Thế giới này thực sự mạnh mẽ hơn thế giới Kim Dung nguyên bản rất nhiều, cái này vốn đã không có gì phải chứng minh bất quá chính bản thân Vô
Song tự mình trải nghiệm quả thật có một phen cảm thụ khác.
Vô
Song chưa bao giờ hoài nghi thực lực của mình nhưng cũng chưa từng ảo
tưởng thực lực cảu hắn, ví dụ như hiện tại gặp Tu La Vương thì chỉ cần
tránh được Vô Song sẽ tránh, Vô Song cũng biết hắn còn thua kém vị Vô
Danh Thần Tăng của Bắc Thiếu Lâm nhiều lắm tuy nhiên nếu theo nguyên tác Vô Danh Tăng mang theo Mộ Dung Bác lẫn TIêu Viễn Sơn rời đi thì hiện
tại Vô Song càng làm việc ghê gớm hơn, hắn một bên mang theo Hồ Phỉ, một bên mang theo Lạc Băng chạy từ quan ngoại Tô Châu về phía Hành Dương ấy thế mà suốt chặng đường dài Vô Song vẫn chưa cảm thấy mình hụt hơi.
Vô Song di chuyển rất nhanh, cứ đà này hắn tin tưởng khoảng tối nay sẽ đến ngoài thành Hành Dương đại khái là vị trí chân núi Hành Sơn nơi mà Vô
Song từng quyết đấu Ca Lâu La của Thiên Trúc – Bà La Môn.
Nghĩ
đến Ca Lâu La đã chết lại nghĩ đến Thiên Trúc xa xôi, Vô Song trên đường chạy cũng không khỏi cười khổ, nếu sau này hắn muốn xây dựng lại Thiên
Long Giáo tất phải bước qua một cửa Bà La Môn – Thiên Trúc đấy là còn
chưa kể đến kẻ thù một mất một còn của Thiên Long Giáo năm xưa Ba Tư –
Ma Ni Giáo hay kể cả Tây Tạng – Mật Tông.
Thời kỳ phụ thân của Vô Song thống nhất Thiên Long Sơn Mạch gây dựng Thiên Long Giáo vốn tưởng
phong quang vô hạn nhưng cường địch rất nhiều, có thể nói là cường địch
bao vây bốn phương tám hướng, bản thân minh hữu lại không đủ mạnh mẽ mà
làm trợ lực mới dẫn đến ngay trong chiến dịch đầu tiên kia Thiên Long
Sơn Mạch đã bị san bằng, Thiên Long Giáo liền chạy tứ tán.
Vô
Song hiện tại cũng đủ để nhận biết một số thứ, cho dù chưa có ai giải
thích tường tận với hắn trận chiến năm đó diễn biến ra sao nhưng Vô Song cũng biết năm đó có lẽ có rất nhiều uẩn khúc, nhìn từ ngoài sáng cũng
chỉ là Đại Thanh dẹp Thiên Long Giáo nhưng trong bóng tối có bao nhiêu
đại thế lực trong giang hồ hưởng ứng Thanh triều thì lại là một vấn đề
khác, chỉ tính thế lực võ lâm năm đó cơ hồ bất kể Tây Vực hay Trung
Nguyên đều dốc hết vốn liếng nhất cử diệt đi Thiên Long Giáo của Thiên
Vương cùng Long Vương.
Thân là người hậu thế Vô Song khó mà hiểu
được cái ý niệm Đại Quốc Gia, ý niệm Thế Giới Đại Đồng của phụ thân hắn
có tầm ảnh hưởng lớn như thế nào tại thời điểm hiện tại, cái tư tưởng
của Thiên Vương khi đó thực sự phải nói là đại nghịch bất đạo, làm lay
động căn cơ của bậc đế vương, một khi lợi ích của đế vương bị nguy hại
thì không có bất cứ thứ gì có thể khiến vị đế vương kia dừng tay.
Chiến dịch Thiên Long Sơn là chiến dịch cuối cùng của Thuận Trị khi còn làm
hoàng đế, lão nhân này trước khi truyền ngôi vậy mà còn nhất cử nhổ đi
Thiên Long Giáo, cho dù hy sinh một khai quốc công thần là Quỳ Hoa Lão
Tổ thì vẫn nguyện ý thực hiện là đủ để hiểu Thiên Long Giáo trong mắt
Thuận Trị đáng bị diệt ra sao.
Ý niệm đại đồng là thứ không được
phép tồn tại ở thế giới phong kiến quân chủ nhưng mà nếu Vô Song không
thể mang theo ngọn cờ ý niệm đại đồng làm biểu tượng của mình thì hắn
cũng không có cách nào gây dựng Thiên Long Giáo hay nói đúng hơn là
không có cách nào thống nhất Tây Vực.
Tây Vực có không biết bao
nhiêu dân tộc, ngoại trừ ý niệm đại đồng của Thiên Vương ra thì có thể
lấy cái gì hiệu triệu các dân tộc khắp Tây Vực làm một mối, làm một Đại
Quốc Gia?.
Dĩ nhiên nếu Vô Song hiện tại lựa chọn buông tay thì
công việc của hắn sẽ nhẹ hơn rất nhiều, không quan tâm Thiên Long Giáo,
không quan tâm Ý Niệm Đại Đồng, Tây Vực, Trung Nguyên hay kể cả Ngô Tam
Quế, nếu hắn chỉ cầu sống trong võ lâm, chỉ cầu làm một phương bá chủ
thì cũng chẳng có gì khó tuy nhiên liệu Vô Song có thể hay không?.
Vô Song chưa bao giờ tìm câu trả lời cho cái vấn đề này bởi hắn đã có câu
trả lời từ lâu lắm rồi, trước đây khi Vô Song cái gì cũng không hiểu thì hắn có thể lựa chọn từ bỏ nhưng hiện nay hắn rốt cuộc đã không dừng lại được nữa, hắn vẫn phải gánh lấy cái trọng trách thuộc về hắn bởi trên
cái con đường này hắn đã có quá nhiều nhân quả, đã đi được quá xa để
quay đầu trở lại.
_ _ _ _ _ _ _
Vô Song mang theo hai
người trọng thương di chuyển đồng thời phải liên tục đưa từng đoàn chân
khí nhè nhẹ bảo hộ thể nội của Lạc Băng, cũng không biết có phải vì
nguyên do này không mà đầu óc của Vô Song bắt đầu có chút phân tâm, hắn
phải làm quá nhiều việc một lúc lại làm cho những suy nghĩ miên man về
Tây Vực, về Thiên Long Giáo xuất hiện thậm chí chính Vô Song biết hắn sẽ còn nghĩ những việc xa hơn... ví dụ như kiếp trước của bản thân mình,
trước khi hắn xuyên không thì việc gì xảy ra?.
Hắn lúc trước
không tìm ra lý do để mình xuyên không lại càng chẳng thể giải thích
được đây rốt cuộc là cái sự kiện gì nhưng càng ngày Vô Song càng cảm
thấy có rất nhiều việc trùng hợp, rất nhiều việc mà chính bản thân hắn
bị che đậy không cách nào vén được bức màn kia ra.
Giây phút hắn
tỉnh mộng, giây phút hắn tỉnh lại để rồi nhìn thấy dung mạo của Đông
Phương Quỳnh Hương... khi đó Vô Song có cảm giác như mình chạm vào một
loại cấm kỵ vậy, mở ra chiếc hộp Pandora mà chính hắn không được phép
chạm tới hoặc chưa đến lúc chạm tới.
Chính cái cảm xúc hoảng loạn đó mới là nguyên nhân chính chi phối Vô Song, mới là nguyên nhân chính
khiến hắn muốn rời khỏi nàng, bất chấp tất cả mà rời đi, đến chính Vô
Song còn không hiểu được lòng mình đang nghĩ gì, đang cảm thấy cái gì.
Vô Song không biết nên hắn hoang mang, vì hắn hoang mang nên hắn nhất định phải đình chỉ thứ suy nghĩ của chính mình lại vì thế Vô Song dừng chân.
Hắn không tiếp tục chạy về Hành Dương Thành nữa mà chủ động ngồi xuống, an
trí chỗ nằm cho Lạc Bằng cùng Hồ Phỉ sau đó Vô Song bắt đầu vận công hồi phục nội lực hao tổn của chính mình nhưng quan trọng nhất hắn cầu tĩnh
tâm.
Vô Song biết rất nhiều thủ đoạn để tĩnh tâm bao gồm cả phật
giáo và đạo giáo, cái cách này thực sự có hiệu quả, sau khi tiến vào
trạng thái nhập đỉnh khoảng nửa giờ đồng hồ Vô Song rốt cuộc mở mắt ra,
trong ánh mắt có thể thấy được vài tia thần thanh khí sảng, trong người
Vô Song cảm thấy một luồng cảm giác thoải mái nhu hòa không tên, một cảm giác thực sự rất tốt.
VÔ Song mở mắt, hắn lại nghĩ đến Lạc Băng cùng Hồ Phỉ liền chuyển ánh mắt về phía nơi đặt hai người nằm xuống.
Vô Song cũng không phải không hề cảm nhận xung quanh, hắn đặt hai người ở
đây rồi nhắm mắt lại nhưng thực lực Vô Song cao tuyệt, ngay cả Tu La
Vương có muốn thần không biết quỷ không hay lại gần Vô Song cũng là việc rất khó, ngay cả khi Vô Song tĩnh tâm thì gió thổi cỏ lay hắn đều có
thể cảm nhận được huống hồ có ai lại gần mình cùng hai người Lạc Băng –
Hồ Phỉ hay không.
Vô Song chuyển mắt chỉ là một loại thói quen,
là một loại quan sát nhưng mà hình ảnh đập vào mắt Vô Song ngay khi đó
là gì?, là một đạo thân ảnh mặc áo trắng, một nam nhân trẻ tuổi đang
khoanh chân ngồi ngay cạnh hắn, khi Vô Song nhìn qua người này thì người này cũng quay đầu nhìn hắn.
Vô Song quả thật giật bắn cả mình
thậm chí hắn gần như ngay lập tức xuất thủ với người bên cạnh cũng may
khả năng khống chế của Vô Song vẫn tính là tốt, hắn vẫn có thể bình tĩnh mà một lần nữa nhìn người kia để rồi Vô Song kinh ngạc thốt lên.
“Là ông? “.
Người trẻ tuổi bên cạnh có phải người quen của Vô Song không?, đáp án đương nhiên là có.
Cái dung mạo này phi thường quen thuộc nhưng mà Vô Song lại nhìn thấy tận
hai lần trong đời, một người là Trương Tam Phong người còn lại là Trương Quân Bảo.
Dĩ nhiên người bên cạnh Vô Song không thể là Trương
Quân Bảo, Trương Quân Bảo cho dù tốc độ phát triển nhanh hơn nữa cũng
không có cách nào có thể lại gần được Vô Song mà hắn thần không biết quỷ không hay thậm chí ngồi tĩnh tọa ngay sát người hắn, Vô Song có thể
hiểu được nếu... Trương Tam Phong muốn giết mình chỉ sợ cực dễ.
Cái cảm giác này thực sự vượt khỏi nhận thức của Vô Song, lần gần nhất mà
Vô Song cảm thấy vô lực như vậy chính là quãng thời gian khi hắn ở bên
Hoàng Dung, là lần đầu hắn gặp A Thanh.
So với ngày hôm đó hắn đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần ấy vậy mà lại được trải nghiệm lại
thứ cảm giác này khi nhìn thấy Trường Sinh Chân Nhân, vậy Trường Sinh
Chân Nhân phải kinh khủng đến mức nào?.
Trương Tam Phong nhìn Vô Song rồi khẽ gật đầu với hắn, vị chân nhân này nhẹ giọng mở miệng.
“5 năm không gặp, so với tiểu tử cái gì cũng không hiểu năm đó ngươi mạnh lên rất nhiều “.
Vô Song nghe câu này cũng chẳng biết là có phải đang khen mình hay không nữa, khóe miệng giật giật nhưng vẫn đáp.
“Khoảng cách với chân nhân vẫn còn xa lắm, Vô Song còn phải cố gắng nhiều “.
Trương Tam Phong nghe vậy mỉm cười rồi lại lắc đầu.
“Cũng không hẳn, nếu là nửa tháng trước ngươi gặp ta cũng sẽ không có cảm
giác này, lão nhân cũng không có cách nào tìm được ngươi, đáng tiếc hiện tại lão phu tìm được ngươi cũng như ngươi nhìn thấy lão phu, cảm thấy
khác biệt quá lớn cũng là bình thường “.
Vô Song nghe câu này lại càng không hiểu mà ngay cái cuộc gặp gỡ này hắn cũng không thể hiểu
nổi, hai lần Vô Song gặp mặt Trương Tam Phong đều là hai lần hắn chưa
từng tưởng tượng ra được.
“Chân nhân nói như vậy là có ý gì?, người trong nửa tháng vừa qua võ công lại tịnh tiến sao? “.
Trương Tam Phong nghe vậy liền gật đầu, vẫn giữ cái vẻ mìm cười của chính
mình, không biết tại sao Trương Tam Phong hiện tại cho Vô Song cảm giác
rất khác Trương Tam Phong của 5 năm trước đây.
“Tạm gác việc của lão phu lại đi, lão phu muốn hỏi một chút, ngươi trở về vậy có phải A Thanh cô nương an toàn rồi không?”.
Cũng phải hơn một tháng rồi Vô Song mới nghe đến hai chữ A Thanh, hắn cũng không có gì để che dấu mà đáp.
“A Thanh nàng rất an toàn hơn nữa cuộc sống hiện tại của nàng cũng rất
tốt, có lẽ nàng đã đạt được cuộc sống hợp ý với chính nàng “.
A Thanh hiện tại đang ở nơi nào?, nàng chỉ sợ bắt đầu một hành trình mới dưới địa ngục, hành trình của nàng nơi âm giới.
Trương Tam Phong nghe Vô Song đáp hai mắt dãn ra như có điều suy nghĩ rồi lại hỏi.
“A Thanh tìm được cuộc sống hợp ý mình?, cái này quả thực lão phu khó mà
tưởng tượng, A Thanh rốt cuộc cũng thoát được gông xiềng của nàng, ngươi thực sự làm rất tốt, rất tốt”.
Nói xong câu này Trương Tam Phong lại ngừng một chút rồi mới nhìn Vô Song thật kỹ.
“Ngươi có trách 5 năm trước lão phu đẩy ngươi đến thế giới kia không? “.
Vô Song nghe Trương Tam Phong nói vậy hơi ngẩn người sau đó hắn có cảm
giác... mình có lẽ thật sự đến rất gần một tấm màn đen được che đi.
Vô Song có hối hận vì chuyến đi 5 năm kia không?, đáp án chắc chắn là không.
Nếu Vô Song còn ở thế giới này, sau 5 năm hắn cùng lắm chỉ có thể ngang
ngửa với Kiều Phong hiện tại chứ còn lâu mới đạt được trình độ này.
Năm năm tại thế giới kia thực sự rất khó tìm được thời gian yên bình, chỉ
có chiến cùng chiến, điên cuồng chiến đấu, điên cuồng gặp nguy hiểm
nhưng cũng điên cuồng giúp Vô Song lột xác.
Vô Song hiện tại đã chạm một chân vào đế vị, thứ chiến lực mà rất có thể theo lẽ thường 50 năm nữa Vô Song mới đạt được.
Vô Song bản thân có cái gì?, hắn có Tiên Thiên Chí Âm Thể cùng thiên phú
Tái Thế Thần Đồng nhưng mà để xưng hùng xưng bá bằng hai loại tiên thiên thiên phú này thì chỉ là việc mơ hão.
Nói ví dụ gần nhất chính
là Thiên Vương – cha của hắn, Thiên Vương mang theo 3 loại thiên phú
cộng đồng gia trì ấy thế mà hơn 30 tuổi mới có thể sánh ngang chiến lực
cùng đế vị hoặc như Thiên Sơn Đồng Lão mang theo Tiên Thiên Chí Dương
Thể vậy mà đã sống 90 năm vẫn chưa đặt chân vào cánh cửa kia.
Vô
Song cho dù là thiên tài, cho dù gặp kỳ ngộ có lẽ cũng phải 50-60 tuổi
hắn mới có thể đạp vào một chữ ‘đế’, quãng thời gian 5 năm tại thế giới
kia sao có thể coi là không đáng?.
Vô Song ánh mắt nhìn sang Hồ
Phỉ cùng Lạc Băng vẫn còn đang hôn mê kia để rồi ngồi xuống bên cạnh
Trương Tam Phong, nhẹ nhàng đáp.
“VIệc 5 năm trước Vô Song sao có thể trách chân nhân, ta cảm ơn chân nhân còn chưa hết, thế giới kia
chính là thiên đại kỳ ngộ của Vô Song... bất quá lúc này Vô Song thật sự muốn biết... chân nhân 5 năm trước có cái gì chưa kể cho ta? “.
Trương Tam Phong như chuẩn bị trước cho câu hỏi này của hắn, ánh mắt dừng lại
thật kỹ trên khuôn mặt Vô Song, khuôn mặt khác xa khuôn mặt của chính
hắn 5 năm trước.
“Được, ngươi đã muốn biết thì lão liền kể cho
ngươi, chỉ là ngay cả lão tại thời điểm 5 năm trước cũng không hiểu quá
nhiều, không biết quá nhiều “.