minh Nhị Lão nơi Tây Vực tuy nhiên cao thâm hơn
nhiều “.
Phúc Kiến An nghe vậy gật đầu sau đó lại rút tay lại trở về trong xe, ánh mắt hơi híp.
“Ngô Tam Quế à Ngô Tam Quế, rốt cuộc trong Ngô phủ của ngươi dấu bao nhiêu
cao thủ đây?, còn định chuẩn bị bao lâu nữa mới tạo phản đây? “.
Nhắc đến tạo phản, Phúc Kiến An rõ ràng hứng thú hơn nhiều, miệng không khỏi mỉm cười bất quá trừ hắn ra chỉ sợ cũng chẳng ai biết trong đầu hắn
đang nghĩ đến cái gì.