Khói hoa là ở đâu ra? đương nhiên không phải là Vô Song thả, khói hoa là do Hoàng Dung.
Hoàng Dung cùng Vô Song đã sớm chọn tốt Tây Thành bởi Tây Thành có một cửa hàng thuốc gọi Tế Nhân Đường.
Hiệu thuốc thì ở đâu cũng có, sẽ không phải vấn đề gì đặc biệt nhưng mà Tế
Nhân Đường thật ra lại là cơ sở của Hồng Hoa Hội tại Hành Dương.
So về thế lực bản thân Thiên Địa Hội còn mạnh hơn Hồng Hoa Hội không ít
nhưng bàn về độ thẩm thấu thì Thiên Địa Hội lại thua khá xa, dù sao Hồng Hoa Hội tại phương nam cách xa triều đình, phong trào Phản Thanh Phục
Minh ở phương Nam vì vậy cũng mạnh hơn nhiều nếu so với phương Bắc, vì
thế Hồng Hoa Hội phát triển rất rộng, thâm nhập vào rất nhiều thành trấn trong đó có Hành Dương Thành.
Dĩ nhiên để Hồng Hoa Hội đưa được
một cứ điểm như Tế Nhân Đường vào Hành Dương Thành cũng không phải là
việc dễ dù sao Hành Dương Thành bị Thanh triều nắm rất chặt trong tay,
đến cả Ngô Tam Quế còn không thể chen chân vào nổi chứ đừng nói là Hồng
Hoa Hội.
Hồng Hoa Hội đã phải đánh đổi rất nhiều mới hình thành
được Tế Nhân Đường, dĩ nhiên Vô Song cùng Hoàng Dung sẽ không quan tâm
Hồng Hoa Hội phải hy sinh bao nhiêu, cái hai người quan tâm chỉ là sử
dụng Tế Nhân Đường như thế nào.
Tế Nhân Đường chỉ cần lộ ra ngoài thì coi như chắc chắn sẽ bị tận diệt, gần như chỉ có thể vận dụng một
lần duy nhất, để đám người Hồng Hoa Hội hy sinh Tế Nhân Đường thì nhất
định phải ném ra mồi đủ lớn, lợi ích đủ hấp dẫn, đương nhiên với đám
người này mà nói thì lợi ích gì lớn hơn Ngô Ứng Hùng đây?.
Lệ
Xuân Viện có mật thất thì Tế Nhân Đường cũng sẽ có, bên dưới Tế Nhân
Đường lúc này có đến vài trăm cao thủ Thiên Địa Hội cùng Hồng Hoa Hội.
Vài trăm cao thủ không tính là nhiều nhưng chí ít cũng so sánh được với hơn ngàn binh lính, cái này cũng phải cảm tạ lần vây bắt Thiên Địa Hội lúc
trước khiến cho rất nhiều cao thủ Hồng Hoa Hội nghe tin tới cứu viện,
tuy đám người này không cứu viện được cho Trần Cận Nam nhưng tiếp theo
cũng không rời đi quá xa, muốn tụ lại một chỗ tuyệt không khó.
Vô Song muốn cứu Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương đương nhiên cũng phải
tính tới việc đụng mặt binh lính Đại Thanh, đám người Thiên Địa Hội cùng Hồng Hoa Hội không thể không trọng dụng.
Vô Song cứu trị cho
Trần Cận Nam cùng Lạc Băng sau đó trực tiếp mang kế hoạch này nói với
hai người, đương nhiên phải biến tấu một chút.
Trần Cận Nam cùng
Lạc Băng nghe đến việc có thể bắt sống Ngô Ứng Hùng lại thêm cứu ra Lưu
Chính Phong thì không thể không động tâm.
Ngô Ứng Hùng thì đã
không cần phải nói còn Lưu Chính Phong gia tài bạc triệu, hai hội đều
năm lần bảy lượt muốn chiêu mộ mà không được, nay nếu cứu ra được Lưu
Chính Phong thì sợ gì Lưu Chính Phong không ra nhập tổ chức Phản Thanh
Phục Minh?.
Đối với Thiên Địa Hội cùng Hồng Hoa Hội thì việc này hoàn toàn xứng đáng để bọn họ hy sinh Tế Nhân Đường.
Mật thất của Tế Nhân Đường chỉ có hơn trăm cao thủ đến từ Hồng Hoa Hội cùng Thiên Địa Hội nhưng bên ngoài thành Hành Dương hay nói đúng hơn là trên núi Hành Sơn cũng có cả ngàn người đợi sẵn, thú thật chính Vô Song cũng có chút bất ngờ về lực lượng mà Hồng Hoa Hội cùng Thiên Địa Hội có thể
tập kết, dẫu sao khoảng thời gian từ lúc bọn họ tham gia kế hoạch đến
nay còn rất ngắn, Vô Song thực sự không hoài nghi nếu có chiến tranh nổ
ra bản thân Hồng Hoa Hội chỉ sợ có thể tập kết vài vạn quân đội.
Lại nói đến khi Hoàng Dung bắn ra khói hoa, đây là một dấ hiệu mở màn để
rồi sau đó khói hoa liên tục được bắn lên bầu trời tù rất nhiều điểm tại Hành Dương Thành, nhìn thấy một màn này bất cứ ai cũng đều khẽ giật
mình, dù sao khói hoa đột ngột bắn lên sẽ được hiểu là tín hiệu liên lạc bất quá là tín hiệu của bên nào thì không ai biết.
Ngô Ứng Hùng
thật sự không biết khói hoa là từ đầu ra thậm chí hắn còn đang suy nghĩ
đây là do Mộ Dung Phục phóng lên, tất nhiên Ngô Ứng Hùng chung quy còn
chưa ngu đến mức đó, chỉ một thoáng suy nghĩ liền cảm thấy không ổn.
Ngô Ứng Hùng không tự chủ được ghìm chặt dây cương ngựa lại, lúc này sự tình quả thật cực kỳ đặc biệt.
Đầu tiên là thủ vệ quân tập hợp lại cố thủ, thủ vệ quân chia thành từng
tốp, mỗi tốp dàn hàn ngang gồm mười người ngăn cản hướng cầu thang, từng lớp phối hợp với nhau mục tiêu đương nhiên là không cho Vô Song theo
con đường này giết ra ngoài.
Tiếp theo là quân đội dưới thành, vì phối hợp với quân đội của Ngô Ứng Hùng cùng cung thủ trên tường thành
liền chủ động dàn quân ra, tách mỏng quân số để vây Vô Song lại.
Vô Song đối mặt với vòng vây, phía trước mặt là tường thành cơ hồ không
thể vượt qua, hai bên là quân đội dưới tường thành Hành Dương tạo thành
hình vòng cung, sau lưng liền là binh lính của Ngô Ứng Hùng.
Ngô
Ứng Hùng mang theo cả vạn quân nhưng vạn quân đội hướng về Tây Môn thì
chắc chắn không thể dàn quân được, bất cứ cổng nào của thành Hành Dương
đều không thích hợp dàn quân đội lên tới vạn người, đừng nói là thành
Hành Dương cho dù là thành Tương Dương cũng không thể dàn quân nổi.
Quân đội vạn người có thể chia thành từng lớp từng lớp xếp hàng thủ thành
nhưng muốn dàn ra trận thế ở đây là việc không thể, Ngô Ứng Hùng dù sao
cũng xuất thân từ Ngô phủ, cha hắn không những là quyền thần mà còn là
bậc tướng soái, Ngô Ứng Hùng cũng hiểu cả vạn quân đội nhét vào một phạm vị chật hẹp là tối kỵ hơn nữa có chút không dùng đến.
Đối đầu
với cao thủ liền dàn quân càng rộng càng tốt, chia làm càng nhiều bức
tường phòng vệ càng tốt, chỉ có như thế mới dễ dàng ngăn cường giả đột
phá hơn nữa mài sức đối phương, về mặt này Ngô Ứng Hùng cũng làm rất
tốt.
Hắn mang theo 1 vạn quân nhưng cũng chỉ có 3000 thân binh đi theo mình tạo thành trận thế còn 7000 quân còn lại tản ra mọi ngóc
ngách của Tây Môn, vừa có thể tạo thành lớp lưới phòng ngự từ xa, vừa có thể bất cứ lúc nào nghe hiệu lệnh mà trở về bên cạnh Ngô Ứng Hùng.
Suy nghĩ của hắn tuyệt đối không sai, cái sai chỉ là hắn không ngờ Vô Song còn có người Thiên Địa Hội lẫn Hồng Hoa Hội trợ giúp.
Từ địa đạo Tế Nhân Đường, đám nhân sĩ Phản Thanh Phục Minh lập tức theo
cửa lớn giết ra ngoài, càng đáng nói hơn bọn họ vốn là cao thủ võ lâm,
tuy không mạnh mẽ gì cho cam nhưng vẫn sẽ hơn binh lính bình thường, đám nhân sĩ này di chuyển cũng xứng đáng được gọi là "cao thủ" bởi bọn họ
trực tiếp chạy trên mái nhà.
Hành Dương Thành tiến vào giới
nghiêm, người dân là không được phép đi ra ngoài, nói thẳng là toàn
thành hạ lệnh cấm ra đường, đến khi đám nhân sĩ này lao ra thì dị thường bắt mắt bất quá cũng nhờ điểm này mà bọn họ di chuyển nhanh vô cùng,
hướng thẳng về Tây Môn mà đi, căn bản không ai ngăn cản.
Trên
đường dĩ nhiên cũng sẽ có binh lính chặn lại nhưng đám người này chủ yếu chạy trên mái nhà thử hỏi quân đội nào ngăn được?, nên nhớ đây là thành thị chứ chẳng phải là bình nguyên.
Đám người Phản Thanh Phục
Minh này toàn bộ đều là tử sĩ, một lòng muốn giết hai cha con Ngô Ứng
Hùng cùng Ngô Tam Quế, lần này có cơ hội bắt sống Ngô Ứng Hùng liền bỏ
ra 200% khả năng, mang theo ý quyết tử một đi không về, khí thế kinh
người.
Giờ phút này việc Vô Song phải làm cũng rất đơn giản, hắn
mặc kệ đám cung thủ trên tường thành, mặc kệ luôn hai cánh cung vòng vây hai bên, Vô Song thân hình chuyển hướng lập tức lao về phía đội quân
Ngô Ứng Hùng.
Thấy Vô Song lao tới, ánh mắt Ngô Ứng Hùng thoáng
hiện lên một tia hoảng hốt bất quá hắn không sợ dù sao xung quanh là cả
ngàn binh lính lại thêm hai người Khẩn Na La cùng Ma Hầu La Gia ở bên,
Ngô Ứng Hùng tại sao phải sợ?.
Ở cạnh Ngô Ứng Hùng, Ma Hầu La Gia cũng cười gằn, hắn quanh năm làm bạn với độc dược đương nhiên cũng hiểu biết một chút về y thuật đặc biệt là cơ thể người, hắn cảm thấy Vô Song thật ra đã dầu hết đèn tắt chỉ là đang cố gắng chút sức tàn mà thôi.
Ma Hầu La Gia làm người bo bo giữ mình, bình thường loại người bị dồn đến
chân tường như Vô Song mà phản kích thì hắn sẽ lựa chọn tránh phong mang bảo toàn thực lực nhưng ở bên cạnh là tiểu vương gia, là lúc thể hiện
bản thân lại thêm Khẩn Na La cùng cả ngàn binh sỹ, hắn không có lý do để tránh né.
Ma Hầu La Gia nhìn Vô Song lao tới như nhìn tử thi, hắn lập tức cười gằn.
“Không biết tự lượng sức mình “.
Ma Hầu La Gia nói xong trực tiếp vận khí, hắn còn đứng chếch lên một bước
chắn cho Ngô Tam Quế, hắn hoàn toàn tin tưởng chỉ cần mình nghiêm túc Vô Song căn bản không gây nổi sóng gió gì.
Khẩn Na La ở bên cạnh Ma Hầu La Gia cũng bước lên một bước, ẩn sau lớp khăn che mặt có thể thấy
nàng hơi nhíu mày tựa như có suy nghĩ, không biết vì sao Khẩn Na La
trong lòng có chút lo lắng nhưng rất nhanh cũng đè cảm giác này xuống,
những ngón tay thon dài nhẹ chạm vào từng dây đàn cổ cầm.
Hai đại cao thủ bên cạnh Ngô Ứng Hùng đã vào thế nào ngờ Vô Song tốc độ... bỗng nhiên nhanh gấp đôi, tốc độ bạo tăng đến mức làm hai người ánh mắt co
rụt lại, sau đó chỉ thấy cái rương sau lưng Vô Song khẽ động như có gì
đó mở ra để rồi rất nhanh sau đó hàng trăm cây ngân châm bắn tới.
Ngân châm bên trong có tốc độ lao ra còn nhanh hơn cả Khổng Tước Linh của
Đường Vô Lệ xưa kia, binh lính bình thường căn bản không tránh được,
theo một cái rung người này của Vô Song phải có đến hàng chục binh lính
phía trước trực tiếp chết bất đắc kỳ tử.
Một cái lắc người giải
quyết hàng chục người, hàng chục cái xác ngã xuống quả thật có chút rợn
cả người, sau đó cái rương sau lưng Vô Song cứ như vậy trực tiếp rơi
xuống đất, giải phóng hoàn toàn tốc độ của hắn.
Gần như chỉ một cái chớp mắt Vô Song đã lao tới trước mặt Ma Hầu La Gia, bàn tay cong lên đánh ra một chưởng.
Ma Hầu La Gia lần này cảm thấy sống lưng lạnh toát, hắn rốt cuộc cảm thấy
không ổn bất quá hắn như tên đã lên dây không thể rút lại liền vận toàn
lực đánh về phía Vô Song.
“Thiên Xà Tuyệt Diệt Chưởng “.
Ma Hầu La Gia gầm lên một tiếng, khí tràng lớn vô cùng, uy thế cũng lớn vô cùng nhưng mà hắn chỉ là ngũ tuyệt hậu kỳ lấy gì ngăn cản Vô Song đây?.
Đối mặt với chưởng lực Ma Hầu La Gia, cổ tay Vô Song khẽ lắc, cũng đánh ra một chưởng.
“Quỳ Hoa Áo Nghĩa, Cực Lạc Hoàng Tuyền”.
Vô Song ánh mắt lóe lên sát cơ, thú thật cường giả Bà La Môn giết được ai
thì Vô Song nhất định sẽ giết, tuyệt không muốn để lại.
Cực Lạc Hoàng Tuyển là trảo pháp, trảo pháp mạnh nhất của Quỳ Hoa Áo Nghĩa cũng là trảo pháp mạnh nhất của Quỳ Hoa Bảo Điển.
Người bên ngoài căn bản không quá hiểu rõ cái gì xảy ra nhưng mà Ma Hầu La
Gia lại cảm nhận rõ mồn một, trong nháy mắt hắn thấy Vô Song không chỉ
có một cánh tay mà có ngàn cánh tay, cứ như ngàn đóa hoa cùng nở vậy,
càng đáng sợ hơn đây không phải hoa chiêu, Ma Hầu La Gia tuyệt đối không cảm nhận được đâu là ảnh ảo đâu là ảnh thật, cứ như cả ngàn cánh tay
này toàn bộ đều là thật vậy.
Trong một khoảnh khắc, chưởng lực
của Ma Hầu La Gia rốt cuộc xuyên qua cả ngàn cánh tay kia hay nói đúng
hơn thân hình Vô Song cùng cả ngàn cánh tay bỗng chốc hóa thành hư ảo để rồi Ma Hầu La Gia rất nhanh sẽ nhìn thấy miền cực lạc, thấy cả ngàn
cánh hoa nở rộ một lần nữa.
Lúc này ở bên ngoài, Khẩn Na La trực
tiếp tóm lấy vạt áo Ngô Ứng Hùng mà điên cuồng vận dụng khinh công lướt
về phía sau, nàng rốt cuộc biết được tại sao mình lo lắng.
Vô
Song trước kia không vận Quỳ Hoa Áo Nghĩa nhưng vừa vận thì nàng đã nhận ra... khí tức trên người Vô Song với nữ nhân ra tay đấu cùng Long Đế
đêm hôm đó giống nhau kinh khủng.
Khẩn Na La làm ra phản ứng cực
nhanh bởi gần như chỉ một tích tắc sau ánh mắt nàng hiện ra vẻ sợ hãi,
Khẩn Na La nhìn thấy cái gì?.
Khẩn Na La thấy Vô Song cùng Ma Hầu La Gia đối chưởng, mọi viẹc cũng không có gì cho đến khi Ma Hầu La
Gia... đánh trượt, dùng một góc độ không thể tin được mà đánh trượt.
Khẩn Na La không hiêu gì nhưng rõ ràng thấy một chiêu Thiên Xà Tuyệt Diệt
Chưởng cứ như vậy đánh xuyên qua phần khoảng không giữa hông cùng cánh
tay Vô Song, chưởng phong kinh khủng … cứ như vậy đánh xuyên qua người
Vô Song.
Về phần Vô Song dĩ nhiên không đánh trượt, một trảo
hưởng thẳng vào ngực Ma Hầu Ma Gia, năm ngón tay co lại ấn thẳng vào
trái tim hắn.
Không có kình lực bắn ra bốn phía cũng chẳng có
tiếng động gì nhưng Khẩn Na La có thể tinh tế cảm nhận cơ thể Ma Hầu La
Gia run lên sau đó ầm ầm ngã xuống.
Ma Hầu La Gia ầm ầm đổ xuống
cũng là lúc Vô Song đạp lên đầu hắn, thân hình lướt gió mà tới, ánh mắt
khóa chặt Khẩn Na La cùng Ngô Ứng Hùng.
Chỉ cần bắt được Ngô Ứng Hùng, Vô Song liền có tấm vé an toàn rời khỏi Hành Dương.