Nàng chỉ là không thích nói chuyện, nhưng vẫn sẽ là người bình
thường, khí chất nàng cho người ta một loại cảm giác như tiên
tử không nhiễm bụi trần, lạnh lùng cách xa trần thế nhưng nàng thực sự không phải.
Nàng không làm được cái tiên tử cao
cao tại thượng kia vì vậy hiện tại nàng cực kỳ muốn chửi Vô
Song một trận thậm chí muốn đánh hắn thành đầu heo.
Vô Song rời đi để lại cho nàng một cái vấn đề cực kỳ khó giải quyết chính là Long Đế.
Nếu lúc nãy Vô Song lao vào bên trong hắn không có cường công Khẩn
Na La, hắn mượn Mị Ảnh thân pháp vòng qua Khẩn Na La sau đó mang theo hai người kia đi thì tuyệt không có việc gì xảy ra, hắn
vẫn sẽ rời đi được đồng thời sẽ không giữ chân nàng.
Nàng cũng học Quỳ Hoa Bảo Điển sao không rõ Quỳ Hoa Bảo Điển nhanh
thế nào?, Khẩn Na La cũng chẳng phải cao thủ gì ít nhất trong
mắt nàng là vậy, Vô Song hoàn toàn không cần cường công Khẩn Na La một chiêu.
Bây giờ thì tốt rồi, Vô Song làm ra một
loạt hành động, nàng đương nhiên cũng phải phối hợp theo hắn
liều mình mà theo.
Ban đầu nàng vốn nghĩ Vô Song... là
đến giúp nàng, bằng vào hai cao thủ song song vận lên Quỳ Hoa
Bảo Điển chưa hẳn đã không thể chiến cùng Long Đế đặc biệt là Long Đế còn bị nàng làm cho phun ra một ngụm nghịch huyết
đồng thời tiên huyết cũng thương tổn.
Vết thương thoạt
nhìn không có gì nhưng sẽ làm tổn thương tâm mạch, tâm mạch tổn thương rất ảnh hưởng tới thực lực, ít nhất có thể làm Long
Đế yếu đi một thành.
Một thành này không đủ cho nàng
chiến thắng Long Đế nhưng nếu thêm Vô Song thì không phải không
có cơ hội nhưng mà nàng nằm mơ cũng không ngờ Vô Song lại ôm hai người kia bỏ chạy.
Thế còn đánh cái gì?.
Cứ như hai người cùng gây chuyện sau đó Vô Song bắt một mình nàng giải quyết vậy.
Nàng sau khi để Ngọc Huyền theo mật đạo rời đi cũng đã nghĩ kỹ,
nàng chỉ cần đối chiêu với Long Đế một khoảng thời gian sau đó tính toán đợi Ngọc Huyền an toàn liền rời đi, bằng vào thân
phận cha nuôi đằng sau Long Đế cũng sẽ không dám hạ tử thủ với nàng, ra tay có cố kỵ, nàng một mực bỏ chạy không khó.
Nàng nhìn Long Đế hai mắt đầy sát khí cũng chỉ biết thở dài, sau
đó cũng không có thời gian chửi mắng heo đồng đội kia bởi Long
Đế đã tấn công nàng.
Long Đế vẫn là vận lên Thiên Long
Bát Bộ Thần Công nhưng mà lần này có chút khác bởi nàng có
thể thấy cả người Long Đế bọc trong kim quang.
Long Đế nhìn nàng thản nhiên mà nói.
“Bản tọa là Long Đế của Bà La Môn, vậy hôm nay muốn cho cao thủ trung nguyên các ngươi biết thế nào là Long”.
Hắn gầm lên một tiếng sau đó... trên người Long Đế có một đầu Kim Long quấn quanh, một đầu ngũ trảo kim long.
Thanh long vẫn đầy uy nghiêm lượn lờ sau lưng nhưng kim long lại đầy bá đạo quấn quanh thân.
Lúc này nếu Vô Song ở đây sẽ nhận ra rốt cuộc tại sao Hàng Long
Thập Bát Chưởng cùng Thiên Long Bát Bộ Thần Công lại xung khắc
như vậy.
Một bên là long hồn, một bên là long cốt.
Hai cái phải kết hợp với nhau mới là chân long chân chính.
Ca Lâu La tại sao lại thèm Hàng Long Khí như vậy bởi Hàng Long
Khí đại diện cho long cốt, nếu hắn có thể hấp thụ long cốt
nuôi Kim Sí Hồn vậy Kim Sí Hồn sau này sẽ sinh ra Kim Sí Thân,
hắn có thể hoàn thiện công pháp của chính mình, là bước đệm
cực kỳ lớn cho Ca Lâu La trong con đường trở thành một trong Tam
Đại Thiên, trở thành Long Đế đời tiếp theo.
Long Đế vì có đủ long hồn cùng long cốt hắn mới có thể liệt vòa hàng Đại Phạm Thiên, là đế vị cao thủ.
Thiên Trúc – Bà La Môn lúc trước không chỉ có long hồn mà còn có long cốt đáng tiếc long cốt đã biến mất.
Đây là một cái truyện xưa rất dài liên quan tới lịch sử Bà La Môn nhưng bản thân Hàng Long Thập Bát Chưởng của Trung Nguyên đúng
là có xuất thân rất lớn từ bên trong Bà La Môn, là long cốt
của Bà La Môn.
Từ thời gian rất lâu trước, Thiên Trúc liền nổ ra đại chiến, đại chiến giữa chính tông phật môn cùng Bà La Môn.
Đây đều là hai chi của phật giáo nhưng rốt cuộc cũng không thể
sống chung, vì cuộc chiến gọi là truyền đạo mà bắt đầu xảy
ra nội chiến.
Phật giáo Thiên Trúc khi
đó vốn là muốn đề phòng, cho dù thua cũng còn lại một đường
lui, thực sự không thể ngờ là bọn họ cũng chết vì nước đi
nhầm này của mình.
Bà La Môn cùng Phật Giáo Thiên Trúc
thế lực bằng nhau thậm chí Phật Giáo Thiên Trúc còn ẩn ẩn áp chế Bà La Môn nhưng khi Đạt Ma thành công mang theo đạo phật
tiến vào Trung Thổ, sau đó ở lại trên Tung Sơn – Thiếu Lâm Tự
thì lại là một vấn đề khác.
Phật giáo ở Trung Nguyên
phát triển với tốc độ không thể tưởng tượng, dần dần hình
thành một con quái vật khổng lồ, một con quái vật tranh giành
tín đồ, một con quái vật tham dự cuộc chiến truyền giáo với
chính Phật Giáo Thiên Trúc.
Vì cả hai bên ý niệm tương
đồng từ một gốc mà ra nhưng Thiên Trúc chiến loạn liên miên
trong khi trung nguyên thời điểm đó lại cực thịnh, thế là Phật
Giáo Thiên Trúc thậm chí dần dần bị chính Phật Giáo Trung
Nguyên lấn át, thánh địa của Phật Giáo thậm chí chuyển thành
Trung Nguyên.
Tiếp theo lại có các chi khác xuất hiện ở
Tây Vực, càng đáng nói bất kể là phật giáo ở đâu liền không
có ý nhận Phật Giáo Thiên Trúc làm chủ.
Lại nói đến Phật Giáo Bà La Môn cũng đổi tên
là Bà La Môn hoặc Thiên Trúc Bà La Môn, Thiên Trúc Thần Giáo...
tất cả đều là cùng một tên gọi để nói về đệ nhất thế lực
của Thiên Trúc lúc này tuy nhiên trong khoảng thời gian nội
chiến ở Thiên Trúc thì tuyệt học Hàng Long Thần Công của Bà La Môn cũng tuyệt tích.
Bà La Môn có phản đồ, phản đồ này cũng là người duy nhất nắm giữ nguyên vẹn Hàng Long Thần Công, kẻ này trốn đến Trung Nguyên, vì không muốn bị Bà La Môn tìm
ra liền lẩn vào làm ăn mày, đây cũng là bước đi đầu tiên của
Cái Bang.
Đương nhiên Cái Bang thực sự không có bất cứ
quan hệ gì Bà La Môn bởi nó không phải là một giáo phái theo
dạng tín đồ cùng đức tin.
Cùng thời điểm này, Hàng Long Nhị Thập Bát Chưởng ra đời, tạo thành trấn phái của Cái Bang cũng là môn chưởng pháp duy nhất có thể tạo ra Hàng Long Khí.
Đến thời của Hồng Thất Công, ông rút gọn Hàng Long Nhị Thập Bát
Chưởng còn Hàng Long Thập Bát Chưởng, đưa bộ chưởng pháp đi
đến đỉnh cao của chính mình đồng thời cũng đưa luôn Cái Bang đi tới đỉnh cao.
Bởi danh vọng Hàng Long Thập Bát Chưởng
đến đời Hồng Thất Công quá lớn, rốt cuộc Thiên Trúc Bà La Môn
nghe được, Long Đế khi đó còn chưa thành đế vị liền tới Trung
Nguyên.
Hắn khi phát hiện ra Hàng Long Thập Bát Chưởng
thì mừng như điên bởi bộ chưởng pháp này thực sự mang hơi
hướng của Hàng Long Thần Công, thực sự rất giống và đặc biệt
nhất nó có thể tạo ra Hàng Long Khí đúng ra long cốt.
Đáng tiếc duy nhất là Long Đế không thể đạt được Hàng Long Thập Bát Chưởng bởi... có người gõ hắn.
Long Đế khi đó đã mạnh hơn Hồng Thất Công nhiều, hắn thậm chí
tính toán bắt sống Hồng Thất Công bắt hắn nôn ra Hàng Long
Thập Bát Chưởng nhưng mà Hồng Thất Công lại là ái tướng của
nhà Thanh.
Long Đế khi đó gặp Hoàng Thường, hắn rốt cuộc không địch lại Hoàng Thường mà bị đuổi ra khỏi Trung Nguyên.
Thời kỳ đó Bà La Môn cũng không có Tam Đại Thiên, mà chỉ có một
vị nữ đế bởi bất kể là Long Đế hay Thiên Đế khi đó chỉ là
Long Vương cùng Thiên Vương, không có Hàng Long Khí tức là công
pháp có sai lệch từ đó không thể đột phá đế vị.
Bà La
Môn thực sự rất gấp nhưng lại không dám gây chiến với Đại Thanh thời kỳ đó, Đại Thanh thời kỳ đó thực sự quá mức hùng
mạnh, mà cho dù Đại Thanh hiện tại cũng không phải Thiên Trúc
có khả năng thắng nổi, rốt cuộc Bà La Môn cùng Hoàng Thường
làm một giao dịch.
Giao dịch kia cho phép Long Vương cùng
Thiên Vương tham ngộ Hàng Long Thập Bát Chưởng một lần, mỗi
người... tham ngộ chín thức.
Hai người này không hổ là
có thiên tư đế vị tương lai,lập tức rời khỏi trung nguyên bế
quan tĩnh tâm nghiên cứu sau đó đề dựa vào đặc điểm của bản
thân mà sáng tạo ra Hàng Long Thập Bát Chưởng của riêng mình,
song song đột phá đế vị.
Cái chuyện xưa này tất nhiên đã bị lược giản đi nhiều, nó cũng không đơn giản như thế tuy nhiên cũng có thể coi là đủ rồi.
Long Đế cùng Thiên Đế thân
là hai trong Tam Đại Thiên mang hận ý rất nặng với Thanh Triều
vì vậy mới cộng đồng giúp đỡ cho Ngô Tam Quế, mang Bà La Môn
trợ chiến.
Bọn họ mỗi người chỉ nắm một nửa Hàng Long
Thập Bát Chưởng hơn nữa quyển sách kia chắc chắn bị Hoàng
Thường đụng tay qua lại thêm thời gian quan sát rất ngắn, cái
này thực sự có chút giống trường hợp của Quỳ Hoa Bảo Điển
cùng Tịch Tà Kiếm Phổ khi xưa.
Hai người vì công pháp
thiếu hụt nên bắt đầu tự lấy bản thân mình vào bổ khuyết công pháp tuy nhiên vì thế bộ công pháp sau khi bổ khuyết này chỉ
thích hợp với chính bọn họ, căn bản cũng không thể truyền lại cho kẻ khác.