Vô Song mang theo bảo rương một đường đi theo hai nam nhân say rượu
kia, cũng không biết có phải hai người say quá đầu óc không
bình thường hay không mà Vô Song có cảm giác đường đi vòng vèo
vô cùng, cứ như cố tình mua đường vào thân vậy.
Cũng không nhớ rõ đi qua mấy con phố rốt cuộc Vô Song mới nhìn thấy nơi gọi là Lệ Xuân Viện.
Lệ Xuân Viện thực sự rất lớn, ít nhất nhìn từ bên ngoài vào là thế, nơi này là lầu cao 4 tầng, tại cái thời đại này mà nói đã là rất đáng sợ, Vô Song không nhìn thấy được tổng quan của Lệ Xuân Viện nhưng mà mặt tiền của nó ít ra cũng phải cả
trăm m2, Lệ Xuân Viện lớn đến nỗi chiếm chọn cả một góc phố
Hành Dương Thành.
Không biết Vô Song có phải quá nhiễm
phim ảnh ở tiền kiếp hay không, hắn vốn nghĩ ban đêm mới là
thời gian lầu xanh làm việc phát đạt nhất nhưng mà tựa hồ áp
dụng lên Lệ Xuân Viện trước mặt thì không giống, nơi này đến
cả ban ngày người đi lại cũng như mắc cửi, thực sự rất đông.
Bên ngoài cửa Lệ Xuân Viện ngoại trừ một dàn 12 hộ vệ đứng
nghiêm trang ra còn có 2 trung niên mỹ phụ, đối với Vô Song thì
hai người này không tính ‘mỹ’ bất quá nếu lấy ánh mắt thế
nhân mà xem thì đã rất không tệ.
Hai trung niên nữ nhân kia quá nửa là tú bà đón khách nhưng mà hồng lâu không phải chỉ
có một tú bà sao?, bây giờ sao lại có hai người?.
Cũng
không đợi Vô Song kịp làm rõ, một trong hai người nhìn thấy Vô
Song sau đó liền vỗ vai người kia, cả hai như nói cái gì đó
rồi đồng thời nhìn Vô Song.
Hai trung niên nữ nhân này chỉ trỏ về phía Vô Song, vài giây sau trung niên nữ nhân mặc áo màu xanh hướng thẳng về phía Vô Song.
Vô Song thật ra cũng biết mình đi trên đường liền là tâm điểm của mọi người, hắn thực sự rất đặc biệt.
Tông màu trắng đen vốn đã là tông màu cực nổi hơn nữa tại thời
đại này cũng không có bao nhiêu người chọn loại phục trang này, thời đại này nam nhân liền chuộng ba loại màu chính là trắng, xám cùng xanh, về phần nữ nhân quần áo thì càng không phải
nói gần như đủ tất cả các loại màu nhưng mà cũng không thường xuyên có màu đen.
Màu trắng gần như đại diện cho tang
thương tiêu điều, màu đen lại đại diện cho tử vong cùng hắc ám, hai loại màu sắc này đặc biệt là màu đen rất ít khi được
dùng.
Bỏ qua vấn đề trang phục thì chỉ riêng màu tóc
trắng của Vô Song đã hấp dẫn không biết bao nhiêu người sau đó
từ màu tóc liền sẽ chú ý đến khuôn mặt của hắn.
Vô
Song quá mưc đẹp trai, nói là rồng phượng trong loài người cũng không tính là nói quá, bằng vào dung mạo của mình Vô Song đi
trên đường có thể làm rất nhiều nữ nhân lưu lại ánh mắt trên
người hắn,lưu luyến không rời.
Cuối cùng là bảo rương mà Vô Song mang theo, rương này cũng không giống rương đựng vàng
bạc, kho báu chuyên dùng vận chuyển tài bảo mà là dương gỗ
dài, chiều dài khoảng 1m, chiều rộng thì khoảng 30 cm, gần
giống với hộp đựng đàn nhưng mà lớn hơn một chút, cũng dài
hơn một chút, mang theo vật lớn như vậy hành tẩu trên đường quả thực không thể không làm người ta chú ý.
_ _ _ _ _ __
Trung niên nữ nhân áo xanh một đường đi đến chỗ Vô Song, trên đường
thậm chí uốn éo vô cùng, hai cục thịt trước ngực không ngừng
rung lên hơn nữa trên người có mùi son phấn rất nặng, khuôn mặt
thậm chí đánh phấn đến trắng bạch.
Nhìn nữ nhân này Vô Song thật sự có chút bội phục, lắc hông liên tục như vậy có khi nào trật khớp hay không?.
Nói thật hiện tại Vô Song thân cao khoảng hơn
1m7 của Vô Song tại thế giới này không tính là cao nhưng mà...
Vô Song lại có súc cốt công, hắn vẫn đang dùng súc cốt công duy trì thân thể ở khoảng 1m8.
Vô Song vẫn còn đang tuổi ăn
tuổi lớn, hắn nhất định có thể cao thêm, chiều cao không phải
vấn đề của hắn nhưng hiện tại hắn đang đóng giả Đông Phương
Bất Bại, ít nhất cũng phải giống chiều cao của Đông Phương
Bạch nếu không lấy cái gì ra đóng giả người ta?.
Chiều cao của Vô Song hiện tại kết hợp cùng dung mạo của hắn có thể coi là hoàn mỹ.
Quần áo của Vô Song chắc chắn không phải quần áo thông thường bằng
vải vóc, quần áo của hắn chỉ có chút dị biệt nhưng mà chất
liệu cực tốt.
Nữ nhân này cái gì không giỏi nhưng nhìn
mặt đoán người lại có một loại bản sự rất lớn, nếu không
phải có cái tài này liền không thể ở lại Lệ Xuân Viện, phải
biết nàng ta năm nay cũng đã ngoài 40 tuổi, một đời dùng thân
xác kiếm tiền, đến cái độ tuổi này đã sớm không có mấy
khách nhân muốn, bị cho một khoản tiền giải ước về quê kiếm
ăn.
Nàng được thăng lên làm tú bà trong Lệ Xuân Viện, ánh mắt thực ra rất độc.
Da dẻ Vô Song trắng bóc, còn hơn cả làn da các cô nương trong Lệ
Xuân Viện, hơn nữa quần áo trên người tuyệt không tầm thường,
kẻ không có tiền sao có thể được như Vô Song?, đấy là chưa kể
trên người Vô Song có một loại khí chất cực kỳ hấp dẫn người, một loại khí chất chính nữ nhân này cũng không biết xưng hô ra sao... nàng cả đời chỉ may mắn thấy được trên người chủ nhân.
Chủ nhân của Lệ Xuân Viện là ai?, người này có tư cách đặt song
song cùng Ngô Tam Quế, người này gọi Phúc Kiến An.
Loại
khí chất trên người Vô Song... cho nàng có cảm giác tương tự
với chủ nhân, chính vì vậy cho dù thấy Vô Song còn đứng cách
xa Lệ Xuân Viện 10m, nàng vẫn chủ động chạy tới, chủ động làm quen thậm chí chủ động hiến thân.
Phúc Kiến An là đại mỹ nam tử, Vô Song cũng vậy.
Phúc Kiến An trong người có đại tài, hắn có một loại tự tin kinh
khủng với chính bản thân mình, Vô Song đương nhiên cũng chưa bao
giờ thiếu tự tin.
Phúc Kiến An tay nắm đại quyền, Vô Song hiện tại đúng là chưa có quyền lực gì đáng nói nhưng đừng
quên hắn ở bên người Thiết Mộc Chân một khoảng thời gian, hắn
là Mông Cổ Thái Sư, tính về quyền hành ở cái thế giới kia
hắn cũng không thua kém Phúc Kiến An.
Từ ba điểm này mà
nói, khí chất của Vô Song quả thực có phần giống với Phúc
Kiến An, một loại khí chất của thượng vị giả kết hợp với
dung mạo tuyệt thế làm cho hắn đi đến đâu cũng sẽ trở thành
trung tâm của mọi vật, khiến người ta vô tình hoặc cố ý muốn
thân cận thậm chí muốn tin phục.
Đây không phải là Tiên Thiên Thiên Phú nhưng cũng tuyệt chẳng kém Tiên Thiên Thiên Phú.
_ _ _ _ _ _ __
Nhìn nữ tử trước mặt không ngừng nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, Vô Song không khỏi thở ra một hơi.
“Ồ, ta muốn chơi cái gì liền chơi cái đó?, ta nghe nói rất nhiều
năm trước thế gian xuất hiện một đại mỹ nhân gọi là Trần Viên
Viên, là kinh thành đệ nhất ca kỹ, chỉ bán nghệ không bán
thân?, không biết Lệ Xuân Viện có dạng danh kỹ như vậy hay không? “.
Câu này Vô Song vốn muốn hỏi cho có, hắn từ xưa đến
nay không tin lắm mấy cái gọi là bán nghệ không bán thân, đây
chẳng qua là chiêu bài tăng giá mà thôi bất quá mấy nữ tử như
vậy đầu tiên phải có chút tài nghệ, thứ hai dung mạo cùng thân hình tuyệt đối đáng tiền bỏ ra, cuối cùng là... số lần tiếp khách không nhiều, trên người không có loại cảm giác ‘dong chi
tục phấn’.
Loại nữ nhân này... tạm thời không làm cho Vô Song khó chịu.
Trung niên nữ tử kia nghe Vô Song hỏi vậy, hai mắt tỏa sáng.
Nàng thật ra không phải loại người văn nhã gì, làm cái nghề này
còn đòi văn nhã? bất quá nàng lại hiểu cách kiếm tiền, hiểu
cách làm việc của lầu xanh.
Dạng nữ nhân như Vô Song nói, bất kể là có chịu lên giường với khách hay không, đều sẽ
kiếm một khoản đại bút cho kỹ viện, thậm chí tùy theo cấp
bậc danh kỹ, khách nhân muốn xếp hàng gặp nàng còn phải lộ ra tài hoa, muốn có cơ hội lộ ra tài hoa còn phải nộp bạc đăng
ký.
Vô Song mở miệng liền dám hỏi loại nữ nhân này,
trong người chắc chắn cực có tiền, về phần tài hoa?, theo nàng nghĩ tài hoa làm con khỉ gì dù sao cũng không mài ra ăn được,
chỉ bằng dung mạo của Vô Song đặt ở đó vấn đề tài hoa có thể trực tiếp bỏ qua.
Rốt cuộc nữ
nhân áo xanh vẫn là thành công kéo Vô Song vào trong Lệ Xuân
Viện, đây cũng có thể coi là lần đầu tiên Vô Song đến lầu xanh
kể tử khi xuyên không đến giờ, cũng có thể là một loại trải
nghiệm.
............
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan