Tu La
Vương nếu chỉ sử dụng Tu La Thần Công thì hắn cho Vô Song cảm
giác yếu hơn Long Đế một bậc nhưng hắn sử dụng Địa Ngục Ma
Long Quyết thì không ngờ lại mạnh hơn Long Đế một bậc.
Tu La Vương thực sự che dấu rất sâu, nếu không phải hắn gặp
Trường Sinh Quyết thì chưa chắc đã chịu lộ ra thực lực chân
chính của mình.
Vô Song hoàn toàn tin tưởng kẻ đang truy
đuổi mình thực lực nhất định là số một số hai võ lâm phương
nam, cùng lắm chỉ có vị Cửu Dương Thần Tăng ở Nam Thiếu Lâm kia có thể mạnh hơn Tu La Vương.
Tu La Vương người này... chỉ
sợ đã không thua kém lão nhân Vô Hà Tử trên Tử Ngọc Sơn, bị
cường giả cấp bậc này truy sát nếu là người khác còn tự
ngạo một phen nhưng mà Vô Song thì lại thất vọng.
Hắn
từng đánh bại Thiên Đạo một giới vậy mà khi không còn hắc long lực lượng, không còn có thể sử dụng ma khí đến cả đế vị cao thủ cũng có thể truy sát hắn, cảm giác này cứ như đang đứng
trên đỉnh thiên hạ lại bị kéo xuống vực sâu ngàn trượng vậy.
Hai người một đuổi một chạy, chính Vô Song cũng không tính toán
được đã qua bao nhiêu thời gian nữa, hắn chỉ thấy toàn thân đau
đớn, các vết thương lúc này căn bản không thể tiếp tục đè
xuống được nữa, thân thể Vô Song dần dần xuất hiện dấu hiệu
của sự giới hạn, hắn đã đến giới hạn của chính mình rồi.
Vô Song không rõ Tu La Vương trạng thái ra sao nhưng mà khoảng cách
hai bên chỉ còn lại 30 bước, ở khoảng cách này nếu Tu La Vương
xuất chưởng, bằng vào kình lực phong ấn không gian xung quanh
lại vậy Vô Song liền không tránh nổi nữa.
Vô Song cứ như vậy ngã rầm xuống mặt đất, miệng của hắn đã thổ huyết.
Tu La Vương một chưởng đánh gục Vô Song, ánh mắt liền sáng lên,
hắn như hùng ưng săn mồi lại phi thẳng từ trên thiên không xuống.
Trong ngực Vô Song lúc này, Đông Phương cô nương rốt cuộc vẫn tháo
cánh tay của hắn ra, sau đó nàng vận lên Quỳ Hoa Bảo Điển của
chính mình.
Nàng tin tưởng nếu phải chọn một trong hai người thì Tu La Vương nhất định sẽ chọn nàng.
Nói không ngoa, nàng có giá hơn Vô Song nhiều.
Nàng nhìn Vô Song hai mắt đã nhắm lại, đang rơi tự do từ trên trời xuống, nội tâm cũng không biết làm sao.
Nàng chỉ hy vọng sau khi nàng chạy, nàng dẫn dụ Tu La Vương đi thì
Vô Song... không bất tỉnh nhân sự, nàng hy vọng ý chí của Vô
Song đủ mạnh, đủ để hắn tiếp tục chạy trốn.
Tu La Vương từ trên không lao xuống, thấy động tác của nàng trong mắt liền lộ ra một tia trêu tức.
Hắn cũng ắp bị ép tới giới hạn rồi, sắp bị đôi nam nữ này ép
điên rồi, sao có thể để ai trong hai người chạy thoát?.
Đương nhiên hắn cũng nhìn ra Vô Song sớm là dầu hết đèn tắt, hắn
cũng âm thầm quyết định bỏ qua Vô Song bắt lấy nữ nhân biết
Trường Sinh Quyết sau đó vòng ngược trở lại cũng không muộn.
Suy tính của hắn rất tốt, suy tính của Đông Phương cô nương cũng
triệt để rõ ràng nhưng lúc này Vô Song không ngờ mở bừng mắt.
Tu La Vương cũng không biết đây là bí dược bảo mệnh của các đời
Long Vương trực thuộc Bà La Môn có xuất thân từ địa vị Ca Lâu La hộ pháp.
Nói đơn giản hơn thì viên đan dược này sẽ cấp
cho Ca Lâu La nhưng tác dụng của nó thậm chí đối với Long Vương
hay Long Đế đều hữu dụng, đều là vật cứu mạng.
Đương nhiên Vô Song hiện tại cũng tự biết hắn không kiên trì được bao lâu nữa.
Hắn hiện tại không nhìn thấy đường rồi.
Hai tai cũng không nghe thấy âm thanh.
Chân cùng tay dần dần mất cảm giác.
Nếu Vô Song trong trạng thái bình thường đương nhiên kiên trì được
lâu hơn nhưng mà Vô Song vốn là đèn đã cạn dầu, rất nhanh không
chịu được phản phệ của đan dược.
Hắn lao đi trong vô
thức, sử dụng kiếm khí mỏng như tơ cắt lên khắp mọi thứ trên
đường, nếu có vật cản thì kiếm khí sẽ báo lại, mượn một tia liên kết này Vô Song vẫn có thể chạy.
Hắn gần như bị đẩy đến cực hạn rồi, hắn cũng chẳng rõ mình cố được bao lâu nữa.
Tu La Vương có thể không rõ trạng thái của Vô Song nhưng mà Đông
Phương cô nương trong ngực hắn tất nhiên rõ ràng nhất, nàng biết Vô Song... sắp gục xuống rồi.
Nàng trong ngực hắn không
khỏi thở dài một hơi, nàng rốt cuộc quyết định, nếu hắn
gục... nàng sẽ đóng vai người tốt mang hắn chạy thêm một đoạn, đến khi không thể chạy được...
“Đến khi không thể chạy được, mang hắn ném như ném ám khí là được, chung quy còn tác dụng”.
_ _ _ _ __ _ _
Lại qua một khoảng thời gian, Tu La Vương rốt cuộc cũng cảm thấy giới hạn thân thể của hắn.
Tu La Vương mắt thấy khoảng cách hai bên vẫn không có cách nào
rút ngắn, Vô Song vẫn cứ lao đi như mất trí còn hắn thì càng
ngày càng có cảm giác quá sức, hắn rốt cuộc... muốn từ bỏ.
Giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt?.
Hắn trở về tĩnh dưỡng dăm bữa nửa tháng liền dùng toàn lực truy
đuổi đôi nam nữ kia, hai người này võ công cao đến kinh người
chắc chắn không phải nhân vật vô danh, hắn không tin không tìm
được chút tung tích nào, chỉ cần có thông tin hắn liền có thể chuẩn bị, nếu hôm nay hắn có chuẩn bị mà đến nào sẽ thảm
như vậy?.
Ngay khi Tu La Vương định từ bỏ, chẳng biết có
phải ông trời tác thành cho hắn hay không, Vô Song rốt cuộc gục
xuống, hắn mang theo Đông Phương cô nương ngã rầm xuống mặt đất.
Tu La Vương lúc này lập tức vui mừng quá đỗi, quên hết mệt mỏi, tốc độ bạo tăng.
Khoảng cách của hai bên trong phút chốc còn lại 30 bước, Tu La Vương lúc này cũng liều mạng rồi.
Ở bên dưới, Đông Phương cô nương cũng không dám để Vô Song cứ thế
rơi xuống, nếu như vậy chỉ sợ Vô Song không chết cũng gãy vài
cái xương, thân thể Vô Song lúc này chịu không được tổn thương
nữa.
Nàng đương nhiên đoán đúng thực lực của Tu La Vương hiện nay, Tu La
Vương nhìn thấy nàng chuẩn bị đằng không mà bay lên đương nhiên
không thể để như vậy, hắn trực tiếp mở miệng gầm một tiếng.
“Ác Long Ngâm”.
Âm ba công kích từ trên trời đè xuống, phong tỏa toàn bộ đường
lùi của nàng, càng chết tiệt hơn một tiếng gầm này so với
trạng thái bình thường của Tu La Vương còn mạnh hơn phân nửa.
Tu La Vương lần này rùng mình mà nhìn nàng, chỉ nghe khóe miệng nàng run lên, từng âm tiết rất nhỏ.
“Nhật Xuất Đông Phương – Duy Ngã Bất Bại”.
Vô Song dám đốt mệnh vậy nàng có gì không dám?.
Lúc trước đánh với Long Đế, nàng cũng dám đốt vậy sao hiện tại không dám?.
Đáng tiếc thân thể nàng lúc này quá tệ, cho dù đốt 50 năm sinh
mệnh có lẽ thực lực rơi vào khoảng 8 tinh cường giả, khi đó
cũng chỉ đủ sức đè xuống thương tổn mang Vô Song chạy đi.
Nghĩ cũng buồn cười, nàng hôm nay đốt 50 năm sinh mệnh, Vô Song cũng
đốt 50 năm sinh mệnh, đối đầu với đế vị cao thủ hai người phải đốt 100 năm sinh mệnh mới có thể toàn mạng?.
Hắn gầm một tiếng, chín đầu ma long xuất hiện, sau đó như tạo
thành một lĩnh vực riêng của chính hắn, chín đầu ma long khóa
chặt không gian này.
Tu La Vương muốn xem, nữ tử kia chạy kiểu gì?.
Nàng một người có thể chạy nhưng mang theo hai người thì đừng mơ.
Ma long vừa xuất hiện, trong lòng nàng trầm xuống không ít nhưng rốt cuộc vẫn làm ra quyết định.
“Ta đi theo ngươi, ngươi thả hắn một con đường sống được chứ? “
“Ta cũng không bắt ngươi cứu hắn, để hắn tự sinh tự diệt ở đây thôi”.
Nàng nói ra câu này ánh mắt Tu La Vương híp lại nhưng mà rất nhanh gật đầu.