Vô Song thật sự không giỏi cờ, với cờ vây mà nói cho dù hắn được chỉ dậy tận tình từ nhị sư huynh nhưng mà ngay cả như vậy hắn vẫn chỉ dừng lại ở hai chữ hiểu biết, muốn đến được cấp bậc tông sư đánh cờ thì còn phải
vượt qua một khoảng cách rất xa.
Trân Lung Ván Cờ chính là trận
cờ lợi hại nhất kim Dung, không biết bao nhiêu tông sư đánh cờ đều tiến
vào trận này, căn bản không có bất cứ ai có thể giải nổi, ngoại trừ nhân vật siêu cấp may mắn như Hư Trúc ra thiên hạ còn có ai trong lúc vô
tình đánh bừa cũng tìm ra sinh lộ?.
Vô Song từ khi đến thế giới này cũng rất khó gắn hai chữ may mắn với mình.
Ngay cả việc đơn giản nhất, tưởng như không có chút nào nguy hiểm điển hình
như tỷ võ chiêu thân với Mục Niệm Từ thì hắn... cũng gặp đau đớn chết đi sống lại, căn bản không khác gì vận rủi quấn thân.
Lần này lên
Lôi Cổ Sơn, đối mặt với Trân Lung ván cờ thì Vô Song cũng không nghĩ
mình sẽ gặp may mắn nhưng mà hình như cũng như ông cha ta đã nói ‘quá
tam ba bận’, hắn rốt cuộc cũng may mắn được một lần.
Nếu phải so
sánh tài chơi cờ của Vô Song một cách thích hợp nhất thì liền lấy khả
năng phá trận của Đồng Mỗ đến xem, cả hai người đều thuộc dạng học vẹt.
Vô Song chưa đủ khả năng phá các thế cờ khó nổi tiếng cổ kim nhưng mà hắn
lại nhìn quá rất nhiều trận cờ thế, cũng biết phá rất nhiều trận cờ thế
khác nhau, tiền đề là hắn đã nhìn qua.
Trân Lung Ván Cờ bày ra trước mặt Vô Song, hắn vậy mà đã từng nhìn qua thế cờ này.
Ở thế giới cũ của Vô Song nó không gọi là Trân Lung ván cờ, nó gọi là
Bách Tử Vô Hối Kỳ Trận, chính là mượn đường sống trong chỗ chết, tưởng
như không có sinh lộ vậy mà lại giết ra một cái sinh lộ.
Điều này làm Vô Song rốt cuộc nghĩ đến, Trân Lung ván cờ của thế giới trước có
lẽ cũng không giống Trân Lung ván cờ của thế giới này.
Một cái là nhà Tống, một cái là nhà Thanh, hai triều đại cách nhau xa lắc xa lơ, căn bản không có mấy liên quan gì.
Nhà Tống sau đó sẽ đến nhà Nguyên, sau nhà Nguyên là nhà Minh rồi mới đến nhà Thanh.
Trải qua đến 3 cái triều đại, có rất nhiều thứ khác nhau.
Cái thế cờ được coi là khó nhất triều đại nhà Tống thì đương nhiên cực kỳ
nổi tiếng, trở thành thế cờ mẫu cho những người ham mê cờ đạo của thời
nhà Thanh, điều này nếu suy nghĩ kỹ thì cũng cảm thấy hợp tình hợp lý.
Thế là trong ánh mắt không thể tưởng tượng được của Tô Tinh Hà cùng Vô Nhai Tử, bản thân Vô Song thật sự phá xuống trận cờ này, thực sự khiến Vô
Nhai Tử kinh ngạc như gặp tiên nhân.
Vô Song hắn, rốt cuộc cũng trở thành Tiêu Dao Chưởng Môn rồi.
Vì cái phái Tiêu Dao này, Vô Song thực sự đã bỏ ra hơn 10 năm tâm huyết.
Bắt đầu từ khi hắn còn chưa nhận thức được thế giới, khi hắn còn ở Tử Ngọc
Sơn với các sư huynh sư tỷ đến khi hắn bước sang một chiều không gian
khác, thực sự Vô Song đã bỏ ra rất nhiều vốn.
Phái Tiêu Dao có thể cho Vô Song rất nhiều chỗ tốt trong tương lai nhưng mà nó cũng hạn chế chính bản thân Vô Song ở hiện tại.
Vô Song biết, nếu hắn không bỏ ra hơn 10 năm nghiên cứu tạp học, nghiên
cứu cầm kỳ thi họa thì có lẽ hắn chí ít có thể trở thành một cái Đông
Phương Bất Bại mới.
Đông Phương Bất Bại đạt đến một độ cao người
đời khó tưởng tượng nhưng Vô Song hắn cũng nắm giữ Quỳ Hoa Bảo Điển, chỉ cần hắn một mực chuyên tâm võ nghệ lại thêm thể chất nghịch thiên, vì
cái gì không thể đuổi được đối phương?.
Cho dù hắn thật sự kém
Đông Phương Bất Bại thì Vô Song cũng cảm thấy hắn ít nhất cũng ngang
ngửa với Ngụy Trung Hiền đi, dù sao khí tràng mà Ngụy Trung Hiền bày ra
năm đó cũng không quá mức đáng sợ, có lẽ chỉ ngang với Mục lão – Mục
Nhân Thanh mà thôi.
........
Vô Song có chỗ dựa là Lý Thu
Thủy cùng Đồng Mỗ, cái chỗ dựa này Vô Nhai Tử không thể đắc tội được lại thêm tài hoa của Vô Song cũng bày ra đó, đến cả Trân Lung Ván Cờ bản
thân Vô Nhai Tử dùng 30 năm mới có thể nghĩ ra liền bị Vô Song cứ như
vậy phá hủy, Vô Nhai Tử rốt cuộc cũng chấp nhận thân phận chưởng môn của Vô Song.
Vô Nhai Tử cho dù ngoan cố, cho dù tự ngạo hơn nữa cũng không tiếp tục tìm ra được lý do thoái thác, lúc này theo Tô Tinh Hà
dẫn đường, Vô Song cùng Vô Nhai Tử đều xuất hiện trong một gian thạch
thất.
Gian thạch thất này cũng không tính là lớn, tiến vào trong
này làm Vô Song có chút hiếu kỳ, hắn cảm thấy một phế nhân như Vô Nhai
Tử lại thêm vào Tô Tinh Hà mà có thể tạo ra một gian thạch thất như vậy
đã là việc tương đối khó khăn.
Đương nhiên Vô Song sẽ không nghĩ
nhiều, hắn cũng không cần Vô Nhai Tử lên tiếng liền tự mình ngồi xuống
một cái ghế đá, đối mặt với Vô Nhai Tử.
Vô Nhai Tử cũng là rất
bất đắc dĩ nhìn Vô Song, ông ta cảm thấy Vô Song trong ánh mắt đối với
bản thân mình đến cả một chút cung kính cũng không có, ánh mắt nhìn ông
ta rất nhạt rất nhạn, điều này làm trong lòng Vô Nhai Tử tức giận nhưng
cũng không biết làm gì.
“Ngươi gọi là Đông Phương Bạch sao? “.
Nhìn Vô Nhai Tử, Vô Song vẫn hơi hơi nhếch miệng.
“Đúng, ta gọi là Đông Phương Bạch”.
Vô Nhai Tử cùng Vô Song cả hai lại trầm mặc, nếu mà có người thứ ba ở đây
chỉ sợ sẽ cảm nhận được không khí có chút gì đó không đúng... cứ như hai cái tình địch gặp mặt vậy.
Rốt cuộc Vô Nhai Tử cũng vẫn phải là người lên tiếng trước, hắn đối với Vô Song thở ra một hơi.
“Đông Phương Bạch, ta có thể hỏi vài việc liên quan đến võ công của ngươi chăng?”.
Vô Song hơi nhíu mày nhưng vẫn là gật đầu, ra hiệu cho Vô Nhai Tử lên tiếng.
“Ngươi là đệ tử của Thu Thủy, cái này Thu Thủy đã nói rõ hơn nữa ẩn ẩn trong
khúc nhạc ngươi tấu lên còn có cả khí tức của Tiểu Vô Tướng Công nhưng
ta cũng rất quen thuộc Tiểu Vô Tướng Công, ta có cảm giác Tiểu Vô Tướng
Công của ngươi rất yếu “.
Vô Song lần này liền thay đổi cách nhìn về Vô Nhai Tử, lão nhân này cũng thật sự không tầm thường.
“Chính xác, Lý Thu Thủy nàng mới nhận ta làm đệ tử được hai tháng “.
Vô Nhai Tử nghe vậy lại tiếp tục lên tiếng.
“Ta không rõ vì sao sư tỷ cùng sư muội đều nhận ngươi làm truyền nhân nhưng mà có một số việc ta phải nói cho ngươi”.
“Tiểu Vô Tướng Công của bản phái vốn là vô hình vô tướng vì vậy Tiểu Vô Tướng Công cũng không yêu cầu ngươi phải có nội lực đặc dị, Tiểu Vô Tướng
Công quan trọng nhất là ngộ tĩnh, sư muội đã truyền cho ngươi Tiểu Vô
Tướng Công điều này cũng nói rõ ngộ tĩnh ngươi siêu phàm, từ đó chắc hẳn Thiên Sơn Chiết Mai Thủ đối với ngươi cũng không có gì quá mức khó
học”.
“Về phần sư tỷ Đồng Mỗ của ta, Bát Hoang Lục Hợp Công là
không thể truyền cho ngươi vậy thì cũng chỉ còn lại Thiên Sơn Lục Dương
Chưởng nhưng... lão phu cũng có thể nhìn ra Thiên Sơn Lục Dương Chưởng
với ngươi chưa hẳn đã thích hợp, lão phu thực sự không cảm thấy sư tỷ có thể truyền lại tuyệt học bản phái cho ngươi”.
“Cuối cùng là về
phần của lão phu, ngươi cũng biết mỗi người chúng ta đều mang theo hai
môn tuyệt học, tuyệt học của lão phu được sư phụ truyền lại bao gồm Bắc
Minh Thần Công cùng Lăng Ba Vi Bộ hơn nữa đây còn là hai bộ võ công liên quan mật thiết đến nhau”.
“Bắc Minh Thần Công cao thâm khó dò
hơn nữa vì Bát Hoang Lục Hợp Công không có cách nào truyền lại cho đời
sau nên Bắc Minh Thần Công là nội công chí cao vô thượng của Tiêu Dao
Phái ta, dùng Bắc Minh Thần Công để tạo ra Bắc Minh Chân Khí, lấy Bắc
Minh Chân Khí làm gốc để sử dụng Tiểu Vô Tướng Công, dùng Tiểu Vô Tướng
Công diễn hóa Thiên Sơn Chiết Mai Thủ đồng thời từ sự hùng hồn của Bắc
Minh Chân Khí cũng có thể giúp ngươi sử dụng Thiên Sơn Lục Dương Chưởng
“.
“Ta không rõ ngươi hiểu bao nhiêu về Bắc Minh Thần Công của
bản phái nhưng mà... Bắc Minh Thần Công không phải dễ học gì, thiên tư
của ngươi lão phu không cảm thấy có vấn đề gì nhưng yêu cầu của Bắc Minh Thần Công chính là bản thân ngươi không có nội lực”.
Cái này đương nhiên cũng không sai, Đoàn Dự trước khi học Bắc Minh Thần Công làm gì có nội lực?.
Hư Trúc bản thân cũng không có nội lực, một chút nội lực đến từ công phu Thiếu Lâm vẫn là bị Vô Nhai Tử phế đi.
Nhìn ra xa hơn liền nhìn sang Lệnh Hồ Xung, không phải Lệnh Hồ Xung cũng học Hấp Công Đại Pháp trong tình trạng gần như không có nội lực sao?.
Ngay lúc Vô Nhai Tử đang thao thao bất tuyệt, Vô Song liền đưa tay ra, khóe miệng cong lên.
“Tiền bối, thân thể ta có chút đặc biệt, ngươi có thể truyền một chút Bắc Minh Chân Khí vào xem sao?”.
........
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Vô Song đã ở trên Lôi Cổ Sơn được 1 tuần, lúc này Vô Song so với chính hắn của 1 tuần trước đã trở nên khác biệt rất nhiều.
Vô Song hiện nay cũng không hề phát sầu với việc mình không đủ tuyệt học
sử dụng, không đủ át chủ bài để chiến đấu, hơn nữa sau khi thu được Bắc
Minh Thần Công bản thân Vô Song cũng hoàn thành được trạng thái ‘cực’
trong miệng A Thanh.
Trong cơ thể Vô Song hiện nay đúng là một
vòng tròn thái cực, nửa phần dưới của hắn là Quỳ Hoa Chân Khí, nửa phần
trên của hắn chính là Bắc Minh Chân Khí, mượn nhờ sự tồn tại của hai đan điền dẫn đến việc Vô Song đang ở trong một trạng thái rất kỳ diệu.
Vô Song không biết trạng thái này của mình thế nào nhưng mà hắn có một cảm giác, cơ thể hắn đang dần dần thay đổi.
Cái này thật ra cũng rất khó diễn tả bằng lời, việc hắn có hai đan điền,
việc trong người hắn có hai nguồn nội lực khác nhau thật ra không hề có
tác dụng tăng cường chiến lực cho hắn, cũng chẳng thể làm trạng thái của hắn tốt hơn nhưng Vô Song cứ có một loại cảm giác, chỉ cần hắn có thể
từ loại trạng thái này bước lên một bước, hắn thật sự có thể hoàn thành
quá trình lột xác nhưng mà phải làm thế nào mới có thể tiến thêm một
bước đây?.
Cái này Vô Song tạm thời không nghĩ ra, hắn cũng đành phải đợi A Thanh đến liền sẽ hỏi nàng một chút.
Việc trước mắt, hắn liền muốn dùng Bắc Minh Thần Công của bản thân mình giải trừ nguồn nội lực màu trắng kia cho Đồng Mỗ.