Lâm Bình Chi cũng đã được coi là hoa hoa công tử, gia đình của
hắn tuy không phải giàu nhất Phúc Kiến nhưng cũng là nhà cự
phú, mỹ nữ Lâm Bình Chi thấy không có 100 thì cũng có 80.
Lâm Bình Chi đẹp trai ngời ngời, gia đình giàu có nhân duyên đương
nhiên rất tốt, hắn còn nhỏ lại thêm là người luyện võ gia
đình còn tương đối ngăn cản việc nam nữ với hắn nhưng cũng
không ảnh hưởng đến Lâm Bình Chi có quen hệ rất tốt với những
nữ tử đất Phúc Kiến, loại quan hệ này gần như chỉ thiếu một
bước liền thành tình ái hơn nữa một bước này Lâm Bình Chi chỉ cần gật đầu có lẽ quá nửa nữ tử trẻ tuổi thành Phúc Kiến
tự mình bước tới.
Lâm Bình Chi vốn cho là bằng vào
những gì hắn có hiện tại gần như khiến nữ nhân chủ động tiến tới, hắn đã rất lâu rồi không rung động bất quá hiện tại Lâm
Bình Chi thật sự rung động rất sâu, rất sâu.
Bàn về dung mạo Mai Siêu Phong sánh không nổi với Hoàng Dung nhưng
mà từ khi nàng nhận được hoàn thiện Cửu Âm Chân Kinh, từ khi
nàng được Vô Song chữa trị nàng lại càng ngày càng đẹp, gần
như mỗi ngày... nàng liền thêm vào một loại mị lực vậy, một
loại mị lực thuộc về riêng nàng thậm chí tại thời điểm hiện
tại nếu đặt nàng bên cạnh Hoàng Dung cán cân chỉ sợ một mực
giữ nguyên chứ không còn nghiêng về Hoàng Dung nữa.
Mai Siêu Phong có một thứ mà Hoàng Dung không có, một cỗ phong vận của thiếu phụ.
Cuộc đời nàng đã trải qua quá nhiều rồi, ngày nhỏ nàng là cô nhi
không cha không mẹ, chịu đủ ánh mắt người đời sau đó được sư
phụ nhận nuôi, lần đầu cảm nhận được tình thường của sư phụ
sư nương, có cái gọi là nhà, cô bé Mai Nhược Hoa ngày đó thực
sự như một đóa hoa, có đủ nét mỹ lệ, nét thuần khiết nhưng
ẩn ẩn trong nội tâm lại có một vết thương, trong nội tâm tồn
tại một loại bi ý, một loại ‘nhược’ y như cái tên nàng.
Sau này phản bội sư môn, đi theo đại ca, nàng cảm nhận được cái
hạnh phúc của tình yêu, ấm áp của tình yêu nhưng mà cũng chịu đủ khổ đàu dằn vặt cùng hối hận, trong cái hạnh phúc của
tình yêu kia luôn có loại hối hận ẩn sâu bên trong chỉ là nàng
tự thôi miên chính mình, tự dùng cái tình yêu kia đè nén cảm
xúc của mình xuống.
Lại tiếp theo, đại ca chết rồi,
nàng bơ vơ một mình cùng đôi mắt vĩnh viễn không thấy ánh
sáng, nàng như cô hồn nhân gian không nơi để về, không nơi để gửi gắm, nàng chỉ còn duy nhất tâm lý trả thù, chỉ có duy nhất
trả thù mới có thể làm nàng sống tiếp.
Mãi đến khi
gặp Vô Song, ít nhất Vô Song cho nàng một sinh mệnh mới, nàng
từ dùng hận thù mà sống nay lại thành dùng bảo hộ mà sống,
bảo hộ sư muội, gần như là một loại chuộc tội, một loại giải thoát.
Cuộc đời của Mai Siêu Phong là ngũ vị tạp trần,
nàng đã trải qua rất nhiều thứ mà Hoàng Dung không cách nào
trải qua được để rồi rốt cuộc khi nàng nhận được toàn bộ Cửu Âm Chân Kinh bỗng như một sự bổ khuyết sau đó biến thành hoàn
mỹ.
Cửu Âm Chân Kinh gần như đã trở thành bộ tuyệt học
mà Vô Song đưa cho toàn bộ người thân bên mình nhưng mà... từ
lúc nắm giữ Cửu Âm Chân Kinh đến nay Vô Song vẫn chưa thấy ai
thích hợp Cửu Âm Chân Kinh hơn Mai Siêu Phong, cái này chính Vô
Song cũng không hiểu.
Nàng thích hợp Cửu Âm Chân Kinh đến
mức khó hiểu, cứ như Hoàng Thường viết riêng cho chính bản thân Mai Siêu Phong luyện vậy, đừng nói Hoàng Dung mà ngay cả Lý Thu Thủy hay Vô Song cũng không thích hợp bằng nàng.
Võ công
thích hợp với một người thật ra không phải hiếm lạ gì, ít
nhất không phải Hàng Long Thập Bát Chương trong tay Kiều Phong
mới là mạnh nhất sao?, việc khó hiểu ở đây là dù gì Kiều
Phong cũng có cái danh thần võ nhưng Mai Siêu Phong không có gì,
thiên phú của nàng có thể coi là tốt nhưng chỉ thế mà thôi,
thể chất lại càng không có gì đặc biệt, về phần hiểu biết
thì lại càng không cần nói, Mai Siêu Phong càng không hiểu biết
được bằng một phần vạn Hoàng Thường, ấy vậy Cửu Âm Chân Kinh
của nàng cũng là Cửu Âm Chân Kinh hoàn mỹ nhất.
Lại nói đến Lâm Bình Chi, đám hộ vệ sau lưng tiến tới Lâm Bình Chi liền từ trong trạng thái ngây ngốc tỉnh lại, sắc mặt đỏ lên
bất quá ánh mắt vẫn một mực nhìn vào thân ảnh Mai Siêu Phong.
Rốt cuộc còn không để cho đám hộ vệ kịp phản ứng, Lâm Bình Chi
lại thúc ngựa đi tới, chậm rãi mang con ngựa Tiểu Bạch Long
của mình đi tới suối nước rồi xuống ngựa.
Lâm Bình Chi
cũng mặc kệ Tiểu Bạch Long thoải mái uống nước, hắn lúc này
nhìn về phía Mai Siêu Phong, cực kỳ mang theo phong độ chắp tay
mà nói.
“Vị cô nương này, tại hạ là Phúc Uy Tiêu Cục –
Lâm Bình Chi, ở nơi hoang dã này gặp cô nương cũng coi là một
hồi duyên phận, không biết cô nương danh tính là gì? “.
Mai Siêu Phong bị làm phiền hơi hơi ngước mắt nhìn Lâm Bình Chi, sau đó trong ánh mắt của hắn thấy nàng nâng đôi chân trắng mịn
lên, từ trong túi áo lấy ra một chiếc khăn đen nhẹ lướt trên
bắp chân, cổ chân rồi đến từng ngón chân của mình, một mặt tỷ mỉ hơn nữa cứ như Lâm Bình Chi là không khí vậy.
Lâm
Bình Chi hai tay chắp lại, đầu còn hơi hơi cúi xuống nhưng mà
mỹ nữ một mực không để ý hắn tuy nhiên Lâm Bình Chi cũng không
giận trái lại liền bị động tác của nàng lần thứ hai hớp
hồn.
Không bao lâu Mai Siêu Phong liền đi giày lại, nàng hơi nhìn Lâm Bình Chi si ngốc đứng đó nhẹ nhíu mày, sau đó vòng
qua người Lâm Bình Chi mà đi.
Mai Siêu Phong quá đẹp, nàng có cái nét
thành thục của thiếu phụ nhưng mà dưới bàn tay của Vô Song cho
nàng tân sinh mạng thì nàng mang theo cả vẻ trả trung của thiếu nữ thêm vào việc nàng vốn không giỏi giao tiếp lại thêm vài
phần lạnh lùng, phải nói Mai Siêu Phong... là tác phẩm hoàn mỹ nhất của Vô Song.
Vô Song cũng thật không ngờ, lần đầu
tiên chữa trị cho Mai Siêu Phong, vì Mai Siêu Phong giải trừ ám
tật lại giúp nàng chữa trị đôi mắt vậy mà sinh ra một siêu
cấp đại mỹ nhân.
Mai Siêu Phong đi qua rồi chỉ để lại một làn u hương nhàn nhạt còn Lâm Bình Chi thì vẫn cứ chưa từ trong rung động tỉnh lại.
Phải đến vài giây sau ở bên cạnh hắn Trịnh tiêu đầu mới thúc ngựa đên mà nói.
“Thiếu tiêu đầu... nàng đi rồi”.
Trịnh tiêu đầu tuổi tác gấp đôi Lâm Bình Chi là ít hơn nữa không chỉ hắn mà ba người còn lại ai không nhìn ra thiếu chủ động tâm?.
Thật ra đừng nói là thiếu chủ cho dù bọn họ cũng động tâm, bất
quá vẫn tự biết thân phận của mình, bọn họ vẫn hiểu... nữ
tử dung mạo như vậy cùng khí chất như vậy đối với bọn họ đã
là người hai thế giới.
Lâm Bình Chi bị gọi tỉnh vội
hoảng hốt xoay người, trong mắt hắn rốt cuộc thấy tấm lưng kia
có điều Mai Siêu Phong đúng là đi được một đoạn xa.
Lâm Bình Chi cắn răng, lại leo lên con ngựa Tiểu Bạch Long của mình sau đó nói.
“Chậm chậm một chút, chúng ta đi theo nàng”.
Trịnh tiêu đầu nghe Lâm Bình Chi nói vậy liền bị dọa sợ, lúc này
mặt trời sắp xuống núi, ai biết nữ tử kia đi đến đâu?, nếu
trở về thành quá muộn bọn họ liền bị tổng tiêu đầu cùng phu
nhân mắng chết.
Hai người sủng đứa con Lâm Bình Chi vô
cùng, đối với Lâm Bình Chi chỉ nhỏ nhẹ nói vài câu nhưng mà
thuộc hạ như bọn hắn liền chịu khổ rồi.
Trịnh tiêu đầu
vốn muốn ngăn cản Lâm Bình Chi nhưng mà thiếu niên dính tiếng
sét ái tình nào quan tâm?, cứ thế mà đi theo Mai Siêu Phong, ít
nhất Lâm Bình Chi không muốn cứ thế chia tay nàng.
Lâm
Bình Chi đã quyết ý, Trịnh tiêu đầu cùng ba người kia cũng
không dám nói gì, chỉ có thể thúc ngựa theo sau, cũng may Mai
Siêu Phong cũng chẳng đi xa, nàng rất nhanh dừng lại trong một
tửu điếm, bên trên bảng hiệu ghi.
“Hương Gian Dã Điếm”.
_ _ _ _ _ _ _ _
Mai Siêu Phong hơi ngửa đầu lên nhìn cái bảng hiệu này sau đó mắt
đẹp lại như đang tìm cái gì đó, đến khi ánh mắt nàng thấy
một ký hiệu quen thuộc mới chắc chắn suy nghĩ của mình mà
tiến vào.
Lệnh Hồ Xung ban đầu không nghĩ gì nhưng theo sư muội xuống núi lại
càng ngày càng lo lắng, lo lắng sư muội bị khi dễ, tính tình
của sư muội hắn rõ hơn ai hết.
Lệnh Hồ Xung sau đó lại
nghe nói Mai Siêu Phong muốn theo hắn tới Hành Dương, cái này
Lệnh Hồ Xung cũng không dám gật bừa dù sao sư phụ sư nương nhất quyết không cho.
Mai Siêu Phong lại kiệm lời, Lệnh Hồ Xung đắn đo không quyết bản thân nàng cũng không nói gì nữa, nàng
ở Hoa Sơn một khoảng thời gian cũng có lần thấy Nhạc Bất
Quần, nàng cảm thấy Hoa Sơn chưởng môn võ công tầm tầm vô vị,
không có gì đáng nói, cho dù Lệnh Hồ Xung không cho nàng đi theo nhưng mà nàng có tự tin bám theo đội ngũ Hoa Sơn, thần không
biết quỷ không hay.
Chuyện này vốn hai người cũng không
định nhắc lại nhưng mà Lệnh Hồ Xung sau một đêm suy nghĩ lại
thêm không yên với sư muội rốt cuộc cũng quyết định nhờ vả Mai
Siêu Phong, nhờ vả ‘Mai tỷ tỷ’ bảo hộ sư muội.
Lệnh Hồ
Xung vì Nhạc Linh San, vì lo cho sư muội cuối cùng vẫn đưa ám
hiệu liên lạc của phái Hoa Sơn cho Mai Siêu Phong, cái này thật
ra cũng khiến Lệnh Hồ Xung suy nghĩ rất nhiều bất quá trải qua một đoạn thời gian Lệnh Hồ Xung cũng hiểu Mai tỷ tỷ của hắn
tính cách như thế nào vì vậy cũng không sợ ám hiệu lộ ra
ngoài.
Mai Siêu Phong dọc theo ám hiệu mà Nhạc Linh San
cùng Lao Đức Nặc để lại một đường đi từ Hoa Sơn đến Phúc Kiến rồi lại tới cánh rừng này đi tới Hương Gian Dã Điếm.
Nhìn cái bảng hiệu này lại thấy ký hiệu Hoa Sơn Phái, nàng rốt cuộc cũng đi vào.
- - - - - - - -
Mai Siêu Phong đi vào dĩ nhiên không sao nhưng mà Mai Siêu Phong còn dẫn theo Lâm Bình Chi đi vào.