Phúc Châu là đại hành tỉnh của phương nam, trị an của Phúc Châu cũng cực tốt cái này căn bản không phải bàn.
Muốn từ Miêu Cương đi tới Nam Thiếu Lâm hay nói đúng hơn là từ Miêu
Cương đi tới Dược Vương Cốc liền phải đi qua hai hành tỉnh lớn
là Tô Châu cùng Phúc Châu.
Với Vô Song mà nói, bản ý của Vô Song liền là để hai huynh đệ họ Hùng theo đoàn xe tới Tô
Châu, sau đó nhờ bọn họ đưa hai nữ hai Thư Lan cùng Thư Kỳ mang
theo phong thư của Tương Vân về Thần Nông Cốc.
Tô Châu rộng
lớn vô cùng nhưng cũng nghiêm ngặt vô cùng, tại địa bàn của Ngô Tam Quế còn chưa có kẻ nào dám làn càn vì vậy nếu chia tay
ở đây có thể nói hai nữ hầu Thư Lan cùng Thư Kỳ tuyệt không có nguy hiểm.
Nói về độc thuật bản
thân Thần Nông Dược Thể cũng kinh khủng vô cùng, chỉ thua kém
Ách Nan Độc Thể một chút mà thôi, chưa kể thiên phú cùng khả
năng Tương Vân bầy ra đó, hiện tại còn trùng kia vẫn đang trong
đại não Chính Tắc, hắn chỉ cần không muốn chết liền phải
ngoan ngoãn đi tới Nam Thiếu Lâm.
Xe ngựa một đường di
chuyển, lại qua hai ngày đoàn người rồi cuộc rời khỏi Giang
Lăng Sơn Lộ, khoảng thời gian này cũng chính là lúc Đông Phương
cô nương mang bản thể của Vô Song rời khỏi Hành Sơn.
Rời khỏi Giang Lăng Sơn Lộ liền là Giang Nam Lộ dẫn thẳng tới Giang Nam – Tô Châu.
Tô Châu rất an toàn với người khác thậm chí cả Vô Song hiện tại
dù sao Vô Song lúc này là tuyệt thế mỹ nhân hơn nữa khí chất
toàn bộ thay đổi cho dù Tu La Vương đi bên cạnh cũng không có
cách nào phát hiện ra bất quá Vô Song cũng không thích đi lại
quá gần Tô Châu.
Bản ý của Vô Song là muốn đi thẳng,
đoàn xe dừng lại ở Tô Châu chia tay rồi trực tiếp lên đường,
hướng tới Phúc Châu.
Ngồi trong xe ngựa, Vô Song nghĩ tới Phúc Châu ánh mắt không khỏi nhíu lại.
Phúc Châu nơi này rất nổi tiếng, là nơi bắt đầu của Tiếu Ngạo Giang Hồ, là nơi có Phúc Uy Tiêu Cục.
Sự kiện Lưu Chính Phong chậu vàng rửa tay đương nhiên sắp diễn ra,
tại mốc thời gian mà nói thế giới này có thể sai lệch so với nguyên tác nhưng tình tiết chỉ sợ không đổi.
Lưu Chính
Phong chậu vàng rửa tay bao giờ chính thức bắt đầu thì Vô Song
không biết, thứ nhất Vô Song chưa kịp tìm hiểu thứ hai Vô Song
cũng chẳng có thiếp mời nhưng mà hiện tại Vô Song trong lòng
nắm chắc một điều.
Phúc Uy tiêu tục lấy Lâm gia làm chủ, Lâm gia không phải là đại tộc
bởi đời đời đều nhất mạch đơn truyền nhưng mà danh vọng cực
cao, trong giới võ lâm Phúc Kiến mà nói bản thân Lâm gia liền
được coi là lão đại.
Gia chủ đời này của Lâm gia là Lâm
Chấn Nam, phu nhân Lâm Chấn Nam họ Vương cũng là dòng dõi danh gia võ
lâm. Thực lực nữ tử này căn bản không ra sao nhưng mà phụ thân
bà ta là Kim Đao Vô Địch Vương Nguyên Bá.
Vương Nguyên Bá là
ai?, tính đi tính lại đều có thể coi là một nhân vật, bản thân ông ta là chưởng môn Kim Đao Phái ở Tương Dương, tất nhiên Kim Đao
Phái không tính là gì.
Điều đáng nói nhất là sau lưng Vương Nguyên Bá có người.
Vương gia trước đây đời đời kinh thương, là thế gia vọng tộc đất
Tương Dương nhưng sau khi Minh Triều bị diệt thì Vương gia dần dần thay đổi trọng tâm, chuyển từ kinh thương thế gia thành giang hồ thế gia, thực lực đúng là có tăng lên.
Ngoại trừ có được Quách Tĩnh thưởng thức thì Vương Nguyên Bá giao
thiệp cũng rất rộng, lấy tiền tài mở đường mà quen được không ít quan viên vì thế tầm ảnh hưởng của Vương gia tại Tương Dương càng lớn.
Lâm gia có người, Vương gia có nhân mạch cùng
tiền bạc, hai nhà chiếu cố lẫn nhau, Phúc Uy tiêu cục phát triển
càng ngày càng lớn, thậm chí trở thành một trong ba tiêu cục
hàng đầu phương nam.
Đương nhiên trong ba tiêu cục hàng đầu
phương nam thì Phúc Uy tiêu cục liền phải xếp cuối bởi nơi này
không có ngũ tuyệt cấp bậc cao thủ tọa trấn.
Lâm Chấn
Nam cùng Vương phu nhân tư chất cũng chỉ đến thế, cả đời này
đều không thể trở thành ngũ tuyệt, toàn bộ ký thác liền để
cho cốt nhục duy nhất của cả hai - Lâm Bình Chi.
Lâm Bình Chi thiên phú võ học quả thật mạnh hơn Lâm Chấn Nam, cũng có thể coi như tàm tạm.
Tính cách hắn không xấu nhưng cũng không dễ chịu gì, tại Phúc Kiến dưới sự quản của cha tuy không làm ra sự tình gì khiến nhân
thần công phẫn nhưng cũng là công tử ăn chơi có tiếng.
Lâm Bình Chi là con trai độc nhất trong nhà, hưởng hết yêu thương
từ cha mẹ, là Phúc Uy tiêu cục thiếu chủ nhân hơn nữa nhà
ngoại cũng một mực yêu thương hắn, chính vì bị sủng quá nhiều Lâm Bình Chi có thể coi là hoa trong tủ kính, hắn thiếu đi sự
va chạm với xã hội, thiếu đi rất nhiều thứ mà người cùng
tuổi có thể tự hiểu được.
Ngày hôm nay Lâm Bình Chi đem
hai vị tiêu đầu họ Sử và họ Trịnh cùng hai tên chạy cờ hiệu là Bạch Nhị, Trần Thất trong tiêu cục theo mình đi săn ở ngoài thành phía Tây.
Lâm Bình Chi rất thích săn bắn, ở phía tây thành Phúc Kiến có
một cánh rừng lớn tuy nhiên lại không quá hung hiểm, đến cả
đạo tặc cũng không có, mỗi khi có thời gian rảnh Lâm Bình Chi
đều lựa chọn săn bắn làm hoạt động giải trí chính.
Đương nhiên hôm nay cũng là một ngày đặc biệt, đêm hôm qua Lâm Bình
Chi tròn 17 tuổi đồng thời nhận được món quà sinh nhật nhà
ngoại, một đầu Tây Vực Bạch Mã.
Kết hợp với khí chất
của Lâm Bình Chi hắn cưỡi con ngựa này thực sự quá hoàn hảo,
càng lộ ra thềm vài phần suất ca, Lâm Bình Chi vừa nhìn đã
thích lắm gần như cả đêm không ngủ được, đến rạng sáng liền
mang theo bốn người trong tổng cục ra ngoài nhất đỉnh phải hảo
hảo trải nghiệm món quà sinh nhật này một phen.
Tiền có thể mua được rất nhiều thứ và con ngựa này cũng vậy, con
bạch mã này thật sự là bảo mã, năm người cùng nhau cưỡi ngựa ra đến cổng thành bản thân Lâm Bình Chi thúc mạnh vế một cái, con
ngựa tung cao bốn vó bay vút đi, thậm chí còn không nhìn rõ bốn
chân nó chạm đất thế nào, chỉ trong khoảnh khắc đã bỏ rơi
toàn bộ đám thuộc hạ sau lưng
Vó ngực cực nhanh, chẳng
bao lâu trước mặt Lâm Bình Chi đã là bìa rừng, hắn liền cho ngựa chạy lên sườn núi rồi thả chim ưng cho bay vào, không bao lâu liên có
một đôi thỏ vàng chạy ra.
Lâm Bình Chi tháo cung ở trên lưng
xuống, móc lấy một mũi tên trong túi da đeo ở bên yên ngựa, bất kể là động tác lấy tên, bắn tên đều cực kỳ tiêu chuẫn, mỗi mũi tên
liền bắn chết một con thỏ rồi một con khác quá sợ hãi liền
chạy thẳng vào trong bìa rừng.
Ở sau lưng hắn. Trịnh tiêu đầu vọt ngựa tới nơi vừa cười vừa trầm trồ:
“Tiễn pháp của Thiếu tiêu đầu thật là tuyệt diệu, có vài phần phong phạm tổng tiêu đầu năm đó “
Lâm Bình Chi nghe vậy thì thấy thích lắm, bỗng lại nghe Bạch Nhị ở mé tả khu rừng la gọi:
“ Thiếu tiêu đầu! Lại đây mau! Chỗ này có gà rừng “
Lâm Bình Chi lập tức cao hứng bừng bừng phóng ngựa chạy tới, thấy một
con bạch trĩ ở trong rừng bay ra, thời gian có chút gấp vội lấy
cung tên bắn thẳng về phía con mồi nhưng mà không trúng, mũi tên
lướt qua đầu bạch trĩ. Lâm Bình Chi thấy vậy liền vung roi ngựa vụt đánh véo một cái.
Con bạch trĩ trúng roi rớt xuống. Những lông ngũ sắc của nó rụng ra tung bay trước gió.
Cả năm người lập tức cùng cười rộ.
Sử tiêu thúc ngựa đi tới cất tiếng khen:
“ Phát roi này của thiếu tiêu đầu, đừng có nói con dã kê mà là con chim ưng lớn cũng phải nhào xuống. “
Lâm Bình Chi lại càng thích chí, cứ như vậy đoàn người một đường hành tẩu trong rừng, vui đến quên cả đất trời.
Đoàn
người bọn họ đương nhiên mang theo nước cùng lương khô nhưng mà
uống mãi thì cũng hết chưa kể người uống đủ nước nhưng mã
thì không.
Lâm Bình Chi yêu thích con bạch mã này lắm
thậm chí còn gọi nó là Tiểu Bạch Long, sao có thể để ‘Long
Mã’ chịu khát đây, thế là hắn liền cho thuộc hạ tản đi tìm
nguồn nước.
Nơi này là cánh rừng lớn dĩ nhiên nước chưa
bao giờ là vấn đề, mấy người đi theo Lâm Bình Chi ngoại trừ kỹ năng vỗ mông ngựa ra thì kinh nghiệm cũng không tệ, đi lại trên
giang hồ nhiều năm vẫn phải biết nơi nào có nguồn nước.
Đoàn năm người liền để cho Sử tiêu đầu dẫn đường, quả thật với
kinh nghiệm của hắn không bao lâu đoàn người liền nghe tiếng
suối chảy róc rách.
Lâm Bình Chi hứng chí lắm, tay khẽ
vuốt bộ lông trắng của Tiểu Bạch Long sau đó thúc ngựa tiến
về phía trước để cho bốn thuộc hạ có chút theo không kịp.
Cứ như thế chạy xuyên qua rừng cây, trước mặt của Lâm Bình Chi
suối nước liền hiện ra bất quá Lâm Bình Chi lúc này... cũng
quên luôn cả việc hắn khát nước, quên luôn cả con Tiểu Bạch Long của mình.
Bên bờ suối cũng có một nữ tử đang nhìn hắn, nàng lúc này đang thả nhẹ đôi chân trần xuống làn suối mát.
Nàng thực sự rất đẹp, phi thường đẹp thậm chí Lâm Bình Chi cảm
thấy ca kỹ nổi danh nhất Phúc Kiến cũng không thể so được với
nàng.