Thời gian Lưu phủ bắt đầu sự kiện chậu vàng rửa tay là 3 ngày, thời gian này không ngắn nhưng cũng chẳng dài, nếu Vô Song muốn mọi việc vạn vô
nhất nhất cho ngày hôm đó thì hắn nhất định phải chuẩn bị thực tốt, chí
ít Vô Song muốn đi thám thính khắp thành Hành Dương một chuyến.
Vô Song cùng Hoàng Dung bàn chuyện đến tối muộn sau đó hắn liền mặc theo y phục dạ hành mà lướt ra ngoài cửa sổ bất quá lần này đi ra ngoài cũng
không phải vì việc của thành Hành Dương mà là vì Trường Sinh Chân Nhân – Trương Tam Phong.
Vị chân nhân này khi để Thạch Phá Thiên đi
theo Vô Song thì cũng đã sớm dặn dò hắn, đêm nay ông đợi Vô Song ở ngoài thành Hành Dương, về phần mục đích của Trương Tam Phong thì cũng chẳng
khó giải thích cho lắm, theo Vô Song thì Trương Tam Phong đương nhiên
muốn dạy hắn Chân Võ Thất Tiệt Trận.
Dựa theo khinh công của Vô
Song mà nói chỉ cần không gặp phải Tu La Vương hay Long Đế thì căn bản
không thể bị phát giác, hắn cũng chẳng mất bao nhiêu sức lực liền lẻn ra khỏi thành Hành Dương, tiến về chân núi Hành Sơn mà đi.
Khi Vô
Song vừa bước vào trong núi Hành Sơn liền cảm nhận được một loại khí tức dịu nhé, thứ khí tức làm cho người ta thoải mái đến tận từng lỗ chân
lông, loại khí tức của sinh mệnh.
Vô Song không khó để nhận biết
được loại khí tức này dẫn đến đâu, theo khí tức dẫn đường Vô Song rất
nhanh tìm đến chỗ của Trương Tam Phong đợi sẵn.
Trương Tam Phong
lúc này ngồi trên một phiến đá, nhìn từ bên ngoài giống như một thiếu
niên không hề biết một chút võ công nào nhưng mà cả cơ thể lại như hòa
vào tòa Hành Sơn này, Vô Song cũng chẳng hoài nghi chỉ cần hắn nhắm mắt
lại liền không có cách nào cảm nhận được sự tồn tại của Trương Tam
Phong.
Bên cạnh vị Trường Sinh Chân Nhân hiện tại là vô số muông
thủ đang quỳ phục bên cạnh cứ như triều bái thần tiên vậy, bất kể là hổ, gấu, khỉ hay thậm chí là chim chóc côn trùng đều đang tụ tập xung quanh phiến đá mà Trương Tam Phong ngồi, cảnh tượng hài hòa tự nhiên đến đáng sợ.
Vô Song khẽ nhìn qua bầy muông thú, hắn bắt đầu vận dụng
khinh công của mình len lỏi vào bên trong đám thú hoang này, rất nhanh
Vô Song lại đến trước phiến đá mà Trương Tam Phong đang ngồi tu luyện.
Vô Song vừa bước tới thì Trương Tam Phong cũng mở mắt ra, ánh mắt đen nhánh nhìn Vô Song sau đó khẽ mỉm cười gật đầu.
“Ngươi tới rồi, ngồi đi “.
Theo hai chữ ‘ngồi đi’ của Trương Tam Phong, đàn thú vốn đang tụ tập xung
quanh vậy mà bất giác đứng lên di chuyển, dần dần lùi lại để lộ ra một
khoảng trống cho Vô Song, một khoảng trống tương đối rộng rãi.
Nhìn đàn thú rồi lại nhìn Trương Tam Phong, Vô Song thầm bội phục sau đó đương nhiên không ngại ngần gì mà ngồi xuống.
“Lão phu phải rời đi một chuyến, sáng ngày mai liền rời khỏi thành Hành Dương “.
Vô Song vừa ngồi xuống liền nghe thấy giọng nói của Trương Tam Phong
truyền âm mà tới, ánh mắt Vô Song hiện ra vẻ giật mình, hắn im lặng một
chút rồi mới truyền âm lại.
“Chân nhân, người việc gì phải vội như thế?, chẳng nhẽ có đại sự gì phát sinh? “.
Trương Tam Phong khẽ gật đầu với Vô Song rồi tiếp tục truyền âm cho hắn.
“Đại sự phát sinh thì lão không rõ bởi thiên cơ hiện tại đảo loạn khôn cùng, muốn tính xu cát tị hung thực sự không phải là việc dễ chứ đứng nói
tham chiếu thiên cơ mà nhìn mệnh trời, ngay cả với lão phu nhiều lúc
cũng lực bất tòng tâm “.
“Lão lần này rời đi là bởi lão cảm nhận
được áp lực bên trên, áp lực của cả cái thế giới này, nó liên tục muốn
đẩy lão phu phi thăng, áp lực càng ngày càng mạnh “.
“Cứ đà này chỉ sợ chưa đến 7 ngày sau lão liền bị ép phi thăng, nếu lão không hành động chỉ sợ không kịp “.
Vô Song lần này thực sự bị thông tin của Trương Tam Phong dọa, hắn vốn
nghĩ vị chân nhân này còn có thể ở lại thế giới thêm một đoạn thời gian, chí ít cũng phải 1 năm nào ngờ chỉ còn lại 7 ngày nữa?.
Vô Song không thể không hướng về Trương Tam Phong mà hỏi.
“Chân nhân, vậy người định đi đâu? “.
Trương Tam Phong nghe vậy liền đáp.
“Thiên hạ này nếu có nơi nào có thể tránh được thiên, tránh được thứ năng
lượng kia thì họa may chỉ có Hắc Địa, lão lần này lại muốn xuống Hắc Địa một chuyến, thứ nhất là né tránh thứ năng lượng kia, thứ hai liền trấn
thủ Hắc Địa, đương nhiên là nếu Hắc Địa có thể ngăn cản được lực lượng
phi thăng “.
Trương Tam Phong nói vậy Vô Song liền an tâm hơn
một chút, chỉ cần Trường Sinh Chân Nhân còn ở lại thế giới này thì Vô
Song còn có thể nắm một chút quyền chủ động trong tay, mọi việc vẫn còn
thời gian để mà giải quyết.
Trương Tam Phong một khi phi thăng
thì Vô Song tin chắc thế giới này liền xuất hiện dị tượng xảy ra mà một
khi có dị tương bản thân Đế Thích Thiên không thể không nhận ra, Đế
Thích Thiên kể cả còn chưa hồi phục đỉnh phong nhưng nếu hắn biết Trương Tam Phong rời khỏi thế giới này thì mọi việc sẽ trở nên cực kỳ rắc rối, cực kỳ nguy hiểm.
Trương Tam Phong thấy Vô Song như đang trầm
ngâm suy nghĩ liền tiếp tục truyền âm cho hắn, lần này Trương Tam Phong
rốt cuộc vào vấn đề chính.
“Bỏ qua việc của lão, lần này lão có việc muốn bàn giao cho ngươi “.
“Lão tìm được ngươi là nhờ toán thuật mà ra nhưng mà thiên cơ đảo lộn, ngươi lại là người không có mệnh cách tức là nằm ngoài số mệnh, muốn tính
toán ngươi thì ngay cả lão cũng không làm được, nói là toán thuật chỉ là một phần, quan trọng hơn là do duyên số “.
“Ngươi ra tay cứu đứa trẻ Hồ Phỉ kia vậy không thể không biết Thiên Địa Hội tại sao lại tập trung đúng không? “.
Vô Song nghe vậy đương nhiên gật đầu, Thiên Địa Hội tập trung sau đó bị
lực lượng Thanh triều vây công dẫn tới toàn quân bị diệt, nguyên nhân
lớn nhất để Thiên Địa Hội tập trung chính là vì tình hình của Xà Vương – Viên Thừa Chí.
Thấy Vô Song gật đầu, Trương Tam Phong mới lại nói.
“Cũng như Quách Tĩnh thì Viên Thừa Chí cũng là người lão quen biết từ lâu, cả hai người này đều được lão che chơ không ít tuy nhiên từ khi Viên Thừa
Chí ra ngoài hải đảo thì lão cũng không gặp hắn nữa bất quá ít lâu trước nhờ cơ duyên xảo hợp, trên đường đến Đại Lý – Vô Lượng Sơn thì lão lại
gặp được Viên Thừa Chí “.
“Tình hình thương thế của Viên Thừa Chí cực nặng nhưng hiện tại cũng không có nguy hiểm bất quá khi hắn vừa
tỉnh, khi hắn vừa thấy lão phu liền lập tức xuống giường dập đầu, xin
lão vì hắn làm một việc “.
“Viên Thừa Chí khi đó thương thế thực
sự rất nặng, không thể chịu được kích động nhưng vẫn dùng tính mạng cầu
tình lão, lão cũng không thể thấy chết mà không cứu, sau đó lão liền đến thẳng Hành Dương, lúc này vô tình mới cảm nhận khí tức không thích hợp, dùng toán thuật mà tìm ra vị trí của ngươi “.
“Lão hiện tại
không thích hợp động thủ, lão vốn tính chỉ cứu người rồi rời đi nhưng
ngươi đã đến thì lão liền để việc này cho ngươi, việc này liên quan tới
Viên Thừa Chí tức thúc thúc của ngươi, để cho ngươi làm mới càng thêm
thích hợp “.
“Viên Thừa Chí nói với lão phu một cái bí mật ở Hành Dương Thành, hắn nói Kim Xà Kho Báu đang nằm ở trong tay Lưu Phủ, nằm
trong tay Lưu Chính Phong “.
“Việc xưa rất dài, lão cũng không
quá rõ, chỉ biết năm xưa Kim Xà Lang Quân – Hạ Tuyết Nghi một đời độc
hành nhưng cũng từng cứu mạng cả gia đình Lưu Chính Phong, lúc đó Lưu
Chính Phong còn nhỏ liền được nhận làm đệ tử Hạ Tuyết Nghi tuy nhiên
cũng chỉ là quan môn đệ tử, Hạ Tuyết Nghi còn chưa dạy Lưu Chính Phong
một chiêu một thức nào bất quá Lưu Chính Phong vẫn một mực nghe lời Hạ
Tuyết Nghi, một mực coi Hạ Tuyết Nghi là ân sư thậm chí là phụ thân “.
“Năm đó Hạ Tuyết Nghi trọng thương sắp chết cũng chỉ có thể một đường bỏ
chạy, dưới cơ duyên xảo hợp lại thành toàn cho một thế hệ Xà Vương khác
tức thúc thúc của ngươi, trước khi chết Hạ Tuyết Nghi liền để lại bản đồ Kim Xà Kho Báu cho Viên Thừa Chí “.
“Bản đồ kho báu ở tận hải
ngoại xa xôi vô cùng, Viên Thừa Chí ngày đó vốn muốn lấy kho báu về
chuẩn bị cho đại sự của Sấm Vương – Lý Tự Thành nhưng thực sự có quá
nhiều việc quấn thân, Viên Thừa Chí không thể dứt ra được “.
“Lại nói tiếp sau này, khi Sấm Vương đã lên ngôi sau đó người Thanh đánh vào trung thổ thì Viên Thừa Chí bắt đầu đi đến Tây Vực, đây cũng là thời
điểm Viên Thừa Chí kết giao với phụ thân ngươi, Viên Thừa Chí cùng Thiên Vương khi đó còn cùng nhau ra ngoài hải đảo, cùng nhau tìm Kim Xà Kho
Báu”.
“Đến khi phụ thân ngươi qua đời tại Thiên Long Sơn Mạch,
Viên Thừa Chí tâm ý như trò tàn rốt cuộc đến gặp Lưu Chính Phong, giao
cho Lưu Chính Phong vài vật rồi quyết định ẩn cư nơi hải đảo, trong số
những vật mà Viên Thừa Chỉ để lại cho Lưu Chính Phong có cả bản đồ cùng
chìa khóa dẫn tới Kim Xà Bảo Khố “.
“Kim Xà Bảo Khố này Viên Thừa Chí vốn không muốn động vào, theo Viên Thừa Chí kể lại hắn tâm ý đã tàn cũng chẳng muốn quản nhiều như vậy, để lại bảo khố cho Lưu Chính Phong
là vì hy vọng sau này nếu có người nào thực sự có hy vọng đánh đuổi được người Thanh ra khỏi đất đại Hán thì Lưu Chính Phong liền thay mặt Viên
Thừa Chí đưa bảo khố cho hắn “.
Lần này Vô Song rốt cuộc không nhịn được liền hỏi.
“Chân nhân, vậy Lưu Chính Phong có đưa bảo khố cho ai chưa? “.
Nếu Lưu Chính Phong đưa bảo khố cho ai hoặc đang có ý định đưa cho ai thì
mọi việc liền dễ hiểu, lý do Ngô Tam Quế động tâm và muốn ra tay với Lưu phủ ngoài Kim Xà Bảo Khố ra thì còn lý do nào khác nữa?.
Trương Tam Phong nghe Vô Song hỏi liền khẽ lắc đầu.
“Lưu Chính Phong người này tuyệt không tầm thường trái lại rất thông minh,
ánh mắt hơn người. Nếu là người bình thường chỉ cần biết đến Thiên Địa
Hội, biết đến Đài Loan Trịnh Gia thì căn bản sẽ mang Kim Xà Bảo Khố cho
Đài Loan Trịnh Gia đánh đuổi quân Thanh nhưng mà Lưu Chính Phong từ xưa
đến nay chỉ coi Thiên Địa Hội là đám tiểu nháo căn bản không có khả năng làm nên đại sự “.
“Trừ mặt này ra đối với Lưu Chính Phong mà nói người này cảm thấy Thanh triều hiện tại rất tốt, tốt hơn xa thời kì nhà Minh vì vậy càng không muốn giao ra bảo khố, đối với Lưu Chính Phong mà nói bản ý của hắn là đợi Thanh triều suy tàn sau đó hậu nhân Lưu gia
mới để bảo khố này lộ ra ngoài, mới tìm người để trao ý nguyện của Viên
Thừa Chí “.
“Viên Thừa Chí khi trở về trung nguyên đã từng đi hỏi Lưu Chính Phong thậm chí bị Lưu Chính Phong thuyết phục, Kim Xà Bảo Khổ bất kể có bao nhiêu tiền tài thì cũng chỉ có giới hạn hơn nữa chiến
tranh không phải cứ có tiền tài là giải quyết được mà kể cả bằng vào Kim Xà Bảo Khố có thể đánh bại người Thanh thì toàn bộ trung nguyên cũng
rơi vào binh đao khói lửa khi đó chẳng khác gì mở đường cho Mông Cổ nhập trung nguyên, đây mới là đại họa, là đại tội “.
Nghe Trương Tam
Phong nói về Lưu Chính Phong thì Vô Song rốt cuộc được mở rộng tầm mắt,
người này thực sự rất không tầm thương thậm chí trong mắt Vô Song còn có chút kính phục.
Tại cái thời đại ngu trung này mà có thể dùng
ánh mắt như vậy mà nhìn thiên hạ, Lưu Chính Phong tuyệt đối là một nhân
vật, thậm chí lúc này Vô Song đã quyết định... Lưu Chính Phong không thể chết, hắn không thể không cứu.
Vô Song thật ra quên mất một
việc, Lưu Chính Phong có thể nói là tay trắng dựng nghiệp vậy mà hiện
tại gia sản của hắn được tính bằng bạc triệu, là một trong những đại gia giàu nhất thành Hành Dương thậm chí phóng mắt toàn bộ nam phương Lưu
Chính Phong cũng có thể trở thành một trong 20 vị đại phú hộ hàng đầu.
Tại thế giới này bản thân Lưu Chính Phong chưa bao giờ là người tầm thường
chỉ có điều thiên phú võ học của hắn không tốt mà thôi.
Không
biết vì lý do gì mà Kim Xà Bảo Khố bị lộ ra ngoài, việc Lưu Chính Phong
giữa bảo khố bị lộ lúc này lọt vào tai Ngô Tam Quế, Ngô Tam Quế mới
quyết định hành động.
Lưu Chính Phong chỉ sợ cũng đã có tính toán của chính mình tuy nhiên Vô Song rất muốn biết tính toán của người này là gì?.
Nếu Vô Song là Lưu Chính Phong thì Vô Song nhất định tương kế tự kế, lấy
Kim Xà Bảo Khố làm bài tẩy mà dụ cho cả Thanh triều cùng Ngô Tam Quế đấu đá với nhau, điều này nếu ở nơi khác thì tương đối khó nhưng đừng quên
đây là Hành Dương, là tòa đại thành mà Ngô Tam Quế không thể một tay che trời.
Lưu Chính Phong rốt cuộc sẽ làm gì đây?.
Vô Song đang suy nghĩ về Lưu Chính Phong thì ở một bên Trương Tam Phong lại tiếp tục nói.
“Có thể ngươi không biết nhưng theo ý của Viên Thừa Chí, Viên Thừa Chí muốn Lưu Chính Phong giao Kim Xà Bảo Khố cho ngươi “.
Vô Song đang suy nghĩ về Lưu Chính Phong đột ngột nghe Trương Tam Phong
nói câu này, hắn liền giật nảy cả mình bất quá rất nhanh Vô Song nghĩ
đến một tình tiết khác.
Theo lời Trương Tam Phong thì cha hắn
cùng Viên Thừa Chí đã cùng nhau đi tìm Kim Xà Bảo Khố, lẽ đương nhiên
hai người đã tìm được vậy theo lẽ thông thường Kim Xà Bảo Khố rất khó
còn tồn tại trừ khi nó còn bí mật nào khác.
Vô Song rốt cuộc
hướng ánh mắt nhìn Trương Tam Phong, lúc này Trương Tam Phong cũng nhìn
hắn, ánh mắt của Trương Tam Phong như cho Vô Song câu trả lời thích hợp
nhất.
Trên thế giới này chỉ sợ đã không còn cái gì gọi là Kim Xà Bảo Khố, có chăng chỉ còn lại Thiên Vương Bảo Khố.
Hạ Tuyết Nghi là ai?, nói dễ nghe một chút thì là Xà Vương đời đầu tiên,
thực lực người này có lẽ liệt vào hàng ngũ tuyệt nhưng thế thì sao?,
bằng vào Hạ Tuyết Nghi chẳng nhẽ thực sự làm cho Ngô Tam Quế động tâm?.
Hạ Tuyết Nghi một đời tích góp được bao nhiêu?, hắn làm cái gì ra được bảo khố?, nếu nói Kim Xà Bảo Khố không bằng nói Hạ Tuyết Nghi dưới cơ duyên xảo hợp thật sự tìm được một bảo khố ngoài hải đảo rồi lấy tên mình mà
đặt.
Đương nhiên vấn đề này không quan trọng, vấn đề quan trọng
là bảo khố của Hạ Tuyết Nghi có thể thực sự làm Ngô Tam Quế động tâm hay không?, cái này rất khó nói nhưng phần nhiều là không, phải biết tài
sản của Ngô Tam Quế phải dùng từ kinh thiên động địa để hình dung, tài
sản của hắn chỉ sợ giá trị hàng chục tòa bảo khố.
Nếu đáng để cho Ngô Tam Quế động tâm thì phải cần một thứ lớn hơn nữa, phải thuộc về
một nhân vật kinh khủng hơn cả Hạ Tuyết Nghi.
Nếu tiếp tục để ý
tới Tu La Vương thì Vô Song... càng thêm tin tưởng sự kiện Lưu Chính
Phong lần này có bàn tay của Tu La Vương, có lẽ cũng chỉ có hắn mới là
người đủ thân cận với Thiên Vương cùng Xà Vương năm xưa để mà biết được
bảo khố sau đó mang thông tin đến cho Ngô Tam Quế.
Kim Xà Bảo Khố có thể làm Vô Song động tâm nhưng nếu đây là Thiên Vương Bảo Khố thì lại là vấn đề khác.
Một bên chỉ là động tâm nhưng một bên thì Vô Song bắt buộc phải có, kẻ nào dám đoạt Vô Song liền giết kẻ đó.
Không phải Vô Song tham tiền nhưng mà Thiên Vương Bảo Khố thực sự có ý nghĩa rất lớn.
Chỉ bằng hai chữ Thiên Vương đặt ở đầu thì bất kể là ai cũng không cách nào bình tĩnh được huống gì người này còn là phụ thân trên danh nghĩa của
Vô Song?.