Vi Tiểu Bảo đứng ở bên cửa, cho dù năm này mới 11 tuổi bản
thân Tiểu Bảo cũng đối với Ngọc Huyền cực kỳ ấn tượng.
Số lượng nữ nhân mà Vi Tiểu Bảo nhìn thấy còn nhiều hơn cả Vô
Song dù sao từ khi sinh ra tiểu tử này đã ở tại nơi đây, nữ
nhân có thể tính bằng hàng trăm người bất quá Vi Tiểu Bảo vẫn cảm thấy không ai ấn tượng bằng Ngọc Huyền.
Cái này
cũng giống hệt với Vô Song vậy, nữ nhân xinh đẹp thậm chí xinh
đẹp đến mức hoàn mỹ trên đời không phải không có đặc biệt Vi
Tiểu Bảo cảm thấy tứ đại danh kỹ của Lệ Xuân Viện toàn bộ
đều xinh đẹp hoàn mỹ, đều là nữ thần trong lòng nam nhân nhưng
mà kể cả dung mạo bọn họ xinh như hoa, như họa thì cũng không
thể che đi quầng sáng của nữ hầu gái kia.
Nếu toàn bộ Lệ Xuân Viện là một rừng hoa hồng khoe sắc thắm thi
nhau phô ra nét đẹp, nét quyến rũ thì Ngọc Huyền như một bông
hoa hướng dương mọc xen lẫn, cùng với ánh sáng mặt trời mà
tỏa ra thứ ánh sáng của chính mình.
Đến khi Ngọc Huyền
đóng cửa lại, Vi Tiểu Bảo mới như tỉnh hồn lại, đứa nhỏ này
không khỏi huých nhẹ vai Vô Song.
“Vô Song đại ca, ta không
nói điêu chứ?, rất nhiều người nguyện ý đưa tiền không phải là để nhìn yêu nữ kia mà là hai nha hoàn của nàng”.
Vô Song đối với Vi Tiểu Bảo tất nhiên dùng tên thật của mình, cái
này cũng không ảnh hưởng chút nào dù sao kể cả hắn cùng phân
thân có dùng một tên thì cũng không có bất cứ ai có thể hoài
nghi hai người là một.
Vô Song lần này còn đang chuẩn bị
đóng vai Đông Phương Bạch, cùng lắm hắn coi như hai chữ ‘Vô Song’
này là tên giả Đông Phương Bạch sử dụng, sẽ không gặp vấn đề
gì.
“Thực sự là bất ngờ, nàng rất đặc biệt”.
Vi Tiểu Bảo gật đầu rồi lại hỏi.
“Đại ca, thế bây giờ ngươi tính làm gì?, đợi ở đây hay trở về Lệ Xuân Viện ăn uống một chút? “.
Vô Song đối với câu hỏi của Vi Tiểu Bảo khẽ suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu.
“Trước tiên tìm cái gì lót bụng đi, đệ đi đặt cho ta một phòng nhân tiện tìm giúp cho ta một cô nương tới đây “.
Vi Tiểu Bảo đối với Vô Song cười hắc hắc, nghe đến tìm cô nương
đứa nhỏ này lập tức biết Vô Song muốn làm gì, Tiểu Bảo lập
tức gật đầu.
“Vô Song đại ca, vậy chúng ta về thôi”.
Thế là Vô Song cùng Vi Tiểu Bảo lại trở về Lệ Xuân Viện, trước
khi đi Vô Song vẫn không khỏi hướng ánh mắt về phía cánh cửa
kia, không thể không nói Ngọc Huyền cho hắn ấn tượng rất mạnh.
Hắn không nói Ngọc Huyền xinh đẹp tuyệt trần hay hoàn mỹ tuyệt
luân gì gì đó, nàng bất kể khuôn mặt hay thân thể đều khó có
thể so với mỹ nữ đương thời thậm chí so với A Châu bản thân
Ngọc Huyền chưa chắc đã vượt qua nổi nhưng nàng có một sự hài hòa khó tả.
Vô Song rời khỏi Thiên Thượng Nhân
Gian, trong đầu lại không ngừng bắt đầu suy nghĩ về nữ tử được gọi là yêu nữ kia.
Nếu thế giới này có Tây Thi tồn tại thì người ‘yêu nữ’ kia tất nhiên là Tây Thi, trừ Tây Thi ra Vô
Song không có nhân tuyển nào tốt hơn.
Tất nhiên Vô Song
cũng biết rất hiếm khả năng Tây Thi tồn tại, nếu không phải là Tây Thi thì rốt cuộc là nữ nhân nào?.
Đầu của Vô Song
bắt đầu nhận định vô số nữ tử trong Kim Dung nhưng càng nghĩ
hắn càng cảm thấy không có khả năng.
“Chẳng nhẽ là Nhậm Doanh Doanh? “.
Theo lời Tiểu Bảo kể nữ nhân này cầm kỹ cực kỳ giống ‘yêu quái’, loại cầm kỹ không có gì đặc biệt nhưng lại làm cho không biết bao nhiêu người bỏ tiền ra, dĩ nhiên Vô Song đi nhiều thấy cũng
nhiều, hắn không tin cầm kỹ bình thường có thể làm được trình độ này, nữ nhân kia cầm kỹ chỉ sợ đã đến một cảnh giới
đáng sợ gọi là Khống Âm Thuật.
Loại cầm kỹ này Vô Song
mới chỉ thấy Tiên Âm thể hiện ra, ngoại trừ cô cô thì đến cả
Hoàng Dược Sư tại thế giới kia cũng không đàn nổi.
Trong thế giới Kim Dung, nói đến cầm thuật cũng chỉ có thể là Nhậm Doanh Doanh.
Nhậm Doanh Doanh thân là Thánh Cô của Nhật Nguyệt Thần Giáo, địa vị cao quý vô cùng, chỉ hơn chứ không kém so với Tương Vân, dạng
nữ nhân như Doanh Doanh không phải là không thể có hai nữ tử như
hoa như ngọc đi theo.
Đương nhiên đây chỉ là Vô Song đoán mà thôi, hắn cũng không dám chắc dù sao số lần hắn đoán sai cũng không phải là ít.
_ _ _ _ __ _ _
Vi Tiểu Bảo thân
là người của Lệ Xuân Viện, việc Vi Tiểu Bảo chọn phòng cho Vô
Song vẫn rất dễ dàng, có thể nói là quen việc dễ làm, Vô Song cùng Vi Tiểu Bảo lên thẳng lầu 4 – Lệ Xuân Viện.
Lần 3
cùng lầu 4 của Lệ Xuân Viện cũng không khác gì nhau cho lắm,
đều là dạng phòng riêng, là phòng của kỹ nữ cùng khách nhân
qua đêm bất quá lầu 4 vốn là nơi của Kim Bài Kỹ Nữ, lầu 3 thì chỉ là kỹ nữ bình thường.
Vi Tiểu Bảo biết Vô Song
không thiếu tiền liền trực tiếp lựa chọn cho hắn Kim Bài Mỹ
Nữ, nữ nhân tiếp chuyện Vô Song lúc này gọi là Liễu Thu Trúc,
cái tên rất đẹp, rất có ý cảnh.
Nữ nhân này leo được
đến địa vị Kim Bài Kỹ Nữ cũng không phải là không có nguyên
do, ít nhất so với tất cả nữ tử Vô Song từng nhìn thấy trong
Lệ Xuân Viện liền đẹp hơn một bậc, trên người còn có một cỗ
mị ý như có như không.
Liễu Thu Cúc nội tâm vui vẻ, cất 50 lượng bạc vào trong ngăn tủ sau
đó lập tức chuẩn bị tiếp khách, dĩ nhiên ‘đại khách nhân’
trong lòng nàng thường thường cũng phải đáng tuổi cha nàng,
chỉ có những người này mới chi bạo như vậy, hơn nữa không đi
tìm danh kỹ thể hiện văn nhã mà trực tiếp tìm kỹ nữ.
Liễu Thu Cúc thậm chí còn tưởng tượng khách nhân lần này là một
lão béo trung niên nào đó bất quá khi Vô Song bước vào, nàng
cảm thấy cả căn phòng bừng sáng.
Vô Song quá trẻ tuổi
hơn nữa khuôn mặt của hắn phải nói là cực kỳ đẹp trai, đến
mức Liễu Thu Cúc cảm thấy trái tim mình đập liên hồi, nàng
bất tri bất giác mà đỏ mặt.
Tiếp theo mọi việc vẫn
đúng theo ‘quy trình’, hạ nhân liền bày biện sơn hào hải vị lên bàn, nàng liền lại gần muốn hầu rượu Vô Song nào ngờ... Vô
Song đưa tay ra tỏ ý ngăn lại.
Việc tiếp theo thì làm
nàng triệt để buồn bục, chỉ thấy Vô Song tự rót, tự uống căn
bản không để ý đến nàng, cứ như nàng không tồn tại vậy.
Liễu Thu Cúc ban đầu tương Vô Song là diễn trò, nàng cũng tự rót
tự uống nhưng mà một lúc sau thấy Vô Song thực sự không có ý
quan tâm đến mình, nàng mới không biết làm sao.
Không phải dùng thân thể tiếp khách vẫn thu được ngân lượng?, cái này
làm gì có cô nương nào không muốn bất quá... cũng phải xem
khách nhân là ai.
Người như Vô Song, nàng nguyện ý tiếp,
phi thường nguyện ý muốn tiếp nhưng mà đối phương căn bản không
để ý đến nàng, lúc ban đầu bước vào chỉ nhìn nàng một chút
sau đó tự mình tiến vào bàn ăn, coi nàng như người dưng nước
lã, người chưa từng tồn tại vậy.
Liễu Thu Cúc rốt cuộc
không ăn được nữa, nàng cũng... không lên tiếng mà lựa chọn
dùng một tay chống cằm, ánh mắt quan sát Vô Song sau đó ánh
mắt không khỏi mang theo si mê.
Như đã nói, mị thuật cũng chia loại người.
Vô Song là loại người thứ nhất, trời sinh mị thuật.
Hắn hiện tại không còn giống nữ nhân, mị hoặc của hắn đương nhiên
không còn sức sát thương với nam nhân nhưng mà sát thương với nữ nhân y nguyên vẫn còn.
Liễu Thu Cúc thậm chí cảm giác mình đang đi lạc trong từng góc cạnh trên khuôn mặt Vô Song vậy.
Mãi đến khi Vô Song ngửa đầu lên nhìn nàng, nàng mới đỏ mặt mà rụt ánh mắt lại.
“Mặt ta có gì sao? “.
Liễu Thu Cúc xin thề một đời này chưa bao giờ trái tim nàng đập
liên hồi như vậy, nàng nhìn Vô Song không khỏi cắn răng mà đáp.
“không... không có gì”.
VÔ Song cũng gật đầu, một tay đưa ra lấy một tấm khăn ăn thấm
nước nhẹ lau miệng, tiếp theo hắn lấy từ ngực ra một thỏi quan ngân khác, giá trị cũng là 50 lượng bạc đặt lên bàn.
“Ta có chút việc muốn hỏi cô nương, không biết cô nương có nguyện ý trả lời “.
Liễu Thu Cúc ngửa mặt lên nhìn Vô Song, nàng có thể cảm nhận khuôn
mặt kia không có một chút sắc dục, trong lòng thầm than.
Đây chính là cuộc đời của nàng, nàng từ xưa đến nay chưa từng
được chọn nam nhân, nam nhân kể cả làm nàng chán ghét nàng cho
dù ngàn cái không muốn vạn cái không muốn thì vẫn phải theo
người ta lên giường.
Nam nhân làm nàng có thiện cảm, làm
nàng thật sự muốn hầu hạ người ta trên giường thì người ta từ đầu đến cuối chưa từng quan tâm tới nàng.