Vô Song trên đường tiến vào Lệ Xuân Viện mới biết tên nữ nhân
trung niên áo xanh, nàng tự xưng Mộng Oánh, ở trong Lệ Xuân Viện được xưng là Oánh ma ma.
Cái tên này theo Vô Song mà nói
không thể gọi là không hay thậm chí có chút văn nhã nhưng mà
đặc vào người vị Oánh ma ma thì mười phần sai.
Đương
nhiên mỗi người có chuyện xưa của mình, có con đường của mình, Vô Song sẽ không vô cớ phán xét người khác, bản thân hắn chỉ
không thích nhưng tuyệt đối sẽ không ghê tởm vị Oánh ma ma này.
Tiếp theo vào đến Lệ Xuân Viện, Vô Song không khỏi bất ngờ về nơi
này, Lệ Xuân Viện theo lời Mộng Oánh thì có... 5 tầng chứ
không phải là 4.
Đây là công trình kiến trúc bao gồm tầng hầm, tầng một, tầng hai, tầng ba cùng tầng bốn.
Sòng bạc tại thời đại này không hiếm lạ gì, cũng không phải nơi
quan phủ không cho phép, thật ra cũng không cần xây dựng nơi bí
mật như vậy bất quá càng bí mật lại càng cho người ta một
loại cảm giác an toàn mà thần bí, loại cảm giác này hấp dẫn không ít con bạc.
Tầng một là tầng tiếp khách, cũng là nơi Mộng Oánh dẫn Vô Song vào bên trong, cái nơi này là đại
sảnh, thậm chí có thể coi là cửa hàng ăn uống luôn cũng được, đi qua hành lang tiến vào chính phòng, bên trong xếp rất nhiều
bàn ghế, cũng có không ít người đang ngồi, trên bàn đều bày
đồ ăn đồ uống linh đình, ở khu vực trung tâm có một sân khấu
lớn, bên trên lúc này... là ca kỹ đang nhảy múa, tất cả đều ăn mặc quần áo tây vực, khuôn mặt bị mạng mỏng che lại, chân
trần đi trên thảm đồng thời phần eo hoàn toàn lộ ra, thân thể
mềm dẻo vô cùng, thực sự cực kỳ chuyên nghiệp.
Nhìn cái hình ảnh này Vô Song không khỏi gật đầu, hắn nhớ đến nhà
hàng thậm chí khách sạn kiếp trước, rất nhiều nơi sắp đặt sân khấu sau đó có cả dàn nhạc trợ hứng.
Vô Song không rõ chủ nhân Lệ Xuân Viện là ai nhưng mà đầu óc kẻ này thực sự rất không tầm thường.
Đương nhiên nơi này là kỹ viện, là kỹ viện thì không thể thiếu kỹ
nữ, trên mỗi bàn ăn thực sự đều có mỹ nữ hầu rượu, các nàng không ngờ cũng chỉ mặc đồng nhất một trang phục, bên dưới là
quần bó ôm sát từ hông đến bắp chân, bên trên là yếm đào chỉ
che đi phần ngực, loại trang phục này lộ hoàn toàn phần cánh
tay, phần lưng cùng từ bắp chân đổ xuống, thực sự nóng mắt vô
cùng, đặt biệt có nhiều nữ tử... không ngờ chỉ buộc nửa cái
yếm.
Thế nào là buộc nửa yếm?, loại yếm này tổng cộng có 3 cái nút thắt, một thắt ở sau gáy, một là thắt sau lưng
còn một cái cuối thắt bên hông, có rất nhiều nữ nhân tại tầng một bỏ qua phần thắt bên hông làm cho hai phần trước ngực trực tiếp căng tràn, gần như muốn đẩy cái yếm ra.
Đương nhiên
cũng không thiếu nữ nhân thắt đủ các nút trên yếm, cái này
cũng không phải bọn họ cẩn thận hay không muốn hở hang gì cả
mà là thân thể khác nhau.
Thắt hai nút có thể khoe ra phần ngực, nếu thắt đủ ba nút thì lại dùng để khoe eo.
Nghe Mộng Oánh ở bên cạnh thao thao bất tuyệt về Lệ Xuân Viện, về
sáng kiến của chủ nhân nơi này, Vô Song từ trong lòng cũng bắt
đầu bội phục Phúc Kiến An, đương nhiên hiện tại Vô Song vẫn chưa biết Phúc Kiến An là chủ nhân Lệ Xuân viện hơn nữa bằng độ
hiểu biết của hắn với Kim Dung thế giới có khi cái tên Phúc
Kiến An này hắn còn chưa nghe.
Hắn biết về Kim Dung
thế giới cũng không qua đọc sách lại càng chưa thể nói là fan
trung thành của Kim Dung, hắn chủ yếu là xem phim mà ra, ngoại
trừ Thiên Long Bát Bộ, Thần Điêu Tam Bộ Khúc, Tiếu Ngạo Giang
Hồ cùng Lộc Đỉnh Ký bản thân Vô Song còn dám nói là hiểu
biết, các tác phẩm khác thì hắn căn bản chỉ mơ mơ hồ hồ.
_ _ _ __ _ _ _ _
Mộng Oánh không biết vì cái gì mà cứ như phát điên vậy, nữ nhân
năm nay đã quá 40 này một bên vừa dẫn Vô Song đi trong Lệ Xuân
Viện, miệng thì không khỏi thao thao bất tuyệt, cứ như... muốn
nói chuyện với hắn nhiều nhất có thể vậy.
Từ tầng 1
lên trên tầng 2 tổng cộng có 4 cầu thang, ngay khi Mộng Oánh
cùng Vô Song đang trên cầu thang chuẩn bị lên tầng 2, Mộng Oánh
còn đang muốn vì Vô Song giới thiệu tầng 2 của Lệ Xuân Viện
thì có một hình ảnh làm Vô Song nhíu mày.
Lúc trước đi
vào thật ra Vô Song đã thấy, tại một cái bàn trong góc có một đám người đang bu vào nhau bất quá hắn cũng không để ý, chỉ
có lên trên cao hắn mới nhìn rõ bên phía đó rốt cuộc xảy ra
việc gì.
Trong góc lúc này tụ tập khoảng 7-8 nam tử,
tuổi tác đa số còn rất trẻ, ở trung tâm cái bàn không ngờ lại là một tiểu hài tử.
Đứa nhóc này ngồi hẳn trên bàn, hai chân khoanh lại, miệng không ngừng thao thao bất tuyệt.Làn da có chút xạm đen, khuôn mặt non nớt nhưng ánh mắt cực kỳ có thần, miệng mở liên tục căn bản không khép lại, vì nơi này
quá ồn Vô Song cũng không nghe rõ nó đang nói gì nhưng mà quá
nửa cũng là đang kể chuyện.
Đứa bé này không tính là
đẹp mà thật ra Vô Song cũng không có cái khái niệm về vẻ đẹp
của nam nhân cho lắm, trong mắt hắn nam nhân chỉ cần không phải
dạng như Hoàn Nhan Khang hay Đông Phương Bạch thì đại khái quy về ‘không đẹp’, trên mặt không có dị tật hoặc dung mạo quá mức
kinh khủng thì quy về ‘không xấu’.
Nhìn đứa bé này, Vô Song trong lòng liền nghĩ đến một cái tên.
“Oánh tỷ, đứa bé này là ai? “.
Mộng Oánh thấy Vô Song dừng lại thật ra cũng đã chú ý, lại thấy
hắn hỏi khóe miệng liền hơi bĩu một cái nhưng vẫn giải thích.
“Thằng nhóc đó a?, nó gọi Vi Tiểu Bảo, là con một tú bà khác trong
Lệ Xuân Viện chúng ta, cũng thật nực cười không ngờ cô ta đến
cả sinh con xong rồi còn không bị đuổi đi hơn nữa còn cho con
mình làm việc trong Lệ Xuân Viện, lại thêm một miệng ăn, tốn
cơm tốn gạo”.
“Đệ đệ không cần để ý đến thằng bé đó,
nó bất học vô thuật, cả ngày không làm việc gì có ích, xấu
người xấu nết, chỉ biết biên chuyện lừa người kiếm mấy đồng
lẻ, cả ngày nói cái gì Thiên Địa Hội với Hồng Hoa Hội, chẳng biết học hư ở đâu, cái này may mà nó còn nhỏ không hiểu
chuyện, sau này nó lớn lên còn dám nói lời này lọt vào tai
người khác chính là họa diệt môn, không biết chừng tương lai
còn gây họa cho Lệ Xuân Viện chúng ta”.
Mộng Oánh thực
sự có ác cảm rất lớn với Vi Tiểu Bảo nhưng mà Vô Song lại
nhận ra trong mắt nàng có một loại khát vọng, nàng đang đố kị với Vi Xuân Hoa.
Vô Song chưa gặp Vi Xuân Hoa, cũng không
biết dung mạo của Vi Xuân Hoa so với Mộng Oánh như thế nào, hắn lại càng không biết quan hệ hằng ngày của hai người ra sao
nhưng mà Vô Song vẫn nhìn ra được một số điều.
Trên chiếc bàn kia cũng không phải chỉ có vài đồng lẻ, trên bàn là bạc trắng, rõng rã khoảng 7-8 lượng bạc.
Nói thật 7-8 lượng bạc liền có thể đủ cho một nhà hai người ăn trong 1 tuần.
Các cô nương Lệ Xuân Viện đương nhiên có tiền riêng nhưng mà tiền
riêng đều là chút cơm thừa canh cặn mà thôi, khách nhân tặng
tiền cho các nàng thì chín phần phải nộp lên cho các mama, các mama liền lại nộp lên trên nữa, cô nương tiếp khách một lần...
giỏi lắm cũng chỉ giữ lại khoảng 10 lượng bạc, con số có lẽ
cũng không khác chỗ bạc trên bàn kia là bao.
Dĩ nhiên cái thông lệ này không áp dụng cho kim bài danh kỹ, những người
này địa vị vượt xa mama bình thường dù sao các nàng ngày có
thể kiếm cả trăm lượng bạc, cả ngàn lượng bạc thậm chí nếu
mỹ nhân như Trần Viên Viên... dạng danh kỹ này ngày kiếm vạn
lượng cũng không phải nói quá.
Vi Tiểu Bảo ở cái tuổi này đã có thể nuôi sống mẫu thân mình, thực sự không tệ.
Mộng Oánh đời này có thể sinh con hay không?, quá nửa là không dù
sao nàng đã từng này tuổi đồng thời nhìn ánh mắt nàng Vô Song cũng đoán ra nàng không có lấy một mụn con, nàng mở miệng
mắng Vi Tiểu Bảo có lẽ cũng là vì trong nội tâm ghen tị mà
thôi.
Vô Song lần này cũng không tiếp tục lên trên, trong
ánh mắt khó hiểu của Mộng Oánh, Vô Song thản nhiên đi xuống
cầu thang, hướng về cái bàn nơi Vi Tiểu Bảo ngồi, ánh mắt lóe lên.
Vi Tiểu Bảo người này là một trong những nhân vật Vô Song thích nhất trong Kim Dung, có sắc tâm cũng có sắc đảm.
Vi Tiểu Bảo thực sự rất vô lại, làm người không từ thủ đoạn
nhưng lại rất giảng nghĩa khí, trời sinh thông minh, hắn không
phải loại người đa mưu túc trí như Hoàng Dung cũng chẳng có
tầm nhìn xa nhưng mà khả năng ứng biến cùng độ nhạy đầu có Vi Tiểu Bảo tuyệt không thua ai.
Bản thân Vi Tiểu Bảo có thể là tiểu nhân đúng nghĩa nhưng mà hắn lại là một tiểu nhân trọng tình trọng nghĩa.
Quan trọng hơn, Vi Tiểu Bảo lúc này còn chưa gặp Trần Cận Nam chưa
ra nhập Thiên Địa Hội, Vô Song thực sự động tâm muốn thu nhân
tài này.
............
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan