Trong mắt Vô Song, Tần Hoàng – Doanh Chính
vẫn cứ là thiên cổ nhất đế của Trung Quốc, nếu không phải
Thái Tố Trường Quyền sử dụng không có bất cứ tác dụng phụ
nào thì bộ đế đạo võ học đầu tiên mà Vô Song học nhất định
phải là Hiên Viên Đế Phượng Quyết.
Vô Song chưa hề bị
thương nặng nhưng trạng thái lúc này cũng đã không còn ở đỉnh
phong tuy nhiên hắn không dám điều tức, hắn biết sau lưng còn
một trận chiến đáng sợ hơn nhiều.
Vô Song cúi người xuống, bắt đầu kiểm tra thân thể Kim Sí.
Bộ hắc y bên ngoài của Kim Sí đã sớm bị đánh hỏng, căn bản không toàn vẹn lộ ra thân thể màu ánh đồng bên trong.
Vì bộ
hắc y bị phá hủy, Vô Song có thể dễ dàng đưa tay vào bên trong, bắt đầu lục soát khắp người Kim Sí đồng thời cũng muốn xem
cấu trúc của bộ hắc y này ra sao.
Bộ hắc y chia thành
hai lớp, một lớp bên ngoài để bảo hộ, nguyên liệu làm từ cái
gì thì Vô Song không nhận ra, bên trong lại là một lớp khác
mỏng tan bất quá lại mềm chắc lạ thường, lớp bên trong rõ
ràng là do tơ dệt thành, so không nổi với Thiên Tằm Ti nhưng chỉ sợ cũng là loại cực phẩm.
Lớp bên trong có một khe
rãnh nhỏ vừa vặn cho được tay vào, thoạt nhìn cũng giống ngăn
chứa đồ, Vô Song cũng không ngần ngại đưa tay vào lục soát một
chút, hắn liền tìm được vài vật.
Đầu tiên là ngân
phiếu, ngân phiếu lên đến hàng vạn lượng bạc, tất nhiên cái
này không tính là gì, cao thủ ngũ tuyệt đỉnh phong như Kim Sí
đi theo Ngô Tam Quế không được hậu đãi mới là lạ.
Vật
phẩm thứ hai thì là một tấm bàn đồ làm bằng da dê, nhìn vào
tấm bản đồ này Vô Song hơi nheo mắt lại, nó có đánh dấu một
hòn đảo, một hòn đảo cách không quá xa so với đất liền.
Vô Song không giỏi trong việc đi tìm kho báu gì gì đó, hắn không
thể vừa nhìn bản đồ liền đã phát hiện ra đó là nơi nào hoặc gần khu vực nào nhưng có một điểm làm Vô Song không thể không
để ý, trên tấm bản đồ kia có vẽ một ngọn núi.
Ngọn
núi này có thể coi là đại sơn gần nhất so với hòn đảo kia và không rõ vì lý do gì Vô Song cảm thấy cái ngọn núi vẽ trong
bản đồ này... tám chín phần là Tử Ngọc Sơn.
Suy nghĩ một chút Vô Song liền thu vật này lại, tiếp tục kiểm tra những thứ tiếp theo.
Vật thứ ba mà Vô Song tìm được là vài bình thuốc và tất nhiên
chính Vô Song cũng không rõ bên trong những thứ này công dụng là gì, chỉ có duy nhất một cái hộp nhỏ làm Vô Song nhận ra.
Vô Song rất nhanh cũng thành công mở lớp khóa này, tháo cái đầu ưng này ra sau đó ánh mắt liền nhíu lại.
Không có đầu ưng khuôn mặt thật sự của Kim Sí lộ ra, khuôn mặt của
hắn không ngờ dị dạng vô cùng gần như khuôn mặt bị mục nát
vậy.
Vô Song thân là thần y hắn liếc mắt liền có thể
nhìn thấy dấu hiệu này của cái gì, mặt Kim Sí bị phá hủy
vốn là do độc tính, độc tính thấm vào cơ thể nhiều năm sau đó dần dần ảnh hưởng đến dung mạo của hắn, cũng phá hủy luôn
khuôn mặt của hắn.
Kim Sí cũng không có tóc, đầu của
hắn trọc lóc hơn nữa ở vần đỉnh đầu nơi sát vầng trán bị
khoét ra, nơi đó có một viên ngọc màu vàng, một viên ngọc vẫn
đang tỏa sáng.
Vô Song biết thứ này chính là thứ khắc
chế bản thân hắn trong trận chiến kia, khi hắn dùng tay móc ‘con mắt thứ ba’ của Kim Sí ra, hắn rõ ràng cảm nhận được Hàng
Long Khí còn lại ít ỏi trong cơ thể mình khẽ sôi sục.
Vật này tuyệt đối vô cùng tà dị, bất quá Vô Song cũng không rõ
công dụng của nó là gì, rốt cuộc cũng chỉ có thể lựa chọn
mang đi cất, ấn thứ này vào chính trong hộp Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, vật này quá sáng vải bình thường căn bản không ngăn nổi
ánh sáng của nó.
Giải quyết xong hết các vật phẩm trên
người Kim Sí, Vô Song liền nhấc kẻ này lên trên vai, một tay thì nắm lấy đầu ưng của đối phương.
Giây phút nắm lấy đầu
ưng Vô Song cũng nhận ra đầu ưng này không ngờ thiếu đi một đôi
mắt, hắn không nghĩ ngợi gì liền đưa tay ra móc nốt con mắt
còn lại, sau đó liền phát hiện con mắt này hóa ra là một viên đan dược.
Một viên đan dược trong suốt được bảo vệ bởi
lớp màng bên ngoài, một viên đan dược chỉ bằng hạt nhãn hơn
nữa Vô Song thử gắn viên đan dược này lên sát mắt mình, viên đan dược hoàn toàn có thể nhìn xuyên qua, căn bản không ảnh hưởng
tầm nhìn.
Nắm lấy viên kỳ dược này Vô Song liền nhớ đến giây phút cuối cùng của Kim Sí, trong lòng âm thầm đoán được
tác dụng của nó vì vậy cũng chậm rãi cất kỹ viên đan dược
này.
Vô Song rời đi căn bản không lâu, trận chiến với Kim Sí cực kỳ ác liệt, nếu không phải Kim Sí quá tham lam, quá bị Hàng Long Khí kích thích thì Vô Song cũng cảm thấy không có cửa giết kẻ
này nhưng mà cũng vì thế trận chiến này rất nhanh kết thúc.
Tính từ lúc Vô Song bị Kim Sí phát hiện nơi Lệ Xuân Viện đến lúc
Vô Song giải quyết xong Kim Sí cũng mới chỉ có khoảng một giờ
thời gian, Vô Song lại tức túc quay về Hành Dương thành, hắn
cảm thấy thật sự cũng không quá lâu.
Điều duy nhất mà Vô Song lo lắng, trong vòng 1 giờ thời gian tại Lệ Xuân Viện diễn ra việc gì?.
Một giờ thời gian nói thật đủ để xảy ra rất nhiều việc, ít nhất không phải Vô Song đã giết chết Kim Sí đấy ư?.
Trình độ
của Kim Sí cùng Vô Song tạm coi là tương đương nhưng trình độ
của thần bí nhân kia thì cao hơn Đông Phương cô nương nhiều, lại
càng không phải nói tới những người còn lại.
Không hiểu tại sao, từ khi nhìn thấy vị cô nương kia một lần nội tâm Vô
Song căn bản đều chưa từng yên ổn, nàng cho hắn một loại cảm
giác rất lạ.
Như gần như xa, như quen biết lại như không quen biết, như nắm được rồi lại buông tay.
Trong màn đêm, mang theo sát khí còn vương trên người, đội đầu ưng
của Kim Sí, Vô Song một đường hướng về Hành Dương.
Lúc
này hắn nghĩ tới Đông Phương cô nương, cũng không biết tại sao
trong đầu hắn có những hình ảnh dần dần hiện ra, những hình
ảnh càng ngày càng rõ nét, hình ảnh thuộc về một hắn khác,
một hắn từ thủa đầu tiên.
Bước chân của Vô Song chưa từng chậm lại nhưng hắn như rơi vào một loại ảo cảnh của chính mình vậy.
Người này tất nhiên không phải nữ nhân, là một nam nhân, một ngừoi tuổi trung niên chỉ sợ đã quá 50.
Hắn khi đó làm gì?.
Hắn khi đó ngồi trên một chiếc sofa màu đỏ, tay nhẹ lắc một ly
rượu trắng mà chính hắn hiện tại cũng không nhận ra tên gọi,
ánh mắt như có như không nhìn người kia đi đến cuối cuộc đời... trong mắt mang theo một tia miệt thị.