Ngày hôm nay cũng là một ngày không khí hết sức bình thường ở Hành Dương Thành nhưng mà sự kiện diễn ra ngày hôm nay lại tuyệt đối không bình
thường bởi hôm nay chính là ngày Lưu Chính Phong lui khỏi giang hồ.
Với đại đa số người dân thành Hành Dương thì Lưu Chính Phong có rời khỏi
giang hồ hay không cũng sẽ không có người quen, giang hồ và cuộc sống
của họ vốn là hai ngã rẽ chẳng hề liên quan.
Với những người này Lưu Chính Phong chỉ được biết đến với tư cách đại thiện nhân, đại tài
chủ, một người không liên quan gì tới giới giang hồ.
Chỉ có người trong giang hồ mới hiểu phần nào được ngày hôm nay có quan trọng hay
không và đặc biệt là người của Ngũ Nhạc Kiếm Phái.
Nói đến Ngũ Nhạc Kiếm Phái thì không thể không nhắc tới ba phái Hành Sơn – Tung Sơn cùng Hoa Sơn.
Với Tung Sơn có thể tạm thời bỏ qua dù sao Vô Song không có hứng thú lắm
với cái môn phái này, Tả Lãnh Thiền tròn méo ra sao không phải việc của
hắn.
Vô Song thật sự rất hứng thú với Hoa Sơn cùng Hành Sơn hay nói đúng hơn là những nhân vật chính của Kim Dung.
Vô Song đã gặp qua Dương Quá, đã gặp qua Trương Vô Kỵ thậm chí còn đã đánh nhau với Kiều Phong, đã nhìn thấy cả Đoàn Dự nhưng mà tất cả các nhân
vật mà hắn gặp đều không phải là lần đầu tiên bọn họ xuất hiện chỉ duy
có lần này là khác bởi tại Hành Dương cũng chính là lúc Lệnh Hồ Xung lên sân khấu.
Vô Song biết ngày hôm qua đoàn người phái Hoa Sơn đã đến thành Hành Dương nhưng mà trong đoàn người cũng không có Lệnh Hồ Xung.
Vô Song ngày hôm qua tiếp chuyện Lâm Viễn Đồ đồng thời còn gặp mặt cả Trần Cận Nam, hắn thực sự không cách nào phân thân được để đến nhìn một chút đám người Hoa Sơn Phái, Vô Song chỉ có thể nhờ Trường Thanh Tử tìm hiểu thông tin mà thôi, về phần Trường Thanh Tử tìm kiếm như thế nào thì
đương nhiên là nhờ đến Thanh Thành Phái.
Thanh Thành Phái cũng
được coi là có danh tiếng trên giang hồ ấy vậy mà toàn bộ đều do Trường
Thanh Tử sắp xếp, khi biết Thanh Thành Phái là do Trường Thanh Tử một
tay nắm giữ, một tay điều khiển thì Vô Song không thể không nhìn ông ta
bằng con mắt khác, chí ít Trường Thanh Tử làm đủ khéo, đủ để qua mắt
người đời.
Bỏ qua việc Thanh Thành Phái cùng Trường Thanh Tử, lúc này rốt cuộc Vô Song đã tìm thấy người cần tìm, một trong những nhân
vật chính của Kim Dung – Lệnh Hồ Xung.
Vô Song đương nhiên chưa
nhìn thấy Lệnh Hồ Xung nhưng mà hắn có thể nhận ra Lệnh Hồ Xung ở hai
chi tiết, đầu tiên là Điền Bá Quang còn thứ hai là vị mỹ nhân đầu trọc
kia.
Tại thành Hành Dương khi mà được sử dụng toàn bộ mạng lưới
tình báo của Nhật Nguyệt Thần Giáo thậm chí là cả Cái Bang thì Vô Song
muốn tìm một người cũng chẳng khó lại thêm hắn là người xuyên không có
những thứ hắn đương nhiên phải biết.
Nơi Vô Song đứng hiện tại được gọi là Túy Tiên Lâu, là đại tửu lâu lớn nhất thành Hành Dương, cao đến 5 tầng, có thể coi là công trình cao nhất
thành Hành Dương.
Tại Túy Tiên Lâu thì Vô Song cũng chẳng khó để
nhận ra Điền Bá Quang dù sao năm năm trước Vô Song đã gặp người này,
Điền Bá Quang so với khoảng thời gian trước cũng chẳng thay đổi bao
nhiêu nhưng mà thực lực đúng là có mạnh lên, hắn hiện tại chỉ sợ xếp
trong hang ngũ đại tông sư cũng được coi là tồn tại nổi bật.
Bên
cạnh Điền Bá Quang là một tiểu ni cô, vị ni cô trên người mặc tà áo xanh nhạt, làn da trắng như ngọc, khuôn mặt xinh đẹp như hoa nhưng đầy vẻ
non nớt hiền từ thậm chí phải dung từ ngây ngô – ngốc nghếch để mà hình
dung.
Ni cô xinh đẹp trên đời này không thiếu nhưng mà ni cô xinh đẹp lại ở Túy Tiên Lâu ngồi cạnh Điền Bá Quang thì còn có thể là ai
ngoài Nghi Lâm?.
Nghi Lâm lúc này mặt mũi tràn đầy lo lắng, trên
khuôn mặt còn có nước mắt cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể òa khóc, ánh mắt của nàng hoàn toàn nhìn vào nam nhân bên cạnh.
Trên một
chiếc bàn rượu, Điền Bá Quang ngồi một bên còn Nghi Lâm lẫn nam nhân trẻ tuổi kia lại ngồi một bên, đương nhiên nam nhân này chính là người Vô
Song muốn nhìn một lần – Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung không giống
Vi Tiểu Bảo, không giống Dương Quá hay Vô Kỵ bởi tuổi tác của hắn thực
sự đã rất lớn, năm nay Lệnh Hồ Xung đã hơn 23 tuổi, tuổi tác của Lệnh Hồ Xung còn lớn hơn cả Mộ Dung Yến Nhi của Mộ Dung gia.
Tại thế
giới này Lệnh Hồ Xung cũng có thể leo lên Tiềm Long Bảng nhưng hắn không phải thiên tài nghịch thiên như Tử Y hoặc ít nhất thì Lệnh Hồ Xung vẫn
chưa được dạy dỗ đúng cách.
Khoảng thời gian 5 năm trước Lệnh Hồ
Xung còn có thể được coi là nổi bật trong đám thiên tài trẻ tuổi khắp
phương Bắc nhưng mà thời điểm hiện tại có khi còn yếu hơn cả Tống Thanh
Thư.
Tống Thanh Thử bị một chưởng của Cổ Đại Ngưu đánh bại thì
Lệnh Hồ Xung hiện tại có thể làm gì?, trên bản đồ thiên tài sớm đã không có tên của hắn.
Lệnh Hồ Xung khuôn mặt không tính là đẹp trai ít nhất là thua kém Lâm Bình Chi rất nhiều nhưng mà khuôn mặt cũng có thể
coi là không tệ, ngũ quan cân đối, khuôn mặt có chút cương nghị, đôi mắt rất có thần, trong đôi mắt toát ra sức sống, một thứ sức sống rất đặc
biệt.
Vô Song từ xa cũng có thể cảm giác được Lệnh Hồ Xung tựa hồ vẫn luôn vui vẻ, lạc quan cùng yêu đời, có lẽ chính cái khí chất này
của hắn mới làm cho Nghi Lâm ngay lần đầu đã để lại ấn tượng khó phai.
Nghi Lâm như con chim bị nhốt trong lồng trong khi Lệnh Hồ Xung lại như cánh én giữa trời xuân, sự tự do của hắn là điều Nghi Lâm luôn luôn mong ước nhưng chính nàng lại mơ hồ không hiểu.
Nhìn vào Lệnh Hồ Xung
ngồi đó, cho dù đang đối mặt với Điền Bá Quang một kẻ mạnh hơn hắn nhiều nhưng vẫn có thể lộ ra hào khí của chính mình, dung bốn chữ Tiếu Ngạo
Giang Hồ gắn với Lệnh Hồ Xung quả thực không phải không có đạo lý.