Bí đạo tiến vào Lệ Xuân Viện hướng thẳng xuống lòng đất Lệ Xuân Viện, Vô Song không rõ có tổng cộng bao nhiêu cái bí đạo nhưng mà chắc chắn
không phải một cái, dù sao đêm hôm đó chính Vô Song nhìn thấy Ngọc Huyền rời đi.
Vô Song không có thời gian thăm dò toàn bộ Lệ Xuân Viện
nhưng mà hắn thật sự hoài nghi trong Lệ Xuân Viện còn xây dựng nguyên
một hành dinh dưới lòng đất, hơn nữa cũng không sợ lộ ra ngoài.
Người trong thiên hạ không ai là kẻ ngu, hôm đó Ngọc Huyền từ bí đạo rời đi
chẳng nhẽ Long Đế không thấy?, Long Đế thấy rồi thì sao lại không biết
tại Lệ Xuân Viện xây dựng bí đạo chạy trốn là việc hão huyền thế nào?.
Quỳnh Hương cùng Ngọc Huyền căn bản không có cách nào tạo nên một địa đạo tại Lệ Xuân Viện, cái địa đạo này rõ ràng là do chủ nhân Lệ Xuân Viện xây
dựng chỉ là không biết tại sao hai nữ lại biết mà thôi.
Nếu đã
xây dựng một địa đạo thì chẳng nhẽ không có địa đạo thứ hai?, thứ ba?,
thậm chí càng nhiều?, cho dù biết vậy nhưng thật sự không ai dám kiểm
tra bởi chủ nhân của Lệ Xuân Viện quyền thế khuynh thiên, cho dù là Ngô
Tam Quế cũng phải nể mặt 3 phần.
Long Đế cùng Ngô Ứng Hùng hôm đó có thể nói thẳng ra là gây sự ở địa bàn người khác, nếu là tiểu nhân
vật thì cũng thôi đi nhưng là đại nhân vật thì khác, Ngô Ứng Hùng chỉ
cầu rời đi thật nhanh tránh thoát quan hệ chứ làm gì dám cho người tra
xét Lệ Xuân Viện lần nữa?.
Lệ Xuân Viện hiện tại chín phần vẫn
còn Lý Thu Thủy ở lại, hơn nữa từ sự việc Ngô Ứng Hùng có thể điều động
binh lính Hành Dương có thể thấy hắn cùng cao tầng thành Hành Dương đã
có hiểu ý ngầm với nhau, Vô Song cũng không phải quá chắc chắn Lệ Xuân
Viện an toàn nhưng mà hiện tại quả thật Vô Song không còn cách nào khác.
Lệ Xuân Viện là nơi duy nhất tại Hành Dương mà không phải ai cũng có gan
đi kiểm tra, đấy là chưa kể bí đạo của Lệ Xuân Viện thì lại càng khó bị
phát hiện, Vô Song lúc này rất cần một nơi để trị thương cho Lưu Chính
Phong cùng Khúc Dương.
Hắn không sợ chiến đấu, cho dù đế vị cao
thủ ở trước mặt Vô Song cũng không sợ nhưng mà nếu để Lưu Chính Phong
hay Khúc Dương chết thì lại là một việc khác, cả hai người đều không thể chết tại Hành Dương.
Sự biến mất của Trường Thanh Tử khiến cho
Vô Song tương đối bị động, không có Trường Thanh Tử bảo vệ Lưu Chính
Phong cùng Khúc Dương thì Vô Song rất khó có thể thỏa sức đánh một trận, vướng tay vướng chân vô cùng, hắn không thể không tự mình tiến vào bí
đạo ở Hành Dương cho dù thâm tâm Vô Song cảm thấy tương đối nguy hiểm.
Tiến vào trong bí đạo, đây là một con đường tối đen như mực giống như một
hang động tự nhiên kéo dài tít tắp vậy, đương nhiên đây cũng không phải
là lần đầu tiên Vô Song đi qua bí đạo này, ngày hôm qua chính Vô Song
cũng đến kiểm tra một lần.
Cuối bí đạo là một mật thất bằng đá,
có giường ngủ, có nước đựng trong các túi da dê treo trên vách tường, có lương khô chuẩn bị sẵn, có cả nến để thắp sáng, vài bộ quần áo được
chuẩn bị kỹ càng, tại mật thất này hoàn toàn đủ cho vài người ẩn núp
trong thời gian 7 ngày.
Vô Song vẫn tương đối hài lòng với cái mật thất này tuy nhiên chỉ trừ một điểm, Vô Song không rõ phía trên nó là nơi nào.
Một lẽ dĩ nhiên ở phía trên mật thất là một căn phòng tại Lệ Xuân Viện
nhưng là phòng nào thì rất khó đoán chuẩn xác, kẻ xây dựng mật thất quả
thật vô cùng dụng tâm.
Mật thất có hai đường có thể vào, một là
từ bên ngoài nơi con hẻm gần Lệ Xuân Viện, thứ hai liền là từ một căn
phòng ngay trong Lệ Xuân Viện dẫn xuống.
Hai đường này cũng có sự khác nhau nhất định, con đường từ hẻm Lệ Xuân thì không nói nhưng con
đường thứ hai lại khác, từ bên trong mật thất không có cơ quan để mở ra
con đường thứ hai kia nói cách khác chỉ có người từ trong căn phòng tại
Lệ Xuân Viện tiến xuống mật thất được chứ không thể có chuyện từ mật
thất bước lên trên.
Vô Song không phải là người quá hiểu cơ quan
thuật nhưng hắn lại hiểu được dụng ý người xây dựng mật thất, nếu mật
thất bị kẻ nào đó vô tình tìm ra thì cũng không có cách nào bước lên
trên, không có cách nào tiến vào Lệ Xuân Viện, không có cách nào lại gần chủ nhân căn phòng tại Lệ Xuân Viện.
Vô Song mang theo Khúc
Dương cùng Lưu Chính Phong tiến vào bên trong mật thất, hắn để hai người nằm trên giường đá rồi mới khoan thai thắp nến lên, khi có ánh nến toàn bộ căn phòng đá liền xuất hiện ánh sáng.
Vô Song cũng không để ý quá nhiều dù sao hắn cũng không phát hiện trong mật thất này có ai, Vô
Song bắt đầu bước về phía giường đá mà trị thương cho Khúc Dương, trước
khi trị thương cho Khúc Dương hắn còn không quên nhìn về phía Lưu Chính
Phong đang nằm đó mà nói.
“Lưu Chính Phong, ngươi đã tỉnh cũng không cần giả vờ “.
Lưu Chính Phong quả thật đã tỉnh lại hay nói đúng hơn Lưu Chính Phong còn
chưa bao giờ bất tỉnh, ngay cả khi chịu một đòn của Ma Hầu La Gia thì
hắn cũng chỉ trọng thương mà thôi, vì đau đớn nên mới nhắm mắt lại chứ
chẳng phải bị đánh đến bất tỉnh, sau khi Vô Song lần đầu tiên truyền nội lực cho Lưu Chính Phong thì hắn đã bắt đầu tỉnh táo hơn rất nhiều chỉ
là im lặng không lên tiếng mà thôi.
Lưu Chính Phong mở mắt ra, nhìn dung mạo của Vô Song sau đó cười khổ mà đáp.
“Lưu Chính Phong đa tạ Đông Phương công tử ra tay cứu giúp “.
Lưu Chính Phong đứng lên đối với Vô Song chắp tay lại, thú thật Lưu Chính
Phong tuyệt không ngờ người ra tay cứu mình trong hoàn cảnh đó lại là
nam nhân của Hoàng Dung.
Lưu Chính Phong vì Vô Song làm qua vài
việc nhưng tất cả cũng chỉ để lấy thiện cảm của Hoàng Dung mà thôi,
trong mắt Lưu Chính Phong người cần kết giao là Hoàng Dung chứ không
phải Vô Song, hắn quả thực không ngờ trong lúc khó khăn nhất Vô Song lại ra tay cứu bản thân hắn.
Vô Song nhìn Lưu Chính Phong, hắn thản nhiên mà đáp lại.
“Cũng không có gì phải đa tạ ta, ta cứu ngươi là vì Xà Vương “.
Lưu Chính Phong nghe vậy nhíu chặt lông mày lại sau đó rất nhanh khẽ nhếch miệng mà đáp.
“Không biết Xà Vương trong miệng công tử là ai?, Lưu Chính Phong quả thật chưa nghe que danh người này bao giờ? “.
Lưu Chính Phong đương nhiên sẽ không dễ dàng bị Vô Song dùng vài câu nói mà tin tưởng nhưng mà Vô Song căn bản không muốn đấu tâm trí với Lưu Chính Phong làm gì, tại thời điểm này Vô Song quả thật không có tâm tình dạo
chơi.
Vô Song mặc kệ Lưu Chính Phong đứng đó, thân hình khẽ đảo
liền xuất hiện trên giường đá, thân pháp như quỷ mị đến mức Lưu Chính
Phong còn chẳng kịp cảm nhận cái gì đã thấy Vô Song ngồi sau lưng Khúc
Dương, bắt đầu vận công chữa trị thương thế cho Khúc Dương.
Vừa
đưa nội lực vào trong người Khúc Dương thì Vô Song mới biết vị trưởng
lão Nhật Nguyệt Thần Giáo này bị thương nặng ra sao, lục phủ ngũ tạng
nát bầy, nếu không phải kẻ ra tay muốn lưu mạng lại cho Khúc Dương chỉ
sợ Khúc Dương còn không sống được đến lúc gặp Lưu Chính Phong.
Đến khi đưa chân khí vào trong người Khúc Dương thì Vô Song lại gặp phải
vật cản, trong người Khúc Dương tồn tại mội loại năng lượng kỳ dị, là
một loại lực lượng âm hàn đông kết toàn thân hắn lại.
Vô Song lần này không khỏi nhíu chặt lông mày, người ra tay với Khúc Dương vì muốn
giữ lại mạng cho hắn không ngờ lại lấy hàn khí đông kết toàn bộ lục phủ
ngũ tạng của Khúc Dương lại vì vậy mới cho hắn một chút sinh cơ.
“Hàn khí bá đạo thật, không biết là nhân vật nào? “.
Hàn khí trong người Khúc Dương mạnh kinh khủng, mạnh đến mức ngay cả Vô
Song cũng phải có 3 phần cẩn thận, Vô Song còn từng nghĩ thực lực Khúc
Dương quá yếu nhưng bây giờ khi cẩn thận xem xét thương thế của hắn thì
Vô Song biết mình sai rồi, kẻ đánh bại Khúc Dương... chỉ sợ là ngũ tuyệt đỉnh phong thậm chí càng mạnh.
Ngũ tuyệt đỉnh phong mang theo chí hàn nội lực?, người này rốt cuộc là ai?.
Ban đầu Vô Song nghĩ ngay tới Tả Lãnh Thiền nhưng rất nhanh loại luôn kẻ này, Tả Lãnh Thiền còn chưa có tư cách này.
Sau Tả Lãnh Thiền thì Vô Song nhớ tới Huyền Âm Chỉ của Thành Côn nhưng mà
theo lý mà nói Thành Côn cũng không thể mạnh tới mức độ này.
Tại
thế giới Kim Dung người sử dụng chí hàn nội lực cũng không nhiều, nhắc
tới chí âm chí hàn chưởng pháp có lẽ nổi tiếng nhất là Huyền Minh Thần
Chưởng.
Huyền Minh Thần Chưởng trên lý thuyết chỉ thuộc về Huyền
Minh Nhị Lão nhưng mà Vô Song nhớ tới kẻ sáng tạo ra Huyền Minh Thần
Chưởng, người được gọi là Bách Tổn Đạo Nhân.
Dĩ nhiên đây chỉ là
suy nghĩ của Vô Song, cũng chẳng loại trừ người ra tay với Khúc Dương
không nằm trong Kim Dung mà nằm trong thế giới nguyên bản.
Vô Song đang suy nghĩ làm sao giải quyết vấn đề thân thể của Khúc Dương thì ở bên cạnh Lưu Chính Phong không thể không hỏi.
“Đông Phương công tử, tình hình của Khúc Dương đại ca như thế nào rồi?, có nghiêm trọng hay không? “.
Lưu Chính Phong bị Vô Song ‘bơ’ quả thật có chút mất mặt dù sao hắn cũng
sống bằng tuổi này, từ dung mạo mà xem Vô Song cũng chỉ đáng tuổi cháu
hắn bất quá vì Khúc Dương thì Lưu Chính Phong không thể không hạ mặt mũi xuống.
Vô Song nhìn Lưu Chính Phong đang cực kỳ lo lắng rốt cuộc nói.
“Khó vô cùng, người này một chân đã bước vào quỷ môn quan, hy vọng sống không cao”.
Vô Song nói ra câu này cũng chẳng vui vẻ gì, thương thế của Khúc Dương
nặng kinh khủng, nặng đến mức Vô Song còn không biết làm sao để mà cứu
hắn.
Vô Song là thần y cái này đương nhiên đúng nhưng thần y muốn cứu người thì phải có thuốc, có dụng cụ, có thêm rất nhiều thứ khác.
Hiện tại Vô Song giỏi lắm có kim châm cùng nội lực bản thân, đối mặt với hàn khí bá đạo trong người Khúc Dương... đừng nói là cứu mạng Khúc Dương
cho dù giừ cho hắn sống lâu thêm vài ngày cũng là việc khó khăn.
Lưu Chính Phong nghe Vô Song nói vậy đương nhiên tin tưởng không nghi ngờ,
chính hắn tuy không rõ Khúc Dương thương thế ra sao nhưng nhìn từ mặt
ngoài cũng đủ để nhận ra nó nặng thế nào.
Lưu Chính Phong cắn răng, sau đó lại hướng về Vô Song mà đáp.
“Lưu Chính Phong hiện tại là trọng phạm triều đình bất quá tích lũy một đời
vẫn có, công tử chỉ cần cứu được Khúc Dương đại ca thì Chính Phong
nguyện mang toàn bộ tích lũy một đời hiến tặng công tử”.
Vô Song nghe vậy cũng không gật đầu đồng ý, cũng chẳng hứa hẹn gì mà nói thẳng với Lưu Chính Phong.
“Cứu là cứu được nhưng tại nơi đây thì không được “.
“Ngươi biết ngươi alf trọng phạm triều đình thì cũng biết ta đã dính liên lụy, hiện tại trốn ở nơi đây là vạn bất đắc dĩ, toàn bộ thành Hành Dương
đang giới nghiêm, muốn cứu Khúc Dương nhất định phải cần linh dược cùng
rất nhiều thứ khác nhưng biết đi đâu tìm?, đấy là chưa nói cho dù lật
tung thành Hành Dương cũng chưa chắc tìm đủ dược vật “.
Nếu nơi
đây là Miêu Cương, là Thần Nông Cốc hay Dược Vương Cốc thì dễ hơn nhiều
nhưng nơi này là Hành Dương lại còn là Hành Dương đang giới nghiêm thì
thực sự quá khó.
Cao thủ đả thương Khúc Dương chẳng nhẽ không
biết cách nào cứu Khúc Dương?, biết chẳng nhẽ không đề phòng?, chỉ sợ
linh dược liên quan tới thương thế Khúc Dương vừa được mua... liền dẫn
tới người khác nhìn chằm chằm.
Lưu Chính Phong bị Vô Song nói,
săc mặt đỏ lên nhưng hắn biết lời Vô Song nói không giả, tại thời điểm
này mọi thứ đêu trở nên khó khăn vô cùng.
Lưu Chính Phong rốt cuộc cắn răng lại nói.
“Là Chính Phong liên lụy đại ca cùng công tử, ta hiện tại lập tức đi đầu
thú có thể khiến thành Hành Dương bỏ giới nghiêm, lúc đó công tử mang
đại ca chạy ra ngoài, chỉ cần công tử có thể cứu đại ca Khúc DƯơng bản
thân Chính Phong vẫn nguyện ý mang toàn bộ tích lũy thân gia tặng cho
công tử”.
“Công tử cũng có thể yên tâm, Lưu Chính Phong đi ra đầu thú sẽ không chết, vẫn sẽ có thể thực hiện lời hứa với công tử “.
Nghe Lưu Chính Phong nói xong Vô Song thực sự có xúc động lại đánh ngất hắn, Vô Song vất vả cứu người này ra ngoài cũng không phải là để hắn đi đầu
thú.
Chọn Khúc Dương bỏ Lưu chính Phong hay ngược lại?, cả hai
cái Vô Song đều sẽ không làm, Vô Song vất vả bao nhiêu ngày nay tại Hành Dương không phải để chọn một bỏ một, hắn muốn mang cả hai đi.
Lưu Chính Phong hiện tại thực sự quá phiền, Vô Song thậm chí chuẩn bị xuất
thủ đánh ngất Lưu Chính Phong tuy nhiên rất nhanh Vô Song nhận ra có gì
đó không đúng.
Ánh mắt Vô Song nhìn về phía ngọn nến đang thắp, rốt cuộc không nhịn được mà nói thành tiếng.
“Mê Hồn Hương? “.
Vô Song nói ra câu này cũng thầm giật mình, mấy ngọn nến này hôm qua chính Vô Song kiểm tra, căn bản không có gì đặc biệt nhưng mà hiện tại dĩ
nhiên lại đốt ra Mê Hồn Hương?.
Mê Hồn Hương ban đầu không màu
không mùi, chỉ khi Mê Hồn Hương được đốt lên, hương khí tràn ngập không
gian thì mới xuất hiện mùi, lúc này có muốn làm gì cũng muộn rồi.
Mê Hồn Hương có mùi tức là toàn bộ căn phòng này tràn ngập nó.
Vô Song nói ra ba chữ Mê Hồn Hương rốt cuộc híp mắt lại, hắn bắt đầu vận công.
Vô Song còn chẳng quan tâm tới Lưu Chính Phong nữa bởi chỉ vài giây sau
Lưu Chính Phong liền ngã lăn ra trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Cái Vô Song quan tâm là ai sẽ tiến vào mật thất này đây?.
Biết vị trí mật thất này có thể có rất nhiều người dù sao Vô Song cũng chỉ
được Trường Thanh Tử giới thiệu nơi này tuy nhiên biết Vô Song sẽ mang
Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương tới nơi này thì cũng chỉ có Trường Thanh Tử cùng Hoàng Dung, dù sao đây là kế hoạch dự phòng của bọn họ.
Dung nhi chắc chắn không phản bội Vô Song, vậy người còn lại chỉ có thể là
Trường Thanh Tử, Vô Song quả thật tò mò, không rõ là ‘đại nhân vật’ nào
có thể khiến Trường Thanh Tử phản bội Vô Song hay nói đúng hơn là phản
bội Đông Phương Bất Bại đây?.
Vô Song cũng chẳng phải đợi quá lâu, cửa mật thất rốt cuộc mở ra, là thông đạo hướng lên trên.
Tiếp theo có vài bóng người xuất hiện dưới ánh nến, người đầu tiên xuất hiện trong mắt Vô Song chính là Trường Thanh Tử tuy nhiên cũng chưa đợi Vô
Song nói gì Trường Thanh Tử đã lập tức quỳ xuống hành lễ.
“Lão nô tham kiến chủ nhân, lão nô cứu viện bất lực xin chủ nhân trách phạt “.
Một câu nói này liền mang theo ý vị khác.
Vô Song lập tức nhận ra Trường Thanh Tử có điều muốn nói với hắn, Trường
Thanh Tử đang dùng thân phận ‘nô’ để khiến ‘một ai đó’ coi Vô Song là
Đông Phương Bất Bại chân chính.
Vô Song hai chân khoanh tròn trên giường đá, rốt cuộc làm ra động tác, một tay chống lên đùi, cái đầu hơi nghiêng đặt lên bàn tay, ánh mắt có chút mị mị nhìn về phía sau lưng
Trường Thanh Tử mà đáp.
“Bày bàn cờ lớn như vậy muốn gặp bản nhân, bản nhân cũng không rõ là đại nhân vật nào đây?”.
Nghe Vô Song nói câu này, Trường Thanh Tử rốt cuộc mới thở ra một hơi, tất
nhiên hắn đang quay mặt đối diện với Vô Song, người sau lưng không có
cách nào nhìn được biến chuyển trên dung mạo Trường Thanh Tử.
Tiếp theo lại nghe tiếng bước chân vang lên, sau đó là một giọng nói cực kỳ trẻ trung đáp lại lời Vô Song.
“Bản vương đối với Đông Phương giáo chủ quả thật là ngưỡng mộ đã lâu, hiện
tại mới được diện kiến chân thân, quả thực là rồng phượng trong loài
người “.
Từ trong bóng tối, từ trong bậc thềm đá rốt cuộc một nam tử đi ra trước mặt Vô Song.
Kẻ này mặc cẩm y màu trắng, tóc tết đuôi sam, cao khoảng 1m8, thân hình
cân đối vô cùng thậm chí có chút cảm giác giống văn nhân yếu đuối.
Đương nhiên điều đặc biệt nhất... kẻ này cực kỳ đẹp trai, dung mạo của hắn hoàn hảo đến mức dọa người.
Mấy chữ ‘rồng phượng trong loài người’ phải dùng để tả hắn thì mới chuẩn xác.
Người này Vô Song không nhận ra nhưng nếu Ngô Ứng Hùng nhìn thấy thì tất
nhiên phải nhận ra, một trong Thiên Hạ Tứ Vương – Phúc Vương – Phúc Kiến An.