Quay lại thời gian thực nơi mà Vô Song cùng Trường Thanh Tử đối mặt với Lâm Viễn Đồ.
Vô Song đương nhiên rất dễ đóng giả Đông Phương Bất Bại, hắn còn chuyên
được Đông Phương Bạch dạy bảo cho ngày hôm nay hơn nữa Quỳ Hoa Bảo Điển
của cả hai đều cùng một nguồn ra, bất kể khí tức võ công hay khí chất
cũng không khác biệt là bao, Lâm Viễn Đồ căn bản không có khả năng nhận
ra.
Lâm Viễn Đồ nhìn Vô Song, hắn không hiểu ý của Vô Song là gì
bất quá hắn có vẻ cũng tương đối quen thuộc Đông Phương Bất Bại – người
mà Vô Song đang đóng giả, chỉ thấy Lâm Viễn Đồ trầm ngâm một lát, hai
hàng lông mày nhíu chặt rồi mới nói.
“Ngươi tính uy hiếp lão
phu?, ngươi thực sự nghĩ mình đã vô địch thiên hạ hay nghĩ có thể chắc
chắn lưu lão phu tại tòa tửu lầu này? “.
Vô Song nghe vậy cực kỳ tự nhiên che miệng mà cười, động tác muốn có bao nhiêu nữ tính thì có bấy nhiêu nữ tính.
“Cũng không chắc chắn lắm về việc giữ được Thiên Ý Thành Chủ như ngươi dù sao chỗ này là Hành Dương, đất rộng người đông ta cũng không muốn đánh rắn
động cỏ để nhận lấy phiền phức không đáng có “.
Lâm Viễn Đồ nghe vậy liền gật đầu, chính hắn cũng nghĩ Đông Phương Bất Bại trước mặt không dám ra tay với mình.
Lâm Viễn Đồ biết Đông Phương Bất Bại làm người như thế nào, lần trước nhận
nhiệm vụ ám sát Đông Phương Bất Bại thì Lâm Viễn Đồ đã nhận ra trong
Nhật Nguyệt Thần Giáo chắc chắn có nội gian chỉ là không biết tên nội
gian kia là ai mà thôi.
Với những gì mà Lâm Viễn Đồ hiểu về kẻ
trước mặt mình thì nếu Đông Phương Bất Bại không chết nhất định lập tức
quay về Hắc Mộc Nhai huyết đồ một trận, chém giết sạch toàn bộ phản đồ.
Đương nhiên đến tận bây giờ Nhật Nguyệt Thần Giáo vẫn loạn vô cùng tức là
Đông Phương Bất Bại còn chưa trở về, với tính cách của Đông Phương Bất
Bại thì lý do duy nhất chỉ có thể hiểu là đối phương đang đợi, đang đợi
phản đồ lộ diện để rồi quay về thanh tẩy.
Lâm Viễn Đồ cũng mặc kệ Đông Phương Bất Bại thành công hay không nhưng hắn hiểu Đông Phương Bất Bại đã đợi đến tận thời điểm này thì không có lý gì lại vì Lâm Viễn Đồ
hắn mà lộ diện tức là Đông Phương Bất Bại cũng sẽ không tiện động võ.
Lâm Viễn Đồ rất mạnh, hắn cũng rất tự tin vào chính bản thân mình, hắn thực sự không tin trên đời có ai có thể thần không biết quỷ không hay mà
khống chế được hắn, kẻ được gọi là Đông Phương Bất Bại kia cũng không
thể nào.
“Nếu ngươi không muốn rước họa vào thân thì lẽ ra không nên đụng vào Lâm gia mới phải, càng không nên gặp mặt lão phu ở đây “.
Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Viễn Đồ nhìn về phía Vô Song, ánh mắt của hắn lúc này thậm chí như khóa chặt mọi hành động, mọi cử chỉ của Vô Song vậy.
“Lần trước không giết được ngươi vậy coi như ngươi phúc lớn mạng lớn bất quá ngươi có tin không?, chỉ cần tin tức ngươi còn sống lộ ra thì lần sau
không phải chỉ có tam đại cao thủ tới vây sát ngươi mà thôi, số lượng
này thậm chí còn nhiều hơn “.
“Hôm nay lão phu đương nhiên có thể làm như không biết việc gì xảy ra bất quá vật ngươi lấy ở Lâm gia tốt
nhất mang trả lại cho lão phu, về phần đồng minh với ngươi thì coi như
thôi đi. Lão phu sao có thể không biết ngươi muốn đối địch với ai?, điều luật của Thiên Ý Thành chẳng nhẽ ngươi không biết?, sát thủ của Thiên Ý Thành lấy chữ tín làm đâu, căn bản không thể giết ngược thân chủ “.
Lâm Viễn Đồ nói rất rõng rạc thậm chí theo hắn suy nghĩ việc Đông Phương
Bất Bại hiện thân ở thành Hành Dương trước mặt hắn là một nước cờ cực kỳ ngu xuẩn.
Vô Song nhìn Lâm Viễn Đồ trước mặt, kẻ này không những thực lực mạnh mẽ mà gan còn tương đối lớn, Vô Song còn không hiểu vì
cái lý do gì hắn lại dám mạnh miệng như vậy khi trước mặt hắn là kẻ vượt qua hắn nhiều.
Dĩ nhiên Vô Song cũng sẽ không làm hành động thừa, hắn cứ như kịch bản đã bàn sẵn cùng Trường Thanh Tử mà trả lời Lâm Viễn Đồ.
“Người ta muốn kết minh không phải là Thiên Ý Thành Chủ, ta càng không muốn
can dự vào việc Thiên Ý Thành, ta muốn là muốn Lâm gia lão tổ Lâm Viễn
Đồ vì ta làm một việc, Lâm Viễn Đồ đâu liên quan gì đến Thiên Ý Thành
Chủ?, ta nói có sai không? “.
“Về phần vật kia?, ngươi muốn giao cho ngươi thì lại càng không thể, di ngôn của Quỳ Hoa Lão Tổ vốn là thứ cả thiên hạ đều thèm muốn, nay đã rơi vào tay ta sao có thể dễ dàng rời ra ngoài đây? “.
“Ta cũng thật tò mò không biết Lâm Viễn Đồ
ngươi lấy đâu ra tự tin đòi vật đó đây, người khác không biết vật đó
nghĩa là gì nhưng bản tọa lại không lạ, di ngôn của Quỳ Hoa Lão Tổ giỏi
lắm tính là tâm đắc tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển cùng Tịch Tà Kiếm Phổ mà
thôi nhưng với Lâm Viễn Đồ ngươi lại là kim bài miễn tử, ta cũng rất
muốn biết nếu Cửu Dương Thần Tăng biết được trong tay ngươi không có tờ
di ngôn kia thì... Độ Nguyên ngươi sống được đến bao giờ? “.
Vô
Song dứt lời lập tức thân thể Lâm Viễn Đồ đứng bật dậy, hai tay hắn vận
lực mạnh đến mức chiếc bàn nát thành muôn mảnh bất quá người của hắn lại có chút run rẩy, ánh mắt không thể tin nhìn về phía Vô Song như muốn
biết tại sao Vô Song lại hiểu bí mật này.
Bí mật này rốt cuộc là bí mật gì?, cái này thật ra Vô Song cũng không rõ, Trường Thanh Tử cũng không rõ.
Bí mật này liên quan đến tính mạng của Lâm Viễn Đồ, theo những lời Trường
Thanh Tử nói thì Vô Song cũng chỉ hiểu đại khái, việc này ngoại trừ Lâm
Viễn Đồ, Cửu Dương Thần Tăng cùng với Đông Phương Bạch ra chỉ sợ không
ai hiểu tường tận.
Tại thế giới này Lâm Viễn Đồ được gọi bằng cái tên Độ Nguyên hơn nữa việc này cũng không phải không có ai biết, thân
phận Lâm Viễn Đồ là Thiên Ý Thành Chủ thì hiếm người hiểu rõ chứ thân
phận của Độ Nguyên thì rất khác.
Độ Nguyên là cao tăng chữ Độ cùng thế hệ với đám Độ Ách, Độ Nạn, Độ Kiếp tuy nhiên lại không cùng một đường.
Thiên tư của Độ Nguyên vượt xa ba người sư huynh kia, hai bên căn bản không cùng một đẳng cấp.
Ví dụ đơn giản năm xưa Tam Độ bị Dương Đỉnh Thiên đánh bại nhưng Dương
Đỉnh Thiên khi đó cũng chỉ ngang sức ngang tài với Độ Nguyên.Khác biệt lớn như vậy không chỉ vì thiên tư mà còn vì Độ Nguyên có sư phụ,
sư phụ của Độ Nguyên chính là Cửu Dương Thần Tăng – Giác Viễn.
Tam Độ thì lại không có sư thừa, tất cả võ học đều học trong Đạt Ma Viện,
có thể nói là từng bước từng bước mà tiến, tốc độ chậm hơn Độ Nguyên rất nhiều là việc đương nhiên.
Chuyện tiếp theo thì giang hồ nhiều
người đều biết, Độ Nguyên tham Quỳ Hoa Bảo Điển liền chiếm đoạt tàn
quyển của Hoa Sơn sau đó lĩnh ngộ Tịch Tà Kiếm Phổ của riêng mình rồi
trở thành một siêu cấp cao thủ.
Độ Nguyên đáng lẽ không cần liều
mạng như vậy luyện Tịch Tà Kiếm Phổ bởi sư phụ của hắn cùng là đế vị cao thủ, bằng vào thiên tư của Độ Nguyên chỉ cần hắn tu luyện 50-60 năm
liền có thể bước vào hàng ngũ tuyệt đỉnh phong, cố gắng thêm một chút
cũng không phải không thể trở thành chuẩn đế.
Việc xưa của Độ
Nguyên thế nào thì không ai rõ nhưng hắn vẫn quyết định từ bỏ con đường
chậm mà chắc của Thiếu Lâm để chọn một con đường thần tốc hơn rất nhiều, con đường của Tịch Tà Kiếm Phổ.
Sau khi Độ Nguyên luyện Tịch Tà
Kiếm Phổ hắn có thể rút ngắn thời gian bước vào cảnh giới ngũ tuyệt đỉnh phong ít nhất 20 năm, tất nhiên lúc này phải gọi Độ Nguyên là Lâm Viễn
Đồ.
Kẻ này luyện Tịch Tà làm gì thì không ai biết, hắn luyện Tịch Tà Kiếm Phổ, đổi tên thành Lâm Viễn Đồ rồi sáng lập ra Lâm gia, mang
Lâm gia trở thành một tấm chắn thân phận cho hắn nhưng Lâm Viễn Đồ khi
đó có thể lừa được người đời là tốt lắm rồi, hắn sao lừa được vị Cửu
Dương Thần Tăng sư phụ của hắn?.
Năm Lâm Viễn Đồ rời đi, hắn chạy từ phương bắc đến phương nam, mai danh ẩn tích ở nam phương nhưng Lâm
Viễn Đồ đánh chết cũng không ngờ được Thiếu Lâm lại xảy ra nội chiến, sư phụ của hắn là người thua cuộc phải rời bỏ Thiếu Lâm chạy đến phương
nam.
Lâm Viễn Đồ khi đó liền đủ xui xẻo, hắn bị Giác Viễn nhận
ra, đương nhiên kết quả không hề khả quan, khi đó Lâm Viễn Đồ chỉ còn
cách địa phủ nửa bước chân mà thôi, cũng may cho hắn có một đế vị khác
xuất thủ cứu hắn một mạng, người này chính là Quỳ Hoa Lão Tổ.
Không ai rõ Quỳ Hoa Lão Tổ vì sao xuất hiện cũng như ước định cái gì với Giác VIễn chỉ biết Lâm Viễn Đồ từ đó về sau biến mất trên giang hồ nhưng mà
hắn sống trong một thân phận mới – Thiên Ý Thành Chủ.
Ước định năm đó của hai đế vị là gì thì Vô Song không rõ nhưng hắn biết có liên quan tới tờ di ngôn của Quỳ Hoa Lão Tổ.
Theo Trường Thanh Tử nói Quỳ Hoa Lão Tổ mang vật này cất ngay trong Lâm gia
của Lâm Viễn Đồ nhưng mà Lâm Viễn Đồ sao có thể đoán ra?, hắn tìm khắp
thiên hạ cũng không tìm được di ngôn của Lão Tổ, đương nhiên vị sư phụ
của hắn tức Cửu Dương Thần Tăng – Giác Viễn cũng không có được tờ di
ngôn kia.
Vô Song không rõ tờ di ngôn có ý nghĩa gì nhưng nếu Lâm Viễn Đồ có thể tìm được vậy hắn chỉ cần mang đến Nam Thiếu Lâm dập đầu
vói Giác Viễn rồi giao vật này lên từ đó về sau Giác Viễn cùng hắn ân
đoạn nghĩa tuyệt.
Tương tự nếu bằng cơ duyên nào đó khiến vật này rơi vào tay Giác Viễn khi đó Giác Viễn có thể đường đường chính chính
chém giết Lâm Viễn Đồ.
Đáng lẽ ra Lâm Viễn Đồ cũng không phải sợ
như vậy, dù sao hắn cũng có chân, Giác Viễn lại không thê rời khỏi Nam
Thiếu Lâm quá xa xôi, cùng lắm Lâm Viễn Đồ chạy ngược về phương bắc liền tạm coi là an toàn nhưng việc không chỉ dừng ở đó.
Cái đáng sợ nhất là thân phận Thiên Ý Thành Chủ của Lâm Viễn Đồ vốn là do Quỳ Hoa Lão Tổ xin cho, là do Hoàng Thường sắp xếp.
Năm xưa hai người cùng một cấp bậc hơn nữa Thiên Ý Thành trên lý thuyết
thuộc về Độc Cô Cầu Bại nhưng từ khi Độc Cô Cầu Bại chết đi nó lại thuộc quyền chưởng không của Đại Thanh, ngôi vị Thiên Ý Thành Chủ mà Lâm Viễn Đồ đang ngồi là do Hoàng Thường đích thân dựa theo ý kiến của Quỳ Hoa
Lão Tổ mà sắp xếp và đương nhiên trong cái giao kèo giữa Giác Viễn cùng
Quỳ Hoa Lão Tổ cũng là do Hoàng Thường đứng ra làm trọng tài.
Một mình Giác Viễn chưa hẳn có thể đuổi cùng giết tận Lâm Viễn Đồ nhưng có thêm Hoàng Thường thì hắn chết chắc.
Lâm Viễn Đồ có muốn chết hay không?, cái này dĩ nhiên là không.
Hắn ngày hôm nay rời đi sau đó thông báo tung tích của Đông Phương Bất Bại
vậy dị nhiên có thể làm Đông Phương Bất Bại gặp nguy hiểm nhưng nếu thực sự muốn lấy mạng Đông Phương Bất Bại thì lại khó vô cùng.
Về
phần Lâm Viễn Đồ, hắn biết chỉ cần tờ di ngôn kia được đưa đến Nam Thiếu Lâm, đưa vào tay Giác Viễn thì... trong vòng 3 ngày tử kỳ của hắn liền
đến.
Bàn tay của Lâm Viễn Đồ rốt cuộc nắm chặt lại, trong phúc
chốc hắn như già đi 10 tuổi, hắn nhìn chằm chằm vào Vô Song đang đóng
giả Đông Phương Bất Bại rốt cuộc lại thở dài một hơi như buông xuôi rồi
mới lên tiếng.
“Ngươi muốn lão phu giúp ngươi làm gì thì ngươi mới mang vật kia trả cho lão phu? “.
Vô Song khẽ nhếch miệng nhìn đối phương, Lâm Viễn Đồ rốt cuộc chịu xuất
thủ, kẻ này ra tay vậy đại sự thành Hành Dương coi như hoàn thành một
nửa.
Đương nhiên Vô Song lúc này cũng không khỏi tò mò, rốt cuộc Quỳ Hoa Lão Tổ đã nói gì với Giác Viễn?.
Rốt cuộc Đông Phương Bạch biết những gì?, Đông Phương Bạch là chân truyền
đệ tử duy nhất của Quỳ Hoa Lão Tổ, hắn biết việc này là điều dễ hiểu
nhưng quan trọng nhất Quỳ Hoa Lão Tổ vì sao lại kể việc này với hắn?, vị Lão Tổ đã chết kia cũng đang tính toán cái gì?.
Đế vị cao thủ thực sự... không hổ một chữ ‘đế’.
Mỗi lần làm việc gì có liên quan tới đế vị cao thủ là Vô Song đều cảm thấy
cực kỳ khó nhằn thậm chí luôn có một áp lực vô hình đè xuống hắn, ngay
cả lúc này ở thành Hành Dương cũng không khác gì.